10. Tôi nhờ anh một việc(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hm?

Cậu đang dần lấy lại được ý thức.

Không mở mắt ra ngay, Việt Nam im lặng, lắng nghe xung quanh

Không hề có tiếng động nào ngoài tiếng thở chậm rãi.

... Cuba?

Không không, nghe không giống. Của Cuba sẽ yên lặng và nhịp đều hơn.

Ngẫm lại, nếu như theo đúng tính toán của cậu, do cơ thể Việt Nam vốn yếu nên sẽ mất khoảng 3 ngày để tỉnh lại với số vết thương ấy.

Maiel, cô gái đó mạnh mẽ, nhưng với chấn thương nhiều, có lẽ sẽ mất tầm 4-5 ngày để tỉnh lại, với nguy cơ bị liệt chân.

Nếu thật là bị liệt, Việt Nam sẽ đành giết cô sớm vậy. Dù sao nếu nữ chính bị liệt thì cũng chỉ có thể sống trong tuyệt vọng. Như vậy câu chuyện sẽ không còn thú vị nữa. Chả ai muốn đọc về một cô gái tuyệt vọng vì bị liệt cả.

' hy vọng cô ấy không sao...'

" ughh"

Miệng để ra tiếng la đau, Việt Nam dần hé mờ đôi mắt.

" Cô- Công tước tỉnh rồi!!"

Người đứng gác liền la lên thông báo cho người lính canh bên ngoài. Tiếng bước chân liền vang lên sau đó.

Việt Nam trong khoảng khắc ngắn nhìn vào người đó.

Đúng là không phải Cuba, cô ta là phó quản gia riêng của cậu.

Tên gì ấy nhỉ?

" T-Trâm?..."

Trâm nghe thấy tên mình, liền quay ra, lo lắng cho người công tước đã bất tỉnh vài ngày

" vâng? Tôi đây thưa ngài, xin ngài hãy nằm xuống nghỉ ngơi..."

Việt Nam bật dậy rồi đau điếng ôm bụng, chỗ có vết chém khá sâu. Trâm hốt hoảng liền réo to lên

" KÊU DƯỢC SĨ TỚI!!"

Việt Nam dù run rẫy , cậu rươm rướm nước mắt, níu lấy tay cô gái

" C-Cuba! Maiel... agh... v- và mọi người c-có sao không?"

Trâm mím môi, lòng cô gái chua xót khi thấy vị công tước này lo lắng ngay cho người của mình khi vừa tỉnh giấc, cho dù bản thân cũng bị thương nặng

"Ngài Cuba và tiểu thư Maiel đều ổn thưa ngài. Ngài Cuba hiện đang tập luyện để hồi phục lại và tiểu thư Maiel đang điều trị tâm lý"

' Maiel tỉnh rồi?'

Có nhanh hơn cậu tưởng, hay do cậu dậy quá trễ?...

Nước mắt cậu vẫn rơi, dù bây giờ trông cậu có vẻ nhẹ lòng hơn.

Dược sĩ đi tới cùng với vài người lính, cẩn trọng chữa trị cho Việt Nam

Trâm đưa ra khăn tay, lau đi nước mắt của cậu

"Ngài vừa tỉnh, khóc nhiều sẽ đau đầu, tôi biết ngài quan tâm đến mọi người nhưng xin ngài hãy quan tâm cả bản thân ạ!"

Việt Nam cười ngượng, " làm sao ta có thể... ích kỉ như thế chứ? Mọi người đều là vì ta mà... phải quan tâm họ chứ..." giữa đoạn cậu có chút ngưng lại vì đau họng. Thầm rủa cái miệng khàn, Việt Nam hy vọng nó sẽ không ảnh hưởng đến màn trình diễn của cậu.

Trước câu nói ấm lòng của cậu, ai cũng xúc động. Công tước của họ quan tâm họ hơn bản thân quý giá của ngài ấy.

Đây chả phải là xem trọng họ hơn đá quý, châu sa dưới biển sao?

Đương nhiên Việt Nam nhận ra ý nghĩa câu nói của cậu, cậu đâu phải ngốc.

Tấm thân của một công tước, bán cả chục triệu nô lệ mới xứng.

Việt Nam tỉnh lại mau chóng vang ra khắp dinh thự.

Cuba tới thăm cậu cùng trái cây và đồ ăn, sau đó đút cậu ăn, canh cậu ngủ và đương nhiên, không quên luyện tập để hồi phục cơ thể

Maiel vừa phải điều trị cơ thể vừa phải điều trị tâm lý. Cô có vẻ đã ổn định hơn lúc đầu cậu gặp cô ấy.

Và...

" ngất t- tận 1 tuần á?!"

" xin ngài bình tĩnh đi ạ! Ngài đừng lo vì công việc đều được ngài Cuba xử lý trong khoảng thời gian đó! Và hoàng đế cũng đã rất lo lắng cho ngài! Ông ấy liên tục gửi thư cho chúng ta."

Nhìn sấp thư được để gọn gàng trên bàn, Việt Nam đổ mồ hôi.

Để nhận được thư của hoàng đế không phải dễ. Mà chỉ cần Việt Nam ngất, đã nhận được hơn chục tấm thư trong một tuần.

Cậu đang dần nghi hoặc về Việt Nam.

Nếu Việt Nam chỉ thật sự là một đứa con của gia đình đã bảo vệ hoàng đế, thì hoàng đế cũng không cần gửi nhiều thư như vậy, có lẽ... Việt Nam thân với hoàng đế hơn cậu nghĩ?

' đúng là phản diện chính... được buff gia thế ghê á....'

Mỗi lá thư đều hỏi về sức khoẻ của cậu và kể cho cậu nghe một chút về chuyện ở nhà hát.

Japan, hoàng thái tử nước mặt trời mọc, công khai xin lỗi những người bị thương nặng và mất mạng ở đó, anh có yêu cầu bồi thường cho các quý tộc. Nhưng hoàng đế đã từ chối, vì "dù sao thì đó cũng không phải lỗi của ngài, ngài không thể biết trước được việc tấn công này"

Việt Nam nghe Cuba nói lại những gì bản thân đã bỏ lỡ trong 1 tuần qua.

Không có gì nhiều lắm... trừ việc China đến đây làm loạn và Japan liên tục gửi quà đến.

China đến làm loạn vì cho rằng chỗ này không bảo vệ cậu cẩn thận và muốn đem cậu về bên gã để gã chăm sóc cậu một cách " xứng đáng"

Tuy nhiên không thể làm loạn được lâu khi cảnh vệ hoàng gia đã cảnh cáo gã.

Gã chỉ còn có thể đi về hoặc đi vào hầm ngục dưới lòng đất của hoàng gia...

Tuyệt, bởi vì lúc này việt Nam cũng chả có sức để đối tiếp hắn. Một tên đẹp mã nhưng lại thật biến thái.

Vốn dĩ bình thường đã rất khó ăn, nay càng khó khăn hơn khi ăn cái gì cũng muốn nôn ra. Nếu cậu mà còn phải nói chuyện với hắn, chắc nôn máu mà chết quá.

Cậu phải nằm liệt ở đó đến 5 ngày chỉ để có thể đi lại...

' mất quá nhiều thời gian rồi... trễ rồi...'

Cũng không hẳn là trễ. Bởi vì vốn cậu đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian ngay từ đầu.

Vốn việc chăm sóc và lấy lòng nữ chính nên mất khoảng vài tháng

Nhưng chỉ bằng một lần đi nhà hát, dựng kịch rồi tâm sự một chút... khoảng nửa tháng. Việt Nam đã có thể bắt ép nữ chính phải bớt đi sự phòng vệ đối với mình

Maiel sau khi điều trị tâm lý đã không còn hối hả hay suy nghĩ hỗn loạn nữa, cô ấy bây giờ có vẻ điềm tĩnh và nhẹ nhàng hơn.

Maiel giúp cậu di chuyển xung quanh khi cô không gặp bác sĩ tâm lý, cũng đem trái cây đến và nước cho cậu. Cô gái được điều trị bởi trị liệu sư hoàng gia, bởi thế mà đôi chân cũng đi lại được nhanh chóng. Nhưng không nghỉ ngơi, cô ấy lại đi chăm sóc cho cậu.

