Quyển 3: Vụ án hoa Túy Tâm đòi mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vào.

Hắn vừa vào cửa, tất cả mọi người trong phòng "soạt" một tiếng quay đầu lại nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, khó hiểu mà nhìn lại mọi người, ý thức được có thể là mình tới trễ, bèn lên tiếng nói, "Xin lỗi."

Triển Chiêu mỗi tay cầm một chiếc đũa, đăm đăm quan sát Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới, cuối cùng đường nhìn rơi lên đầu vai hắn, "Trên vai có cánh hoa."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, vươn tay phủi phủi, phủi xuống một cánh hoa màu hồng nhạt.

Công Tôn nhìn chằm chằm cánh hoa trên mặt đất, sờ cằm, "Nhìn ra là hoa đào."

"Trên giầy có bùn a..." Âu Dương chậc chậc lắc đầu, "Chạy đi rất vội vàng a?"

"Ân." Triệu Phổ gật đầu, "Bùn này là bùn tro, trong thành Khai Phong hầu như không có, ngươi trụ ở hướng Đông, trên núi ở Đông ngoại ô thì có... Ngươi lên núi?"

Triển Chiêu nheo mắt lại, "Núi ở Đông ngoại ô, phía đông có trồng một vườn trái cây, phía Tây là rừng hoang không có nhà nào. Mấy ngày nay hình như trời mưa, bùn nhão chỉ có ở phía Đông, ngươi chạy tới vườn trái cây của nhà người ta?"

"Nếu dính cánh hoa đào, vậy hẳn là đi rừng hoa đào." Triệu Phổ nâng cằm cười hì hì, "Không phải Bạch ngũ gia cũng muốn gặp Đào Hoa nương nương đó chứ?"

"Cũng cầu hoa đào a?" Âu Dương giật mình.

"Vậy không phải làm chuyện thừa sao?" Triển Chiêu nâng chén trà thổi a thổi, "Ngươi muốn hoa đào cũng không cần cầu a, đưa cái mặt ra thì hoa đào liền nở ra từng khóm thôi."

Bạch Ngọc Đường không nói gì mà đi tới bên bàn ngồi xuống, nhìn nhìn mọi người, "Ta thật sự gặp được Đào Hoa nương nương đó."

Mọi người sửng sốt, soạt một tiếng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, lên tiếng, "Đùa thôi."

...

Theo nụ cười mỉm nhàn nhạt trên mặt Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu hít một ngụm khí lạnh -- Bạch Ngọc Đường cư nhiên nói đùa!

Tử Ảnh túm túm Giả Ảnh -- Có phải Bạch Ngọc Đường gặp được chuyện tốt gì hay không? Mặt than ngàn năm dĩ nhiên lại nói đùa!

"Nói tiếp, ngươi tới vườn trái cây làm cái gì?" Triển Chiêu thắc mắc.

"Gặp phải một chuyện kỳ lạ." Bạch Ngọc Đường nói, "Trong thôn trang của ta có một nha hoàn, hình như gọi là cái gì Đào hay cái gì Hạnh đó, cũng không nhớ rõ lắm, mất tích rồi."

"Mất tích rồi?" Triển Chiêu nhíu mày, "Là bị lạc hay gặp phải biến cố?"

"Ta vốn cũng không biết, khi vừa định ra ngoài đến nơi này dùng bữa, thấy các nha hoàn ở trước cửa khóc sướt mướt, ta bèn hỏi." Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Cô nương đó dường như một tháng trước bị một tên phụ tâm hán bỏ rơi, sau đó liền sầu muộn không vui, phụ tâm hán đó cưới một cô nương ở một nhà có tiền, còn đồn thổi nói xấu nha đầu đó, khiến cho nàng cuối cùng phải nhảy sông tự tẫn, may là có người trong thôn đúng lúc phát hiện cứu lên."

Công Tôn lắc đầu, "Gần đây phụ tâm hán không ít a."

Triệu Phổ gật đầu, "Hơi bị thiếu đạo đức."

