Khuyết điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Solitaire

"Này, Đông Anh, sao cậu cứ lo lắng bồn chồn cái gì thế, trông cứ như đang trốn xã hội đen đòi nợ vậy đó."

"Suỵt, cậu thì biết cái gì mà nói?"

Quả thật, lời của Ten cũng có sai mấy đâu. Nói trốn Thái Dung như tránh xã hội đen cũng có khác gì. Kể từ ngày hôm đó, Đông Anh vô cùng là ngại ngùng, tìm mọi cách để trốn anh chàng Thái Dung kia. Cậu mong anh sẽ không đến quán hôm nay, nên cứ trốn hoài trong bếp, khách có gọi cũng vờ như đang bận bịu mà né tránh. Lúc này, có tiếng tin nhắn báo đến điện thoại của Đông Anh.

"Này, sao lại trốn tránh tôi?"

Đông Anh nhìn thấy tên người gửi liền giật thót tim, mới nhắc liền thấy xuất hiện, Đông Anh lật đật cất điện thoại, nhưng sau đó nghĩ lại, "Bản thân có làm quái gì đâu mà trốn người ta? Nếu trốn thì phải là anh ta trốn mình mới phải chứ?"

Định bụng nhắn lại, thì người ta đã gọi tới cho mình luôn rồi.

"Nghe hay không nghe, không nghe hay nghe? Ôi trời thật là. Mình nên làm gì đây?"

"A lô, Đông Anh, em còn đó không?"

"Ơ, mình bấm chấp nhận hồi nào vậy?" - Đông Anh thầm nghĩ.

Quay sang thấy cậu bạn thân ai nấy lo của mình đang đứng kế bên cười khúc khích, vẻ mặt hóng hớt chuyện vui. Xem ra lại là cậu ta hại mình nữa rồi.

"Cái tên Chittaphon này, cậu muốn chết phải không?" - Đông Anh lửa giận đùng đùng, định đá cậu bạn mình một cái, thì trong tiếng điện thoại truyền tới tiếng nói.

"Đông Anh, cậu có sao không? Ai chết, cái gì chết? Em có đang nghe tôi nói không đấy?"

Nghe thấy tiếng Thái Dung lại hoảng loạng hơn, vội vàng đưa điện thoại lên nói chuyện.

"Ô...ôi tôi đây tôi đây, không có gì đâu, chỉ là... tôi đang xem phim thôi."

"Giờ này không làm mà lại đi xem phim à?"

Thái Dung hiểu rõ Đông Anh, ít nhất là cho tới bây giờ. Đông Anh chắc chắn sẽ không làm việc khác trong giờ làm việc, đặc biệt là lúc nấu ăn.

"Ờ... thì là... là bạn tôi. Đúng rồi, bạn tôi đang xem phim. Cậu Ten ấy, anh biết mà đúng không?"

Ten nghe cậu bạn mình không lượng tình mà đem mình ra làm lá chắn, liền bĩu môi một cái.

"Ừ, vậy thì không sao rồi. Làm tôi cứ tưởng em có chuyện gì không hay."

"Tôi thì làm gì có chuyện chứ, ha ha..." - Đông Anh thầm nghĩ, "Mình cười như vậy có gượng gạo quá không nhỉ?"

"Thế câu hỏi đó, em có câu trả lời cho tôi chưa?"

"Câu hỏi gì? Tôi chẳng nhớ nỗi? Anh có hỏi tôi gì à?"

Cách một cái điện thoại mà Đông Anh vẫn cảm thấy không khí lạnh lẽo ở tận bên kia truyền tới thì không khỏi rùng mình.

"Tôi không ép buộc em, chỉ mong em hãy suy nghĩ thật kĩ. Cuộc đời tôi, chưa bao giờ ra một quyết định nào đó mà chưa suy nghĩ kĩ lưỡng, tôi mong em cũng thế. Vậy nhé, tôi chỉ gọi điện hỏi thăm em thôi, nhớ đừng làm quá sức, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi."

"A... được rồi."

"Ừ, tôi có việc bận. Gặp em sau nhé Đông Anh. Đừng trốn tôi đấy?"

"Tôi... trốn hồi nào. Được được tạm biệt nhé."

Không đợi người kia nói thêm câu nào, Đông Anh lập tức cúp máy luôn.

"Này, có gì khó nghĩ à? Có cần anh đây giúp cậu một chút hay không?"

Nói rồi, Ten mang cho mình và Đông Anh mỗi người một ly nước. Đông Anh đưa tay nhận lấy, uống một ngụm rồi nói:

"Ừ, thật ra dạo này tớ cũng có vài chuyện suy nghĩ, nhưng linh tinh vớ vẩn thôi, không có gì cả."

  Ten nhìn Đông Anh rồi cười một cái rõ to.

  "Ha, làm bạn với cậu được 3 năm rồi, cậu làm như tớ không biết cậu đang nghĩ gì hay sao?".

"Sao, kể tớ nghe mau."

Lúc này Đông Anh nghiêm túc ngồi thẳng lưng, dõng dạc hỏi Ten.

