Chương 11: Tâm sự cùng với anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 . Chào các cô, bởi vì chương này có lẽ không liên quan đến Bae Jinyoung và fic, các cô có thể không coi :) Chỉ là chương này liên quan về tâm sự mong mỏng của Đại Huy với anh trai :) Không coi cũng không sao :) .

                                                                             * * * 

Cuối cùng cũng bắt được một xe taxi đi ngang qua giữa đêm khuya thế này, ba người bọn họ liền thẳng tiến về phía nhà.

Daehwi là người mở cửa nhà ra trước, bởi vì cậu bây giờ thật sự buồn ngủ lắm rồi, hai mắt sắp híp lại rồi đây này! Thế là, cậu một mạch tiến thẳng lên lầu, cuối cùng cũng tới phòng, liền mở cửa, nhảy phóc lên giường.

''Aishh... Qủy tha ma bắt, mệt chết đi được'' - Daehwi nằm trên giường, mắt hướng về phía trần nhà.

Cậu lại nghĩ tới cảnh hồi này ở nhà thông gia Bae, nghĩ đến câu nói độc mồm độc địa của cái tên thiếu gia chết bằm Bae Jinyoung kia...

''Aish! Thật khiến người khác tức điên người mà, mới gặp hắn ngày đầu, mà ấn tượng đã không tốt rồi, sau này mình phải làm sao đây? Aish... Mình... Cũng đâu có... xấu như lời hắn nói đâu chứ?'' - Nói xong, Daehwi ngồi phóc dậy, mở ngăn kéo tủ bên cạnh giường, lấy một cái gương đã định sẵn ngay ở đấy, cầm lên soi chính mặt cậu.

Soi đi, soi lại mấy lần, Daehwi mới thốt lên:

''Ách, sao lại có người đẹp như mình vậy? Hiếm lắm nha (╯▽╰) Mình đẹp như thiên thần, xinh như hoa thế này, đáng yêu như rái cá thế này, thế mà cái tên đười ươi, mặt nhỏ Bae Jinyoung dám nói mình không đẹp, hừ!!! Ta phỉ nhổ vào!''

Daehwi đang vô thức ngắm mình trong gương mà không để ý cái người đang đứng tựa cửa khinh bỉ nhìn hành động của cậu. 

Mãi đến phút sau, người đứng tựa cửa, mới mở miệng lên tiếng

''Khà, tự nhận mình đẹp như thiên thần, đáng yêu như rái cá, xinh như hoa ?'' 

Cái người tựa cửa vừa nói xong, khiến Daehwi giật hết cả mình, sợ vãi cả linh hồn '' Ôi mẹ ơi, làm giật hết cả mình!'' - Cậu quay phắt sang để tìm 'hung thủ' vì đã làm trái tim nhỏ bé của cậu giật mình :))) Thì ra là anh trai của cậu - Lee Taeyong!

Daehwi thở phào nhẹ nhõm vì biết người phát ra tiếng nói trầm trầm, khàn khàn, quỷ dị kia không phải là bố mẹ, tốt quá rồi! Nhưng cũng vì thế, điều đấy lại khiến cậu thẹn quá tức giận.

''Vào phòng người khác mà không biết gõ cửa sao?'' - Cậu bắt chước tông giọng của bố để người kia phải sợ, biết điều mà tránh lui.

Nhưng...

Người kia lại vờ như không, bình thản nằm phịch xuống giường của cậu, mùi rượu nồng nặc vô thức xông vào mũi cậu.

Chắc lại đi uống rượu nữa chứ gì

''Yah! Đi ra chỗ khác mà nằm! Đây là giường em!'' - Daehwi khó chịu đẩy đẩy cái tên nằm lì trên giường ra.

''Kệ m* mày!'' - Lee Taeyong cư nhiên vẫn gác đầu lên hai tay, nhắm mắt ngủ.

Tức giận lại càng tức giận ''Anh không có giường à? Bố mẹ không phải đã mua cho hai anh em mỗi người hẳn một chiếc giường rồi hay sao?''

''Đem bán rồi.'' - Taeyong vẫn thản nhiên phát ra cái giọng quỷ dị khiến người nghe phải sợ.

