CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì rượu, vì chuyện hôm qua, mình dám đối diện với cảm xúc thật của mình, tiến lên một bước lớn nhưng sao cậu lại lùi đi vạn bước?

----

Jisoo cử động thân người, bởi vì đang lõa thể cho nên chạm vào làn da Jennie lại bất giác trở nên mẫn cảm, theo bản năng vội vàng tiến ra xa một chút. Hai tay xoa nhẹ đôi mắt đang nhắm chặt lại.

Jisoo mặc dù vừa nãy còn nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn cảm nhận được bên cạnh mình là đang có người. Chỉ không ngờ người đó quả thật là Kim Jennie.

Cho dù là cố gắng thế nào, cảnh trước mặt cũng không phải mộng mà là thật. Jisoo hơi hốt hoảng lùi lại phía sau, hai tay nắm chặt chăn kéo lên nhìn thoáng vào bên trong.

Cơ thể không có lấy một mảnh che người, khắp nơi trải dài những vết son môi, những ấn kí đỏ tím ẩn hiện trên người. Kim Jisoo sợ hãi nhìn Kim Jennie, chòm qua phía nàng, đẩy chăn lên. Nàng cũng không mặc quần áo...

Jisoo cũng không ngây thơ đến nổi chuyện trước mắt có nghĩa là gì cũng không rõ... và cũng dễ dàng đoán ra được mình cùng Jennie đêm qua đã làm ra loại chuyện gì. Còn không phải trên giường chỉ có mỗi mình cậu ấy sao?!

Jisoo cố trấn an mình, nhưng vừa bước xuống lại phát hiện hai chân không thể đứng vững, chỗ giao nhau còn rất tê buốt, nhìn lại khoảng trống bản thân mới vừa rời đi lại xuất hiện những vết máu.

"Ư?" Jisoo ngay lập tức kiểm tra thân thể của mình.

Phải chăng cô thật sự rất ngốc? Lúc nảy chuyện đó cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng bản thân cùng Jennie đã lột y phục ôm ấp, hôn hít. Không ngờ đến...

Jisoo chỉ biết ngồi bệt xuống nền nhà lạnh lẽo, thẫn thờ trong vài phút, nước mắt lại bắt đầu dần trải dài trên gương mặt mệt mỏi của cô. Như những nữ nhân khác, từ nhỏ cô đã luôn mơ tưởng cuộc sống sau khi kết hôn, sống cùng chồng, người mà cô yêu thương nhất, trao cho anh ta thứ mà cô luôn cố giữ gìn. Kể từ nay, thứ quý giá nhất cũng đã không thể trao.

Những hình ảnh đêm qua cứ lần lượt kéo đến, cô đã ôm chặt Jennie, cô đã kéo nàng ấy xuống người cô, cô hôn nàng ấy, cô nguyện nằm dưới thân nàng ấy rên đến thỏa mãn... Cô còn có thể trách ai chứ?

Cho dù thật sự là cô rất có cảm tình với Jennie, để nàng ấy vượt quá mức cũng là điều không thể chối bỏ, đôi lúc cô cũng cho rằng cô đối với Jennie không phải chỉ là tình bạn, nhưng điều đó không có nghĩa cô chấp nhận nữ nhân cùng nữ nhân có quan hệ không đúng đắn, nếu thật sự cô có ý đồ khác với nàng, sau này cô sẽ tiết chế mình.

Nhưng hiện tại cô lại cùng Jennie quan hệ. Cô làm sao có thể chấp nhận? Làm sao đối mặt với nàng ấy?

Đến loại chuyện quan hệ hôn nhân như vậy, cũng đã làm...

Vừa lúc này, vòng tay ấm áp của ai đó lại ôm trọn cô vào lòng, giọng nói lại mềm mại thủ thỉ vào tai cô "Xin lỗi. Không phải là em không biết tại sao Soo khóc, em biết rõ là Soo đang cảm thấy uất ức rất nhiều... "

"Không phải lỗi của cô." Jisoo nghẹn ngào chối bỏ.

"Chuyện đêm qua có phải là Soo đang trách em không? Lúc Soo ngã xuống giường, em có thể nhân đó chạy đi nhưng em đã không có làm. Vậy cho nên... Soo à vậy thì chúng ta hẹn hò đi, có được kh... "

"Đừng nói nữa. Cũng đừng quy trách nhiệm hoàn toàn về mình, là tôi... do tôi... " Jisoo ngập ngừng không biết nói thế nào, cô lau nhẹ khóe mắt của mình, thoát khỏi người Jennie, Jisoo đã lẩn tránh ánh mắt của nàng, nhặt nhanh quần áo mặc lại rồi đi ra khỏi căn phòng mị hoặc đêm qua.

Không phải vì cô trách nàng ấy, mà cô không có can đảm để đối mặt với Jennie, những hành động lẳng lơ tối qua đều phơi bày trước mặt nữ nhân mà cô luôn ngưỡng mộ, cô sợ phải đối mặt với Jennie, cô sợ em ấy sẽ nói hết câu vậy thì chúng ta hẹn hò đi.

Chuyện yêu đương đồng giới sao có thể chứ, xã hội này, gia đình hay thậm chí là chính cô đều khó khăn biết bao, đâu phải là em không rõ.

Sau này vẫn là không nên gặp nhau, cứ đem chuyện đêm qua, những hành động sai trái một lần đem quên hết. Còn hơn lại bắt em chịu trách nhiệm để cả xã hội này ghê tởm chúng ta. Để tôi ghê tởm chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net