"Này, tớ hỏi cậu nhé. Giả sử, chỉ là giả sử thôi, có một người nào đó, đột nhiên quen biết cậu không bao lâu, lại giống như muốn tỏ tình với cậu, thì cậu sẽ làm gì?"

"Còn làm gì, đương nhiên là từ chối rồi, ai biết được người kia có thật lòng với cậu hay không?"

Nói tới đây, Đông Anh có hơi ngập ngừng, suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:

"Nhưng, nếu người kia đối xử tốt với tớ, luôn quan tâm, tôn trọng tớ nữa, thì phải làm sao?"

Ten nghe thế, liền biết ngay cậu này đang nói chuyện về bản thân mình rồi. Thành công dụ dỗ Đông Anh kể chuyện thật lòng, Ten lúc này mới nghiêm túc giúp đỡ.

"Thật ra tớ nghĩ rằng, tớ không thể hiểu rõ hoàn cảnh của cậu, nên không thể giúp cậu đưa ra quyết định chính xác nhất. Tớ và Johnny thực tế không phải đến với nhau dễ dàng đâu. Ban đầu, tớ rất mặc cảm, anh ấy giỏi giang như vậy, người ưu tú như vậy làm sao mà tớ dám thích cho được. Nhưng anh ấy ngày ngày quan tâm tớ, chăm sóc tớ rất chu đáo, tớ dần đà cảm động. Sau đó anh ấy tỏ tình tớ, tớ vẫn rất sợ, tớ sợ mọi người đánh giá anh ấy là không có mắt nhìn, làm sao cùng tớ sánh đôi. Lúc ấy, tớ đã từ chối. Anh ấy hỏi vì sao, tớ nói vì không muốn liên luỵ tới anh ấy, không muốn cản đường tương lai của anh ấy, không muốn làm anh ấy tổn thương. Anh ấy không nói không rằng ôm tớ, nói sự hiện diện của tớ mới chính là quan trọng, không có tớ, anh ấy căn bản không sống nổi, còn nói, mặc kệ tớ có ra sao, mặc kệ ánh nhìn của người khác, tớ vẫn sẽ là quyết định của anh ấy, thứ duy nhất tớ cần suy nghĩ, là có thích anh ấy hay không thôi."

"Sau đó thì sao?" - Đông Anh tò mò hỏi.

Ten nhìn cậu bạn này hóng hớt thì bật cười một cái.

"Thì chính là đồng ý hẹn hò, như bây giờ chứ gì nữa."

"Thứ tớ muốn nói với cậu, là rốt cuộc cậu có cảm giác gì với người kia. Mọi quyết định đều là do cậu, nếu cậu thấy người kia đối tốt với cậu, thì hẳn là nên đồng ý, còn nếu người kia chỉ lo để ý đến ánh mắt của người khác ngoài cậu, lo sợ cậu làm hỏng bước tiến, thì cút, hiểu chưa?"

"Ai cũng có khuyết điểm của mình cả, ngay cả quá khứ, hiện tại và tương lai, cậu cũng sẽ luôn mắc phải một sai lầm gì đó, quan trọng là đừng ngu ngốc mà mắc lại sai lầm đó một lần nữa. Tớ cũng có khuyết điểm, anh ấy cũng vậy. Nhưng bọn tớ biết chấp nhận những khuyết điểm đó của nhau, mà cùng nhau hoàn thiện nó, chỉ vậy thôi."

"Đông Anh à, khi hai người yêu nhau, họ không để ý đến bất cứ điều gì đâu, nhưng điều cần thiết là hiện tại, cả hai có hạnh phúc hay không. Tớ biết cậu có vết thương lòng, và tớ hiểu cậu. Cậu lo sợ một lần nữa mắc sai lầm, lại một lần nữa xé toạc ra miệng vết thương, để rồi phải chịu đau một lần nữa. Nhưng mà, chỉ nên ngu ngốc một lần thôi, hiểu không?"

"Cậu là sợ cảm giác ấy, cảm giác bị tổn thương.

—————————
Billionaire Roof Top Bar

"Sao tự dưng nổi hứng rủ em ra đây vậy?"

"Anh có chuyện muốn tâm sự với cậu, không được hả?"

"Ồ, nay Lý Tổng bày đặt có tâm trạng nữa ha, uống gì không, em lấy cho." - Đông Hách cợt nhả trêu đùa, lâu lắm ông anh này mới nhớ tới cậu đó.

"Cho anh cái gì cũng được, mà Mark đâu?"

"Anh ấy à, em không cho anh ấy đến quán, mắc công gặp anh lại tốn thêm mớ tiền đãi free nữa, người gì đâu mà lắm tiền, dễ dụ." - Đông Hách lầm bầm.

"Chứ không phải sợ anh nói chuyện em làm sau lưng cậu ấy à? Vả lại Mark nó đang đi công tác, làm như anh không biết ấy?"

"Ờ ờ, cứ cho là vậy đi." - Nói rồi Đông Hách kêu phục vụ mang ra hai ly rượu.

"Rồi sao có vụ gì mà cần tới quân sư tình yêu ta đây giúp đỡ, mau nói mau nói, ta còn phải đi giúp bá tánh nữa."

Thái Dung nghe thế thì phì cười một cái.

"Thật ra, anh tính tỏ tình với một người."

Đông Hách nghe thế, thiếu điều muốn phun hết ngụm rượu đang uống nãy giờ ra ngoài.

"Cái gì? Lý Tổng đừng có giỡn, tại hạ không trêu người nữa, đùa gì ác thế?"

Không thể trách Đông Hách được, quả thật, nếu nói ngày mai cậu hết đẹp trai, Mark hết giàu, thì chuyện này còn khó tin hơn nữa. Trong tưởng tượng của Đông Hách, Thái Dung là một người vừa lạnh lùng, vừa cứng ngắc, chỉ có tiền và nhiều tiền, à còn đẹp trai, tốt tính, lâu lâu còn cùng cậu nói xấu Mark, rồi bao cậu đi ăn, ơ... hơi lạc đề rồi thì phải?

"Thế người nào mà xui xẻo thế?"

"Hửm?" - Thái Dung nghe vậy liền liếc Đông Hách một cái, lông mày còn nhướng lên khó hiểu.

"À nhầm, thế anh định tỏ tình ai đấy?"

"Người này em đã từng gặp đấy."

"Người mình từng gặp? Ai nhỉ". Nghĩ tới đây, mắt Đông Hách loé lên tia kinh ngạc.

"Ối, thật... thật là anh Đông Anh ấy ạ?"

"Ừ, chính là cậu ấy." - Nói tới Đông Anh, Thái Dung liền dịu dàng hơn hẳn.

Đông Hách thấy vậy, nổi hứng trêu đùa ông anh của mình.

"Ồ hô, công nhận anh Đông Anh có giá thật đó. Vừa hiền lành, dễ thương, đẹp trai lại có nhiều người theo đuổi nữa chứ." - Câu cuối Đông Hách còn như vô ý kéo dài ra.

"Em nói thế là sao?"

"Ý trên mặt chữ chứ còn sao trăng gì nữa? Ủa mà em chẳng biết gì hết, anh nói tới cái gì vậy?"

Không nói không rằng, Thái Dung lấy trong ví một chiếc thẻ, đoán chừng là thẻ hội viên.

"Oa, thẻ hội viên của khu nghỉ dưỡng cao cấp M&K  trong truyền thuyết đây sao, đúng là tư bản có khác, chẳng có gì ngoài tiền, làm việc nhanh nhẹn thế này thì đúng chuẩn phong cách Lý Thái Dung rồi."

Thấy Thái Dung chẳng quan tâm đến sự độc thoại của mình, Đông Hách lúc này mới nghiêm túc nói.

"Được rồi, quả thật cách đây không lâu, em có một ông anh họ ở bên Hàn qua công tác ở London này. Mà em thì chẳng thích ổng gì cho cam, do hồi còn đi học ông ấy dám tranh chức đội trưởng đội bóng rổ của chồng em, đã vậy còn hay nhây nhây, cái tính thì kì cục hẳn vào mấy năm gần đây, đã vậy còn..."

"Đông Hách, trọng tâm."

"À được rồi mà. Xong anh ấy có tới quán em dự khai trương. Em để ý thấy anh ấy cứ ngồi im như thế, trong khi ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào một phía. Còn tưởng ảnh đang nghiên cứu quán em, ai dè, người ta là đang nhìn một người nào đó."

"Sau đó thì sao? Anh ta nói gì?"

"Hả, sao anh biết anh ấy định nói?" - Đông Hách tò mò hỏi.

"Với tính cách của em, không hỏi được chẳng phải sẽ vì tò mò mà tức chết hay sao?" - Thái Dung hờ hững liếc mắt qua nhìn Đông Hách.

Đông Hách nghe vậy thì cười hề hề, cái ông anh này cái gì cũng biết rõ, nhất là tính tình của cậu.

"Ờ thì đúng là như vậy. Nhưng anh biết, ông anh họ của em nói gì không?" - Nhìn biểu hiện giả vờ không quan tâm của ông anh mình, Đông Hách liền khinh bỉ trong lòng một cái.

"Anh ấy nói, anh ấy là vì muốn ăn súp cá, và hương vị của nó, chẳng làm cách nào để quên được cả."

"Thật vậy sao?" Thái Dung giễu cợt thầm nghĩ trong lòng.

"Thế hắn ta là ai?"

Đông Hách không nhanh không chậm, phun ra ba chữ:

"Trịnh Tại Hiền."

Thái Dung trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ngày hôm đó. Quả thật, Đông Anh đã gặp lại Tại Hiền.

"Cho nên là, anh phải nhanh lên, đánh nhanh rút gọn nếu muốn rước người ta về nhà, đã rõ chưa? Thôi, chút nữa Mark về tới đây, em sẽ cùng anh ấy đi nghỉ dưỡng, cảm ơn lòng tốt của Lý Tổng nhiều nhé. Còn bây giờ, ta đi đây"

Nói rồi, Đông Hách để mặc Thái Dung ngồi đó một mình với nhiều suy nghĩ. Xem ra trận này Thái Dung không thể kéo dài thời gian được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net