Daehwi đơ ra vài giây nhìn anh trai chằm chằm ''Thế là ?''

''Hôm nay, tao ngủ phòng mày'' 

Cậu lại đơ ra vài giây, khinh bỉ nhìn anh trai cậu.

''A - Anh đang đùa chắc?''

Taeyong mở mắt, liếc về phía người ngây ngốc nhìn mình bên cạnh ''Nhìn mặt tao giống đang đùa ?''

Rõ là biết Taeyong không đùa cậu, Daehwi hét lên ''Thế là thật sao?!!!'' 

Lúc nhỏ, Daehwi nhớ man mác là có ngủ cùng với anh trai Taeyong, lúc đấy vui cực kì, được anh dịu dàng kể chuyện, dịu dàng xoa lưng như cách bà và mẹ hay làm cho cậu lúc cậu ngủ, nhớ lại khoảnh khắc ngọt ngào và vui vẻ ấy, thì lại đau buồn. Vì sao? Vì giờ nay đã hết cảm giác ngọt ngào đấy rồi, không còn là sự dịu dàng của Taeyong nữa, không còn là sự ân cần của anh trai đối với cậu nữa thay vào đó là sự lạnh lùng, lạnh nhạt, xa lánh của anh trai đối với cậu... Phải, thay  đổi... Mọi thứ đều thay đổi hết rồi...

''Câm miệng! Ngủ!'' - Taeyong lạnh lùng ra lệnh.

Daehwi nghe như không lọt vào tai, nhíu mày hỏi lại ''Gì cơ?!!!''

''Bố mẹ đang ngủ! Khôn hồn thì câm miệng lại, trật tự nhắm mắt ngủ cho tao!'' - Taeyong gần như gằn giọng.

Daehwi tuy tức và không chịu nổi cái tính ngang hàng, lạnh lùng của anh mình nhưng vẫn phải ngoan ngoãn mà làm theo lời Taeyong.

Lúc nhỏ có thế đâu chứ?!

Cậu bĩu môi, với tay tắt điện, xong, trèo lên giường, đắp chăn mà ngủ. Lúc chuẩn bị nằm xuống giường, Daehwi còn không quên cảnh báo người nằm bên cạnh ''Nằm ngủ với người xinh đẹp như em, đừng có mà làm bừa! Cảnh báo rồi mà không nghe thì đừng trách sao đây ác!''

Lee Taeyong nghe, nhưng không trả lời, Daehwi cũng chẳng rảnh hơi nói thêm câu nào nữa, biết đâu chừng lại bị Taeyong nhào vào mà đánh cậu vì cái tội nói lam nham thì sao?

Cả hai bắt đầu chìm vào giấc ngủ, nói là chìm vào giấc ngủ nhưng cả hai đều vẫn chợp mắt, hai con mắt vẫn 'sáng' như thường :).

Cả hai anh em, mỗi người đều có một tâm sự riêng, không ai nói ra, không ai biết mà thấu hiểu cho nhau.

 Taeyong cũng đã nghe được chuyện Daehwi sắp kết hôn, anh cũng biết người em trai mình sắp kết hôn là ai, cũng biết rằng Daehwi từ nhỏ vốn hiểu chuyện cũng vốn kì thị người đồng tính. 

Lee Taeyong chắc hẳn sẽ không bao giờ quên cái ánh mắt của Daehwi ngày ấy, cái ánh mắt ngập tràn sự khinh bỉ và buồn nôn cũng như buồn bã khi Taeyong chính thức giới thiệu người yêu của mình là con trai trước mặt gia đình. Người ngoài nghĩ sao thì nghĩ về chuyện Taeyong là người đồng tính, không sao, bởi anh không quan tâm họ, nhưng ngay cả người trong gia đình lại có cái nhìn kì thị như vậy, thì... Anh phải làm sao? 

Ngay sau khi, bị Daehwi, em trai nhìn kì thị mình như vậy lại có khoảng cách xa lánh thì tim Taeyong nhói đau kinh khủng. Dẫu sao cũng là đồng tính thôi mà? Sao lại kì thị đồng tính đến mức như vậy? Đồng tính cũng là con người ! Cũng cần có hạnh phúc !

Và thế là, đấy chính là nguyên nhân dẫn đến sự xa cách và lạnh lùng của Lee Taeyong đối với Lee Daehwi. Mà lúc đấy, Daehwi còn nhỏ, lại có tính hay quên, trẻ thơ mà, hồn nhiên và vô tư lắm cũng như xen lẫn vô tâm nữa, câu nói trẻ thơ lúc nào mà chẳng thật? Lúc nào mà chẳng vô tâm! Lúc nào cũng chẳng khiến người khác vui vẻ hoặc xen lẫn đau lòng?

Trở lại sự im ắng của căn phòng ngủ, Taeyong rõ biết Daehwi vẫn chưa ngủ, liền lạnh lùng hỏi chuyện

''Ngủ ?'' - Taeyong vẫn kiệm lời như thế.

Daehwi lúc đầu có chút giật mình, hóa ra anh trai vẫn chưa ngủ sao?

''Chưa'' - Cậu lắc đầu.

''Nghe nói, mày ... Sắp kết hôn ?'' - Đây mới chính là  chủ đề chính.

''Hả?! À... Ừm... Vâng'' - Daehwi giật mình, quay sang, nhìn phía Taeyong.

Hóa ra anh trai cũng đã biết rồi sao? Tưởng anh không quan tâm chứ!

''Nghe nói, người kết hôn là con trai ?'' - Taeyong hỏi, đây cũng chính là vấn đề mấu chốt của cái anh quan tâm.

''Ừm...''

''Sao ?'' 

Này này, đừng có kiệm lời hoài chứ anh trai !

''Sao là sao chứ?'' - Cậu ngơ ngác hỏi.

''Mẹ nó! Mày thấy kết hôn với con trai, cảm giác như thế nào ?!!!'' - Lee Taeyong bực mình.

''Thì... Thì... Thì...'' - Daehwi  ấp a, ấp úng.

''Thì ?'' 

''Thì... Cảm giác sao sao ấy!'' - Daehwi vò gấu áo n

''Nói rõ !'' - Cứ ấp úng thế quái nào người ta hiểu được!

''Thì... không thích!'' - Cậu quả quyết.

Nghĩ không sai, chắc chắn đứa em trai ngốc của anh sẽ trả lời như vậy... Coi như chờ mong là điều không tốt với Taeyong đi?

''Gặp ?''

Daehwi gật đầu ''Rồi''

Và cậu bị anh trai cốc vào đầu một cách đau đớn, cậu hét lên ''Yah! Đau! Sao tự nhiên khi không cốc đầu người ta vô cớ như thế?!!!''

''Câm miệng! Ai dạy cái thói ăn nói trống không ?''

Nói Lee Taeyong giống bố quả là không sai! Đều khó ưa và nóng tính như nhau!

''Mà khi không anh hỏi chuyện này  làm gì? Không lẽ... Anh quan tâm em sao?!'' - Đột nhiên, nói câu này xong, Daehwi trong lòng có chút vui mừng.

Nhưng...

''Quan tâm cái đít mày! Hà cớ gì tao phải đi quan tâm mày ? Tao thích thì tao hỏi ! Chỉ là, để tao xem cái phòng này không lâu nữa sẽ là cái phòng của tao, cũng như không còn nghe cái giọng to tiếng, đanh đá của mày ! Giờ thì đi ngủ !'' - Taeyong quay người sang bên kia, mặc kệ sự mừng hụt của Daehwi.

Daehwi mừng hụt, bĩu môi, cũng quay sang hướng khác, nhắm mắt mà ngủ.

Và thế là hai anh em giờ thì chính là chìm vào giấc ngủ thật...

                                       * * *

. Mấy cô à, tôi cu đơn quass :(((

. Biết sao không ? Chị tôi tháng nữa sẽ đi học đại học rồi (╯_╰) 

. Chán quass, từ nay không thể bày mưu, tính kế chọc bà chị tôi nữa dồi  . ( ̄へ ̄)

. Mà mấy cô kể cho toi nghe về kỉ niệm đẹp của anh chị em nhà các cô mà các cô thấm nhất đi ? ヾ( '・∀・`)ノ

. À, còn nữa, chừng nào các cô lên trường vại? Toi là ngày mai  ( ̄、 ̄)






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net