CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7: GẶP MẶT

Đi không biết đã bao lâu, rẽ không biết bao nhiêu lối nhưng cuối cùng vẫn bị lạc trong cái mê cung này. Phía trước là ngã tư, Phong Linh dạo bước đi về phía trước trong đầu suy nghĩ xem nên rẽ hướng nào thì có một bóng người xuất hiện ngay ngã rẽ.

Nhóc chưa kịp định hình thì người đó đã xông đến, trên tay còn cầm một thanh dao sắc nhọn, tâm nhóc phát lạnh né tránh công kích cầm chặt cánh tay người đó.

Ánh trăng nhàn nhạt tỏ ra, hai người gần nhau mới nhìn rõ khuôn mặt đối phương.

" Phong Linh?!" người kia kinh ngạc lên tiếng

Nhóc cũng ngạc nhiên không kém thốt lên:" Thanh Nhi? Là cậu sao?". Nhận ra là người quen, hai người bèn thu tay lại.

Thanh Nhi cũng mặc động phục nhưng là của trường mình, Thanh Nhi vui vẻ nói:" Cậu cũng ở đây sao? Thật tốt quá!"

" Ừm" nhóc cũng nở nụ cười, đã lâu rồi hai người chưa gặp mặt nhau, hôm nay gặp lại nếu là ở một hoàn cảnh khác sẽ vui mừng nhường nào nhưng hiện tại có chút không biết nên khóc hay nên cười.

Thanh Nhi nói:" Giờ mình mới biết vì sao học sinh ngủ mê không tỉnh rồi, thật sự không ngờ lại thành ra như vầy"

Phong Linh lặng lẽ quan sát Thanh Nhi:" Cậu có biết những thông tin gì không?"

Thanh Nhi nghi hoặc:" Thông tin sao? Mình chỉ biết cần phải tìm ra sói để giết...". Nói đến đây Thanh Nhi lùi lại cảnh giác với nhóc:" Cậu là có ý gì? Cậu là thân phận gì? Là Sói?!"

Nhóc trầm mặt nhìn Thanh Nhi:" Mình không phải là Sói, còn cậu thì sao?"

Thanh Nhi mím môi:" Mình không thể nói. Nhưng mình chắc chắn mình không phải là Sói! Còn cậu là Sói có phải không?"

Nhóc lắc đầu:" Không phải, nếu là Sói thì mình đã giết cậu ngay khi gặp mặt rồi"

" Phải không?" Thanh Nhi đánh giá nhóc một lượt, cuối cùng mới thu lại vẻ cảnh giác thở phào nói:" Phù, làm mình sợ muốn chết"

Nhóc cười cười:" Trò chơi này làm người ta cứ nghi ngờ lẫn nhau, thật là có chút khó xử mà"

Thanh Nhi gật đầu tán thành:" Đúng vậy a, ban nãy mình cũng gặp một người tự dưng khi không lại xông đến. Dù sao người đó cũng đánh không lại mình liền chạy trốn, mình quyết định đuổi theo thì gặp được cậu, mình cứ tưởng cậu là người đó chứ"

" Chúng ta đi tiếp rồi nói" Phong Linh nói

Hai người liền cất bước đi tiếp, trên đường đi hai người trao đổi thông tin mình biết được với nhau, nhưng cũng chỉ biết được vỏn vẹn rằng phải tìm Sói và giết chúng nếu không sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi không bao giờ tỉnh...

Phía trước có cua quẹo, hai người cẩn thận dè chừng bước chậm rãi, chỉ sợ có kẻ núp ở cua quẹo đó tập kích bất ngờ. Nhìn nhìn một chút phát hiện không có trở ngại hai người mới bước đi tiếp, bất quá sau khi đi qua cua quẹo liền nhìn thấy một người đứng đó. Là một nam sinh, nhìn đồng phục hình như là trường của Phong Linh, là người quen sao?

Nghe được tiếng động, người đó ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hai người. Sau khi nhận ra người nào đó, Thanh Nhi không khỏi liếc nhìn nhóc bên cạnh, chậc, sao trùng hợp vậy a.

Phong Linh cũng không ngờ lại gặp được người này:" Hoàng Thiên, cậu cũng bị đưa vào đây à?"

Hoàng Thiên cũng ngạc nhiên khi gặp được nhóc cùng Thanh Nhi ở đây, cậu chỉ cười nói:" Đúng vậy"

Dù có quen biết với nhau nhưng phải phòng ngừa bất trắc, Thanh Nhi cầm chặt cây dao trong tay trầm giọng hỏi:" Cậu có phải là Sói không?"

" Chị Linh?... Thanh Nhi?" giọng nói ngạc nhiên vang lên phía sau hai người của nhóc. Thanh Nhi hút một hơi, nghe giọng nói rất quen thuộc a, không phải là trùng hợp đến mức này chứ?

Phong Linh chớp mắt:"Minh Lý? Không ngờ lại hội tụ đông đủ a"

Bốn người khi ở cấp hai đã chơi rất thân với nhau, nhưng khi lên cấp 3 thì có phần xa cách một chút. Không ngờ hôm nay lại cùng gặp mặt nhau trong một hoàn cảnh, đây là một cuộc gặp gỡ đặc biệt nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi