Chap 3 (Nửa đầu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong, Shen và Zed mỗi người trả tiền cho phần ăn của mình rồi rời khỏi quán rượu. Họ cùng nhau đi dạo trong thành phố cảng, hết một lúc lâu mà chẳng ai nói lấy một tiếng nào.

Một số ký ức hiện về trong tâm trí Zed: Nơi này trước kia chính là thành phố mà Jhin đã cho nổ tung ngay trước mắt anh và biến tất cả mọi thứ ở đây thành tro bụi, anh tự hỏi liệu người dân địa phương có bỏ hoang nó hoàn toàn hay không, hay đang dần dần hoàn thành xây dựng lại nó.

Họ đi bộ ra đến bờ biển, nơi con phố nằm trên một con dốc cao hơn hai mét so với lớp cát tiếp giáp làn nước xanh kia.

"Thật lãng mạn..." Zed thầm đưa ra suy nghĩ cảm thán trước phong cảnh trước mặt, đáng tiếc rằng những lời mà anh sắp sửa phải nói ra lại chẳng có gì lãng mạn cả, ít nhất là theo nghĩa văn chương, hoặc đúng hơn là, nó có ý nghĩa trái ngược hoàn toàn so với cụm từ đó.

Zed là người tới trước, anh từ từ trượt xuống dốc cho đến khi chân anh chạm vào cát. Shen theo anh ngay sau đó, và anh cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của gã đang nhìn vào lưng mình khi anh cởi giày.

Trong sự mềm mại của làn cát ấm nóng, ngón chân anh siết chặt lại để cảm nhận chúng trượt qua kẽ chân mình, một cảm giác thật thư giãn.

"Vậy chuyện quan trọng cậu muốn nói là gì?" - Giọng của Shen giờ đây có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, và anh không trách gã, anh đã câu kéo quá nhiều thời gian, và biết mình không thể nào câu giờ thêm.

Zed cầm đôi bốt bằng một tay và bắt đầu bước đi trên bãi cát, lắng nghe tiếng bước chân Shen đuổi kịp mình.

"Chúng ta đã nói dối suốt thời gian qua." - Anh liếc nhìn vẻ mặt của Shen, gã rõ ràng không hiểu anh đang ám chỉ điều gì. Anh cũng nhận thấy rằng bây giờ nếu không có phần độn vài centimet ở đế giày, thì anh trông thấp hơn Shen rất nhiều, cứ như thể trước giờ bản thân gã đàn ông tóc nâu đỏ ấy không đủ cao vậy, sự thực là gã cao hơn anh cả tấc.

"Là ai? Về việc gì?" - Dù sự tĩnh lặng đã quay trở lại trong giọng nói nhưng gã vẫn giữ nguyên nét mặt dò xét với anh.

"Sư phụ Kusho, và tôi, về cái chết của chính ông ấy..."

Rõ ràng và ngắn gọn, đó là cách tốt nhất để bắt đầu. Tất nhiên đây vẫn là một chủ đề nhạy cảm đối với Shen, những lời đó khiến gã cau mày rõ rệt, nhưng Zed không để gã cắt lời mình: "Ông ấy chính là người đã giải thoát cho Jhin."

Không cần phải là thiên tài, thậm chí ngay cả kẻ vô dụng cũng biết rằng anh đã phá vỡ mọi sự bình tĩnh vốn có ở Shen, mọi suy nghĩ về cân bằng của gã đều bị vứt ra sau đầu ngay lập tức khi anh cảm thấy cánh tay mình bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy. Gã xoay người anh lại, bắt anh phải đối diện trực tiếp với gã.

Gã trừng mắt nhìn anh, nói: "Usan, tôi không cho phép cậu xúc phạm ký ức của cha chúng ta!"

Cái nắm tay của gã ngày càng siết chặt vai anh hơn, sự tức giận đã khiến gã vô tình tiết ra pheromone mà bản thân không kịp nhận ra. Zed liền phản ứng lại, gò má của anh đỏ bừng lên ngay khi mũi anh ngửi thấy mùi hương đó.

"Nếu cậu đưa tôi đến đây để nghe cậu nói những điều vô nghĩa thì tôi..."

Trong một khoảnh khắc, anh đã bỏ ngoài tai lời đe dọa của Shen do pheromone toả ra và sự tiếp xúc trực tiếp trên da của họ. Nếu gã cứ tiếp tục như thế...

Zed dùng tất cả sức lực mình có để đẩy Shen ra, do đó gã phải buông anh ra vì bị bất ngờ, đồng thời cũng khiến gã tạm thời ngậm miệng lại.

"Shen... Xin hãy nghe tôi nói..." - Hiện tại, khoảng cách đã đủ xa, anh có thể khôi phục trạng thái lại một chút, nhiệt độ cơ thể từ từ giảm xuống, anh thầm thở phào nhẹ nhõm được rồi.

"Tôi không có lý do gì để làm lãng phí thời gian của anh, tôi còn có việc khác phải làm. Anh cũng biết rất rõ rằng tôi sẽ không tìm anh nếu đó không phải là việc thực sự quan trọng cơ mà." - Anh đã phải nới lỏng chiếc khăn quàng cổ biểu tượng của mình để hạ nhiệt độ cơ thể xuống hơn nữa, "Nhưng vì anh xứng đáng được biết, thì để tôi nói cho anh biết..."

Anh biết rằng gã đã chú ý đến câu cuối cùng kể từ khi nhìn thấy lông mày của gã nhướng lên và gần như anh không còn cảm nhận được hương thơm nồng nàn của gã trong không khí nữa. Vài giây trôi qua, Shen hít một hơi thật sâu, có lẽ là để tìm kiếm sự bình tĩnh.

"Tốt hơn hết là lần này cậu nên kể hết mọi chuyện đi."

Zed biết gã đang ám chỉ về lúc bắt giữ anh sau khi Jhin trốn thoát đến Piltover. Mặc dù hắn không nói dối về lý do diễn xuất của mình, nhưng hắn cũng đã nói ra một nửa sự thật.

Người đàn ông tóc trắng chỉ gật đầu. Anh nhìn nhanh xung quanh để tìm một tảng đá hoặc mỏm đá để ngồi lên, nhưng không tìm thấy gì cả nên đành ngồi trên cát, rồi liếc nhìn ra hiệu cho Shen đến ngồi cạnh anh.

"Tôi không nói dối về lý do thực hiện những gì mình đã làm... Tôi không hề xúc phạm hội Kinkou và sứ mệnh duy trì sự cân bằng của họ, chỉ có các vị thần mới biết được mối nguy hiểm mà vùng đất này sẽ gặp phải nếu Kinkou từ bỏ nghĩa vụ của mình." - Ánh mắt anh hướng về phía chân trời, theo bóng những con thuyền đang đi gần bờ biển.

"Ý nghĩ nắm quyền cai trị bóng tốithành lập một trật tự mới thách thức truyền thống, và gánh nặng phải làm bẩn tay mình để bảo vệ Ionia... đã xuất hiện trong tâm trí tôi từ lâu."

Zed dừng lại chờ Shen nhận xét gì đó, nhưng gã lại không nói gì, anh quyết định tiếp tục.

"Như tôi đã nói với anh, giá như tôi thách đấu với Kusho lẫn tất cả thành viên của hội Kinkou và anh chọn về phe tôi, thì suy nghĩ ở trên sẽ bị loại ra ngay lập tức." - Đoạn anh đặt tay mình lên cát làm điểm tựa, hơi ngả người ra để ngồi thoải mái hơn. "Sau khi cân nhắc nhiều lựa chọn hơn, tôi quyết định chọn cách rõ ràng nhất: Xâm nhập. Tôi chỉ cần sử dụng kỹ năng tàng hình của mình và cẩn thận để không bị phát hiện. Việc này dễ lắm, tôi thuộc lòng tất cả hành lang và lối sinh hoạt của người trong đền mà."

Anh liếc nhanh về phía Shen, người đang nhìn anh với ánh mắt hết sức xét nét.

"Nhưng vài ngày trước khi đến đền, sư phụ Kusho đã xuất hiện trước mặt tôi, khi tôi ở một mình. Tôi không biết chính xác bằng cách nào mà ông ấy có thể tìm thấy tôi, nhưng tôi cho đó là nhờ mối liên hệ tâm linh đã tạo dựng trong nhiều năm... Tôi cũng thừa nhận rằng, bản thân ông biết rằng tôi thực sự đã nghĩ đến ông ấy, bởi vì khi ấy tôi vẫn chưa trả lời được câu hỏi rằng tôi sẽ làm gì với cha của chúng ta. Và khi tôi đã biết được rồi, thì tôi đã đến lấy cái tráp rồi rời đi."

Anh có một thói quen xấu - hay gọi là đoán trước hoặc gì cũng được - là luôn luôn nghĩ đến tất cả các tình huống có thể xảy ra, tâm trí của anh không bao giờ yên khi chuẩn bị đưa ra một quyết định nào đó, và luôn trong tình trạng hỗn loạn trong khi kết quả xảy ra dù có đúng như ý muốn đi chăng nữa.

Đôi khi Zed ghét phải suy nghĩ quá nhiều, điều đó giống như đang tự hành hạ bản thân vậy.

"Có thể đó là sự căng thẳng hoặc tuyệt vọng của tôi do tình hình xâm lược của Noxus. Tuy nhiên, tôi không thể không tin tưởng sư phụ khi ông ấy nói với tôi rằng ông cũng nghĩ giống như tôi, và ông sẽ không đổ lỗi cho tôi vì đã đưa ra quyết định này." - Anh khẽ cau mày. Cái cau mày giống như một sự giải thoát, như thể tội lỗi của anh đã được tha thứ, và anh đã tìm được một đồng minh giữa hỗn loạn trăm bề.

"Lúc đó tôi chợt nảy ra ý tưởng rằng ông ấy nên giả chết để chúng tôi có thể thực hiện mục tiêu mới. Vào lúc đó, tôi không ngại chịu đựng tất cả sự căm ghét và khinh miệt mà mọi người sẽ dồn vào tôi, dù sao thì cũng không phải là tôi chưa từng quen với điều đó. Một điều đáng ra phải đến từ việc tôi bị khinh thường quanh năm suốt tháng vì là một omega... Tôi luôn tâm niệm rằng trong cuộc sống phải có sự hy sinh, tôi hiểu được điều đó vào thời điểm chúng tôi đang dựng lên trò hề của mình. Tôi đã hứa danh dự rằng tôi sẽ giữ nó để có thể bảo vệ Ionia, và tin tưởng vào phán đoán của sư phụ sẽ dẫn đường cho tôi... Nhưng đó có lẽ là sai lầm lớn nhất mà mình đã phạm phải."

"Vậy... Chuyện gì đã xảy ra?" - Shen cắt ngang câu chuyện của anh, lần đầu tiên, bằng câu hỏi này.

Zed thở dài.

"Tôi đã không nhận ra chuyện đó xảy ra khi nào và như thế nào, có lẽ vì tôi đã quá tin tưởng vào cha... Nhưng sự thật đã cho tôi biết, khi Jhin đưa tôi con dao mổ mà hắn đã sử dụng vào lần đầu tiên chúng ta chạm trán với sự tàn bạo của hắn, và lúc chúng ta chữa trị vết thương cho các nạn nhân." - Một lần nữa hai người họ lại nhìn nhau.

"Làm sao Jhin biết được sự tồn tại của vật đó? Cuộc đàn áp bắt giữ hắn của chúng ta thậm chí còn không được công khai cho đến một thời gian rất lâu sau, thì người duy nhất có thể cung cấp cho hắn thông tin, và cả con dao mổ chỉ có thể là..."

"Cha của chúng ta..." - Shen đã đoán ra, gã cau chặt đôi mày, "Bởi vì?"

"Tham vọng, sức mạnhma thuật bóng tối đã ăn mòn ông ấy." Lời Zed nói nghe như một lời than thở. "Kusho muốn thống nhất đất nước bằng khủng bố và sợ hãi, ông ta muốn sử dụng những tổn thương mà chiến tranh để lại cho người Ionia để khiến họ khuất phục trước lý tưởng thống nhất, và sẽ sử dụng vũ lực đối với những người từ chối tham gia vì 'mục đích chung', nực cười thật." - Một ít cát lọt vào tay anh và anh ném chúng về phía bờ biển, "Ông ta hành động không khác gì so với những kẻ xâm lược nước ngoài chết tiệt đó, sẵn sàng hy sinh mạng sống bao nhiêu người khác bất chấp họ có muốn hay không, miễn điều đó cần thiết để ông ta chứng tỏ sức mạnh của mình."

"Tất cả nỗi kinh hoàng giết chóc mà bản thân tôi từ chối thực hiện cuối cùng lại đều do Jhin gây ra, đó là lý do tại sao Kusho đã trả tự do cho hắn." - Lần này đến lượt Zed nhíu mày, "Trong quá trình đó, ông ta không hề quan tâm rằng liệu bản thân có cần phải giết cả tôi và anh để kế hoạch của mình được trót lọt hay không. Tôi đoán đến thời điểm đó thì tôi đã không còn giá trị lợi dụng gì với ông ta nữa, và dĩ nhiên ông ta cũng không còn coi anh là một đứa con xứng đáng... Tôi đã xác nhận điều đó ngay vào lúc tôi đối đầu với ông ta để tìm ra sự thật. Kusho thậm chí còn muốn Kayn, đứa học trò giỏi nhất của tôi, trừ khử tôi vì lợi ích của mình, vì thứ quyền lực hão huyền mà ông ta đã hứa hẹn."

Zed đã nổi da gà khi phải nhớ lại những chuyện đó, adrenaline chạy loạn xạ khắp cơ thể anh khi anh nghĩ đến việc Kayn có thể sẽ phản bội mình.

"May mắn thay Kayn và tôi đã..." - Anh đột ngột dừng lại khi nhận ra điều mình sắp sửa nói, có lẽ sẽ không khôn ngoan lắm nếu để "kẻ thù không đội trời chung" của mình biết về mối quan hệ cha - con của anh với Kayn... Đầu tiên thì anh phải xem xem cuộc trò chuyện này sẽ đi về đâu trước đã.

Anh hắng giọng.

"May mắn thay, lòng trung thành của Kayn vượt xa mọi lời hứa suông về quyền lực." - Anh hy vọng Shen sẽ bỏ qua cách né tránh chủ đề này.

"Cuối cùng, Kusho quyết định rằng hắn sẽ tự tay giết tôi, hắn hấp thụ toàn bộ bóng tối còn sót lại và đối đầu với tôi..." - Bây giờ là đến phần khó khăn nhất, "Anh có còn nhớ bài học về cân bằng không?"

Shen gật đầu, tất nhiên gã phải nhớ và phải thuộc lòng nó, từ đầu tới cuối.

"Khi cố gắng khôi phục lại sự cân bằng, người ta chỉ nên hành động khi cần thiết và lấy cảm hứng từ các cuộc trao đổi thương mại. Mặc dù có rất nhiều đồ vật ở từng bên của cán cân, nhưng mục đích chỉ là loại bỏ những đồ vật nhỏ nhất, bởi vì không có thứ gì là hoàn toàn tốt hay xấu..."

"Chúng ta học được rằng đôi khi phải mất một người để cứu nhiều người, đây chính là bài học về cân bằng." - Cả hai đều đọc cùng một lúc.

Một vài giây im lặng đối với Zed là vô tận.

"Cuối cùng, tôi đã phạm phải tội ác mà trước giờ anh đã luôn cáo buộc tôi. Tôi đã giết Kusho để ngăn chặn sự điên rồ của ông ta, và những tội lỗi không thể dung thứ mà ông ta đã làm."

Và khoảnh khắc sự im lặng lại bao trùm, Zed cảm thấy như gánh nặng trên vai anh đã tan biến, hoặc ít nhất là một phần lớn trong đó.

Anh biết rằng sau những lời này thì anh đã hoàn toàn đảo lộn thế giới quan của Shen, phá hủy mọi thứ gã từng tin tưởng. Đó là một "chuyện ác" cần thiết phải làm, gã xứng đáng được biết toàn bộ sự thật bị che giấu, những thứ đã thay đổi cuộc đời của gã, của anh, của cả hai người.

Không biết họ đã im lặng kéo dài trong bao lâu, Zed không muốn lao vào dòng suy nghĩ hỗn loạn nữa. Mà chắc hẳn là trong đầu Shen, anh đã gây đủ tổn hại rồi.

"Cảm ơn... vì ít nhất cậu đã thành thật."

Sau những lời đó của Shen, anh chỉ nhận được vài cái vỗ vai từ gã.

Anh nhìn gã đứng dậy rời khỏi chỗ này. Anh không đuổi theo gã, anh biết chắc chắn gã sẽ cần không gian, và cả thời gian để xử lý tất cả chỗ thông tin anh vừa cung cấp cho. Trong khi đó, Zed nghĩ rằng giờ đây mọi cơ hội làm hòa với Shen đều đã không còn nữa, anh sẽ không ngạc nhiên nếu như Shen căm ghét anh đến hết cuộc đời này.

Một lần nữa, Zed đã hy sinh mối quan hệ của mình với Shen vì lợi ích lớn hơn.

_____________

(Còn tiếp)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net