CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9: GIẾT SÓI

Đi thêm một lúc nữa, người thứ 5 ngoài bốn người nhóm của nhóc ra cũng xuất hiện, là một nữ sinh đang đi không mục đích vẻ mặt hằng lên sự sợ hãi, vừa nhìn thấy chúng tôi đã la hét rồi chạy đi theo hướng khác.

Minh Lý nhìn đồng phục hỏi:" Là trường nào vậy?"

Phong Linh xoa cằm:" Nhìn khá giống đồng phục của Trường T", Thanh Nhi nheo mắt một chút rồi nói:" Đúng là đồng phục của trường T, người này mình cũng đã gặp qua. Là đàn chị lớp 12, hồi tháng trước có đến tham gia văn nghệ do trường mình làm địa điểm tổ chức"

Cả bọn còn đang suy đoán thì một tiếng hét vang lên, mọi người nhìn nhau rồi quyết định chạy đến xem. Phía trước có hai người, một người đang cầm dao đuổi giết, một người thì đang ôm vết thương trên bụng lùi lại phía sau, người này chả phải đàn chị ban nãy mới chạy trốn hay sao?

Đàn chị run rẩy ôm vết thương nói:" A Yên, cậu... cậu sao lại giết mình! Mình không phải là Sói!"

Người tên A Yên khuôn mặt vặn vẹo dự tợn nói:" Mày nói láo, mày là Sói! Tao phải giết mày, giết được mày tao sẽ thoát khỏi đây! Chết đi!". Dứt lời con dao đâm đến, đàn chị hoảng loạn vung loạn con dao trong tay...

Phụt...

Cả hai con dao đồng thời đâm vào da thịt đối phương, A Yên trợn mắt nhìn con dao đang đâm vào cổ mình, còn con dao của cô lại đâm vào tim của người bạn mình. Cả hai đồng loạt ngã xuống. Máu đỏ lên tràn ra lên láng, ánh trăng cuối cùng cũng ló dạng, khung cảnh dần trở nên rõ ràng đồng thời cũng là khung cảnh hết sức quỷ đị.

Khi nhóm người nhóc đến nơi thì đã muốn, hai mạng người lại ra đi, điều kì lạ là sau khi chảy hết máu thân thể hai người đều tan biến kèm theo máu cũng bốc hơi đi đâu mất. Hoàng Thiên nhíu mày nhìn lên mặt trăng, nếu quan sát thật kĩ có lẽ mọi người sẽ nhận ra một điều. Đó là khi có một 'người' chết, màu của mặt trăng lại đậm thêm một chút đến khi ngã sang đỏ hoàn toàn.

Minh Lý nghẹn họng:" Cái...cái này..."

Phong Linh hỏi:" Có ai là Sói hay không?"

Hoàng Thiên lắc đầu:" Không, đều là dân làng bình thường". Bọn họ lại tiếp tục đi tiếp, cả đoạn đường không ai lên tiếng, trong lòng của mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Trò chơi này không ai là kẻ đáng tin, chúng luôn tạo cảm giác rằng xung quanh bạn đều có những con Sói đang rình rập chỉ cần bạn sơ ý một chút liền vồ ra cắn bạn.

Khi đã gặp người thứ nhất, đương nhiên người thứ hai cũng sẽ xuất hiện. Không bao lâu nhóm người của nhóc lại gặp thêm một học sinh nữa, là Trúc Vân! Khi nhìn thấy nhóm người nhóc, Trúc Vân chỉ nhướn mày rồi vòng đi đường khác tránh gặp mặt. Phong Linh thở phào, cứ tưởng lại gặp cảnh đụng độ gì chứ, nhóc không muốn đụng phải bạn bè của mình đâu a.

Một người khác xuất hiện chỗ ngã ba, khi nhìn thấy Thanh Nhi liền kinh ngạc hỏi:" Thanh Nhi là cậu?"

Thanh Nhi nhướn mày:" Ngọc Diễm? Là cậu!". Thanh Nhi nhịn không được chạy lại, Phong Linh nhíu mày nhìn bạn mình chạy lại gần nữ sinh kia mà gọi:" Thanh Nhi!"

Thanh Nhi dừng lại quay người hỏi:" Có chuyện gì sao?". Bỗng ánh dao lóe lên, nhóc thầm than không ổn xông đến nói:" Cẩn thận!". Mọi chuyện như một pha quay chậm diễn ra, Ngọc Diễm từ sau lưng Thanh Nhi rút dao ra đâm đến, khoảng cách quá gần Thanh Nhi không kịp phản ứng chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao đang từ từ đâm đến...

Keng...

Con dao bị hất bay, Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Ngọc Diễm rồi nhanh chóng vung tay, một đường chỉ màu máu hiện lên trên cổ của Ngọc Diễm. Từ miệng vết thương tràn ra ồ ạt là máu, khuôn mặt hung tợn nhìn chằm chằm Hoàng Thiên cho đến khi khụy xuống.

Phong Linh chạy đến lo lắng nhìn trái nhìn phải Thanh Nhi hỏi:" Cậu không sao chứ?". Thanh Nhi vẫn chưa bình tĩnh lại sau sự việc, ban nãy quá bất cẩn... Lại nhìn Ngọc Diễm đang nằm co giật trên mặt đất, ánh mắt đỏ lòm cứ trừng trừng nhìn về phía nhóm người nhóc rồi đột nhiên gào thét.

" Ấuuuu....!"

Tiếng tru dữ tợn vang lên, thân thể của Ngọc Diễm vặn vẹo rồi biến mất, nhóm người họ bất giác rùng mình một cái.

Thanh Nhi run rẩy hỏi:" Là... là Sói sao?"

Hoàng Thiên không đáp chỉ vẫy vẫy con dao trong tay mình xem như biểu đạt ý kiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi