14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ồ, vậy là đã hơn hai năm kể từ khi tản văn ở Đà Lạt và có những hồi tưởng lạ lùng về anh này ra đời. Viết trong một đêm mưa tháng tư năm 2021 tại Đà Lạt. Khi mà hơi sương lạnh buốt khiến con người ta như trong một cơn say chếnh choáng đầy hoang tưởng, mộng mị và điên cuồng. Từng luồng suy nghĩ điên rồ lại không nghĩ rằng có ngày trở thành hiện thực, rằng em cuối cùng cũng đã được gặp lại anh. Và rồi lại vào một đêm mưa nửa đêm về sáng, chính xác là 23 giờ 58 phút, một linh hồn xước xác nào đó chợt trỗi dậy và hồi sinh. Tiếng mưa rơi nặng hạt bên ngoài, đều đều, rì rầm, lại đầm như tiếng sóng ngoài khơi xa. Lạ thật, tiếng mưa rơi vì bão, vì áp thấp nhiệt đới lại bình yên đến thế? Nghe rõ mồn một viên sỏi trong lòng dần rơi vào thinh không chẳng còn chút âm vang. Cả những tia sấm chớp kèm âm thanh rền rĩ ì ầm bên ngoài cửa sổ cũng thôi vướng bận suy tư...

Một năm sau bài viết, anh xuất hiện, quay về. Bằng xương bằng thịt. Máu vẫn chảy trong tim. Chỉ là tim chật chội hơn một chút vì chất chứa nhiều bóng hình, những bóng hình khi anh nhớ tới khiến anh tràn đầy sự phẫn nộ, khinh thường và xen lẫn chút đắng cay. Ba năm nói ngắn chẳng dài. Hành trình của anh trong ba năm ấy có vẻ như cũng vẹn toàn, lộng lẫy. Ấm lạnh gì anh cũng đã trải qua, buồn vui nào anh cũng nếm trải đủ. Những gì đã có và những gì đã qua có lẽ cũng đọng lại trong anh hoặc cũng có thể chẳng để lại gì. Thế giới rộng lớn phức tạp, nội tâm lại hỗn loạn ẩn sau vẻ ngoài bình yên, lòng người thâm sâu khôn lường đoán. Anh nói, làm sao em biết rõ được mọi chuyện đã xảy ra xung quanh anh trong những năm ấy. Thật ra thì em chẳng biết gì thật, anh nói đúng. Thực tế là như vậy, nếu như em biết tất tần tật tường tận rồi và nói hết ra với anh có lẽ anh sẽ lại cho rằng em bị thần kinh và mọi người sẽ tống em vào viện tâm thần nữa mất. Em bật cười với chính suy nghĩ này của mình. Nhiều năm qua đọc sách tâm lí, đọc nhiều sách để chữa lành tâm hồn, băng qua bao thế giới nội tâm vặn vẹo và thuần khiết rốt cuộc cũng đã học được cách che giấu suy nghĩ thực sự của mình. Cũng chẳng còn muốn vạch trần từng lời nói, hành vi của bất kì ai. So với việc tìm cách hơn thua, đúng sai và cả phải trái, dồn ép người ta vào đường cùng buộc phải thừa nhận những hành vi của họ gây tổn hại đến mình. Em học được cách tha thứ, tha thứ cho chính mình và rời đi trong thanh thản. Nhận ra mình đã ở trong cơn giông đủ lâu, sự cố chấp cuối cùng cũng sụp đổ. Cũng đã đi đến chân trời bình yên và tìm lại được chính bản thân mình. Có lẽ, em thực sự chưa bao giờ phù hợp với anh, vậy nên những nỗ lực trước đó đều là vô nghĩa. Thì ra là thế, ngược xuôi ngang dọc, vẫn không phải là anh. (thật buồn khi phải viết ra câu này khi mà "Hoá ra anh vẫn ở đây" chính là quyển tiểu thuyết mà em yêu thích nhất của Tân Di Ổ. Trong cơn mơ, kể cả khi không nhìn thấy ánh mặt trời em vẫn luôn nghĩ rằng trái tim mình sẽ lại được sưởi ấm, được yêu thương và được chở che qua những giằng xé, sẽ lại lành vì ngược xuôi ngang dọc, anh vẫn ở đây...)

Anh bảo em vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi, vẫn dễ dãi như trước. Có thể trong mắt người em thương mến lại thảm hại như một con chó rách, người khác huýt sáo, tuỳ tiện búng tay là tự giác chạy lại vẫn đuôi. Thật ra thay đổi góc nhìn một chút, thế giới của một con chó rách cũng nhận ra nhiều sự thay đổi vô cùng. Phản xạ có điều kiện khiến nó vô thức đi về nơi tiếng gọi. Thoạt đầu là vẻ dè chừng, cảnh giác. Sau đó là trưng ra vẻ mặt thâm tình như thể gặp lại định mệnh của mình. Nhưng chỉ sau vài lần ái ân thể xác, linh hồn bị mắc kẹt trong vũng lầy đau thương, bệnh tật và sự kinh tởm những năm qua lại như được giải thoát. Hoá ra làm chuyện đó với người mà mình từng yêu, sau khi chia tay mình họ cũng làm qua với nhiều người khác, chọn cách quên mình để đi tiếp cũng không tệ đến nỗi. Như cởi bỏ được nút thắt bấy lâu nay, cũng chẳng còn muốn đấu tranh hay chống đối, mâu thuẫn với chính bản thân mình.

