Chap 19: Mờ ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Trên chiếc BWM màu trắng, sau khi bị Lina quăng cái cặp vào đầu vì cái tội đi trêu chọc con gái, Karry đã trở nên nghiêm túc hơn, cái kiểu thay đổi đột ngột này càng làm cô có linh cảm không tốt. Hắn thắt chặt dây an toàn rồi gật cần phóng xe đi.
Chiếc xe lao như bay trên đường cao tốc, bất ngờ nắp xe phía trên lại được khởi động cho mở ra, luồng gió bên ngoài ngay lập tức thổi vào làm cho mái tóc hắn tung lên để lộ rõ khuôn mặt anh tuấn xuất thần, càng thêm phúc hắc bá đạo. Lina khẽ liếc nhìn có chút mơ màng, nhưng sau đó nhanh chóng giữ lại bình tĩnh.
"Này, tôi đã bảo cậu đóng nắp xe rồi cơ mà?"
"Đây là xe của tôi, nếu cô muốn thì qua đây mà điều khiển, còn nếu không thì ngoan ngoãn ngồi yên đi". Karry lại cất giọng hơn người, mắt chăm chú nhìn phía trước. Ngay sau đó hắn lại tăng hết tốc độ mà lao như điên, Lina hết ngã sang bên này lại ngã sang bên kia, giọng run rẫy thét lên:
"Oái, cậu tích tụ stress nhiều tới vậy sao? Tôi còn trẻ như vậy vẫn chưa muốn chết a..."
"Vậy thì hôm nay tôi sẽ làm Ma Vương đến bắt cô". Hắn nhếch mép tỏ vẻ đắt ý, xem ra Lina càng sợ hãi la lối thì hắn ta càng hăng hái mà chạy. Lần này không ai có thể cứu cô rồi.
Một lúc sau, chiếc BWM dừng lại trước sân nhà của Vương gia. Karry cúi đầu để tháo dây an toàn của mình... bỗng nhiên nhìn thấy Lina đang ngủ bên cạnh, hắn thoáng giật mình, mặt ửng đỏ, bản thân trong phút chốc không thể khống chế, cứ thế nhìn cô. Càng nhìn kĩ, đúng thật cô là Chu Tiểu Hy, Karry nhìn chăm chú, từ mái tóc đen óng mượt mà đến đôi mắt hồn nhiên, vẻ mặt ngây tơ, vô tư của cô... cả đôi môi hồng... tới đây, bỗng dưng hắn sững người quay mặt ra chỗ khác không nhìn nữa, phát hiện ra có phải bản thân đang làm chuyện mờ ám hay không?
Lúc này có hai người đàn ông là bảo vệ của Vương gia chạy đến, hắn liền bình tĩnh đánh thức cô.
"Này, dậy đi!"
Lina có vẻ như đã ngủ say, không hề có chút động tĩnh. Hắn thở dài một hơi, nhớ lại khi sáng là do hắn đã lôi chân cô nên cô mới dậy, còn bây giờ đang ở trong xe thì phải làm sao đây, không thể làm chuyện mất mặt như vậy trước bọn bảo vệ được. Suy nghĩ hồi lâu, hắn lạnh nhạt nhìn hai người bảo vệ bảo:

"Hai người vào trong đi, tôi không cần giúp!".
Bất ngờ bị từ chối, hai người họ nhìn nhau rồi ủ rủ đi vào.
Karry khởi động xe cho chạy vào nhà xe, xử lí xong hắn quay lại nhìn Lina với vẻ mặt ngượng nghịu, không biết có nên làm vậy với con ngốc này hay không! "Cũng thật nực cười, tại sao bản thân lại phải hy sinh vì cô ta chứ". Karry ra khỏi xe rồi vòng qua bên kia, cúi người xuống, một tay đỡ lấy cổ, một tay lòn qua đùi của cô rồi nhấc bỗng lên, Lina bỗng nhiên có phản ứng giật mình một chút, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ say, đầu nghẹo qua một bên nhưng lại vô tình kề vào lòng ngực hắn...
Cứ tưởng cô sẽ bị đánh thức nên hắn giật thót cả tim trợn mắt nhìn, nào ngờ... có lẽ là vì trọn cơ thể đang được ở trên một tấm đệm rất êm, rất ấm áp nên mới ngủ ngon đến độ không muốn thức như vậy. Bây giờ cũng đã hơn 6 giờ rồi.
Karry trên tay đang bế lấy Lina rón rén bước vào, tại sao lại phải lén lút như vậy, bởi vì hắn sợ nhất là Vương phu nhân, nếu nhỡ bị bà ấy phát hiện thì sẽ rất mất mặt.
Không ngờ nhờ thành tâm cầu khẩn, quản gia nhìn thấy hắn về và đến nhắn với hắn rằng: "Thưa cậu chủ, Vương phu nhân nói có việc nên đã ra ngoài từ trưa, có lẽ ngày mai mới về đến".
Nghe thế, Karry vô cùng vui mừng, đường đường chính chính ngửa thẳng lưng đi đến trước phòng Lina, một người hầu mở cửa giúp hắn rồi cũng giúp hắn đóng cửa lại sau khi hắn và Lina đã vào bên trong. Hắn nhẹ nhàng thả cô xuống bên giường, lấy chăn đắp cho cô, cố ngáng chân nhìn cô thêm chút nữa rồi tự dưng bật cười chế nhạo mình "Hưm, tại sao mình lại làm cái chuyện điên rồ này chứ?"
Vì chỉ có mình hắn và cô nên hắn cảm thấy rất thoải mái, rất an tâm, đây là lần đầu tiên hắn cười lộ răng vì một cô gái, hai chiếc răng khểnh giương ra khỏa sáng càng làm khuôn mặt tuấn tú kia trở nên hoàn mĩ.
Cửa phòng vừa đóng lại, Lina cũng giật mình tỉnh giất, trong vài phút ngây ngốc cô mới phát hiện ra bản thân đang ở nhà và còn đang ở ngay trong phòng của cô, nhưng ai đã có thể mang cái thân cô lên đây vậy? Dù có cố nhớ, cô cũng chỉ nhớ giấc mộng đẹp của mình mà thôi... một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú bế cô lên trên một chiếc giường hoa... và còn trao cho cô... một nụ hôn...
Thoáng giật mình, cô vội vã nhảy ra khỏi giường và mở cửa định đi ra ngoài thì bên ngoài đã có sẵn hai người hầu đang chờ cô cùng với một bàn ăn. Một trong hai người họ cúi đầu lễ nghi.
"Vương phu nhân đã căn dặn chúng tôi mang đồ ăn đến cho cô và khi nào cô thức thì mới được mang vào".
"Vậy... vậy sao?" Lina ngạc nhiên nhìn bọn họ đẩy xe bàn ăn vào trong rồi ngây ngốc hỏi "Vậy thì... ai đã đưa tôi từ dưới lên đây vậy?".
Hai người họ liền nhìn nhau như có thể có vẻ rất khó nói, nhưng ngay sau đó người còn lại bước lên cúi đầu trả lời "À là hai chúng tôi".
"Thật sao?"
"Là... là thật mà, à... chúng tôi còn có việc để làm, cô cứ nghĩ ngơi đi nhé!". Nói xong họ liền nhanh chóng rời đi, Lina còn chưa hỏi đủ thì họ đã chạy mất rồi. Cô còn chưa tin lắm nhưng nghĩ kĩ thì còn ai có thể đưa cô lên đây nữa chứ!
Nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt, đôi mắt to tròn của cô liền mở ra sáng hực, nước vãi sắp tuôn trào rồi a! Từ trưa đến giờ chả có cái gì trong bụng nên bây giờ phải ăn trước cái đã, chuyện tắm rửa để sau!
Hai người hầu lúc nãy còn chưa thật là đã đi đâu, bọn họ còn ở lại lén lút hé cửa nhìn xem cô thế nào, quả thật là cô đã tin họ 100% luôn kìa, còn ngồi ăn uống vô cùng thoải mái, không chút nghi ngờ!
Bọn họ thật sự không muốn nói dối cô nhưng cậu chủ đã dặn dò kĩ lưỡng, còn lấy tháng lương sinh mạng của bọn họ ra để treo thì làm sao bọn họ dám cãi...
"Thành thật xin lỗi cô!". Hai người họ cúi đầu rồi đi xuống dưới báo lại với người chủ xấu xa kia.
"Cô ấy có nghi ngờ gì không?". Hắn ta ngồi chéo quẩy trên ghế sofa, một tay cầm đầu mốt xoay xoay, một tay còn lại nhịp nhịp trên thanh ghế.
"Không ạ, cô ấy còn tự nói rằng "ngoài hai chúng tôi ra thì còn ai có thể đưa cô ấy lên đây nữa chứ"... là vậy đấy ạ!"
Nghe một trong hai người họ thuật lại, Karry xém làm rơi cái đầu mốt trên tay, trợn mắt nhìn bọn họ khó tin "Trên đời này sao lại có kẻ đần tới vậy cơ chứ?"    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net