Chap 19: Mãn nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau...

Ánh nắng mặt trời rọi qua ô cửa sổ xuyên qua lớp rèm chiếu vào trong phòng, đôi mắt Thoại Mỹ nhấp nháy mấy lần rồi mà mãi mới miễn cưỡng mở ra được.

Cô khẽ động đậy, một cảm giác rất khó chịu ở khắp cơ thể. Mặc dù đêm qua sau mỗi lần lâm trận, Kim Tử Long đều không quên chườm khăn ấm cho cô. Nhưng nói cho cùng, sức của anh quá dẻo dai, khiến cơ thể cô phải liên tục căng mình chống đỡ, nên đau rát là chuyện khó tránh. Toàn thân cô đau nhức, mỏi mệt như vừa trải qua một cuộc chạy bộ dài dằng dặc.

Một vòng tay rắn rỏi vững chắc đang ôm trọn lấy eo cô.

Là anh...

Thường ngày anh đều ngủ muộn, dậy sớm... nhưng hôm nay thì khác, anh nằm cạnh đợi cô tự tỉnh giấc. Cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người Kim Tử Long khiến Thoại Mỹ không khỏi đỏ mặt.

Cô xấu hổ... cảm thấy không thể tự nhiên vô tư mà đối diện với anh được.

May là lúc này anh đang ôm cô từ phía sau lưng, cô không cần phải đối diện với anh.

Nhưng có vẻ như Kim Tử Long không có ý định tha cho cô, áp sát bên tai phả hơi ấm:

"Bảo bối đêm qua "ăn" có ngon miệng không?"

Mặt Thoại Mỹ đỏ bừng lên...

"Kim Tử Long" - cô nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại, giơ nắm đấm trước mặt anh.

"Nhìn dáng vẻ thì hình như chưa no nhỉ?"

Anh nắm lấy tay cô.

Nhưng kể cả cô có đấm anh thật đi chăng nữa thì cũng chẳng sao, đối với anh thì chút lực đó của cô cũng chả bõ gãi ngứa.

Cô bỗng cảm thấy có gì đó đang chạm vào phần bên dưới eo, không dám cọ nguậy thêm chút nào nữa, nhìn thẳng vào mắt anh: "Em phải dậy rồi"

Anh gật gù đồng ý, nhếch mép cười.

Nhưng ngay lập tức hôn lên môi cô, giọng nói trầm ấm mang chút gì đó sự nguy hiểm: "Anh không muốn em phải "đói bụng" "

"Không, em "đủ no" rồi" - cô buộc phải nói ra, để ngăn anh không làm bừa tiếp

"Thế ư" - Kim Tử Long khẽ cười - "Vậy thì đây là món ngọt tráng miệng"

Nói xong anh nhanh chóng tìm đến đôi môi mọng nước của cô mà ngấu nghiến.

Vốn chưa kịp hồi phục thể lực thì Thoại Mỹ sức đâu ra mà cự tuyệt anh cho được. Mái tóc dài của cô buông xõa trên gối, nụ hôn của anh một đường tiến xuống dưới.

Chiếc chăn trùm trên người họ cứ thế phập phồng phập phồng như từng đợt sóng biển vỗ bờ.

Đợi hai người họ thật sự rời khỏi giường thì đã là quá trưa. Nếu không phải sợ Thoại Mỹ đói quá không tốt cho dạ dày thì có lẽ Kim Tử Long sẽ còn muốn tiếp tục "lao động" nữa.

Cuối cùng cũng được anh thả tự do, cô giờ mới được thoải mái hít thở không khí.

Ánh sáng mặt trời lên cao chiếu rọi khiến nụ cười trên khuôn mặt cô càng thêm tươi tắn, nụ cười mới ngọt ngào làm sao, cơ thể thiếu nữ lần đầu được nếm vị trái cấm toát lên vẻ mềm mại đầy quyến rũ.

Anh ngắm nhìn vẻ đẹp ngọt ngào của cô, trong đầu lại nhớ đến đêm qua, nhưng nghĩ đến chuyện cô lần đầu cô nếm vị mây mưa tuyết nguyệt, không thể quá sức. Anh đành cố đè nén ham muốn.

Kim Tử Long ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô. Cô cảm nhận được vòm ngực rộng lớn, rắn chắc và ấm áp anh, nở một nụ cười đầy mãn nguyện...

"Đến giờ ăn trưa rồi" - anh thì thầm bên tai cô

Cô khẽ cười, có chút ngại ngùng.

Phát sinh quan hệ như vậy, giờ cô lại không thể cảm thấy thoải mái, tự nhiên khi đối diện anh.

"Em mệt vậy, ăn trưa xong thì nghỉ thêm chút nhé" - anh khẽ nói với cô

Nhìn dáng vẻ anh như vậy, cô thầm nghĩ trong lòng: trách ai chứ, không phải tại anh thì cô đâu có mệt như này?

Thấy cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh của cô chu ra như vậy, anh không khỏi buồn cười.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào" - anh ra lệnh

Sau tiếng đẩy cửa, chị giúp việc đẩy một xe đồ ăn vào.

"Kim tổng, bữa trưa của ngài đã chuẩn bị xong" - lời nói vô cùng cung kính

Đây là việc mà lúc sáng sớm anh đã dậy và bố trí trước, anh tính rất chuẩn thời gian mà cô sẽ thức dậy.

Kim Tử Long bây giờ mới chịu buông Thoại Mỹ ra, khẽ gật đầu với chị giúp việc.

Chị ta lúc này mới nhận lệnh trải khăn ăn lên bàn và bày biện đồ ăn ra bàn. Vẻ mặt có chút ngạc nhiên, Kim Tổng chị biết trước giờ đều rất nghiêm nghị, ít bộc lộ cảm xúc. Nhưng hôm nay, chị nhận thấy trong ánh mắt Kim Tử Long anh luôn tràn ngập ánh cười, và từ bản thân ấy toát ra một sự ấm áp dịu dàng đến khó tả.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy