QUYỂN 6: NGŨ MỤC SƯƠNG ĐAO (194 - 232) (Hoàn quyển 6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
src="https://truyen2u.net/cover/images/c7d0016dd35f0ee094a746e8e9c3cd0ee20d8808/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4f674b4c594a49786b39795f62773d3d2d313132333131313033392e313661303163366165393637353036373537373034363437333330332e6a7067" data-original-width="262" data-original-height="192">

CHƯƠNG 196 NÁO NÁO NHIỆT NHIỆT

Edit: Ruby

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó khăn lắm mới được cùng nhau ăn riêng một bữa cơm, không nhặt thi thể cũng không đụng trúng án mạng, lầu không sụp nhà cũng không đổ, thái thái bình bình thuận thuận lợi lợi. . . nhưng kết quả, mới ăn được một nửa, có mấy người đến.

Trên mặt Triển Chiêu lộ ra vẻ ghét bỏ, dường như đang lầm bầm mắng "Oan gia ngõ hẹp".

Bốn người vừa mới lên tầng cao nhất của Tiên Cư Lâu đều là người trẻ tuổi, ăn diện rất cầu kỳ.

Trong đó có một người mặc một thân đen tuyền, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền sửng sốt, ba người bên cạnh đều liếc nhìn người nọ, sau đó có chút tò mò quan sát Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở bên này.

Bạch Ngọc Đường phán đoán, có lẽ hắc y nhân kia từng có xung đột gì với Miêu Nhi nhà mình.

Quả nhiên, người kia cười "Ha hả", "Đây chẳng phải là Triển đại nhân sao, nghe nói Triển đại nhân tách khỏi võ lâm đến phủ Khai Phong làm quan to rồi mà, không biết vì sao Triển đại nhân lại xuất hiện ở Lâm An vào lúc này vậy?"

Ba người bên cạnh giống đang xem kịch vui mà nhìn sang bên này, vừa liếc mắt nhìn nhau, đại khái cũng đoán được thân phận của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nghe người nọ cố tình lặp đi lặp lại "Triển đại nhân", nói chuyện rất âm dương quái khí.

Triển Chiêu nhìn người nọ một lúc, sau đó đột nhiên nghiêng đầu, "Ai vậy?"

Người nọ nguyên bản đang tươi cười, vừa nghe xong khóe miệng liền giật một cái.

Ba người bên cạnh vẫn tiếp tục xem náo nhiệt.

Triển Chiêu quay đầu lại ăn cá chua ngọt với tôm nõn Long Tỉnh của mình.

Tiểu nhị dẫn khách lên lầu rất bối rối, hết nhìn trái tới nhìn phải, dường như không biết nên làm cái gì.

Bốn người kia đặc biệt chọn bàn bên cạnh bàn của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rồi ngồi xuống.

Hắc y nhân kia nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mở miệng gọi món ăn với tiểu nhị, nói muốn ăn cá chua ngọt và tôm nõn Long Tỉnh.

Tiểu nhị vẫn giống như vừa rồi, hỏi hắc y nhân kia muốn thả lưới hay là chọn cá trong thùng.

Người nọ vươn một ngón tay chỉ sang đĩa cá trên bàn của Triển Chiêu, nói, "Phải lớn hơn con bên kia!"

Tiểu nhị há hốc miệng, loại cá này muốn bắt được cũng phải xem tình hình chứ đâu phải lúc nào cũng có sẵn. . . không lẽ vị này tới kiếm chuyện sao?

Bạch Ngọc Đường có chút nghi hoặc, nhìn Triển Chiêu -- Tên đó là ai vậy?

Bất quá không đợi Triển Chiêu mở miệng, hắc y nhân kia đã nhìn sang Bạch Ngọc Đường.

"Vị này, lẽ nào là Bạch Ngũ gia?" Người kia hỏi.

Ngũ gia nhìn hắn.

Người trẻ tuổi kia tự giới thiệu, "Tại hạ là thiếu chủ Ngạc Đảo, Ngạc Minh."

