No.9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nhưng có lẽ chuyện hòn lục bảo này bị nguyền rủa này là có thật. Trước khi Phòng cảnh sát trưởng nhận được yêu cầu thả hòn lục bảo cho FM Holdings, Tòa án Nhân dân DC đã thông qua một lệnh cấm được gửi đến từ Bộ Tư pháp, thay mặt cho quốc gia Brazil. Brazil tuyên bố rằng hòn lục bảo Bahia đã bị xuất khẩu trái phép khỏi quốc gia này và yêu cầu nó được hoàn trả lại.

"Tôi nói thật", John Nadolenco, luật sư chính trong vụ này của Brazil. "Lúc đầu khi tôi nhận được lá thư" - từ Brazil, yêu cầu ông giúp hòn lục bảo Bahia được hồi hương - "Tôi còn tưởng đây là một phi vụ lừa đảo. Tôi đã nghĩ có thể đây là một vụ kiểu một ông hoàng tử Nigeria muốn chúng tôi gửi vài triệu đô la tới một tài khoản ngân hàng nào đó và rồi tẩu tán toàn bộ số tiền của chúng tôi." Nhưng cộng sự của Nadolenco đã thuyết phục ông chấp nhận vị thân chủ này. Nadolenco đã trả lời thư của người Brazil với một lời đề nghị thực sự, mặc dù đáng tiếc là ông không thể kèm theo một lời hứa bỡn cợt rằng người bạn Indiana Jones của mình sẽ có thể giúp họ thu hồi lại hòn lục bảo nếu như ông thất bại. Và ông đã giành được vụ đó.

 Vì thế nên cho tới tận bây giờ, Phòng cảnh sát trưởng Quận Los Angeles vẫn đang giữ hòn lục bảo, hiện đang là bằng chứng cho một vụ án họ theo đuổi. Sự bế tắc này quả thực rất khó chịu đối với Ferrara. Ông là một người đàn ông lớn, với những ước mơ lớn lao, ngoan cố và nực cười, kẹt bên trong một cuộc đời vô vị, trống rỗng, và nhỏ bé. Ngày cuối cùng tôi còn ở Florida, chúng tôi đã gặp nhau tại Cracker Barrel. Và trong câu chuyện ngày hôm đó, Chrystal đã bảo với tôi rằng cô lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ferrara mất hòn lục bảo đó mãi mãi. "Điều đó sẽ hủy diệt ông ấy", cô thì thầm. "Nó là cả cuộc đời của ông."

 Ferrara và tôi đã nói chuyện qua hàng giờ, từ bữa sáng dành cho người về hưu tới quá cả bữa trưa, đi qua tất cả những chi tiết dù nhỏ nhất của cả cuộc hành trình. Có lúc, ông đã đặt lọ muối và hạt tiêu ra giữa mặt bàn. Ông đẩy chúng ra xa nhau một vài centimet rồi đặt chiếc điện thoại của mình lên trên, như kiểu một cái mái nằm trên một ngôi nhà. "Đây là nền móng trong cuộc đời chúng ta - mẹ của cô, cha của cô, bạn bè, thầy cô giáo, những con người quan trọng đối với cô." (Ý của ông là mấy lọ muối và hạt tiêu là những người đó, còn chiếc điện thoại là cuộc đời bạn).

 Ông gạt dần từng lọ bên dưới chiếc điện thoại. "Khi những con người này phản bội cô, họ sẽ ra đi, dần dần từng người một." Chiếc điện thoại, cuộc đời của bạn, sẽ rơi xuống.

 Trước khi tôi rời khỏi đó tới sân bay, chúng tôi đã giao trả chiếc bán tải về U-Haul và tới tiệm Dunkin' Donuts để nhấm nháp thêm một chút cà phê đá. Chúng tôi ngồi ngoài, trong không khí ẩm thấp đến khó chịu, để Ferrara được hút mấy điếu thuốc Marlboro. Ông cũng kể thêm rằng, ngoài SpongeBob, ông cũng rất đồng cảm với A Series of Unfortunate Events (Một chuỗi những câu chuyện đáng tiếc) của Lemony Snicket, hay ít nhất là với tựa đề của nó. "Như tôi đã từng viết: Chúng tôi đặt chân vào một thế giới bị bao trùm bởi bóng đen vây kín, màn đêm tưởng chừng như vô tận, và ánh bình minh không bao giờ ghé tới" - ông nói, mặc dù không trích dẫn lại đúng hoàn toàn được lời văn của chính bản thân. Nhưng ông đã khẳng định được quan điểm của mình: Đời là bể khổ. Con người phản bội bạn và chết. Chúng ta đều cần được giải thoát.

 Tôi lái xe tới sân bay, rồi lên chuyến bay về nhà. Trước khi máy bay của tôi hạ cánh, ông đã gửi cho tôi một thư thoại. "Gọi ngay cho tôi nhé!" ông la lên, giọng lạc quan chưa từng thấy. "Cô không đoán được chuyện gì đã xảy đến với tôi hôm nay đâu. Ngay khi cô vừa rời đi, ngọn gió của sự đổi thay đã thổi đến."

 Tôi gọi lại cho ông vào sáng hôm sau. Ông đã kể cho tôi nghe một câu chuyện về hòn lục bảo, mà tôi càng nghe ông kể càng thấy khó hiểu. Ông cũng nhắc tới chuyện người ta đã đến đề nghị ông tổ chức một chương trình truyền hình, một chương trình thực tế về những người đi săn kho báu. Và ông sẽ là ngôi sao của nó. Thật vui vì được nghe giọng ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net