Chap 48: Phẫu thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Tuấn vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Du Tấn - bác sĩ của Kim Tử Long, chuẩn bị phòng phẩu thuật.

Xe vừa dừng lại trước cửa bệnh viện. Du Tấn và một nhóm bác sĩ và y tá chờ sẵn ngoài cửa. Vừa thấy xe của Kim Tử Long dừng lại, liền bước tới mở cửa xe.

"Chuẩn bị chuyển Kim phu nhân lên giường bệnh di động" - Du Tấn khẩn trương

Kim Tử Long nhìn họ bằng cặp mắt khó chịu. Anh không thích người đàn ông nào khác đụng vào thân thể của cô.

Anh không để ý đến vết thương trên vai mình, bế cô trực tiếp vào bệnh viện, đi thẳng đến phòng phẩu thuật.

Anh đặt cô xuống giường, nhìn Du Tấn nói:
"Tôi muốn mẹ lẫn con"

Giọng nói bá đạo mang đầy sự lo lắng của Kim Tử Long làm Du Tấn hồi hộp.

"Được, tôi sẽ cố gắng"

"Nếu cô ấy và con tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ san bằng cái bệnh viện này" - Kim Tử Long nghiêm túc nói

Nhìn thấy sắc mặt lo lắng không yên của anh, Du Tấn không nói gì thêm.

Y tá bước tới, mời Kim Tử Long rời khỏi phòng phẫu thuật. Anh liền nhìn cô ta với ánh mắt đầy nguy hiểm khiến cô ta khiếp sợ, đành phải lui ra giúp Du Tấn tiến hành phẫu thuật với sự có mặt của Kim Tử Long.

Trong lúc Thoại Mỹ nằm trên giường phẫu thuật, anh không hề rời khỏi nửa bước. Anh ngồi trên ghế, nắm lấy tay cô trong suốt quá trình giải phẫu. Anh yêu thương cầm bàn tay lạnh lẽo của cô, để sát vào bờ môi mình. Cặp mắt hiện rõ sự lo lắng nhìn Thoại Mỹ. Trong lòng như có ngàn mũi tên đâm thẳng vào tim. Một cảm giác đau đớn tột cùng khi nghĩ đến đứa con trong bụng cô. Thà rằng anh mất đi tính mạng của mình, cũng không muốn cô bị chút tổn thương nào.

Kim Tử Long thâm tình như vậy, làm mấy cô y tá phải ngẩn người. Tất cả điều hâm mộ cô gái nằm trên giường bệnh. Được một người đàn ông hoàn hảo như anh yêu thương.

Anh nhìn cô không hề chợp mắt. Bàn tay to lớn vẫn nắm chặt lấy tay cô.

Lúc này Du Tấn mới phát hiện, sắc mặt của anh không được bình thường. Anh khoác lên người áo vest màu đen, người ngoài nhìn vào không thấy được vết máu đã thấm ướt phía sau áo sơ mi màu trắng của anh.

Du Tấn bỏ dụng cụ phẫu thuật trên tay xuống, bước tới cởi áo vest của Kim Tử Long ra. Anh hốt hoảng khi nhìn thấy luợng máu chảy ra từ miệng vết thương trên vai Kim Tử Long.

Với người bình thường mà nói, nếu mất máu nhiều như vậy, chắc đã hôn mê bất tỉnh.

Nhưng anh là Kim Tử Long, chuyện này không hề hà gì với anh.

Du Tấn thận trọng nói: "Cậu cần phẫu thuật ngay lập tức, để lấy đầu đạn ra, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng"

"Không cần, tôi không sao. Cậu mau cứu Tiểu Mỹ"

"Cô ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm. Bây giờ vết thương của cậu còn trầm trọng hơn"

Kim Tử Long vẫn kiên quyết ngồi đó với Thoại Mỹ, không thèm để ý đến Du Tấn nữa.

Anh thì thầm vào tai cô: "Bảo bối đừng sợ, anh sẽ ở đây cùng em"

Lần đầu tiên Du Tấn thấy bộ dạng đau lòng này của Kim Tử Long. Anh không biết nói gì hơn, đành dùng tốc độ nhanh nhất để phẫu thuật cho Thoại Mỹ.

1 tiếng sau Thoại Mỹ được đưa đến phòng hồi sức cao cấp nhất của bệnh viện.

"Cả mẹ con đều bình an, cậu có thể yên tâm rồi" - Du Tấn nói với giọng mệt mỏi

Lúc này Kim Tử Long mới chịu làm phẫu thuật lấy viên đạn ra. Du tấn và y tá giúp anh cắt bỏ áo sơmi trắng, vì bị thấm máu mà trở nên đỏ thẫm.

Thân thể cường tráng và cơ bắp rắn chắc của Kim Tử Long hiện ra trước mặt mấy cô y tá. Họ ngẩn người, không ngờ anh vừa đẹp trai, vừa tài giỏi lại còn sở hữu được một thân hình hoàn hảo như vậy.

Một cô y tá trẻ bạo gan muốn Kim Tử Long chú ý đến mình, dùng tay sờ lên cơ bắp của anh, muốn quyến rũ anh.

Lưu Tuấn đứng bên cạnh, nhìn thấy hành động lớn mật này của cô y tá, trong lòng anh thầm cầu nguyện cho cô ta.

Tay cô y tá sờ trên người anh từ từ đi xuống.

