QUYỂN 6: NGŨ MỤC SƯƠNG ĐAO (194 - 232) (Hoàn quyển 6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ru: Lần đầu tiên mình up hết luôn 1 quyển nên sợ không biết có bị sót chương không, nếu mọi người đọc thấy bị sót chương hay lỗi thì báo mình 1 tiếng nha, cám ơn mọi người.

P/s: Rào trước, trong quyển này nhiều khi đọc mà mọi người phát hiện thấy có từ hay cụm từ nào "lạ" xin đừng thắc mắc, xin hãy tin tưởng là bạn chuyển ngữ y xì như bản gốc của Nhã chứ tuyệt đối không bổ não hay chế thêm đâu nha =v=

QUYỂN 6 : NGŨ MỤC SƯƠNG ĐAO

CHƯƠNG 194 LÂM AN NGHI QUYỂN

Edit: Ruby

"A a a a Tây Hồ!"

"A a a a a cảnh đẹp!"

Bên bờ Tây Hồ, một công tử trẻ tuổi ăn mặc rất sang trọng mang theo bốn đứa trẻ hoạt bát đáng yêu, vừa hò reo vừa chạy về phía trước, phía sau, một người thanh niên có dung mạo mang đến cảm giác "tuổi trẻ tài cao" nhưng vẻ mặt lại đầy bất đắc dĩ đang đuổi theo.

Người qua đường đều ngoái lại nhìn một lớn bốn nhỏ đang đùa giỡn ở bên kia, đoán chừng là người ngoài lần đầu tiên đến Tây Hồ du ngoạn, nhưng bốn đứa nhỏ reo hò ầm ĩ còn hiểu được, sao người kia lớn rồi mà cũng có dáng vẻ như chưa từng trải sự đời vậy?

Mà vị công tử chưa từng trải sự đời này, đúng là Hoàng đế Đại Tống triều, Triệu Trinh.

. . .

Sau khi giải quyết xong vụ án ở Sơn Thần Cung, mọi người Khai Phong ngồi lên xe ngựa đi tới phủ Lâm An, cũng chính là thành Hàng Châu.

Nói tới vùng Giang Nam, nếu chưa từng đi tới Hàng Châu sao có thể tính là đã đến Giang Nam được chứ?

Vốn là xe ngựa vào thành sẽ đi thẳng tới biệt viện, nhưng Triệu Trinh chẳng khác nào ngựa hoang đứt cương, chạy thẳng tới Tây Hồ, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Bốn tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ Cảnh một đứa người Tây Bắc, một đứa người Tây Nam, hai đứa nhỏ còn lại đều là người Giang Nam, Tiểu Tứ Tử và Thẩm Nguyên Thần đều đã tới Tây Hồ không chỉ một lần, nhưng Tiểu Lương Tử và Đường Lạc Mai đều là lần đầu tiên, liền hăm hở chạy theo Triệu Trinh.

Nam Cung uể oải chạy theo phía sau, thầm nghĩ, ráng chịu thêm một lúc nữa, đến biệt viện là được, giao Hoàng thượng cho Bàng phi và Hương Hương xong là mình có thể có thời gian ngủ được một giấc, nếu có thể được ngủ một mạch mười hai canh giờ thì tốt quá!

Rốt cuộc, trước khi Triệu Trinh chạy lên trên cầu, Nam Cung đã tóm được đai lưng của hắn.

Tiểu Lương Tử và Thẩm Nguyên Thần cũng bị hai ảnh vệ bắt lại.

Triệu Trinh quay đầu lại liếc Nam Cung, ý là -- Buông tay! Trẫm muốn du ngoạn Tây Hồ!

Nam Cung lắc đầu -- Tới biệt viện trước đã!

Triệu Trinh bĩu môi, đang định phản đối, chợt Nam Cung nói một câu, "Không chừng công chúa đang đứng đợi Hoàng thượng trước cổng biệt viện đó!"

Bước chân Triệu Trinh liền khựng lại, cảnh Tây Hồ có đẹp đến thế nào cũng không thể sánh bằng khuê nữ nhà mình được, vừa nghĩ tới Hương Hương và Bàng Phi, Hoàng thượng liền quay lại, "Vậy đến biệt viện trước!"

Nam Cung thở phào một cái -- rốt cục. . .

Kéo mấy người "tụt lại phía sau" lên xe, đội ngũ xe ngựa lại chậm rãi đi tới trước cổng lớn biệt viện hoàng gia.

Trước cổng biệt viện, tri phủ Lâm An mang theo các quan viên vùng Lưỡng Chiết đợi đã lâu.

Dù sao trước đó khi Bàng phi đến biệt viện hoàng gia ở không thể không kinh động đến quan viên bản địa, tri phủ Lâm An ngày ngày trông ngóng, cuối cùng cũng đã đợi được Hoàng thượng đến.

Bao đại nhân và Thái sư cũng ra cửa đón tiếp.

Hai vị đại nhân thời gian qua đã nghỉ ngơi rất tốt, thần thái sáng láng.

Xe ngựa dừng lại, Nam Cung vén màn xe lên, Triệu Trinh liền nhảy xuống xe. Không đợi nhóm quan viên trước cổng hành đại lễ, Hoàng thượng đã lao thẳng tới chỗ Bao đại nhân và Thái sư, miệng hô to, "Ái khanh ơiiiiii!"

Bao đại nhân và Thái Sư đều gật đầu lại gật đầu -- Tinh thần của Hoàng thượng không tồi!

Tần Thụy, tri phủ Lâm An đến tham kiến Triệu Trinh.

Hoàng thượng vội nâng dậy, trái một câu ái khanh vất vả rồi, phải một câu đã lâu không gặp ái khanh, còn bảo chư vị ái khanh đến đón tiếp nhanh chóng bình thân.

Lúc này, trong biệt viện, đại phu nhân nhà Thái sư ôm Hương Hương đi ra, Hương Hương từ rất xa đã vẫy gọi, "Phụ hoàng hoàng!"

Triệu Trinh "Ơi!" một tiếng, vội vàng chạy về phía khuê nữ.

Ôm Hương Hương bế cao quay một vòng, Triệu Trinh đi theo nhạc mẫu cùng đi gặp Bàng phi.

Triệu Phổ cũng đến, chư vị quan viên lại hành lễ với Cửu vương gia, vương gia vung ống tay áo, giương cằm -- Đã lâu không gặp các huynh đệ!

Vùng Lưỡng Chiết cũng có quân đội đóng quân, các vị tướng sĩ nhìn thấy Triệu Phổ đều cực kỳ kích động.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng xuống ngựa, đi tới chào Bao đại nhân và Thái sư.

Bao đại nhân vừa rồi đã nhìn rất lâu, thấy Triển Chiêu không béo không gầy tinh thần rất tốt mới yên tâm.

Thái sư còn rất tò mò, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Có thành không?"

Triển Chiêu vén màn xe lên.

Chỉ thấy hình như Tiểu Ngũ mới vừa tỉnh giấc, ngáp dài đi ra, lười biếng duỗi thắt lưng lắc lắc lông, dưới tiếng kinh hô của đám quan viên đến đón tiếp mà nhảy xuống xe ngựa.

Mà phía sau Tiểu Ngũ, Ngân Tuyết cũng theo ra.

Bao đại nhân và Thái sư mở to hai mắt nhìn Ngân Tuyết chằm chằm.

Thái sư giơ ngón tay cái với Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ đi tới cọ cọ Bao đại nhân và Thái sư, phía sau Ngân Tuyết, Lục Hiểu Hiểu ôm Kim Diệp cũng đi ra, phía sau còn có hai con hồ ly nhỏ chạy theo.

Bao đại nhân và Thái sư sửng sốt.

Âu Dương ở phía sau sắp xếp cho quân hoàng thành xong liền nhanh chóng chạy tới, vươn tay đỡ Hiểu Hiểu.

Thái sư và Bao đại nhân liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái với hai người họ, nhỏ giọng nói, "Tiểu Hoa Đào!"

Bao đại nhân và Thái sư đều há to miệng -- Ai nha! Song hỷ lâm môn.

Hai vị đại nhân đang kinh ngạc, chợt nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc truyền tới, "Bao Bao! Tiểu Bàn Bàn!"

"Ơi!" Hai vị đại nhân đồng thanh đáp, vừa quay mặt sang, quả nhiên, liền thấy Tiểu Tứ Tử đang chạy về phía hai người họ.

Thái sư và Bao đại nhân kích động -- Ai nha! Bé mập chẳng thay đổi chút nào!

Công Tôn mang theo bốn đứa nhỏ cùng Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương đi tới, chào hỏi Bao đại nhân và Thái sư.

Chiếc xe ngựa đi cuối cùng cũng chạy tới trước cửa, Yêu Vương mang theo Thiên Tôn và Ân Hậu đi xuống.

Bao đại nhân và Thái sư vội tiến lên ân cần chào hỏi.

Nhóm quan viên phủ Lâm An không rõ vì sao hai vị đại nhân lại phải hành lễ với ba người trẻ tuổi kia, bất quá cứ hành lễ theo là được rồi.

Yêu Vương cũng chào hỏi mọi người, Thái sư và Bao đại nhân thì chào hỏi Thiên Tôn và Ân Hậu.

Thái sư phát hiện Ân Hậu có đeo thêm cái gì giống một cái "khăn choàng cổ" mới, khó hiểu không biết thứ kia làm từ chất liệu gì? Trông giống da rắn. . .da rắn có thể giữ ấm được sao?

Đang nghiên cứu, chợt thấy cái khăn choàng cổ kia ngẩng đầu, lè lưỡi ra.

Nhóm quan viên phủ Lâm An giật mình, thầm nói Khai Phong nhiều kỳ nhân như vậy sao. . .

Đang khó hiểu, chợt nghe thấy tiếng gió trên đầu, mọi người ngẩng đầu lên, một con bạch long cực lớn đang giương rộng hai cánh bay qua đỉnh đầu họ, sau đó đáp xuống trước cổng lớn.

Nhóm quan viên kinh hãi rối rít tránh ra.

Yêu Yêu đáp xuống phía sau Thái sư và Bao đại nhân, cái đầu lớn duỗi tới.

Thái sư và Bao đại nhân cùng vươn tay xoa đầu nó, cảm thấy mới hơn mười ngày không gặp hình như nó lại lớn thêm một chút.

Tri phủ Lâm An kinh hãi nhìn hết rồng tới hổ trước mắt, vừa cúi đầu, còn có một con chó săn rất lớn oai phong lẫm liệt theo Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương đi qua.

Tri phủ đại nhân liền nghĩ -- Hay đây chính là ba cây trát đao của phủ Khai Phong? Vừa vặn là Long đầu đao, Hổ đầu đao và Cẩu đầu đao! Ôi chao đây là thành tinh rồi sao?

Khoan nói tới vị tri phủ đại nhân đang bắt đầu thả trí tưởng tượng bay xa, lại nói tới mọi người Khai Phong đi vào biệt viện.

Biệt viện hoàng gia tương đương với một tòa hành cung, quy mô rất lớn.

Lâm Dạ Hỏa vừa vào biệt viện liền chạy đi tìm muội muội, đã lâu không gặp, không biết Y Y thế nào rồi?

Bất quá học sinh trường Thái Học không vào biệt viện ở mà toàn bộ đang ở tòa nhà của Tạ Viêm trong thành Hàng Châu.

Bao đại nhân nói đã phái người đi truyền lời, chắc là lát nữa họ sẽ đến.

. . .

Mọi người sắp xếp xong, tới giờ cơm chiều, quả nhiên nhóm tiểu tài tử trường Thái Học đã tới.

Y Y kêu lên "Ca ca" liền chạy về phía Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng giơ tay ra đang muốn ôm muội muội một chút, ai ngờ Y Y chạy tới trước mặt hắn liền đột nhiên quẹo sang một bên, nhào tới chỗ Ngân Tuyết, "A! Hổ màu bạc!"

Mấy cô nương Triệu Lan cũng chạy tới vây xem Ngân Tuyết, không ngừng khen thật xinh đẹp.

Bao Duyên, Bàng Dục không ngừng vỗ lưng Tiểu Ngũ, chúc mừng nó có được "như hoa mỹ quyến".

Lâm Dạ Hỏa có chút mất mát ôm Câm cũng có chút mất mát, Y Y vậy mà lại đi ôm mèo bự trước!

Mấy vị lão đầu lão thái Ma Cung đều đã về Ma Cung, chỉ còn Hắc Thủy Bà Bà, Cửu Nương và Ngô Nhất Họa vẫn còn ở lại.

Long Kiều Quảng mang theo Đường Tiểu Muội ra gặp Tiểu Hoa Đào, Tiểu Muội rất có dáng vẻ của tẩu tẩu, phụ trách chăm sóc Lục Hiểu Hiểu.

Mấy huynh đệ nhà Triệu Phổ tụ tập lại thương lượng với nhau, ít lâu nữa một người sẽ về thay ca cho lão Hạ, hoặc dứt khoát cùng đi một chuyến tới Hắc Phong Thành, nếu không cho lão Hạ gặp Tiểu Hoa Đào, chắc chắn lão Hạ sẽ trở mặt.

. . .

Mọi người bận rộn một trận, rốt cuộc cũng đã thu xếp xong, lại nghỉ dưỡng sức hai ngày, đều hồi phục tinh thần, bắt đầu làm việc.

. . .

Sáng sớm hôm nay, Công Tôn cùng Vương Triều, Mã Hán lấy hết toàn bộ phần Long Đồ Án về những vụ án chưa được giải quyết ở phủ Lâm An ra.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã thức dậy, ăn sáng xong thì cùng tới thư phòng.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh ở trong thư phòng đang phân loại chỉnh lý hồ sơ.

Từ sáng sớm, tri phủ phủ Lâm An phái người mang ghi chép điều tra của những vụ án có liên quan tới.

Bởi vì Bao đại nhân là đi tuần, phủ Khai Phong điều tra những vụ án được ghi chép trong Long Đồ Án, quan viên địa phương không thể can thiệp mà chỉ có thể phối hợp. Cho nên Tần tri phủ phái vài vị sư gia và bộ khoái của phủ Hàng Châu nắm rõ tình hình của các vụ án tới.

Cho tới trưa, Bao đai nhân cùng mọi người nghiên cứu hồ sơ, sắp xếp các vụ án cần phải điều tra.

Tần Thụy vốn rất cẩn thận, năng lực làm việc cũng rất giỏi, thuộc hạ có rất nhiều người tài ba, những vụ án có thể phá được cơ bản đều đã phá, những vụ án còn lại chưa phá được, đều là những vụ kỳ án không thể tưởng tượng được.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem tới trưa, đều cảm thấy tầm mắt được mở rộng.

Công Tôn căn cứ vào thời gian xảy ra vụ án và mức độ nghiêm trọng để phân loại ra, những vụ án xảy ra trong thời gian gần đây và mức độ tương đối nghiêm trọng sẽ ưu tiên điều tra trước.

Trong những năm gần đây, một vụ án chưa được giải quyết nổi tiếng nhất phủ Lâm An chính là vụ án "xác chết trôi trên Tây Hồ" vào bốn năm trước.

Ghi chép của vụ án này rất đơn giản, chính là trên Tây Hồ xuất hiện xác chết trôi, sau khi vớt lên, phát hiện người chết đều là nam giới, tuổi đều tầm hơn hai mươi, thân thể cường tráng, nguyên nhân chết là chết đuối.

Ban đầu, bộ khoái nha môn điều tra cho rằng người bị nạn là do trượt chân rơi xuống nước hoặc tự sát, nhưng trong một khoảng thời gian, cứ cách chừng một tháng sẽ xuất hiện một xác chết trôi, liên tiếp xảy ra trong vòng mười ba tháng, cũng chính là trong liên tục hơn một năm, mỗi tháng ở Tây Hồ đều vớt lên được một xác chết trôi.

Hơn nữa những người chết kia tuy đều là chết đuối nhưng lại có cùng một điểm chung, chính là bị mất một mắt trái.

Khi thi thể được vớt lên cơ bản còn chưa bị thối rữa, thời gian chết rất ngắn, không vượt quá ba ngày.

Sau khi ngỗ tác khám nghiệm tử thi, đều cho rằng mắt trái của người chết là bị kẻ nào đó sử dụng phương pháp rất khéo léo loại bỏ, hung thủ sử dụng cùng một loại công cụ, nói cách khác, cơ bản có thể xác định được, mười ba người này là chết dưới tay cùng một hung thủ.

Nhưng kỳ quái chính là, trên thi thể hoàn toàn không thể tìm ra bất kỳ manh mối gì của hung thủ, đương nhiên cũng có liên quan tới việc bị ngâm lâu trong hồ, nước trong hồ đã xóa đi gần hết chứng cứ.

Mà về thân phận của những người chết này lại càng kỳ quái. Người chết đều là nam tử trẻ tuổi, hơn nữa những người này đều có vài điểm giống nhau, điểm rõ ràng nhất chính là -- thiếu mất một ngón.

Những người chết này có khi là tay, có khi là chân đều đã từng bị thương tổn hoặc bẩm sinh bị dị tật, tóm lại đều thiếu mất một ngón.

Mà ngón tay hoặc ngón chân đó là đã bị mất từ trước chứ không phải do hung thủ lấy đi.

Tần tri phủ đã phái rất nhiều nha dịch, thậm chí treo thưởng nhiều tiền để tìm nhân chứng hoặc là người biết được manh mối.

Nhưng kỳ quái chính là, hung thủ thần bí kia mỗi tháng đều đặn gây án vứt xác trong hơn cả năm trời, vây mà không có bất kỳ người nào nhìn thấy.

Bộ khoái nha môn thậm chí theo dõi ở bên Tây Hồ hơn một tháng, vẫn như cũ không tìm ra manh mối.

Triển Chiêu cũng không nghĩ ra, trên Tây Hồ thuyền hoa qua lại như dệt cửi, mỗi ngày người tới du ngoạn đông vô số kể, hơn nữa không chỉ có ban ngày náo nhiệt mà buổi tối càng náo nhiệt hơn, tình thế như vậy. . . thế mà ngay cả một người nhìn thấy hung thủ vứt xác cũng không có? Hung thủ kia không lẽ biết tàng hình?

Hơn nữa, những người chết đều không có thân thuộc ở bản địa. Những người này nếu không phải sống một mình thì cũng là từ nơi khác tới đây buôn bán, thậm chí có vài người chỉ là đến đây du ngoạn ngắm cảnh, cho nên muốn tìm người hiểu biết về bọn ho gần như là không có, càng không ai biết được hành tung cụ thể của bọn họ trước khi chết.

Triển Chiêu bọn họ kiểm tra hết hồ sơ từ đầu tới cuối, đưa ra kết luận là -- Hành động của hung thủ là mang tính chủ đích, những người chết đều được hung thủ tỉ mỉ chọn lựa, hơn nữa thủ pháp gây án rất có quy luật, trước khi hung thủ ra tay, hẳn là đã có theo dõi nghiên cứu nạn nhân từ trước.

Về phần hung thủ là giết người để lại một con mắt hay là vì muốn lấy đi một con mắt mà giết người, cái này thì chưa biết, tóm lại. . .

Triển Chiêu có chút ghét bỏ đưa ra kết luận -- lại là một tên biến thái.

"Chỉ là hung thủ này sau khi gây án liên tục trong vòng mười ba tháng lại đột nhiên biến mất, sau đó không còn xuất hiện nữa, cũng không xảy ra thêm vụ án nào khác." Công Tôn chống cằm nhíu mày, "Hung thủ gây án có số lượng sao? Hay là xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nên không thể không ngừng lại?"

Tất cả mọi người vò đầu -- Manh mối của vụ án này quá ít, không dễ điều tra.

Công Tôn hỏi bộ khoái, "Thi thể đâu?"

Nhóm bộ khoái nói, thi thể không cất giữ lâu được, hơn nữa cũng không có người thân đến nhận lãnh nên nha môn đã thống nhất mang đi an táng.

Công Tôn gật đầu, "Vậy có thể khai quật được chứ?"

Nhóm bộ khoái nói đương nhiên là được.

Công Tôn chà chà tay, bày tỏ, "Không cần đào hết mười ba bộ lên ngay, cứ đào hai bộ lên trước để ta kiểm tra một chút đã."

Nhóm bộ khoái đồng ý, sau đó mang Vương Triều, Mã Hán cùng đi khai quật thi thể.

Triển Chiêu hai tay chống cằm, nhìn quyển Long Đồ Án trên bàn đến đờ ra, "Không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu nữa."

Bao đại nhân đưa một bản danh sách tới, "Những người này tuy không có người thân hay bằng hữu nào đặc biệt thân thiết nhưng vẫn là có tiếp xúc với vài người địa phương, Tần đại nhân điều tra vẫn tương đối cẩn thận, các ngươi có thể đi hỏi thăm một chút."

Triển Chiêu cầm lấy tờ danh sách kia xem.

Ngũ gia cũng lại gần xem thử.

Hai người xem một chút, đều phát hiện ra một điểm chung rất dễ nhận thấy.

"Những người này thường hoạt động gần Tây Hồ." Ngũ gia nói.

Bao đại nhân gật đầu, nói với Triển Chiêu, "Chi bằng các ngươi đến Tây Hồ đi dạo một vòng thử, một người chết trong này là tiểu nhị của một tửu lâu bên Tây Hồ, nghe nói món cá chua ngọt của tửu lâu này không tồi!"

Hai mắt Triển Chiêu lập tức híp lại, tâm trạng liền tốt hẳn lên -- Ô ô!

Ngũ gia liếc mắt nhìn Triển Chiêu -- Không phải ngươi nên kêu meo meo mới đúng sao?

Triển Chiêu cất tờ danh sách kia đi, kéo Bạch Ngọc Đường ra ngoài.

----------

(*) Trong quyển 6 này, Nhã viết là phủ Lâm An và thành Hàng Châu, có lúc lại là phủ Hàng Châu, mình cũng có check thử trên wiki thì thấy có ghi Lâm An là huyện thuộc thành Hàng Châu, vào thời Minh Thanh thì là phủ Hàng Châu, và cai quản các huyện Tiền Đường, Nhân Hạ, Dư Hàng, Lâm An, Phú Dương, Tân Thành Ô Tiềm, Tinh Hoa và Hải Ninh, Phủ Hàng Châu tiếp giáp với phủ Hồ Châu, phủ Gia Hưng, phủ Thiệu Hưng, phủ Nghiêm Châu, phủ Kim Hoa và phủ Huệ Châu của tỉnh An Huy. Năm 1912 (năm Dân quốc đầu tiên) bãi bỏ phủ Hàng Châu.

Theo mình nghĩ thì đáng lý ông Tần đại nhân chỉ là tri huyện Lâm An thôi, hoặc ổng cũng có thể là tri phủ Hàng Châu. Do ở đây Nhã lại viết là phủ Lâm An và thành Hàng Châu, rồi thỉnh thoảng lại ghi là phủ Hàng Châu nên mình cũng chịu chả biết nên edit sao mới đúng, mà nó cũng chẳng ảnh hướng tới mạch truyện nên thôi thì Nhã viết sao cứ để vậy nhé T_T

CHƯƠNG 195 TIÊN CƯ LÂU

Edit: Ruby

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng rời khỏi biệt viện, bắt đầu điều tra vụ án "xác chết trôi trên Tây Hồ" xảy ra vào bốn năm trước.

Hung thủ vào khoảng ba năm trước đã ngừng gây án, vụ án bị treo lại mấy năm, đa số người bị hại đều không có người thân hay bằng hữu gì, chắc chắn là không dễ điều tra.

Triển Chiêu vừa đi vừa thở dài -- Nếu tri phủ Lâm An là một viên quan hồ đồ không đáng tin cậy, vậy không chừng còn có cái để tra, quan trọng là Tần Thụy lại cực kỳ thông minh, mấy bộ khoái vừa rồi cũng có thể thấy đều là những người phá án lão luyện. . . Cảm giác không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nhưng nếu tra xét lâu mà không tra ra được gì, lại khiến Khai Phong Phủ mất mặt.

"Ừm. . ." Triển Chiêu nhăn nhó nhìn Bạch Ngọc Đường đi bên cạnh.

Ngũ gia bị Triển Chiêu chọc cười, "Không tra ra được thì mang bé mập ra phố đi dạo một vòng, nếu không được nữa thì nhờ Yêu Vương tính giúp một quẻ, thế nào cũng sẽ có cách mà."

Triển Chiêu có chút không hài lòng, "Cái này chẳng khác nào chơi ăn gian!"

"Sao lại nói là ăn gian?" Ngũ gia lắc đầu, "Bé mập là bé mập nhà mình, Yêu Vương cũng là Yêu Vương nhà mình, đây gọi là nhân tài đông đúc."

Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, "Hôm nay tài ăn nói của ngươi đặc biệt tốt nha!"

Ngũ gia mỉm cười, dường như tâm tình không tồi.

Triển Chiêu rất tò mò, nhìn nhìn xung quanh, hỏi, "Có chuyện gì vui à?"

Ngũ gia nhướng mày -- không có.

Triển Chiêu không tin, liền nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm.

Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ chỉ một tòa tửu lâu rất bề thế ở bên Tây Hồ cách đó không xa, hỏi, "Có phải là tửu lâu kia không?"

Triển Chiêu giương mắt nhìn tấm biển trên cao, "Tiên Cư Lâu, đúng rồi! Chính là nhà đó!"

Nói xong, kéo Bạch Ngọc Đường chạy tới.

Tâm trạng của Ngũ gia đang rất tốt sao? Đương nhiên rất tốt, bởi vì hôm nay không phải dìu già dắt trẻ theo cùng, chỉ có riêng mình Ngũ gia và Triển Chiêu, hơn nữa còn được cùng "chơi" cả ngày.

"Miêu Nhi, lát nữa ăn xong đi tra án trước hay đến Linh Ẩn Tự trước?" Ngũ gia hỏi.

"Đi tra án trước rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net