(*) Ngạc (Ngạc Đảo) 鳄 [è]: Cá sấu, còn Ngạc (Ngạc Minh)鄂 [è] là ngoài cõi (biên giới), họ Ngạc

Ngũ gia cũng có biết môn phái này, ở khu vực gần sông Dương Tử có một hòn đảo là Ngạc Đảo, nuôi rất nhiều cá sấu nên mới được gọi như vậy. Đảo chủ Ngạc Đảo hẳn là Ngạc Bác Phi, luận tư lịch thì lão đầu đó đồng lứa với ngoại công của Ngũ gia, nhỏ hơn một chút so với sư phụ hắn và Ân Hậu, dựa trên tuổi tác thì hẳn là gia gia của Ngạc Minh này. . . Danh tiếng của Ngạc Bác Phi không nhỏ, địa vị trên giang hồ cũng không thấp.

Ngũ gia đang suy nghĩ, Ngạc Minh lại nói tiếp, "Nhị vị ngàn dặm xa xôi từ Khai Phong đến đây, lẽ nào cũng là đến tham gia tuyển chọn minh chủ của Giang Nam Minh?

Triển Chiêu chửi thầm trong bụng -- Giang Nam cái đầu ngươi, minh chủ cái đầu ngươi!

Ngũ gia cảm thấy dáng vẻ trong ngoài bất nhất này của Triển Chiêu thật thú vị.

Ngạc Minh hỏi xong, thấy Triển Chiêu không trả lời, nhíu mày, "Hỏi ngươi đó!"

Triển Chiêu lườm một cái, "Ngươi là ai chứ?"

Ngạc Minh nghiến răng, "Triển Chiêu! Ngươi đừng có vờ vịt! Ngươi đã đoạt được danh hiệu Nam hiệp, còn muốn nhắm vào vị trí minh chủ Giang Nam Minh sao?"

Ngũ gia nghe tới đây thì sửng sốt một chút, hướng phát triển của câu chuyện này có hơi bất ngờ -- đoạt danh hiệu Nam hiệp khách?

Triển Chiêu tiếp tục ăn cá, không thèm để ý tới Ngạc Minh.

"Ngươi chiếm được danh hiệu Nam hiệp, kết quả lại chạy đến phủ Khai Phong làm quan, ngươi có điểm gì có thể đại diện cho người của võ lâm phương nam?" Ngạc Minh đầy bất mãn, "Nếu đã vào triều đình thì rời khỏi giang hồ đi!"

Triển Chiêu nghe tới đây, buông đũa xuống.

Ngũ gia bưng chén rượu, cảm thấy sự nhẫn nại của Triển Chiêu đã tới cực hạn, sắp bùng nổ rồi. . .

Quả nhiên, Triển Chiêu vừa quay mặt sang, liền nói, "Ngươi mới vừa nói cái gì? Tuyển chọn minh chủ cho Giang Nam Minh? Nếu ngươi đã có lòng mời ta tham gia thì ta đây đành tham gia vậy, ta không chỉ tham gia một mình, còn mời tất cả bằng hữu đều tới tham gia luôn!"

"Ngươi. . ." Ngạc Minh cuống cuồng.

Cũng không đợi Ngạc Minh nói gì, Triển Chiêu lại nói tiếp, "Nam hiệp khách thì sao? Ngươi hâm mộ hả? Vậy đổi tên đi! Hiệp khách bí đỏ không tồi, hợp với ngươi lắm đó!"

(*) Bí đỏ: Nam qua

"Ngươi. . ."

"Nói đi cũng phải nói lại." Triển Chiêu cầm lấy chén rượu liếc Ngạc Minh một cái, "Rốt cuộc ngươi là ai vậy?"

"Ngươi. . . ta là Ngạc. . ."

(*) Ngạc [è]

"Đói thì ăn cơm đi, đến tửu lâu không ăn cơm mà cứ ngồi lải nhải cả buổi trời đương nhiên phải đói bụng rồi!"