Sắc mặt Kim Tử Long phẫn nộ, trừng mắt nhìn thẳng vào mặt cô ta, với cặp mắt muốn giết người. Anh bắt lấy bàn tay không yên phận của cô ta, bẻ một cái.

*rắc*

Tiếng xương gãy vang lên.

Cô y tá thét lên vì đau đớn, nước mắt chảy ròng ròng. Cô ta sợ hãi nhìn Kim Tử Long.

"Tôi ghét nhất người phụ nữ không phải vợ tôi mà đụng vào tôi"

Hành động và giọng nói ma quỷ của anh làm cho tất cả y tá nữ khác phải rùng mình. Du Tấn cho người đưa cô y tá kia ra ngoài, bắt đầu làm phẫu cho Kim Tử Long.

Du Tấn cầm ống tiêm lên, định tiêm thuốc mê cho anh, nhưng không ngờ anh lại từ chối: "Không cần"

Anh cầm khăn lông trắng do Lưu Tuấn chuẩn bị, cắn mạnh vào nó rồi gật đầu ra hiệu cho Du Tấn bất đầu.

Trong suốt quá trình giải phẫu, Kim Tử Long không hề kêu lên tiếng nào. Tất cả mấy nữ y tá đều không ngờ sức chịu đựng của anh lại mạnh như vậy. Đây là lần đầu tiên họ chứng kiến, một cuộc phẫu thuật diễn ra không cần dùng đến thuốc tê.

___________

Thoại Mỹ nằm trên giường bênh, hôn mê suốt một ngày. Khi mở mắt ra, bên ngoài đã là nửa đêm. Bóng tối bao phủ cả bầu trời lạnh lẽo, những ngôi sao láp lánh và vầng trăng tỏa ra ánh sáng lờ mờ chiếu thẳng vào cửa sổ phòng bệnh.

Cô nhìn xung quanh căn phòng. Căn phòng nhìn hệt như khách sạn 5 sao. Cô nằm trên giường bệnh rộng lớn, được đặt ngay ở giữa, để tiện chăm sóc. Trước mặt cô là một bộ sofa màu trắng và một cái TV to treo trên tường.

Kim Tử Long từ nhà vệ sinh đi ra, lúc này anh đã thay một bộ đồ khác. Sắc mặt khá mệt mỏi, cặp mắt thâm đen, râu mọc ra lưa thưa dưới cằm. Tay anh cầm một thau nước ấm và một cái khăn trắng. Khói bốc lên từ thau nước làm không khí xung quanh ấm áp hơn.

"Bảo bối, em tỉnh rồi à! Có mệt không?"

Kim Tử Long vui mừng nhìn cô. Anh bước nhanh qua để thau nước lên bàn bên cạnh đầu giường. Lúc này cô còn gầy hơn lúc trước, dùng một tay anh đã có thể ôm cô trọn vào lòng.

Anh yêu thương hôn lên mái tóc dài của cô nói: "Anh rất sợ sẽ mất em và con vĩnh viễn"

Giọng nói chậm rãi của anh làm trái tim Thoại Mỹ đau đớn. Cô ôm anh thật chặt, từng giọt nước mắt rơi xuống bờ vai anh

"Long, anh có biết chuyện gì đã xảy ra ở biệt thự Từ gia không?"

Cô bắt đầu kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Kể xong, cô bật khóc nức nở. Đây là lần đầu tiên cô tỏ ra yếu đuối như vậy.

"Bảo bối! Đừng khóc, có anh ở đây rồi" - anh dịu dàng xoa tóc cô

"Em đã rất tin mẹ. Nhưng không ngờ..."

"Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện cũng đã qua rồi"

"Anh có hận em không?" - cô ngước lên nhìn Kim Tử Long

Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi nói: "Ngốc! Anh yêu em còn không hết! Mọi chuyện cứ coi như là của thế hệ trước đi, chúng ta sẽ viết một trang mới, nhé!"

Ngay lúc đó Du Tấn và Lưu Tuấn từ bên ngoài bước vào.

"Lão đại, đại tẩu" - Lưu Tuấn cung kính chào.

"Cậu ấy bị trúng đạn ở phía sau vai, mất máu rất nhiều mà không chịu làm phẩu thuật. Kiên quyết đợi sau khi em phẫu thuật xong mới chịu làm" - Du Tấn lắc đầu nói với Thoại Mỹ

Cô nhìn anh tức giận: "Lần sau không cho phép"

Kim Tử Long yêu thương cười gật đầu.

Quen biết đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Du Tấn nhìn thấy Kim Tử Long nghe lời như vậy.

Du tấn nhìn khuôn mặt tươi cười của Thoại Mỹ rồi nói: "Anh kiểm tra cho em rồi, không có gì nguy hiểm cả, chỉ bị động thai mà thôi. Sau này em đi đứng phải cẩn thận một chút, vì em đang mang thai đứa con đầu"

Xong anh nhìn sang Kim Tử Long nói với giọng giễu cợt: "3 tháng đầu tuyệt đối không được vận động mạnh"

Du Tấn cố ý nhấn mạnh 2 chữ "tuyệt đối".

Kim Tử Long nhìn Thoại Mỹ cười khổ.

Cô cười hôn lên má anh và nói: "3 tháng qua nhanh lắm"

___________

Ngọt lại rồi nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy