CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Jisoo không đáp lại Jennie.

Lúc này, Jihye thấy tình hình không ổn, mới lên tiếng "Hay là cùng nhau đi ăn một bữa đi? hiện tại cũng đã trưa."

Nhắc đến việc ăn uống, quả là một chủ đề thích thú, nhất là đối với Chaeyoung nha, cô cảm thấy tay chân đã rã rời, sức lực hình như đã bị trút cạn. Vừa rồi còn lôi lôi kéo kéo Jennie, thật ra trong đầu cô còn chưa định là sẽ mang cô ấy đi đâu. Vừa hay, chị Jihye đã lên tiếng, cô làm sao có thể từ chối? Nói trắng ra là làm sao cô có thể khước từ.

Chaeyoung liền biểu đạt ý kiến qua nét mặt, cười cười rồi gật đầu.

Jennie cả Jisoo đều chìm đắm trong chính suy nghĩ của mình, suy tư một chút để có thể biết bản thân đang muốn việc gì. Chính vì vậy mà tùy hai người bọn kia mặc định.

Bữa trưa của bọn họ diễn ra tại một nhà hàng với thiết kế lãng mạn, tao nhã có vẻ là thích hợp cho những cặp tình nhân hơn là những đám bạn tụ năm tụ bảy như thế này.

Nhưng là vì chủ nhân của nó cũng góp mặt ở đây cho nên là tình nhân hay là không tình nhân cái gì, có phù hợp hay không cũng chẳng sao. Chỉ cần thích là được.

Chủ nhân của nó thì chính là Song Jihye.

Vì vậy sự phục vụ còn vượt xa hơn bình thường, cũng là đương nhiên a.

Bọn họ chậm rãi ngồi xuống, không cần mất quá nhiều thời gian đã chọn món xong.

Mặc dù Jihye không rõ đã xảy ra việc gì, nghĩ là nếu cùng ăn một bữa cơm có lẽ không khí sẽ tốt lên chút ít, nhưng thực tế cho thấy nó không hề chuyển biến.

Nhìn khuôn mặt cau có của hai người, nhất thời không thể kiềm chế được nữa, Jihye lên tiếng.

"Bọn em có chuyện gì à?"

Cùng lúc đó, Chaeyoung cũng mở miệng "Đúng đó, hai cậu cứ im lặng, mình sắp ngột ngạt chết mất."

Jennie ngay từ đầu đã muốn hỏi cho rõ, từ lúc gặp đến giờ lại chẳng có một cơ hội. Kim Jisoo nhất mực im lặng, phải rồi, cô làm gì được chứ? Mà, hỏi cho rõ là hỏi cái gì, cô cũng chẳng biết, phải chăng hỏi cậu và chị ta là cái loại quan hệ gì? Cậu không màng đến cuộc gọi của mình cả ngày nay là do chị ta?

Mấy câu hỏi đại loại như thế đúng là không đâu ra đâu, lại là điều bản thân Kim Jennie cô thật sự muốn biết.

Bên cạnh đó, Jisoo cũng sắp phát điên, vừa gặp Jennie đã gấp gáp chạy đến bên cô, đáp lại là sự cao ngạo, lạnh lùng, khó ưa, cộc lóc. Hôm qua không phải còn rất tốt sao. Không lẽ cả ngày không gặp cũng có thể chọc cho cô ấy tức giận. Thần thánh như thế?

Kim Jisoo và Kim Jennie khó chịu.

Song Jihye và Park Chaeyoung cũng khó chịu theo.

Chờ đợi câu trả lời như chờ thời khắc một năm trôi qua, không phải, ít nhất rồi cũng sẽ có ngày đó. Câu trả lời đang cần biết này lại hình như sẽ không có đáp án.

Jihye có thể nhìn thấy được sự ủy khuất của Jisoo, trước khi gặp Jennie và Chaeyoung tâm trạng còn rất vui vẻ, cô chắc là như vậy, vì cái gì mà trở thành bộ dạng này?

Người thông minh như Jihye, tuy không thể đoán được tâm tình nhưng ắt hẳn cô hiểu được chính cô nên làm gì lúc này.

Dùng đôi chân thon dài mà bản thân rất lấy làm tự hào, chạm nhẹ vào người Chaeyoung.

"Ah... dạ, làm sao?"

"Không phải em nói cần đi lấy đồ sao, chị có việc nên em có muốn đi cùng?"

Chaeyoung lập tức hiểu ra "Dạ."

Jihye nhìn qua Jennie "Vậy, phiền em đưa Jisoo về."

"Kh..."

Jihye ngầm có thể hiểu Jennie sẽ nói từ chối, đâu dễ, cho nên cô đã nhanh chóng cùng Cheyoung đi nhanh, làm như chẳng nghe thấy.

Hành động có vẻ đáng nghi ngờ nhưng bọn họ đang khó chịu như vậy, nhất đĩnh sẽ không chú ý.

Dòng người chen chúc nhau qua lại, ánh nắng chói chan cũng lặng xuống, trời sập tối làm mờ nhạt đi những đường nét kỉ xảo của Seoul, nhưng khi ánh đèn được lan tỏa những tia sáng len lỏi ra ngoài đua nhau làm tăng sắc màu của thành phố, thì chắc chắn khác hẳn, Seoul một lần nửa nổi bật trở thành tâm điểm của Hàn Quốc, ừ ngay từ đầu đã là vậy, đúng thế hiện tại chỉ là ban ngày, ban đêm sẽ diễn ra như trên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net