Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghi Ân trong ba ngày nghỉ phép chỉ làm duy nhất ba việc chính là ăn, ngủ và nghỉ. Sáng cậu sẽ thức dậy rất muộn, may mắn lắm cũng chỉ có một hôm thức dậy trước khi ba Đoàn đi làm. Đã từ rất lâu kể từ ngày trọng sinh cậu mới được nghỉ ngơi thoải mái như vậy. Đời trước cậu chưa từng nghĩ tới một mình ở trong nhà lại thú vị đến như thế, làm gì cũng không ai để ý, rất tự do.

Ba ngày nghỉ nhanh chóng kết thúc khiến Nghi Ân có chút choáng váng. Tiếng chuông báo thức đã reo đến lần thứ ba mới có thể khiến cậu đặt chân xuống khỏi giường. Nghi Ân vẫn chưa sẵn sàng để đi làm lại mà. Cậu sáng sớm đã bực tức vu vơ, thiếu chút nữa muốn dùng tay trần đấm thẳng vào bức tường trước mặt. Có điều, cậu chưa đến mức tự ngược như vậy.

Nghi Ân cùng ba Đoàn qua loa dùng bữa sáng, sau đó là cấp tốc đến công ty. Tới cửa công ty, cậu hấp tấp cúi chào bác bảo vệ toà nhà, sau đó liền vội vàng chạy vào thang máy. Nếu tới muộn sẽ bị nhắc nhở, nhắc nhở ba lần sẽ bị trừ lương. Mới đầu tháng, cậu tuyệt đối không muốn bị phạm lỗi. Thang máy phía trước gần như đã khép lại, Nghi Ân kịp thời nhấn nút thang lên khiến nó mở ra. Cậu không quan sát nhiều, liền cúi đầu bước vào bên trong.

Nghi Ân nhìn chằm chằm đồng hồ dây da nhỏ nhắn trên tay, không chú ý tới bên cạnh đang có người nhìn mình không dứt. Cậu dừng ở tầng mười, những người còn lại dừng tại tầng mười lăm, cũng là tầng của chủ tịch. Có lẽ trong thang máy có chủ tịch hoặc khách của ông? Toà nhà này là của công ty Nghi Ân đang làm, tuy nhiên chỉ có từ tầng mười tới tầng mười lăm là văn phòng công ty, còn lại đều cho thuê.

Nghi Ân trong thang máy có đưa mắt nhìn người bên cạnh. Thang máy thế mà cũng không đông lắm, chỉ có tổng cộng ba người. Có điều, hai người bên cạnh kia khiến Nghi Ân có chút nghẹn họng. Người đứng ngay bên tay trái của cậu là Lâm Tại Phạm và người khoác tay hắn ta là một cô gái cậu chưa từng gặp qua. Nghi Ân không dám nhìn lâu nhưng dù chỉ lướt qua cũng đủ để thấy cô nàng kia vô cùng xinh đẹp, có thể là một đại minh tinh đi?

Lâm Tại Phạm đối với Nghi Ân không nói một câu nào, trực tiếp lơ đi, khiến cậu không hiểu vì sao cảm thấy thất vọng. " Rõ ràng chính mày muốn anh ta biến mất khỏi cuộc sống của mày." Nghi Ân nghĩ thầm trong đầu. Như thế cũng tốt, cứ coi như chưa từng biết nhau là được.

"Đing!" Tiếng thang máy khô khan vang lên, kéo Nghi Ân ra khỏi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu. Lâm Tại Phạm là kẻ lắm tiền, lại độc thân, đi với người yêu cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cậu chẳng có vấn đề gì với hắn hết vì dù sao hai người vốn dĩ không quen thân gì nhau kia mà.

Nghi Ân quay về chỗ ngồi làm việc của mình. Cậu cười gượng gạo, chào hỏi những đồng nghiệp trong phòng, sau đó lại quay về công việc thường nhật, không có gì mới mẻ hết.

" Cậu Đoàn." Một giọng nữ dễ nghe chợt vang lên bên tai. Đã gần hết giờ, công việc còn lại cũng không nhiều nên Nghi Ân đang lén xem tin tức lá cải trên mạng, chợt bị gọi nên có chút hơi áy náy.

" Có chuyện gì không?" Nghi Ân đóng màn hình máy tính trước mặt, đối với người phụ nữ xinh đẹp và sắc xảo nọ trả lời. Cô ta là thư ký của Trịnh tổng.

" Ngài Trịnh muốn mời cậu cùng ngài ấy và ông Lâm dùng bữa chiều, kỷ niểm lần đầu hợp tác thành công với Lâm thị." Cô gái nói ngắn gọn. Cái kia trên danh nghĩa là mời, tuy nhiên cậu hiểu đây là nhiệm vụ bắt buộc, nếu bỏ sẽ có nguy cơ mất viếc như chơi. Nghi Ân cười khổ.

"Vậy tôi phải tới đâu?" Nghi Ân hỏi lại.

" Cậu đi theo tôi lên phòng Trịng tổng." Cô ta nói.

Nghi Ân hôm nay vội vàng ra khỏi nhà, quần áo không được chỉnh chu cho lắm, bất quá cũng tạm chấp nhận được, không lôi thôi. Áo sơ mi trơn màu trắng, quần đen dáng ôm chân và giày tây đế thấp khiến cậu nhìn trông trẻ trung vào thanh thoát.

Tim Nghi Ân đập loạn liên hồi cho đến khi thang máy đến tầng mười lăm. Cậu chưa từng đặt chân tới văn phòng của Trịnh tổng, cũng không rõ vì sao lại cảm thấy hồi hộp cùng sợ hãi. Có thể nói là ông trời rất không muốn buông tha cho cậu, bắt cậu chạm mặt Lâm Tại Phạm hết lần này tới lần khác.

Văn phòng Trịnh tổng quả nhiên đúng như trong tưởng tượng của Nghi Ân. Bình thường, một tầng nhà là chia cho hai đến ba phòng ban làm việc. Vậy mà tầng của Trịnh tổng chỉ có mình ông ấy, hai phó giám đốc cùng hai thư ký riêng của ông. Không gian nơi đây vô cùng rộng rãi, thoáng đạt và ngăn nắp.

Nghi Ân được thư ký dẫn tới văn phòng Trịnh tổng làm việc. Cô ấy hoàn thành nhiệm vụ đưa cậu lên liền cúi đầu chào những người phía trong rồi rời đi. Nghi Ân nuốt khan.

" Chào ngài Trịnh, ngài Lâm và cô." Nghi Ân cúi đầu, lịch sự lên tiếng.

" Là cậu Đoàn đó sao? Lại đây ngồi." Người đàn ông trung niên cười thân thiện, sao đó gọi Nghi Ân tới. Cậu có suốt thời gian đi làm cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ cùng với Trịnh tổng đây ngồi chung một hàng.

Nghi Ân ngồi xuống cạnh Trịnh tổng, đối diện cậu là Lâm Tại Phạm. Cậu tự dặn lòng mình phải mạnh mẽ lên, coi anh ta như vô hình, coi như giữa hai người không có gì xảy ra, như vậy mới phải.

Bốn người cùng nhau nói chuyện một hồi về bữa tiệc, sau đó họ cùng di chuyển tới nhà hàng sang trọng ở ngay tầng hai của toà nhà.

" Trong bữa tiệc lần này cậu Đoàn quả thật vất vả. Cho phép tôi mời cậu một ly." Lâm Tại Phạm mang tới chai vang Penfolds Grange Hermitage 1951.

Nghi Ân nhớ rõ chai vang này ngày trước hắn đã phải tới tận Úc đấu giá mang về, vô cùng trân quý. Nghi Ân đối với tủ rượu của Lâm Tại Phạm thuộc làu làu từng hãng rượu cùng hoàn cảnh chúng được đem về. Có điều, cậu chưa từng có phúc được cùng Lâm Tại Phạm uống rượu chung, đã từng rất mong hắn có thể về nhà một lần, cùng cậu dùng bữa tối, cùng cậu uống rượu. Hiện giờ được Lâm Tại Phạm mời rượu, cảm giác sao lại tệ quá?

Nghi Ân đưa ly thuỷ tinh mát lạnh lên đến đầu môi, thứ rượu đỏ sóng sánh chảy vào khoang miệng ngọt ngào. Sau cậu lại muốn khóc quá.

" Mời Phác tiểu thư một ly." Trịnh tổng nói, đưa ly rượu hướng về phía cô gái đi cùng Lâm Tại Phạm.

" Trí Nghiên dị ứng với đồ uống có cồn, để tôi uống thay." Tại Phạm lên tiếng.

" Cậu Lâm quả nhiên là người chu đáo, thật đáng ngưỡng mộ." Trịnh tổng vui vẻ cười, tuy nói đối với người trẻ tuổi hơn nhưng lại có cảm giác như đang nịnh nọt.

Nghi Ân ngồi một bên khoé miệng khẽ nhếch. Hắn ta ở cùng cậu suốt bấy nhiêu năm đến cả cậu thích ăn cái gì cũng không biết. Hiện tại, cô nhân tình kia cùng hắn quen biết hẳn là chưa đến một năm, vậy mà cô ta dị ứng cái gì cũng biết. Trong lòng dù không muốn nhưng cũng bất giác cảm thấy ghen tị, cảm thấy khó chịu.

" Hai người quả thật đẹp đôi quá, cho tôi xin phép mời hai vị một ly." Nghi Ân đánh liều lên tiếng. Ly rượu này chúc mừng cho Lâm Tại Phạm đã tìm được người yêu hắn hằng mong ước, chúc mừng cho Nghi Ân lần này có thể dứt khoát buông tay.

" Mời cậu." Tại Phạm giữ nét mặt ôn hoà chạm ly cùng Nghi Ân. Đáy mắt hiện vẻ thích thú quan sát biểu cảm của cậu.

Họ vừa ăn uống, vừa nói chuyện về những dự định hợp tác sắp tới. Được một lúc, Trí Nghiên nghe điện thoại từ ai, lập tức nói có việc cần rời đi, đợi bên ngoài đã có bạn đón, trên bàn ăn chỉ còn lại ba người đàn ông.

Bọn họ nán lại nói chuyện, cùng dùng tráng miệng, sáu đó Trịnh tổng tranh lấy phần thanh toán.

" Hôm nay cảm ơn Trịnh tổng cùng cậu Đoàn nhiều, bữa ăn rất tuyệt." Lâm Tại Phạm hoà nhã mỉm cười.

" Có gì đâu. Cậu Lâm hợp tác với chúng tôi là giúp đỡ chúng tôi không ít, thật vinh hạnh." Trịnh tổng đáp lại. Riêng chỉ có Nghi Ân đứng yên một chỗ, nửa câu cũng không nói.

" Cậu Đoàn đi xe không? Tôi tiện đường có thể đưa cậu về." Lâm Tại Phạm hướng Đoàn Nghi Ân, nói.

Nghi Ân ngầm mắng hắn trong lòng. Lần trước rõ ràng hắn nói sẽ không tiếp cận cậu nữa. Bây giờ, hắn trước mặt sếp cậu nói vậy, cậu có thể từ chối sao?

" Tôi gọi xe về được, như vậy rất phiền ngài Lâm." Cậu cố tình lảng tránh.

" Tôi có chuyện cần đi đường đó, lần trước cũng đưa cậu về nhà một lần, không phải ngại. Chẳng phải chúng ta đã giống như bạn bè sao, anh Trịnh nói phải không?" Tại Phạm nói. Rõ ràng hắn đang lôi sếp cậu ra để uy hiếp.

" Phải, phải. Nghi Ân, cậu đừng ngại, cậu Lâm đã có ý tốt, cũng không nên từ chối." Người đàn ông trung niên nói thêm. Ông ta chẳng qua cũng chỉ muốn cậu tạo hảo cảm với Lâm Tại Phạm của Lâm thị giúp ông ta thôi. Ôi tổng giám đốc cậu hằng ngày kính trọng sao lại như thế?

Nghi Ân không còn cách khác, đành phải theo Lâm Tại Phạm đi lấy xe.

" Em vẫn còn giận anh?" Tại Phạm lên tiếng. Hiện tại trong thang máy chạy xuống tầng hầm chỉ có hai người.

" Anh nói gì, tôi không hiểu." Nghi Ân cảm thấy thân nhiệt mình nóng ran, bức bối vô cùng.

" Chuyện lần trước, anh có hơi lỗ mãng, mong em tha thứ." Tại Phạm trả lời.

" Anh nhận lầm người, chuyện đó tôi không để ý, cũng đã qua rồi, mong anh đừng bận tâm." Nghi Ân lấy hết bình tĩnh, trả lời.

"Em nói anh nhận làm người sao?" Tại Phạm không biết vô ý hay cố tình, lời này nói ra vô cùng nhỏ, tuy nhiên Nghi Ân cũng lờ mờ nghe ra, tâm trạng có chút hốt hoảng.

Hai người sau đó đều im lặng rồi lại cùng nhau lên xe. Nghi Ân vẫn như cũ, vì lịch sự nên phải ngồi ghế phụ lái. Lâm Tại Phạm suốt quãng đường im lặng chăm chú lái xe. Tới nhà Nghi Ân, hắn còn xuống chào cậu.

" Gặp lại em lần tới." Tại Phạm nói. Tuy nhiên, Nghi Ân lại không muốn gặp lại hắn chút nào.

" Cảm ơn anh vì đã đưa tôi về." Nghi Ân đáp.

" Tiểu Ân!" Cậu giật mình nghe tiếng gọi quen thuộc. Là ba Đoàn?

" Ồ chào cậu, tôi là bố Nghi Ân." Người đàn ông trung niên một bên tay cầm theo túi đồ siêu thị bước tới trước mặt Tại Phạm khiến hắn có chút bất ngờ.

" Cháu chào bác, cháu là đồng nghiệp của Nghi Ân." Tại Phạm mỉm cười đầy ẩn ý, còn cúi chào ba Đoàn. " Chúng cháu cùng đi ăn, cháu tiện đường mới đưa cậu ấy về."

" Như vậy tốt quá đi! Cháu lên nhà chơi một lúc rồi hãng đi." Ba Đoàn niềm nở. Nghi Ân không nhiều bạn bè, lần này được gặp một người bạn của cậu, ba Đoàn lại tỏ ra phấn khích.

" Ba à, anh ấy bạn việc phải đi, ba đừng làm khó anh ấy." Nghi Ân hốt hoảng nói. Phải, hắn nói hắn có việc gần đây nên tiện đường đưa cậu về mà.

" Không có, anh không bận. Ba em đã nói vật sao anh có thể không có phép tắc gì mà từ chối được chứ?" Hắn đáp.

Nghi Ân á khấu, chỉ có thể đê ba mình dẫn theo Lâm Tại Phạm lên căn hộ. Cậu sống có lỗi với ông trời sao? Vì cái gì mà ông ta cứ mãi làm khó cậu?

Lâm Tại Phạm và ba Đoàn ngồi cùng nhau dùng trà, nói chuyện ăn ý vô cùng, nói cười vang cả căn hộ. Nghi Ân hối hận vô cùng vì đã để cho hắn đưa mình về.

" Cháu đợi bác chút, bác vào trong lấy vài thứ." Ba Đoàn niềm nở vào lại trong bếp, không rõ ông đang định lấy gì nữa.

" Ba em tuyệt thật." Tại Phạm tán thưởng. " Nghi Ân ngày xưa anh quen cũng có một người ba rất ngầu. Ngày em ấy mất, ông Đoàn tới đánh anh đến mức nhập viện." Tại Phạm nhớ lại rồi mỉm cười.

Nghi Ân sững người, sống mũi vì bất giác nghe về cha ruột mình mà hơi cay cay. Tại Phạm nhắc đến cha cậu là có ý gì chứ? Nghi Ân từ ngày trọng sinh không nghĩ tới chuyện tìm lại về những nhân vật trong quá khứ. Một phần cậu cho rằng mình nên bắt đầu cuộc sống mới, còn lại đều nghĩ mình không xứng đáng quay về với tổ ấm xưa cũ, cũng sẽ không có ai tin tưởng cậu là Nghi Ân.

Nghi Ân im lặng điều chỉnh lại cảm xúc. Cậu nhớ gia đình cũ của mình. Nếu ngày ấy nghe theo lời họ, có thể cậu đã không phải chịu nhiều thiệt thòi. Tuy nhiên, nếu nghĩ lạc quan hơn thì cũng vì những chuyện xảy ra đã khiến cậu thật trưởng thành, khiến cậu nhận ra Tại Phạm không phải người phù hợp, giúp cậu gặp được những người thật tuyệt và đối xử với mình bằng chân tình như ba Đoàn hay Vương Gia Nhĩ. Tất cả đều đã được sắp đặt ổn thoả từ trước rồi, không phải sao?

Ba Đoàn lúc này từ trong bếp lấy ra một đĩa nama trà xanh, đặt lên bàn mời Tại Phạm.

" Cháu dùng nó với trà này. Nama con trai bác tự làm, tuyệt đối ngon hơn bên ngoài." Ba Đoàn tự hào giới thiệu khiến Nghi Ân ngượng tới độ muốn lật bàn chui xuống dưới.

Tại Phạm vui vẻ nhận đĩa nama từ ba Đoàn và dùng thử. Đời trước của Nghi Ân cậu vì hắn nấu bao nhiêu những món ăn khác nhau nhưng hắn lại chưa từng dùng thử bất kỳ thứ nào. Hiện giờ Tại Phạm đưa miếng nama Nghi Ân làm vào miệng, cảm giác mềm mại và ngọt ngào lan toả khiến hắn thoả mãn vô cùng.

Tối cũng đã muộn, Lâm Tại Phạm liền xin phép ra về.

" Con tiễn cậu Lâm về đi." Ba Nghi Ân nói.

Cậu làm khác được sao? Nghi Ân lần thứ ba trong ngày phải miễn cưỡng nghe lời "cấp trên".

" Em không cần xuống đâu, tối rồi bên ngoài rất lạnh." Tại Phạm dừng lại trước cửa thang máy, nói với Nghi Ân.

" Vậy anh về cẩn thận." Nghi Ân theo phép tắc nói một cậu.

" Cảm ơn em, Nghi Ân." Hắn nhẹ nhàng nói

Trước khi thang máy kịp mở ra, Tại Phạm tiến lên một bước, kề sát môi mình lên trán cậu, đặt một nụ hôn nhẹ. "Ngủ ngon." Hắn nói.

Đợi đến khi Tại Phạm bước vào trong thang máy đi xuống, Nghi Ân mới kịp nhận thức tình hình.

" Chết tiệt Đoàn Nghi Ân, mày quá chậm. Lúc đó đáng lẽ ra phải tung một đấm vào mặt tên đó..." Cậu hậm hực bỏ vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net