Việt Nam rung động rồi... Maiel thật tốt bụng quá đi

' cô ấy tốt quá... đúng là thần tượng của tôi'

Cảm giác được nhân vật mình yêu thích trong bộ truyện mình yêu thích chăm sóc nó đã lắm.

Phải nói là như được gặp Idol và được Idol cho số điện thoại vậy.

Hôm nay cũng như mọi ngày, quản gia đem đến cho cậu bữa ăn sáng nhẹ để hợp với cái bụng của cậu bây giờ.

Nói trắng ra là cậu không ăn được gì ngoài súp ấy. Nhưng mà để chắc chắn cậu có đủ chất, súp bí ngô được bày ra cùng với tách trà thanh đạm và dĩa nho.

Mấy bữa nay tuy cậu chỉ ăn súp nhưng là rất nhiều loại súp nên chả ngán

Ăn sáng xong, Cuba sẽ đem cho cậu chút tài liệu và ngồi đó với cậu cho đến khi anh phải đi để luyện tập.

Sau đó bữa ăn tiếp theo sẽ đến ngay sau khi cậu được dìu đi tắm.

Khi đó là lúc trưa, Maiel cũng vừa xong huấn luyện cơ thể nên cô sẽ đến với cậu. Cho đến 4 giờ để đi điều trị tâm lý.

Và sau đó là bữa ăn tối của cậu.

Rồi tối đến, Cuba sẽ canh cậu ngủ. Tầm 5 giờ sáng, anh sẽ đi ngủ.

5 giờ đến 6 giờ sáng là khoảng thời gian duy nhất cậu không ở cạnh ai đó.

Việt Nam mở to đôi mắt, con ngươi di chuyển qua lại, xem xem có ai đang ở đây không

Khi xác định là không có ai, cậu mới bỏ cái nụ cười này xuống.

' mẹ nó... mỏi chết đi được'

Nhờ việc cơ thể này đã quen với chuyện này, Việt nam mới có thể dễ dàng giả vờ cả một ngày như thế.

Nếu là cậu của trước kia, cậu sẽ điên lên và nổi khùng mất.

Việt Nam vuốt khóe môi mình

' nào... bây giờ thì làm sao để gọi hắn đây?'

Để chuẩn bị cho một tương lai chiến tranh. Cậu không thể đi lòng vòng với cái cơ thể yếu đuối này được.

Xin lỗi Việt nam, nhưng cậu còn phải sống, ít nhất đủ để ăn bữa ăn bình thuòng mà không cần phải ói.

Và Maiel... cậu chỉ biết được kết cục ở phần 1.

Khi mà cô gái xém giết được Việt Nam, đã bị Cuba đánh gãy tay và đâm một nhát vào cổ.

Cô gái khi ấy không chết ngay, bởi vì Cuba đã không dứt điểm cô gái, anh ta chủ yếu làm vậy để câu chân bọn nam chính, mở đường cho Japan ôm lấy Việt Nam chạy đi. Nhưng rốt cuộc cô gái sẽ làm thế nào để sống thì vẫn chưa rõ.

Nhưng cậu biết Maiel sẽ không chết. Dù sao cô cũng là nữ chính.

Và giờ đã ổn định hơn nhiều so với truyện. Trong truyện, Maiel không có thời gian để nghỉ ngơi cho ổn định tâm lý.

Vốn đối với một người con gái trẻ tuổi, việc quê nhà bị cháy, cả gia đình thì treo trước cửa tử thì để bình tĩnh tâm lý lại sẽ cần kha khá thời gian, nhất là sau khi bị hành hạ bởi Macau.

Maiel trong tiểu thuyết liên tục bị đưa đẩy qua lại như một món đồ chơi cho bọn nam chính. Không thể để ý đến bản thân khi mục tiêu của cô chính là ngôi sao Athanatos để cứu lấy gia đình. Tạo ra một cô gái anh dũng, có phần vô hồn và bất ổn. Cho dù bây giờ đáng lẽ cô không nên như thế.

Còn Maiel bây giờ đang có thời gian để trấn an lại bản thân và điều trị lại tâm lý. Đôi tay cô không thô ráp như trong miêu tả của truyện. Ánh mắt cô cũng không còn vô hồn, hỗn loạn như trước và cô đang cười nhiều hơn.

Đó là điều tốt...

Cậu thu gọn lại kế hoạch của mình, vốn định gặp hắn nhưng lại trễ sự kiện.

Hắn là phản diện phụ, sau cuối thì theo phe nữ chính vì  tình yêu.

Tuy vậy, hắn có trái tim ma pháp rất lớn, cậu phải tận dụng điều đó trước khi quá trễ. Cậu cần hắn dạy cậu ma pháp.

Hắn có phản bội Việt Nam nhưng không tiết lộ thông tin quá quan trọng về cậu ra cho Maiel, có lẽ vì còn nể tình bạn bè mà thế.

Cậu giờ đã có thể đi lại, nhưng không thể nào lén đi gặp hắn được.

Lúc này tốt nhất cậu nên lợi dụng Cuba triệt để.

















Sáng tới, cậu vẫn sinh hoạt như bình thường.

Cười cười rồi nói ra vài câu sượng trân, ai ai cũng nghe cậu râm rắp.

Việt Nam sau khi âm thầm tìm hiểu có thể biết tại sao họ lại như vậy. Bọn họ đều là những người bị bỏ rơi, là những người có quá khứ đau khổ.

Cậu công nhận, Việt Nam quả rất biết tạo dựng hình tượng cho bản thân

' cậu' lợi dụng việc mình là một công tước trẻ, lợi dụng luôn cái quá khứ của bản thân để ' cưu mang' những người đầu đường xó trợ. Trước ánh nhìn dân chúng, chả phải là như một thiên sứ đang dang rộng cánh tay để ôm lấy những linh hồn tổn thương sao?

Những người càng đau khổ, càng dễ bị thao túng, lại càng dễ điều khiển hơn khi họ có nhiều vấn đề tâm lý.

'Việt Nam' chọn Cuba làm thân cận vì anh ta là trẻ mồ côi, bị bạo hành khi còn ở trại mồ côi, và khi bị đuổi ra khỏi đó thì anh ta lại càng bị đánh đập hơn nữa bởi người lớn. Những người mà anh ta cướp của để nuôi sống bản thân. Vết sẹo đáng sợ ở mặt cũng từ đó mà ra.

Anh ta vốn thiếu thốn rất nhiều, nên khi được Việt Nam mỉm cười với, 'cậu' không hề đánh anh như những người khác, mà ' cậu' ôm lấy anh, cho anh một nơi để sống, một chỗ để làm. Như vậy thôi cũng đủ để Cuba dựa dẫm vào mỗi Việt Nam, đắm đuối trong 'tình yêu' được trao cho từ 'cậu'

' một tên phản diện xảo quyệt'

Sống đúng với cái danh đó. Quả là bộ truyện  ngàn vàng.

Chờ đợi lúc Cuba đến đây, Việt Nam dù ngoài mặt mỉm cười với phó quản gia và người hầu, bên trong cậu lại đang rất náo nức.

Bởi vì sao á?

' phản diện phụ được miêu tả là rất đẹp trai chứ sao nữa!!!'

Hắn được miêu tả là đẹp hơn cả China, hơn Japan luôn đấy!!!

Lông mi trắng dài, con ngươi màu xanh nhạt, làn da trắng hồng hào, mái tóc vàng xù, nổi bật lắm là cơ thể cao ráo, cân đối, đôi tay xinh đẹp thon thả và đặc biệt hơn!! Đặc biệt hơn là GIỌNG.NÓI.ẤM.ÁP!!!

Hêhheheheheuehehehee.....

Ah! Không được! Cậu phải giữ hình tượng cho phản diện! Không được làm quá quắt lên!

Cuba ơi đến đây nhanh nào! Tối ơi đến đây nhanh nào! Cậu háo hức lắm rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net