(*) Đói: Ngạ [è]

Mặt Ngạc Minh đỏ bừng.

Ngũ gia bưng chén yên lặng gật đầu -- Miêu Nhi được cho ăn no rồi cái miệng liền lanh lẹ hẳn!

"Triển Chiêu! Ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Ngạc Minh căm tức nhìn Triển Chiêu, "Có gan thì tới ngày Giang Nam Minh luận võ đấu một trận với ta! Thua thì phải tặng lại danh hiệu Nam hiệp khách cho ta!"

Triển Chiêu cười "Ha hả", "Được thôi, nếu ngươi thua thì khỏi cần tặng ta cái gì, chỉ cần đổi danh hiệu lại thành Hiệp khách bí đỏ!"

"Ngươi. . . ngươi mới là bí đỏ!" Ngạc Minh tức đến khó thở.

Triển Chiêu vui vẻ, "Nam hiệp hay bí đỏ đều về ta hết à? Vậy ngươi thì thế nào? Hiệp khách khó ngửi? Hiệp khách khó ăn? Hiệp khách khó nghe?"

(*) Khó ngửi: Nan văn/ Khó ăn: Nan cật/ Khó nghe: Nan thính

"Ngươi. . ."

"Đúng rồi!" Triển Chiêu búng tay một cái, "Hiệp khách khó coi!"

(*) Khó coi: Nan khán

Ba bằng hữu của Ngạc Minh đều mím môi, cố gắng nhịn xuống để không cười. . . không biết so về công phu thì thế nào chứ riêng phần khua môi múa mép, Triển Chiêu toàn thắng.

"Không cần chờ tới đại hội luận võ!" Ngạc Minh vớ lấy thanh đao, "So ngay bây giờ!"

Triển Chiêu chỉ chỉ ra ngoài, "Được thôi, ngươi ra ngoài đợi đi, ta cơm nước xong sẽ ra."

Ngạc Minh cầm đao liền nhảy ra cửa sổ.

Triển Chiêu vẫy tay gọi tiểu nhị, "Lấy thêm một con cá nữa!"

Đợi ăn xong con cá thứ hai, Ngạc Minh cầm đao hùng hổ vọt lên, "Triển Chiêu!"

Triển Chiêu chớp chớp mắt, "Ngươi là ai vậy?"

Mặt mũi Ngạc Minh trắng bệch, hít sâu một hơi, "Hẹn ngươi luận võ ngươi lại lề mà lề mề, ngươi sợ ta?"

Triển Chiêu cười lạnh một tiếng, "Sợ ngươi? Ngươi đi xuống chờ! Đại gia tới ngay!"

"Hừ!" Ngạc Minh lại xuống lầu.

Triển Chiêu kêu tiểu nhị, "Lại thêm một phần tôm nõn!"

Ăn xong phần tôm nõn thứ hai, Ngạc Minh lại đùng đùng chạy lên, "Triển Chiêu!"

Triển Chiêu vẫn là nghiêng đầu, "Ngươi là ai vậy?"

Ngạc Minh giận không kìm được, vung tay "Rầm" một tiếng, vỗ nát một cái bàn.

Triển Chiêu híp mắt, "Làm hỏng bàn của cửa tiệm, đền tiền!"

Ngạc Minh giận đùng đùng lấy túi tiền ra ném lên bàn, "Ngươi có ý gì?!"

Triển Chiêu lại nghiêng đầu, "Ngươi là ai vậy?"

Ba bằng hữu của Ngạc Minh lúc này đã sắp ăn xong một bàn thức ăn, đều khuyên Ngạc Minh thôi bỏ đi, ngồi xuống ăn cơm đừng làm tổn thương hòa khí. . .

Ngũ gia cảm thấy ba người kia hẳn cũng không phải là bằng hữu thân thiết gì của Ngạc Minh, đều có vẻ như chỉ muốn xem kịch vui.

Ngạc Minh bị Triển Chiêu lừa cho chạy hai vòng, làm sao đồng ý bỏ qua, nhất quyết phải luận võ với Triển Chiêu.

Ngũ gia thầm nói chi bằng dứt khoát đập cho tên đó một trận đi, coi như hoạt động nhẹ sau bữa ăn.

Lúc này, chợt nghe phía cửa thang lầu truyền đến tiếng cười, "Ha ha, luận võ ngươi sao có thể thắng nổi mà còn ở đó tự làm mình mất mặt, người ta không thèm so với ngươi chính là chừa lại mặt mũi cho ngươi, đã chừa lại mặt mũi cho vậy mà vẫn còn không biết xấu hổ."

Ngũ gia bưng chén rượu, thầm nói câu này nói rất đúng, chỉ là giọng nói sao nghe có chút quen tai. . .

Vừa nhìn ra hướng cửa thang lầu, Ngũ gia liền hết nói nổi.

Triển Chiêu thấy Ngũ gia nhìn trời, biểu cảm này trên khuôn mặt tuấn tú của chuột nhà hắn chính là tương đương với trợn mắt xem thường.

Tò mò nhìn thoáng qua người vừa đi lên, cũng là một thanh niên ăn mặc sang trọng, không quen.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường -- ai vậy?

Ngũ gia lặng lẽ thở dài -- sớm biết vậy khi nãy đi viếng chùa trước rồi mới tới ăn cơm.

Người vừa tới là trang chủ của Mộ Vũ Sơn Trang, Mạc Mộ Vũ. Trước kia Mộ Vũ Sơn Trang từng có qua lại buôn bán với Hãm Không Đảo, sau này xảy ra chút tranh cãi, tóm lại là không vui vẻ gì.

Lư Đại gia trong việc kinh doanh buôn bán là người luôn chú ý dĩ hòa vi quý, cho nên không rêu rao ầm ĩ chuyện này.

Thế nhưng Mộ Vũ Sơn Trang lại là kẻ ác đi cáo trạng trước, vừa ăn cướp vừa la làng, loan truyền khắp nơi nói Lư Đại gia làm ăn không công bằng.

Nhưng thực tế, phàm là những người có giao thương với Hãm Không Đảo đều khen không ngớt lời về nhân phẩm của Lư Đại gia.

Ngũ gia rất chán ghét Mạc Mộ Vũ này.

Triển Chiêu khó chịu -- Hết bí đỏ lại tới cá gỗ, muốn được an an ổn ổn ăn một bữa cơm cũng thật khó, cái này còn tệ hơn nhặt được thi thể.

(*) Mộ Vũ (mù yǔ), cá gỗ (mộc ngư: mù yú)

Mạc Mộ Vũ vừa lên đến nơi, nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, sau đó tìm một bàn khác bên cạnh bàn của hai người họ ngồi xuống.

Bất quá hình như quan hệ của Mạc Mộ Vũ với Ngạc Đảo còn kém hơn, sau khi ngồi xuống liền gọi món với tiểu nhị, nói muốn cá chua ngọt Tây Hồ và tôm nõn Long Tỉnh, còn giơ tay chỉ sang bàn của mấy người Ngạc Minh, biểu thị, "Phải lớn hơn con cá của bàn bên đó!"

Tiểu nhị có chút hết nói nổi, đám người này không lo ăn con cá nào ngon, chỉ biết so xem con nào lớn hơn.

Ngạc Đảo và Mộ Vũ Sơn Trang đều là môn phái có danh tiếng ở vùng Giang Nam, so với mấy môn phái mới như Thu Phong Viên, Vọng Lâu Thành đã gặp ở phủ Kim Hoa có thực lực hơn nhiều.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, đám người này thật sự muốn tổ chức Giang Nam Minh? Với quy mô hơn mười môn phái tập trung lại luận võ để tuyển chọn minh chủ? Vậy không khéo sẽ đánh đến đổ máu. . . đã vậy trong khoảng thời gian này Triệu Trinh lại ở ngay trong thành Hàng Châu.

Ngũ gia cảm thấy những ngày này phủ Lâm An chắc chắn sẽ không yên ổn, tuyển minh chủ sao có thể dễ dàng như vậy, thực lực của mấy nhà này đều không chênh lệch mấy, đến lúc đó đám người này lớn thì đánh lôi đài, nhỏ thì kéo bè kéo lũ đánh nhau. . . kiểu gì cũng phải lăn qua lăn lại một trận.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, không khéo đến lúc đó vụ án trong Long Đồ Án còn chưa kịp tra, vụ án mới lại tới. . . Đám người giang hồ này đều là một đám coi tiền như rác, bình thường tập trung lại với nhau không phải đi gây chuyện thì chính là xảy ra chuyện, chẳng có gì tốt lành!

. . .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ăn một bữa cơm cũng không yên ổn, nhưng hai người bọn họ không biết, mấy đôi còn lại cũng chẳng tốt hơn là bao.

Công Tôn và Triệu Phổ đang cười cười nói nói dạo chơi bên hồ. Tâm trạng của Cửu vương gia cực kỳ tốt, hôm nay hắn không chỉ được ở riêng một mình với Công Tôn, quan trọng nhất là Công Tôn chủ động hẹn hắn đi chơi hồ. Cũng không biết có phải vì trời hôm nay rất đẹp không mà sắc mặt Công Tôn rất tốt, chính xác là rất vui vẻ, Triệu Phổ càng nhìn càng thích.

Hai người đi trên con đê, dưới hàng dương liễu bên Tây Hồ, đang ngắm cảnh đẹp trên hồ, đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ĩ ở phía sau.

Quay đầu lại nhìn thì thấy bên bến tàu phía sau, có hai nhóm người giang hồ không biết vì sao lại xảy ra tranh cãi, đúng lúc gần đó có mấy người qua đường đang dẫn đứa nhỏ ra hồ chơi, tiểu hài nhi sợ tới mức khóc toáng lên.

Nhóm du khách rối rít ôm đứa nhỏ chạy đi.

Triệu Phổ và Công Tôn vốn định thuê một con thuyền dạo chơi trên hồ, do người rất đông nên hai người bọn họ quyết định chờ một lát, khí trời rất tốt, hai người đang nói chuyện phiếm thì tự nhiên phía sau lại xảy ra chuyện lộn xộn còn kèm theo đủ loại chửi tục, Cửu vương gia liền cảm thấy khó chịu.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua thì thấy là hai nhóm người giang hồ vì chuyện thuê du thuyền mà xảy ra tranh chấp.

Triệu Phổ nhíu mày có chút ghét bỏ, vừa vặn lại bị một tên trong đám người giang hồ kia nhìn thấy.

Tên giang hồ kia rất ngang ngược, đại khái là không thuê được thuyền nên khó chịu, thấy Triệu Phổ nhìn sang, liền trừng mắt liếc lại, "Con mẹ nó ngươi nhìn cái gì?"

Công Tôn tròn mắt nhìn, cẩn thận xác định lại một chút, đúng là tên kia đang trừng Triệu Phổ.

Hai mắt Triệu Phổ liền nheo lại.

Hôm nay Cửu vương gia mang theo Công Tôn đi chơi hồ nên đã đặc biệt xua nhóm ảnh vệ tránh đi, nói cách khác bây giờ không có ai quản hắn.

Đợi Giả Ảnh và Tử Ảnh đi theo cách đó không xa phát hiện tình hình không đúng thì bên này đã đánh nhau.

Nói cho đúng là chỉ có đám người giang hồ kia là đòi đánh, Triệu Phổ bất quá chỉ liếc mắt nhìn bọn chúng, bọn chúng mở miệng liền chửi bậy chưa nói, còn giương nanh múa vuốt xông lên.

Người qua đường bình thường bị hù dọa như vậy chắc hẳn đã bỏ chạy, nhưng đám người kia đang hù dọa lại là Triệu Phổ

Công Tôn "Ồ" một tiếng, thầm nói, vậy mà thật sự có người tự đi tìm đường chết.

Đến khi nhóm ảnh vệ chạy tới nơi, đám người kia đã bị Cửu vương gia đạp hết xuống Tây Hồ.

Bên này một đám bị đá xuống hồ, bên kia lại có một đám người giang hồ khác vọt tới.

Triệu Phổ xắn tay áo, chuẩn bị vung nắm đấm đánh nhau, kết quả còn chưa kịp ra tay thì Công Tôn đột nhiên túm lấy tay hắn, "Chạy mau!"

Nói xong, tiên sinh kéo vương gia nhà mình bỏ chạy.

Theo lý mà nói, Triệu Phổ làm sao có thể bị mấy tên côn đồ dọa chạy, nhưng Công Tôn đang nắm tay hắn, hắn theo bản năng liền chạy theo.

Nhóm ảnh vệ không hiểu chuyện gì hết, cũng chạy theo.

Công Tôn rất vui vẻ, kéo Triệu Phổ chạy một đường, phía sau là một đám người giang hồ cầm binh khí rượt theo.

Công Tôn lấy từ trong túi ra mấy viên thuốc ném về phía đám người giang hồ, mấy viên thuốc đủ màu ném tới bên chân đám người giang hồ kia liền nổ tung, những cuộn khói đủ màu sắc rực rỡ tuôn ra, có cái làm chảy nước mũi có cái làm cay mắt, một đám người giang hồ ngã trái ngã phải té hết xuống hồ, du khách trên những chiếc thuyền hoa trên hồ đều kéo ra mạn thuyền vây xem khung cảnh hỗn loạn bên bờ.

Cách đó không xa, Triệu Trinh và Nam Cung vẫn còn ở trên thuyền.

Nam Cung từ xa xa liền nhìn thấy hai người chạy phía trước hình như là Công Tôn và Cửu vương gia.

Triệu Trinh thì đang nhảy nhót sau lưng Nam Cung, "Cửu thúc bị người ta rượt kìa! Đến đây! Bảo mọi người theo trẫm đi đánh nhau!"

Trong khoang thuyền, Bàng phi ôm Hương Hương cũng tới bên cửa sổ tò mò nhìn ra.

Nam Cung túm lại Triệu Trinh đang muốn kéo cả đám thị vệ đại nội đi đánh nhau, tránh cho hắn té xuống hồ.

Mà ở phía bên kia, Triệu Phổ và Công Tôn kéo theo một đám người giang hồ rượt đuổi, một đám người giang hồ khác vẫn còn ở lại bến tàu do không đủ thuyền, liền ồn ào quát mắng người trên một con thuyền đang chuẩn bị cập bến nhanh chóng "Cút" khỏi thuyền.

Kết quả trên chiếc thuyền kia tình cờ lại chính là thuyền do Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh thuê.

Lục Hiểu Hiểu và Đường Tiểu Muội vừa thấy đám người giang hồ kia cướp chỗ của các du khách đang chờ trên bến tàu chưa nói, còn hung dữ dọa nạt mọi người, hai vị nữ hiệp liền không để yên.

Hai người tiện tay cầm lấy mấy quả cam trên bàn ném về phía tên giang hồ cầm đầu.

Hai quả cam do hai người này ném ra tất nhiên không thể giống với các cô nương bình thường ném, tên giang hồ cầm đầu kia trúng hai quả cam vào thẳng mặt, trực tiếp bay lên, lộn ngược ra sau té xuống nước.

Những tên giang hồ còn lại vừa thấy liền hùng hùng hổ hổ muốn xông lên, kết quả bị Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh một cước đá bay ra ngoài.

Hai huynh đệ vừa nghe thấy gì? Dám mắng chửi nữ nhân của lão tử? Đánh chết các ngươi!

Bên bến tàu lúc này chẳng khác nào luộc sủi cảo, loạn như một nồi cháo.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở trên lầu nhìn xuống, không rõ bên Tây Hồ đang xảy ra chuyện gì? Người giang hồ kéo bè kéo lũ đánh nhau sao? Sao Công Tôn lại kéo Triệu Phổ bỏ chạy? Giống y như một con bướm trắng nhỏ kéo theo một con bướm đen lớn, lại cũng giống như một con thỏ trắng nhỏ kéo theo một con sói xám lớn vậy. . .

. . .

Cùng lúc đó, Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương mang theo bốn đứa nhỏ Lương Thần Mỹ Cảnh đi mua quần áo cũng không rảnh rỗi.

Họ tình cờ đụng trúng mấy tên giang hồ đang trêu chọc một tiểu cô nương làm việc trong tiệm may, cô nương kia trạc tuổi Y Y, sợ tới mức bật khóc. Lâm Dạ Hỏa vừa nhìn thấy liền nổi cơn tam bành, ba tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ cũng không để yên, Tiểu Tứ Tử vừa giậm chân một cái, ba tiểu hài nhi liền xông lên đem mấy tên lưu manh đuổi ra khỏi cửa hàng.

Trâu Lương mang Tiểu Tứ Tử đang nổi giận đi ra khỏi tiệm may, động tĩnh bên này đã kéo thêm nhiều người giang hồ tới, Lâm Dạ Hỏa và ba tiểu hài nhi rượt đánh một đám người giang hồ, cũng chạy về hướng Tây Hồ.

Mà Yêu Vương và nhóm Tương Du từ sáng sớm đã ra ngoài đến Linh Ẩn Tự thăm bằng hữu nhưng không được do lão hòa thượng đã ra ngoài du ngoạn, phải tháng sau mới về.

Thế là sư đồ ba người dự định quay về đến Tây Hồ ngao du, vừa mới tới gần bến tàu thì thấy -- Đang xảy ra chuyện gì thế này?

Chỉ thấy phía trước, Triệu Phổ và Công Tôn kéo theo cả đám người giang hồ chạy đua, đối diện là Lâm Dạ Hỏa và ba đứa nhỏ rượt một đám người giang hồ chạy, trên bến tàu, Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh cũng đang đánh nhau.

Ba vị lão gia tử đứng giữa đường đang khó hiểu, chợt nghe phía sau có mấy tiếng quát mắng thô lỗ, "Mau tránh ra! Chó ngoan không chặn đường!"

Thiên Tôn và Ân Hậu hơi sửng sốt, quay đầu lại.

Thì thấy là một đám người giang hồ cầm binh khí đang hùng hùng hổ hổ đứng phía sau bọn họ, dường như đang bực mình vì bị bọn họ chặn đường.

Thiên Tôn và Ân Hậu đều nghiêng đầu nhìn đám người kia, không nhúc nhích.

Yêu Vương sờ sờ cằm -- Ai nha! Lợi hại!

Đám người giang hồ này có lẽ cùng một bọn với đám người đang bị Âu Dương và Quảng gia đánh nên chạy tới hỗ trợ, thấy ba người chặn đường không chịu tránh, tên to con cầm đầu vươn tay ra, định đẩy người. . . người hắn muốn đẩy chính là Thiên Tôn. . .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang ở trên tửu lâu xem tình hình đánh nhau ở bên dưới, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ bên dưới truyền lên, những cây liễu bên hồ nháy mắt đều phủ đầy sương giá, giữa trời nắng chang chang, trên cầu lại đọng đầy tuyết.

Ngũ gia đỡ trán.

Triệu Trinh ở trên thuyền nhìn khung cảnh hỗn loạn bên bờ Tây Hồ, không ngừng vỗ tay, "Oa! Náo nhiệt quá!"

Nam Cung cũng hết nói nổi.

Lúc này, xa xa có rất nhiều nha dịch chạy tới.

. . .

Vừa rồi, Bao đại nhân và Thái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net