Chap 41/ Cãi vã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để thay đổi tâm bệnh của Bạch Hiền, Phác Xán Liệt quyết định chuyển nhà tới căn biệt thự ở ngoại thành. Nơi đây bốn mùa cây cỏ, không khí trong lành, rất tốt cho tâm trạng của cậu. Hơn nữa, chỗ này chỉ cách công ty 45 phút đi ô tô, Không có gì bất lợi cả.

Bạch Hiền từ ngày trở về, đối với anh mà nói thì đề phòng nhiều hơn, cũng không cảm thấy có chút cảm xúc gì ngoài việc lạnh nhạt với anh cả.


-"Tiểu Bạch! Em thấy căn nhà này thế nào? Có hợp ý em không? "

Phác Xán Liệt sau khi cho người dọn dẹp đồ đạc, nhà cửa xong thì mới đón cậu tới.

-"Cũng được. "_________Cậu nhàn nhạt đáp.

Thoáng nhìn trước lối đi vào có hai cây hoa anh đào đang nở rộ, nghĩ cũng đúng, bây giờ là mùa xuân rồi mà. Bạch Hiền đưa tay hứng những cánh hoa bay trong gió.
Biệt thự này so với căn biệt thự kia cũng một chín một mười mà xét cho cùng còn gần gữi với thiên nhiên hơn.

-"Trời còn lạnh đấy! Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!"__________ Phác Xán Liệt từ đằng sau khoác một chiếc áo lên người cậu, giọng ngọt ngào.

Nhưng Bạch Hiền không nói một lời, nhìn hắn rồi bỏ áo ra, đặt lên tay hắn:

-"Không cần anh quan tâm. "
Nói rồi Bạch Hiền liền đi vào trong.
Phác Xán Liệt không cam lòng, chạy theo cậu.

-"Rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới không lạnh nhạt với anh? Em bây giờ muốn thế nào? "


-"Muốn gì? Tôi muốn tự do? Anh trả lại tôi được không? "

Nghe cậu nói vậy, anh thẫn thờ cả người. Cậu chán ghét anh vậy sao? Mi tâm hắn nhíu lại, nghiêm giọng nói :

-"Không đời nào! Trừ khi anh chết! Bằng không em đừng hòng rời xa anh!"


-"Tại sao? Tại sao anh lại ném cho tôi một cái tát rồi lại xoa dịu cái tát đó? Không phải anh ghét tôi lắm sao? Hay anh định thay đổi kế hoạch trả thù tôi? Chi bằng anh giết chết tôi đi, như vậy tôi còn hạnh phúc hơn! "

(Au: sao anh không chịu giải thích rằng đó là hiểu lầm??)


-"Em nói xong chưa? "

-"Sao? Anh không dám hay là sợ? Chẳng phải anh đã nhiều lần hành hạ tôi sao? Còn nữa, nếu không phải vì anh thì bảo bảo của tôi đâu có chết? Tôi hận anh! Hận cô ta! Ưm...."


Bạch Hiền đang nói thì bị môi anh ngậm lấy mà hôn, cậu cố mím chặt môi, tay đập đập vào ngực anh nhưng vô ích. Hắn bị điên à? Ban ngày ban mặt làm như vậy nếu có ai nhìn thấy thì sao?

Bạch Hiền bị hôn một hồi cuồng nhiệt thì thở hổn hển, lúc ấy Phác Xán Liệt mới buông cậu ra.

-"Anh sẽ cho em cơ hội làm ba, chúng ta sẽ có những đứa trẻ khác! "

-"Vô liêm sỉ! Tôi có chết cũng không muốn lần nữa mang thai đứa con của anh! Một lần đã là quá đủ, đó chính là sai lầm lớn nhất của tôi! "

-"Vậy để xem em có khả năng đến đâu đã! "
Lập tức, anh liền bế cậu ngang người đi thẳng lên phòng ngủ. Đêm nay sẽ là đêm "tân hôn" của họ, tại chính căn biệt thự mới này.

Phòng của anh và cậu ở trên lầu ba, Phác Xán Liệt bế cậu lên được đến nơi thì đá văng cửa phòng, ném cậu lên giường lớn sau đó chốt cửa.

Bạch Hiền vội ngồi dậy, chạy ra vặn núm cửa những cửa lại không mở.

-"Vô ích thôi! Cửa phòng được khoá bằng vân tay của anh rồi! "
Phác Xán Liệt bình thản cởi áo vest ra, mặc mỗi chiếc sơ mi trắng bà quần âu đen, chậm rãi đi đẻn chỗ cậu.

-"Anh muốn làm gì? "______Bạch Hiền vừa nói vừa lùi lại.

-"Làm gì còn không biết? Tạo em bé! "
Đôi mắt đầy nguy hiểm của anh nhìn chằm chằm cậu rồi ép cậu vào một góc tường rồi hôn.


-"A....ưm...buông ra....ưm...ưm...."
Bạch Hiền ra sức kêu la, nhưng vô ích.

Một lát sau, trên sàn nhà là đống quần áo lần lượt rơi xuống.

Trải qua một đêm triền miên, sinh lực của anh không giảm đi, chỉ có cậu là từ chống cự sang đầu hàng, phó mặc vì đòi hỏi quá mức của anh.

Phác Xán Liệt đối với cậu chưa bao giờ là thoả mãn, thấy cậu mềm nhũn, mắt nhắm nghiền, hắn sợ cậu mệt nên mới dừng lại, tắm rửa sạch sẽ cho cả hai rồi ôm cậu vào trong lòng, đặt lên trán cậu một nụ hôn.

________
YEAH! HAPPY NEW YEAR 🎆🎆🎆
Căn đúng 00:00h là up nè, còn ai thức k??


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net