Nhưng dường như những vết xước vẫn còn đó, đâu đó sâu thẳm nơi trái tim thi thoảng vẫn nhức nhối như vết xương gãy ngày trở gió. Nỗi ám ảnh vô hình nào nó vẫn chực chờ bất ngờ đánh úp không cho ai kịp trở tay, cơn mê man giữa những đêm dài gần về sáng vẫn hay trở về cái ngày lạnh lẽo, lạ lẫm đầy lo sợ cuối năm kéo dài sang năm mới, ngồi xếp hàng trên băng ghế bệnh viện kim loại rùng mình từng cơn đến xé dạ xé lòng. Những tháng ngày ảm đạm ấy chua xót đến lạ lùng, không nghĩ rằng bản thân thực sự đã đi được xa đến thế, đã có thể sống sót qua những ngày như thế. Những ngày mà đến mở mắt ra cũng như là nhắm mắt, não vẫn hoạt động liên tục, cố gắng suy nghĩ tìm cách để thoát ra những đau khổ trần tục của cuộc đời này. Em chợt nhận ra mình đã viết cho anh nhiều đến như vậy, nhiều tới mức mà em cũng không nhớ nổi bản thân đã viết những gì dành cho anh. Sự phẫn nộ, sự bi luỵ, sự van nài, sự chua xót, sự tha thứ, sự nhớ nhung và cả sự yêu thương. Không khi nào mà em nguôi ngoai được nỗi đau đấy trong lòng. Em không hiểu rằng tại sao mình lại cảm thấy như thế, tại sao mình lại cảm thấy tồi tệ đến như vậy với tất cả những trải nghiệm mà mình đã từng có với anh. Hết lần này đến lần khác anh dẫm lên những giới hạn mỏng manh của em như thể anh cố ý, trong mắt anh em cảm tưởng như có cả một đại dương của sự thù hận. Anh đã khẳng định rằng tất cả những gì đã xảy ra đều là do em để cho nó diễn ra như thế. Lẽ ra em đã có thể tránh đi ngay từ ngày đầu tiên, lẽ ra em không nên ngắm nhìn anh đủ lâu, lẽ ra em không nên đến gần anh, đủ gần để ghi nhớ tất tần tật mọi thứ về anh. Lẽ ra em đã có thể vét hết dũng khí rời đi từ  ngay lần đầu tiên anh dẫm lên giới hạn cuối cùng của em. Lẽ ra em nên giữ lại một chút sự tự tôn cho mình. Lẽ ra em không nên trách mắng anh quá nhiều. Kể cả là như thế, có vẻ như kết cục chia ly đã được định sẵn rồi. Anh không tiến đến, em cũng chẳng còn thiết tha. Anh có thể nhịn hơn hai tháng và hơn những hai năm không tìm đến em. Không một người nào mà yêu đối phương đủ nhiều lại có sự nhẫn nhịn phi thường đến thế, dẫu chỉ là vài ngày chia xa. Nỗi nhớ như hàng ngàn hàng vạn con kiến lửa châm chích anh, thiếu đốt anh ngứa ngáy, bỏng rát đến phát điên, bụng dạ bồn chồn như đứng đống lửa, như ngồi đống than thế mà anh lại có thể chịu đựng mà nuốt xuống. Điều đó đều dẫn đến một kết luận mà chắc có lẽ anh cũng chẳng cần em phải  nói thẳng ra làm gì cho bẽ bàng, cho ngậm ngùi.

Em biết chắc rằng, em viết nhiều như vậy trong mắt anh cùng lắm đều là những lời sáo rỗng, đều là những lời thừa thãi chẳng đáng để tâm, những lời đạo đức giả. Anh thậm chí còn chẳng thèm đọc đến tận dòng chữ này. Làm gì có ai đã nguyền rủa mình nặng lời như thế mà thật lòng yêu thương mình. Có thể em nhỏ nhen và xấu tính, ích kỷ như thế, có thể em hệt như những gì mà bạn cũ của anh đã khẳng định rằng em sẽ đeo bám anh phá hoại các mối quan hệ xung quanh anh bằng những điều mà anh đã nói hoặc đã làm. "Anh có làm gì em đâu?" Anh đã đặt vào em một dấu chấm hỏi to tướng khiến em và không ít những người xung quanh em hỏi rằng "Rốt cuộc hơn hai mươi năm tồn tại trên cõi đời, em đã phải trải qua những chuyện gì thế?"

Em đã yêu anh và yêu cả trái ngang trong đời mình. Nguyện bình an cho những người trót yêu nhau, lạc lối tìm thấy ánh sáng. Nguyện cho ai như em, đã từng khóc mệt rồi, mong mỏi tình yêu mãi rồi mà tình yêu vẫn chưa đến, cũng đã bị vận mệnh đập vụn, gãy nát vô số lần vẫn có thể ngồi dậy lau khô mi ngoan ngoãn trèo lên giường ngủ một giấc. Ngày mai lại hồi phục và bình an tiếp tục khoác lên mình nụ cười dịu dàng đối đãi với thế gian. Em không quên đi tất thảy, chỉ là em chọn cách tha thứ. Em đã yêu anh xong rồi.

...
"Were you sent by someone who wanted me dead?
Did you sleep with a gun underneath our bed?
Were you writing a book? Were you a sleeper cell spy?
In fifty years, will all this be declassified?
And you'll confess why you did it
And I'll say, "Good riddance"

'Cause it wasn't sexy once it wasn't forbidden
I would've died for your sins
Instead, I just died inside
And you deserve prison, but you won't get time
You'll slide into inboxes and slip through the bars
You crashed my party and your rental car
You said normal girls were boring
But you were gone by the morning
You kicked out the stage lights
But you're still performing..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tanvan
Ẩn QC