18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Đường sau khi thức dậy thì lồm cồm ngồi dậy xem đồng hồ, cũng đã gần 3 giờ, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo chuẩn bị đi đến công ty của Thư Hân thêm một chuyến nữa, chắc bây giờ chị ấy cũng đã bình tĩnh hơn phần nào rồi nên cũng dễ nói chuyện hơn.

Như thói quen, cô vơ lấy một chiếc áo sơ mi màu trắng được treo sẵn trên giá mặc vào, nhưng vừa gài tới cúc áo thứ ba thì khựng lại, suy ngẫm gì đó rồi quyết định cởi chiếc áo đó ra, lấy một chiếc khăn bản to quấn ngang ngực rồi đi ra ngoài. Đến tủ quần áo, cô mở ra chọn lấy một bộ váy.

Ngắm nhìn mình trông gương, cô gật đầu hài lòng rồi đưa tay gỡ búi tóc phía sau xõa xuống cùng với tô thêm một chút son đỏ lên môi. Tổng thể quá hoàn hảo, nói thật nếu như có một người nào khác ở đây thì sẽ nhận xét là dáng vẻ này của cô thật quá yêu nghiệt! Khác xa với hình tượng hằng ngày của cô.

Hôm nay cô thay đổi cách ăn mặc không phải là để câu dẫn hay gạ gẫm ai đâu nhé. Mà tại vì cái mochi kia càng ngày càng đối xử thô bạo với cô, không còn vẻ mềm mỏng nhẹ nhàng như ngày xưa nữa, cô nghĩ chắc là do một phần cô không được nữ tính cho lắm nên chị ấy mới không nhún nhường. Nên hôm nay cô quyết định sẽ mặc váy thoa son một tí để xem cái mochi kia còn dám lớn tiếng làm cô "tổn thương" nữa hay không.

Cô đây vẫn còn nhớ còn học đại học là cô rất "gái" luôn nhé, ngày nào đi học cũng mặc váy thắt hai bím trông đáng yêu vô cùng, chắc vì vậy nên cái mochi kia lúc nào cũng kè kè cưng cô như trứng hứng cô như hoa. Haiz, nghĩ lại mà buồn, mới mấy năm đó mà tình thế thay đổi hết rồi a. Bây giờ không thể để bị ăn hiếp được.

Bước ra cửa nhà, nhìn qua tủ để giày, quyết định chọn cho mình một đôi giày cao gót khoảng 5 phân rồi mang vào. Tính ra cũng lâu rồi cô mới có dịp mang lại mấy loại giày này, từ khi vào làm ở BLACKPINK vì tính chất công việc nên cô chỉ mang giày bata thôi, chứ không phải là chưa từng mang qua giày cao gót bao giờ nhé. Bây giờ nghĩ lại mới thấy thời gian trôi qua cô càng ngày càng dậy thì thành "công".

Khoảng 15 phút sau thì cô cũng đứng ở dưới công ty của Thư Hân, ngước nhìn lên tầng lầu cao nhất rồi cất bước vào trong. Tiếng lộp cộp của giày cao gót làm mọi người chú ý. Cô vừa bước vào đã làm cho mọi người bị hù giật mình một phen, ai cũng trố trố mắt nhìn cô, có người còn dụi dụi lại mắt xem mình đây có nhìn lầm không. Cô đương nhiên biết họ ngạc nhiên vì điều gì, đến cô còn không được bình tĩnh khi nhìn mình trong gương nữa mà, cô cũng có cảm giác hơi ngượng một tí, bước chân có hơi nhanh hơn đi vào thang máy khuất tầm mắt đám đông mà không hề biết trái tim nhỏ bé của các nữ nhân viên phía sau đã tan nát khi nhìn cô trong bộ dạng này. Ai đó trả lại soái tỷ bảnh bao cho bọn họ đi.

Tiểu Đường từ thang máy đi ra thì gặp Tinh Kiệt đang đứng trước cửa phòng của Thư Hân thì lịch sự gật đầu chào. Phải nói là ban đầu khi gặp mặt anh thì cô có chút đề phòng, có chút không thích anh cho lắm vì nghĩ rằng anh làm việc cùng với Thư Hân hằng ngày còn làm tài xế riêng nữa nên sẽ có rất nhiều thời gian gần gũi nhau sợ là sẽ phát sinh ý đồ. Nhưng qua nhiều lần gặp mặt và nói chuyện thì sự đề phòng này của cô không còn nữa. Đúng lúc đó có một cô gái tóc ngắn ngũ quan trông rất thích mắt bước ra từ phòng tổng giám đốc đi ngang qua cô rồi đi vào thang máy. Cô cũng không tiếc mà quay lại nhìn cô gái đó một cái, trước khi thang máy khép lại cô còn thấy cô gái đó cười với cô một cái.

Tạm gạt qua chuyện này Tiểu Đường từ từ bước đến trước mặt Tinh Kiệt. Nhưng tự nãy giờ anh vẫn đứng bất động không nói gì mà mở to mắt nhìn cô chằm chằm. Miệng còn mấp máy nói gì đó. Tinh Kiệt hiện tại là đang bị shock, là bị shock đó chứ không phải là say nắng gì đâu nha.

Cô ấy... Triệu Tiểu Đường...?

- Anh Chu!

- ...

- Nè! Trợ lý Chu!

- Hả?!... ờ cô... cô đến nói chuyện với tổng giám đốc sao?

Hoàn hồn lại, bây giờ thì chắc chắn đây là Triệu Tiểu Đường rồi, tỉnh cũng được rồi.

- Ừ, chị ấy đang trong đó phải không?

- Haizz, cô mau vào đi, sáng giờ tâm trạng cô ấy phải nói là rất rất xấu, khiến tôi cũng bị dọa một phen hú hồn à. Nhờ có bạn cô ấy đến mà nhất thời không bùng phát thôi...

- Ừm... mà nè... cô gái vừa mặc vest vừa đi ra khỏi đây là ai vậy?

- À, cô ấy là Hứa Giai Kỳ, bạn thân của tổng giám đốc, hôm nay cô ấy về nước nên tổng giám đốc đi ra sân bay đón. Chưa gặp được bao lâu thì cô ấy về nhà với bạn gái rồi, đúng là đồ mê gái bỏ bạn, đồ thiếu liêm sĩ!

- Ò.

May quá có bạn gái rồi...

Cốc cốc

- Mời vào!

- Hey tổng giám đốc, có cô Triệu đến tìm em nè!

- Lại tới nữa hả?!

- Cô ấy...

Chưa đợi trợ lý Chu nói tiếp thì Tiểu Đường đã tự ý đẩy cửa đi vào, cô đây không tin là sau khi nhìn thấy cô thì nàng còn mạnh miệng được nữa. Quả nhiên đoán đúng, lúc đầu nàng còn tính mở miệng nói gì đó nhưng khi cô vừa xuất hiện sau cánh cửa thì nàng lập tức im bặt, không nói nổi lấy một từ. Mắt từ từ mở to ra, miệng cũng từ từ không khép lại được nữa.

- Chu... Chu Tinh Kiệt!

- Huh?

- Mau ra ngoài!!!

- Gì???

- Tôi kêu anh mau ra ngoài!!

Vừa nói Thư Hân vừa như gà mắc để phóng đến đẩy Chu Tinh Kiệt ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, sau đó đứng dựa vào cửa thở hổn hển nhìn Tiểu Đường trau tráu, mặt tức khắc hồng lên.

- Em... Em... Em...!!!

- Huh? Tôi làm sao?

Tiểu Đường khoanh tay trước ngực nhìn dáng vẻ buồn cười hiện giờ của Thư Hân.

- Em bị ấm đầu hay sao vậy? MẶC VẬY CHO AI COI?!?!

- Phụt hahaha tôi không mặc như vậy thì không lẽ không mặc gì? Chị muốn lắm sao?

- Đương nhiên là... KHÔNG! Điên hay sao mà nói vậy, ĐI!

Thư Hân sấn tới cầm tay Tiểu Đường lôi đi ra cửa.

- Nè nè khoan đã!

Tiểu Đường giật giật tay lại, lôi ngược Thư Hân lại gần sofa rồi đẩy xuống sau đó leo lên sofa chống hai tay nhìn nàng. Thư Hân bị một màn này của cô làm cho kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra vậy trời.

- Tôi đến đây là có chuyện muốn nói, chưa gì hết chị lại đuổi tôi về à?

- Kh... không có...!

- Không có vậy thì nằm im nghe đây!

- Khoan đã... để... để tôi đi khóa cửa lại. Lỡ có ai vào đây...

- Haha chị sợ người ta nhìn tôi sao? Tôi đẹp đến vậy à?

- Tôi khinh! Phải nói là xấu đến ai cũng nhìn. Xí.

Thư Hân ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác tránh ánh mắt chết người đó của Tiểu Đường.

- Ò, dị tôi đi ra cho người ta ngắm tiếp...

- Em dám!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net