"Ba ngày trước, nha hoàn nọ đột nhiên mang đèn cầy tiền giấy, hơn nửa đêm đi ra ngoài."

"Hơn nửa đêm?" Công Tôn kinh ngạc, "Mang đèn cầy tiền giấy để làm gì?"

"Một nha hoàn quen thân với nàng nói, nàng rất hận tên kia, vẫn muốn trả thù, ngày đó trước khi ra ngoài, hình như nàng ta nói, có cách trừng trị kẻ nọ." Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái, "Nha hoàn kia cho rằng nàng chắc là tới miếu thờ nào đó nguyền rủa, cũng không ngăn cản, nhưng nàng đi ba ngày, còn chưa trở về."

"Hay là xảy ra chuyện gì rồi?" Âu Dương nói, "Lẩn quẩn trong lòng tìm tên kia đồng quy vu tận, nhưng lại gặp độc thủ trước đại loại."

Mọi người cũng thấy khả nghi, nhưng vì sao lại mang theo nến thơm tiền giấy đi trả thù?

"Tiểu tư canh cửa nói, nha hoàn nọ là đi về phía vườn trái cây." Bạch Ngọc Đường nói, "Ta bèn đến vườn trái cây đó một chuyến gặp được một lão đầu canh vườn, lão nói tối hôm đó quả thật thấy một cô nương đi vào, lão ban đầu hoảng sợ tưởng nữ quỷ, bất quá cô nương nọ hỏi lão đường đi tới rừng hoa đào."

"Lại là hoa đào?" Triển Chiêu nhíu mày, mọi chuyện cứ vòng vo rồi lại không thể tránh liên quan tới hoa đào?

"Ta đến rừng hoa đào, không thấy người, nhưng nhặt được một thứ." Bạch Ngọc Đường lấy ra đặt lên bàn, chỉ thấy là một chuỗi dây đeo tay làm bằng hạch đào.

Hạch đào điêu khắc thành hình đóa hoa tinh mỹ, là hoa gì thì nhìn không rõ, tổng cộng bảy viên, dùng một sợi chỉ đỏ xuyên qua.

"Rất tinh xảo." Công Tôn nhận lấy xem.

"Còn có chữ." Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ mặt trái của hạch đào.

Công Tôn lật một hạch đào lại nhìn, chỉ thấy trên mặt trái của mỗi đóa hoa điêu khắc đó đều có chữ, tổng cộng bảy cái, Công Tôn đọc một hồi, nối lại thành một câu thuận nhất là -- Tào Kiếm hỏa phần vô toàn thi.

"Tào Kiếm là ai?" Triển Chiêu hiếu kỳ.

"Ta quay về hỏi lại, có người nói chính là phụ tâm hán kia." Bạch Ngọc Đường trả lời.

"Là nha hoàn đó tự khắc ra?" Triển Chiêu cầm chuỗi vòng nhìn nhìn, cảm giác tràn ngập oán độc khí, "Hỏa phần vô toàn thi a..."

Triệu Phổ nói với Tử Ảnh Giả Ảnh, "Đi thăm dò lai lịch của Tào Kiếm này."

"Dạ." Tử Ảnh và Giả Ảnh liền đi.

Triệu Phổ thấy bầu không khí đột nhiên ngưng trọng, nhân tiện nói, "Ai, dạo gần đây nữ nhân một khi trở mặt hạ chú nặng nề cũng là bình thường, phỏng chừng không gây được chuyện lớn gì đâu, chúng ta ăn cơm trước."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nghĩ cũng phải, mọi người trước hết thả lỏng tâm tình mà ăn.

Nhưng ăn mới được nửa buổi, Tử Ảnh và Giả Ảnh đã trở về, còn mang theo một tin tức kinh người -- Nói là đêm qua, một hộ nhân gia ở thành nam Khai Phong phủ phát sinh đại hỏa, thư phòng sập, tân cô gia (chú rể) của hộ nhân gia đó bị hỏa thiêu chết rồi, còn nói bị xà nhà nóng rực đè trúng, đè chết không toàn thây. Người kia, gọi là Tào Kiếm!

Mọi người nghe xong, trong nhất thời cũng không biết nên đáp lời như thế nào.

Một lúc lâu sau, Triển Chiêu lắc đầu nói một câu, "Vừa mới đụng phải đào hoa trái, lần này lại đến một hạch đào chú, đây là ai làm khó dễ quả đào?"

.

.

Chương 3: Thay xà đổi cột

.

Mọi người dùng cơm, phát hiện thời gian còn sớm, Triển Chiêu bèn dự định đến nhà Tào Kiếm ở thành nam xem tình hình, mặt khác hắn bảo Trương Long Triệu Hổ mang theo người, giúp đỡ đi tìm nha hoàn bị mất tích của Bạch Ngọc Đường.

Mọi người dù sao cũng đều nhàn rỗi, bèn quyết định tiêu thực, cùng nhau tới thành Nam.

Nhân duyên của Triển Chiêu từ số người chào hỏi hắn mà xem có thể thấy là rất tốt, hắn một đường đi một đường hỏi thăm, thật đúng là nghe được không ít đánh giá đối với vị "Tào Kiếm" kia.

Mọi người tổng kết sơ lược một chút, Tào Kiếm là một tài tử không lớn không nhỏ, gia cảnh không tốt, không có tiền đồ gì. Nguyên bản có chuyện mờ ám với một nha hoàn, tướng mạo không tồi cũng khá phong lưu, rất biết trêu ghẹo cô nương gia. Nhưng gần đây sau khi làm rể ở một hộ hảo nhân gia, đã thoát thai hoán cốt, trông có phong phạm của phò mã, chỉ cao khí ngang.

Tào Kiếm xảy ra chuyện lúc tối hôm qua, có người nói trong nhà đột nhiên cháy, lúc đó Tào Kiếm không biết vì sao lại bị nhốt trong thư phòng không ra được, còn bị rơi xuống hạ tràng chết không toàn thây.

Bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đã tới trước cửa nhà bị phát hỏa, Hoàng phủ ở thành Nam, chủ nhà là Hoàng viên ngoại mở bố phường (làm vải bán vải). Khai Phong phủ có không ít phú hộ, Hoàng viên ngoại không tính là đặc biệt giàu có, nhưng gia đình vẫn rất có thể diện, chỉ là lúc này tình cảnh bi thảm, đang chuẩn bị làm tang sự.

Rầu người nhất chính là khuê nữ hắn mới thành thân đã thành quả phụ, tối hôm qua ngất xỉu tới giờ còn chưa tỉnh, những ngày sau này không biết nên trải qua như thế nào, hai lão chỉ còn có thể than thở và lấy nước mắt rửa mặt.

Đang sầu muộn, quản gia đã tiến đến nói, "Lão gia, người của Khai Phong phủ tới."

Hoàng viên ngoại hơi sửng sốt, "Khai Phong phủ? Ai tới?"

"Triển đại nhân."

Hoàng viên ngoại cả kinh, "Triển Chiêu?"

"Đúng vậy." Quản gia gật đầu, "Nói là muốn hỏi một chút về chuyện cô gia."

Hoàng viên ngoại vỗ bàn hoắc mắt đứng lên, khiến cho lão bạn nhi* lại càng giật mình.

*(lão bạn nhi: phu nhân, bạn đời già của ổng)

"Lão gia?" Hoàng phu nhân khó hiểu.

"Ta đã nghĩ đang êm đẹp sao tự dưng lại cháy, không cần hỏi a, là có người nghĩ đến con rể ta, chẳng lẽ là có ai đó muốn hại hắn!" Hoàng viên ngoại nói với quản gia, "Mau thỉnh Triển đại nhân tiến đến!"

Quản gia gật đầu, suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, "Hắn còn mang theo người tới nữa."

"Là nha sai Khai Phong phủ sao?" Hoàng viên ngoại cũng không ngạc nhiên, Triển Chiêu tốt xấu cũng là quan tứ phẩm, Khai Phong phủ cũng là nha môn khí phái, làm gì có đạo lý đi ra phá án một mình.

"Nhìn không giống." Quản gia nói, "Ân, một công tử mặc bạch y phục, trông rất tuấn, còn có một thư sinh rất thanh tú, còn bế một hài tử, còn có một nam nhân hắc y phục, trông có chút dọa người, một người có mái tóc đỏ như lửa..."

Hoàn viên ngoại tâm sự nặng nề, nghe quản gia nói thì thấy phiền toái, giậm chân, "Ai nha, ngươi quản hắn là ai, chỉ cần là Triển Chiêu mang đến, đều mời tới đây!"

"Dạ!" Quản gia vội chạy ra.

Bọn Triển Chiêu sau khi vào Hoàng phủ, ngồi ở phòng khách uống trà, Hoàng viên ngoại đi ra tiếp đãi, trước tiên bồi tội với Triển Chiêu, nói trong nhà có tang sự, không thể ra cửa nghênh tiếp...

Triển Chiêu khoát khoát tay, bảo hắn không cần khách khí, mình là vì công sự mà tới.

Hoàng viên ngoại bèn hỏi Triển Chiêu, là chuyện gì.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cũng không nhiều lời về chuyện nha hoàn của Bạch phủ, cũng không phải nói có ý định giấu diếm hay thiên vị ai, mà là hiện tại tình huống không rõ ràng, lỡ như nói ra chuyện gì truyền đi, phỏng chừng sẽ khiến cho Khai Phong phủ nhân tâm hoảng sợ.

"Lúc nãy khi ta ăn cơm nghe được có người nhắc tới trong nhà viên ngoại vô cớ bị cháy." Triển Chiêu nói, "Cảm thấy có chút kỳ quặc, cho nên muốn đến xem nơi bị cháy và thi thể Tào công tử một chút... Không biết có tiện hay không."

"Tiện lắm!" Hoàng viên ngoại gật đầu, "Ta cũng thấy con rể ta chết kỳ quặc, Triển đại nhân phiền đi xem một cái, ta cũng an tâm hơn, nếu như là thiên tai, ta đây liền chịu, nhưng nếu có người mưu hại con rể hại nữ nhi của ta thủ tiết, Triển đại nhân ngài phải giúp ta đòi lại công đạo a! Ta nhất định phải đến Khai Phong phủ kể ra oan tình."

Triển Chiêu gật đầu, Hoàng viên ngoại bèn đứng lên dẫn đường.

Nơi cháy là thư phòng ở Hoàng phủ, hầu như bị đốt thành một mảnh cháy sém, xà nhà đều đốt thành than, cả gian phòng đều sụp xuống.

Âu Dương Thiếu Chinh ngồi xổm xuống gõ gõ than củi cứng như đá, nhìn nhìn xung quanh, chỉ thấy ngoại trừ thư phòng thì những nơi khác đều hoàn hảo không có tổn hao gì.

Âu Dương ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường -- Mọi người ngầm hiểu nhưng không nói, loại thời tiết này mặc dù là hanh khô hay gió to, đang êm đẹp sao tự dưng lại bị cháy đến sạch sẽ như vậy, trừ phi rưới dầu hỏa...

"Ta có thể xem thi thể một chút không?" Công Tôn hỏi Hoàng viên ngoại.

"Hảo, linh đường ngay phía trước." Hoàng viên ngoại muốn dẫn đường, lại có chút lo lắng mà liếc nhìn Tiểu Tứ Tử, tựa hồ đang nghi hoặc -- Tiểu hài tử cũng muốn vào linh đường xem thi thể?

Công Tôn nhớ tới, tuy rằng Tiểu Tứ Tử không sợ thi thể, nhưng cũng không nên xem nhiều, vì vậy bèn tiện tay giao cho người khác bế giúp một chút.

Triệu Phổ vươn tay, "Đến, Tiểu Tứ Tử."

Thông thường, Công Tôn không rảnh, người đầu tiên Tiểu Tứ Tử nhào đến nhất định là Triệu Phổ.

Lúc này cũng vậy, khi Triệu Phổ vừa giang hai tay, Tiểu Tứ Tử cũng giang hai tay, cười tủm tỉm như là định lao tới, nhưng vừa lao tới phân nửa, Tiểu Tứ Tử đột nhiên nghĩ tới gì đó, dẩu mỏ một cái, liền chuyển hướng, trực tiếp nhào về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, theo bản năng vươn tay đón lấy, vịn Tiểu Tứ Tử, hai người đối diện.

Tiểu Tứ Tử phồng má, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, ý là -- Muốn ngươi bế!

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, lại nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ ôm ngực -- Đau lòng a! Tiểu Tứ Tử ghét hắn rồi!

Triển Chiêu cũng có chút khó hiểu, nhẹ nhàng huých Triệu Phổ một cái, ý là -- Ngươi làm gì nó hả?

Triệu Phổ oan uổng a, đầu lắc như trống bỏi -- Tháng sáu sương bay a, lão tử cưng nó như con ruột mà!

(Tháng sáu sương bay: chỉ người bị oan khuất. Thời kỳ chiến quốc, Yên Chiêu Vương thỉnh các hiền nhân nước Tề trong đó có Trâu Diễn đến để giúp mình thống trị quốc gia, một số người ở nước yên bất mãn với Trâu Diễn, gièm pha đàm tiếu trước mặt Yên vương, khiến Trâu Diễn bị tù oan, lúc đó là giữa hè tháng sáu, trời giáng đại phong tuyết. Yên vương ý thức được oan khuất của Trâu Diễn, bèn thả hắn ra.)

Âu Dương vuốt cằm, "Chẳng lẽ Tiểu Tứ Tử nhìn thấu thể chất lưu manh của vương gia, nghĩ gần mực thì đen gần đèn thì sáng*? Tiểu hài tử có tiền đồ a!"

*(nguyên văn: cận mặc giả hắc cận chu giả xích)

Triệu Phổ không nói gì mà lườm hắn một cái, Âu Dương cười xấu xa.

Công Tôn theo Hoàng lão gia tiến vào linh đường, nhưng cũng theo dõi tình huống ở phía sau, có chút khó hiểu -- Tiểu Tứ Tử không phải có tiếng là thích Triệu Phổ nhất sao, đêm qua còn dựa vào xe ngựa hàn huyên tới đêm nữa mà, không biết một lớn một nhỏ có cái gì để trò chuyện nữa? Triệu Phổ cũng thật là vô vị, cùng một tròn vo bốn tuổi rưỡi cũng có thể trò chuyện cả đêm, sao hôm nay Tiểu Tứ Tử lại không để ý tới hắn?

Bất quá Công Tôn không có thời gian nghĩ nhiều, vào linh đường với Hoàng viên ngoại, sau khi dâng hương, nói tiếng "Thất lễ", bèn đi kiểm tra thi thể Tào Kiếm trong quan tài.

Viện tử bên ngoài, Triển Chiêu bởi vì công sự quan trọng, theo đi vào, Triệu Phổ đến góc tường đứng để trị liệu vết thương lòng, Âu Dương ở một bên vỗ vai hắn nói cho đẹp là an ủi.

Chỉ lưu lại Bạch Ngọc Đường bế Tiểu Tứ Tử đứng giữa sân, đối diện với bé.

Tiểu Tứ Tử vặn vẹo hai cái, cảm thấy bị bế rất khó chịu.

Bạch Ngọc Đường đang bế cũng khó chịu, nhịn không được bèn hỏi Tiểu Tứ Tử, "Sao vậy?"

Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ một cái, nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Tiểu Tứ Tử nói câu này rất nhẹ, nhưng Bạch Ngọc Đường nghe được, hình như nói là cái gì, "Cửu Cửu nói chẳng có ai vừa mắt..."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Cái gì chẳng ai vừa mắt?"

Tiểu Tứ Tử lầm bầm, nói nương của Triệu Phổ bảo hắn đón dâu, hắn nói chẳng vừa mắt ai.

Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ, "Vậy thì sao?"

Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, "Phụ thân tốt như vậy mà hắn cũng không vừa mắt."

Bạch Ngọc Đường nhướng mi, dở khóc dở cười, thấy Triệu Phổ ở còn đang len lén nhìn sang bên này, tựa hồ rất lưu ý Tiểu Tứ Tử tại sao không thèm nhìn mình.

Bạch Ngọc Đường tiến đến bên tai Tiểu Tứ Tử, thấp giọng nói, "Ngươi hiểu lầm rồi, Triệu Phổ nói không vừa mắt ai, là nói nữ nhân."

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, "Nữ nhân?"

"Phụ thân ngươi là nam." Bạch Ngọc Đường nói, ngẩng đầu giúp Tiểu Tứ Tử hỏi Triệu Phổ, "Ngươi có thấy Công Tôn vừa mắt không?"

Triệu Phổ nghe thấy ù ù cạc cạc, cũng không suy xét câu nói của Bạch Ngọc Đường liền gật đầu.

Bạch Ngọc Đường nhướng mi với Tiểu Tứ Tử, ý là -- Xem! Ai cũng không vừa mắt, chỉ vừa mắt phụ thân ngươi!

Gương mặt tròn vo nguyên bản đang trầm xuống của Tiểu Tứ Tử biến thành hướng tới, nụ cười cũng xuất hiện...

Bạch Ngọc Đường âm thầm cảm khái, tròn vo sầu mi khổ kiểm và tròn vo mặt mày rạng rỡ thực sự là rất khác.

Nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường đi qua đem Tiểu Tứ Tử đặt vào trong tay Triệu Phổ.

Triệu Phổ ngây ngô tiếp đón.

Tiểu Tứ Tử ôm cổ hắn, ngọt ngào kêu một tiếng, "Cửu Cửu!"

Triệu Phổ kinh ngạc, bất quá cũng vội lên tiếng, "Ơi."

Tiểu Tứ Tử rất hài lòng mà nói, "Cửu Cửu, tốt nhất đó!"

Triệu Phổ trong lòng thoải mái a... Đồng thời cũng kỳ quái, tròn vo này lúc ăn có phải bị thịt viên làm nghẹn hay không? Tâm tình dao động thật lớn... Phỏng chừng điểm này giống như phụ thân nó, ai nha, không phải thân sinh cũng mưa dầm thấm đất học mãi thành quen a, sau này đừng như phụ thân nó thường thường bộc phát tính tình, phải giám sát chặt chẽ, phải dẫn đi con đường đúng đắn!

Bên kia, Âu Dương Thiếu Chinh vuốt cằm nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, tự hỏi -- Di? Thú vị a.

Bạch Ngọc Đường xoay người vào linh đường, lúc này, Công Tôn đang kiểm tra thi thể.

Nguyên bản, Hoàng viên ngoại tìm thổ công (người nặn tượng đất) tới, muốn sửa chữa thi thể của Tào Kiếm một chút, ít nhất lúc hạ táng còn có hình dạng, đừng giống như khối than cốc, nhưng thổ công vừa nhìn đã bị dọa chạy, nói căn bản không thể nào sửa được.

Công Tôn nhìn kỹ tình huống của thi thể, từ trong hầu bao lấy ra một cái bao tay màu đen, không biết làm từ loại tơ nào, sau khi đeo vào lại lấy ra một con dao nhỏ, cắt da thịt trên cổ thi thể, cắt tới ngực.

Hoàng viên ngoại nhìn thấy thì có chút buồn nôn, cũng không đành lòng nhìn, vội chạy ra ngoài thông khí.

Triển Chiêu cũng không biết Công Tôn muốn làm gì.

Bạch Ngọc Đường vừa bước vào linh đường, chỉ thấy Công Tôn xé mở lồng ngực của xác cháy, với tay vào, móc ra một láphổi...

Bạch Ngọc Đường yên lặng xoay người đi ra.

Công Tôn nâng phổi lên nhìn một hồi, lại thả lại, tiếp đó với tay vào moi moi, móc ra bộ gan.

Triển Chiêu giật giật khóe miệng, tuy rằng biết khám nghiệm tử thi làm như vậy là chuyện thường, nhưng động tác moi nội tạng của Công Tôn rất tự nhiên, giống hệt động tác Tiểu Tứ Tử moi kẹo trong hà bao, hắn liền cảm thấy giọng nói có chút nghẹt, quả thật nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo a.

Hoàng viên ngoại ở ngoài lau mồ hôi, tâm nói thư sinh yếu đuối xinh đẹp này sao lại thẳng tay như vậy chứ a... Thật là đáng sợ.

Công Tôn cắt miếng gan ở dưới, tìm một cái chén nhỏ, bên trong thả chút dược thủy tùy thân mang theo, bỏ gan vào trong, chỉ chốc lát sau, Triển Chiêu thấy dược thủy nguyên bản không màu biến thành màu lục thẫm, nhíu mày... Một người thường như hắn cũng biết, khẳng định có môn đạo.

Công Tôn ra linh đường, đến bên giếng nước trong viện, kéo một thùng nước, đổ chút dược phấn vào, tháo xuống bao tay, nhúng vào nước, tỉ mỉ rửa rồi cất đi.

Mọi người liền chú ý đến hai tay y rất sạch sẽ, cặp bao tay kia dĩ nhiên không thấm nước. sau đó Công Tôn lại múc nước, tỉ mỉ lấy tạo giác (xà phòng) rửa tay.

Triệu Phổ liền thắc mắc, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Bao tay kia của phụ thân ngươi làm bằng gì vậy?"

Tiểu Tứ Tử trả lời, "Là phụ thân nhờ nữ công giỏi nhất ở gia hương làm riêng cho đó, hai tầng thiên tàm ti, ở giữa có một tầng giấy dầu."

Triệu Phổ hiểu rõ, gật đầu, "Thì ra là thế, phụ thân ngươi thật là thông minh a."

Nụ cười của Tiểu Tứ Tử lập tức lớn hơn một chút.

Triệu Phổ tìm ra một bí quyết, thì ra muốn để tròn vo này hài lòng, thì khen phụ thân nó là được a.

...

Công Tôn rửa sạch tay, nói với Triển Chiêu, "Tào Kiếm là trúng độc chết, lúc cháy thì hắn đã chết. Trong phổi hắn không có khói, biểu thị lúc cháy thì đã tắt thở, mà trong gan hắn còn lưu lại độc dược, độc có thể là đi qua rượu mà vào bụng, hẳn là hạc đỉnh hồng."

"Ai nha!" Hoàng viên ngoại nhảy cao ba thước, "Con rể ta thích uống hai chén, đặc biệt buổi tối lúc đọc sách viết vài thứ... Ai hại con rể ta?!"

Triển Chiêu hỏi hắn, "Ai rót rượu cho hắn?"

Hoàng viên ngoại vội gọi quản gia tới.

Quản gia rất ngu ngơ, nói, cô gia buổi tối thích uống rượu Hoa Điêu, thông thường đều là hắn ra ngoài mua từ tửu trang ở góc đường mang về.

"Lão bản tửu trang đó là một lão đầu vừa câm vừa điếc." Quản gia giải thích, "Chúng ta đã mua rượu ở chỗ hắn vài thập niên, láng giềng cũng uống ở đó, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện a."

Triển Chiêu biết, tám phần mười không liên quan tới tửu trang đó, hắn nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường -- Có thể liên quan tới nha hoàn kia, nàng có động cơ, mới có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#humor