Chap 4: Vụn vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 năm trôi qua

Một năm - 365 ngày, kể từ ngày cô gặp anh. Thời gian cứ trôi, tình cảm của cô dành cho anh cứ thế tăng dần với cấp số nhân. Nhưng phải chăng duyên phận đã quá trớ trêu với cô. Khi ở bên cạnh, Lưu Tuấn và Hạ Vy đã sớm thành đôi tự bao giờ. Chỉ còn cô vẫn ngày qua ngày theo đuổi anh, kiên trì, nỗ lực tháng này qua tháng nọ. Nhưng... anh vẫn cứ lạnh lùng với cô, nhất quyết không đếm xỉa đến.

Cô đã tự hỏi bản thân hàng ngàn lần, rằng cô đã không tốt ở điểm nào? Đã làm sai chuyện gì? Khi rõ ràng trước đó anh vẫn khiến cô cảm thấy được nhận lại một chút gì đó thứ gọi là tình cảm. Nhưng từ khi, từ khi anh biết cô là đại tiểu thư của Từ gia, con gái rượu của ông trùm kim cương Từ Minh Đường, thái độ của anh dần khác hẳn lúc trước, nếu không muốn nói là quay ngoắt 180°. Anh từ từ khiến cô cảm thấy anh chính là đang cố tình xa lánh cô. Tại sao? Sao tự nhiên lại thế? Không ngày nào cô không tự hỏi mình những câu hỏi như vậy. Từ một cô gái tưởng chừng đã vượt qua được cú shock mất mẹ, nhưng cũng chính lúc này, cô lại gặp phải một nỗi đau khác, đau gấp ngàn lần. Phải, là cô yêu anh, yêu đến điên cuồng, say đắm, mê dại, nhưng... anh hoàn toàn không mảy may để ý đến.

Một tuần, rồi lại một tháng trôi qua, cô đã không được gặp anh. Không phải cô không muốn, nhưng mỗi lần cô đến công ti để gặp anh, tất cả những gì cô nhận được là những lần cáu bận, những cuộc họp đột xuất. Cô đã muốn gặp anh để nhờ anh trả lời hết tất cả những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu mình mà không có lời giải đáp, nhưng anh, đến gặp còn không muốn thì sao có thể trả lời cô chứ? Ông trời, sao cứ thích trêu người như vậy? Không phải chính ông đã nhờ ông tơ bà nguyệt se duyên cho cô và anh sao? Nếu không sao cô lại tình cờ gặp được anh ở ngay nước Pháp - đất nước của tình yêu? Cô khóc, khóc cho số phận, khóc cho chính bản thân mình. Kể từ khi mẹ mất, cô đã hứa sẽ không rơi lệ vì bất cứ ai nữa, nhưng... anh lại đang khiến tim cô như vỡ vụn thành từng mảnh. Đau! Đau lắm! Anh biết không?

Bây giờ là 2h đêm...

Hạ Vy nhẹ mở cửa phòng, nhìn thấy cô bạn của mình đang khóc, khóc ngay cả lúc ngủ. Ban nãy cô nghe tiếng thút thít, vội chạy qua, cô biết chắc tiếng khóc đó là của Thoại Mỹ. Vì đã gần 1 tháng như vậy, đêm nào cũng có tiếng khóc ấy. Cô nhìn bạn mình, tim cũng chợt nhói đau. Cô gái này rốt cuộc đã làm gì sai ở kiếp trước, mà kiếp này lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy. Cái chết của mẹ đã là một nhát dao chém thẳng vào tim cô bé 18t, những tưởng đã được xoa dịu bằng tình yêu, thì lại tiếp tục bị một nhát dao chí mạng khác cắm sâu vào vết cũ.

Sáng sớm, ánh nắng len lỏi vào căn phòng. Thoại Mỹ mơ màng thức dậy, vươn vai đón ánh ban mai tinh khiết, đã rất lâu rồi cô không để ý, bình minh ở Pháp lại đẹp đến vậy. Bất chợt cô nhìn thấy Hạ Vy đang gục đầu bên giường, chắc đã thức suốt đêm qua canh cô. Cô rón rén lấy chăn đắp cho Hạ Vy, nhẹ nhàng hết sức có thể vì sợ đánh thức cô bạn thân.

"Ưm.... Cậu dậy rồi à?" - Hạ Vy khẽ mở mắt

"Làm cậu thức rồi à? Tớ xin lỗi" - Thoại Mỹ nhẹ nhàng đáp

"Không, tớ chỉ chợp mắt một xíu thôi. Cậu ổn chứ?" - nói xong Hạ Vy đứng dậy, bước đến cửa sổ kéo rèm xuống

"Tớ mới là người hỏi câu đó. Đêm qua tớ ngủ ngon, nhưng khiến cậu lại phải thức cả đêm trông tớ" - Thoại Mỹ khẽ nheo mắt, định bước xuống giường

Hạ Vy vội bước đến giường, ngăn cô lại: "Ấy, cậu vừa khỏi sốt, nghỉ ngơi thêm đi, tớ đi kêu người mang đồ ăn sáng lên"

"Không cần đâu, tớ khoẻ hẳn rồi, có thể tự xuống lầu ăn sáng" - Thoại Mỹ vẫn nhất quyết bước xuống giường

"Không tin cậu xem này" - Thoại Mỹ vừa nói vừa đứng tấn múa vài quyền Karatedo để chứng minh

"Thôi thôi, được rồi, tớ tin, tớ tin cậu" - Hạ Vy nhanh bước tới đỡ lấy Thoại Mỹ

"Nếu cậu đã khoẻ tớ thông báo với cậu một tin mừng, tối nay có một bữa tiệc của Kim Thị, cậu có muốn đi không?" - Hạ Vy vừa dìu Thoại Mỹ xuống lầu, vừa nói

"Đi, tớ đi" - Thoại Mỹ hớn hở

"Được rồi, vậy cậu ăn sáng xong tớ dẫn cậu đi thử váy" - Hạ Vy cười nói

"Đi thử bây giờ luôn đi, tớ không đói" - Thoại Mỹ quay ngược lại chạy nhanh lên phòng định thay đồ

"Không được, nếu cậu không ăn sáng, tớ sẽ không cho cậu đi đâu hết" - Hạ Vy cương quyết

Nghe thấy lời đe doạ của Hạ Vy, Thoại Mỹ ngoan ngoãn bước theo xuống phòng ăn.

____________

Tối đó, tại bữa tiệc của Kim Thị

Đây là bữa tiệc của Kim Thị nên khách được mời toàn là những nhân vật có tiếng tăm. Không khó để nhận ra những nguyên thủ quốc gia, những người đứng đầu của các tập đoàn lớn và cả những cô gái chân dài trong ngành giải trí. Họ đến bữa tiệc một phần là vì muốn gặp Kim Tử Long - Kim Tổng của Kim Thị vang danh khắp nước Pháp thậm chí là ra cả châu Âu. Và một phần cũng là vì muốn nhân cơ hội nhìn vào chiếc ghế Kim phu nhân vẫn còn để trống. Tiếng tăm lừng lẫy của anh cộng với dung mạo tuấn tú, từ lâu đã khiến các cô gái mê mệt. Bất chấp việc anh xem phụ nữ như cỏ bên đường, nhất quyết không bận lòng để ý, ngoại trừ một người...

Hôm nay, Thoại Mỹ chọn cho mình một chiếc đầm đuôi cá màu hồng pastel nhẹ nhàng, nhưng không kém phần quyến rũ, trang phục khiến cô lựa chọn cả buổi sáng. Còn Hạ Vy vẫn theo style sexy thường ngày với một chiếc đầm xanh khoét cổ sâu, xẻ tà đến tận đùi, để lộ cặp đùi trắng mịn.


Khi cả 2 bước vào bữa tiệc, ngay lập tức bắt gặp những ánh mắt chăm chú từ mọi người, còn có cả những ánh mắt ghen ghét, đố kỵ từ những cô ả trong showbiz.

"Hạ Vy, bên này" - Lưu Tuấn vẫy tay

"Mỹ Mỹ đi thôi" - Hạ Vy kéo tay Thoại Mỹ khi cô vẫn đang liếc mắt xung quanh tìm một người (khỏi nói mọi người cũng biết ai rồi đó ^^)

"Xin lỗi vì anh bận việc ở đây không đi đón 2 em được" - Lưu Tuấn vội lên tiếng, kèm theo là một nụ hôn dành cho Hạ Vy

"Anh, đang ở đâu chứ!!" - Hạ Vy tức giận đánh vào vai Lưu Tuấn

Lưu Tuấn cười tươi, nhõng nhẽo: "Anh nhớ cục cưng mà"

Nói rồi anh cũng quay sang Thoại Mỹ, cô lúc này vẫn đang chăm chú nhìn xung quanh không để ý đến những hành động ngọt ngào của cặp đôi kia. Lưu Tuấn hiểu ý, ghé sát tai cô, nói khẽ: "Ở trên kia"

Thoại Mỹ nhìn theo hướng tay chỉ của Lưu Tuấn, cuối cùng cũng tìm được người cần tìm. Kim Tử Long đang ở trên lầu trò chuyện cùng các khách mời. Anh trông vô cùng lịch lãm và bảnh bao với bộ vest đen và caravat xanh. Bất chợt anh nhìn xuống và bắt gặp ánh mắt của Thoại Mỹ. Cô ngượng ngùng, vờ quay chỗ khác.

*Lát sau*

Có tiếng bước chân

"Nghe bảo em bệnh? Đã khoẻ hơn chưa?"

Thoại Mỹ đang cầm li rượu bỗng giật mình vì giọng nói quen thuộc. Cô vội quay sang. Đúng là anh, là giọng nói ấy, hơi thở ấy. Tim cô đập loạn nhịp. Đã 1 tháng cô không gặp anh, nói đúng hơn là anh không muốn gặp cô. Bây giờ anh đang đứng trước mặt cô. Cô lại chẳng biết phải đối diện với anh như thế nào. Nhưng cuối cùng, Thoại Mỹ cũng bình tĩnh lại, cất tiếng trả lời:

"Em ổn"

Chỉ ... vậy thôi ư? Chính cô cũng không hiểu tại sao mình không nói nhiều hơn 2 chữ đó. Chẳng phải 1 tháng qua cô tha thiết muốn gặp anh sao? Chẳng phải khi nghe Hạ Vy nói có thể gặp anh cô đã hớn hở lắm sao? Bây giờ gặp lại chẳng thể nói nhiều hơn 2 chữ "em ổn". Xa lạ, 2 người xa lạ mất rồi.

Về phần anh. Nghe tin cô bệnh. Tim anh đau như ai xé ra từng mảnh. Những lần cô đến công ti tìm anh rồi trở về trong vô vọng. Anh ở trong phòng nhìn ra cửa sổ đều thấy hết. Dáng vẻ đầy thất vọng và cả những giọt nước mắt vội lau của cô, từng chút từng chút đều khiến anh đau nhói. Anh biết tiếp tục như vậy chỉ khiến cả 2 đau khổ, nhưng anh lại không thể nào gạt bỏ những ý nghĩ giằng xé trong lòng mình.

"Kim Tổng, mời anh" - một giọng nữ vang lên ngắt ngang những dòng suy nghĩ trong 2 con người.

Là Kelly, 1 siêu mẫu hàng đầu của nước Pháp, gốc nước S.

"Mời cô" - Kim Tử Long nâng li uống cạn

Nhạc vang lên. Bản giao hưởng thật nhẹ nhàng

Kelly uống cạn li rượu, quay sang Kim Tử Long, đứng sát vào, cố ý dùng tay đặt lên vai rồi dần dần xuống ngực anh, cất tiếng nỉ non: "Nhảy với em nhé!"

Kim Tử Long khẽ nhìn sang Thoại Mỹ, cô vội quay đi nơi khác. Anh chần chừ rồi cũng cầm tay Kelly bước ra giữa phòng. 2 người nhảy cùng nhau dưới bản Sonat ánh trăng.

Thoại Mỹ lúc này đã cố không nhìn cặp đôi kia nhưng cô vẫn lén nhìn sang. Kelly đang cố quyến rũ Kim Tử Long bằng đủ mọi cách. Anh liếc nhìn Thoại Mỹ rồi lại quay sang cười với ả ta. Họ ôm chặt hơn, mặt gần mặt hơn và cuối cùng là một nụ hôn mãnh liệt anh dành cho ả. Thoại Mỹ nhìn thấy tất cả, tim cô vụn vỡ, nước mắt cố kìm nén đã chảy không ngừng. Cô vội quay mặt đi, khẽ quẹt những giọt nước mắt của mình. Chạy thật nhanh ra phía cổng.

Kim Tử Long nhìn thấy, tay gạt ả Kelly sang một bên, vội chạy theo hướng Thoại Mỹ.

Cả 2 chạy nhanh ra cổng

Ánh sáng. Một thứ ánh sáng loé lên từ đâu?

"Mỹ Mỹ, cẩn thận!!" - Kim Tử Long hét toáng lên

Thoại Mỹ chạy băng qua đường. Không, không kịp nữa rồi. Trong giây phút ấy, những lời nói của Kim Tử Long văng vẳng vang lên: "Anh xin lỗi. Chúng ta sẽ không bao giờ đến được với nhau. Em và anh là 2 đường thẳng song song, mãi mãi và mãi mãi ... không thể nào có được điểm chung"

__________

Aigooooo~ ngược chết Mỹ Mỹ của ta rồi :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy