Chap 30: "Chuyện giữa đêm khuya"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói... trong lúc vô thức chính là câu nói thật từ tận đáy lòng...

Ngày hôm nay... hắn đã nói ra...

Toàn thân cô đều cứng nhắc...

Karry càng lúc càng ra nhiều mồ hôi, từ bàn tay hắn cô có thể cảm nhận được, đã nóng đến mức sắp bỏng... cô nỡ nhẫn tâm rời khỏi hắn mà chạy đi...

Karry cố níu theo... nhưng thật sự cô đã chạy mất rồi...

...

Nằm trên giường, hắn vô cùng bất lực.

Một lúc sau, Lina quay trở lại, trên tay khó khăn mang một cái thao nước nóng. Cô đặt xuống, ngồi bên cạnh hắn, lấy khăn nhúng nước, vắt đi, rồi dịu dàng đắp lên trán hắn. Cảm giác này chưa bao giờ hắn có được, cô thực rất ân cần, dịu dàng hơn bất cứ lúc nào hết, giương mắt yếu ớt nhìn cô ở khoảng cách gần, Lina trông lúc này giống như một nữ y tá thiên thần, mặc áo trắng vô cùng xinh đẹp. Karry dường như bị rơi vào một khoảng trống mơ hồ, chỉ biết dựa vào nữ y tá xinh đẹp ấy.

Trong khi nửa đêm, bên ngoài lại giông tố bão bùng như vậy, Lina không thể gọi xe để chuyển hắn đến bệnh, chỉ đành chờ đến sáng mai. Nhưng nếu bây giờ không làm gì, bỏ mặc hắn ta thì hắn ta sẽ chết trong tay cô thì sao?

Lina lại lấy khăn vắt nước, sau đó đắp lên trán Karry, cô lấy máy đo nhiệt độ để vào trong người của hắn, một lúc sau lấy ra, quả thực nó là 38 độ C.

Nhìn thấy Karry thở hỗn hển, sắc mặt không tốt hơn chút nào, cô khẽ thì thào: "Cậu có đói không?".

Hắn bỗng dưng nắm lấy tay cô lắc đầu: "Nếu tôi nói đói, cô sẽ đi có đúng không? Đừng đi, đừng ra ngoài, chỉ cần cô ở lại với tôi thôi, bên ngoài mưa rất lớn...".

"Đồ ngốc, nếu cậu đói tôi sẽ mang cháo đến cho cậu ăn, cả đêm không ăn gì thì cậu lấy sức lực ở đâu mà trụ đến sáng mai chứ?". Lina dùng lực hất tay hắn ra, nghiêm nghị nhìn hắn.

"Cô chỉ cần ở bên tôi thì tôi nhất định sẽ trụ được đến cùng...". Hắn vẫn chưa nói xong, Lina đã bỏ đi mất. Cô gái này thật bướng bỉnh, nhưng cũng chỉ vì cô đang lo cho hắn thôi, đáng yêu như vậy... "Tiểu Hy cậu ấy... mình biết đối với bất kì ai cậu ấy cũng đối xử tốt như vậy, không phải chỉ duy nhất đối với mình...". Tuy khó chịu, nhưng hắn vẫn nằm đó, mỉm cười nhìn theo cái bóng nhanh nhẹn kia.

Lina khí sức đầy tràn, hăng hái đi xuống bên dưới, chỉ có điều... đêm khuya thế này cô lấy đâu ra cháo?

Có câu: "Muốn ăn phải lăn vào bếp".

Nhưng hôm nay người muốn ăn bị bệnh mất rồi, vậy nên cô sẽ trở thành người thay thế đi lăn giúp cậu ta.

Bước xuống căn bếp, Lina sững người, tròn mắt nhìn từng mọi ngóc ngách, bóng loáng đến diệu kỳ. Oa, người hầu nhà này đúng là có tay nghề cao thâm, chăm chỉ, cần cù, tỉ mỉ như vậy, thật bái phục bái phục.

Lina xống xáo săn tay áo lên, chóng hai tay lên bàn... tiếp theo... phải làm gì?

Karry nằm ở trên giường, trong người vô cùng khó chịu, căn bệnh này càng lúc càng hành hạ hắn, cũng chỉ vì trong lúc chờ đợi Lina tắm, hắn bất cẩn mở cửa để hưởng lấy gió độc, bây giờ cả nhiễm phong hàn cũng không bằng, cơn sốt kéo li bì, cho dù lúc đầu hắn không đói, nhưng bị bắt chờ đến bây giờ thì đói meo luôn rồi!

Từ lúc để Lina đi, Karry không lúc nào yên tâm, đã qua 20 phút rồi, không thể chờ được nữa. Hắn cố gượng dậy, tay chống đỡ dọc theo hành lang mà mò đi tìm cô. Trong lúc xuống dưới đại sảnh, vô tình thấy có ảnh đèn phát ra từ căn bếp. Karry cố mò mẫm đi đến đó, hai má cậu ửng đỏ, hơi thở hỗn hễn, tay chống lấy thanh cầu thang mà từ từ bước xuống.

Trong lúc này, Lina vẫn còn đang vò gạo, nhìn cô bạo lực hành hạ những hạt gạo non nảy như thế, có sao không?! Rốt cuộc nãy giờ cô đã vò nó trong bao lâu rồi? Vẫn còn là một nghi vấn chưa thể giải đáp. Đứng chờ một chút, cuối cùng cô cũng đã buông tha cho chúng nó, thà rằng chúng nó được bắt lên lò để nấu còn hơn là để cho cô vò, khủng khiếp thật!

Nhìn thấy nồi "gạo" đã được bắt lên, Lina chăm chú nhìn. Có phải thiếu thiếu cái gì không? Một nồi cháo thế này thì có hơi nhạt nhẽo. Cô vội mở tủ lạnh ra... một gói thịt hong khói vẫn còn nguyên vẹn, chắc là được nhỉ?

Lina thích thú lấy nó ra, đặt trên tấm thớt: "Cái này... cắt thế nào nhỉ?". Cô cứ cảm thấy gói thịt hong khói này có gì đó không đúng... nhìn tới nhìn lui, cô mới phát hiện ra mình chưa lột bao nilon!

Bây giờ, cô cầm con dao lên, trông như bà phù thủy đang nhìn miếng mồi ngon vậy. Karry nấp sau lưng nhìn thấy sắp ngất đi rồi!

Cô vung con dao lên, dùng lực, nhắm mắt, giáng xuống một cái phụp... sau sự bạo lực thái quá của mình, một miếng thịt hong khói đã trở thành hai miếng, nhưng chúng đều không nằm trên thớt mà mỗi đứa một nơi... Karry chứng kiến toàn bộ cảnh vừa rồi, hắn chỉ biết đập trán rồi lắc đầu mà thôi... Chuyện này... có ổn không đây?

Lina vừa xin lỗi hai đứa em thịt hong khói, vừa nhẹ nhàng nhặt nó lên: "Xin lỗi xin lỗi... lần này chị sẽ không làm vậy nữa đâu, sẽ nhẹ nhàng hơn, nhẹ nhàng hơn nha!".

Hai cục thịt thật biết nghe lời, vô cùng ngoan ngoãn, Lina lại một lần nữa cầm con dao lên... lần này... không nhắm mắt nữa, chịu làm theo cách thức, một tay giữ lấy miếng thịt, một tay nhẹ nhàng cắt xuống...

Karry nhìn cô tự dưng chăm chú như vậy, hắn bật cười, thật là... sao lại có người đáng yêu như vậy chứ?... Lina... đã vì hắn mà cố gắng như vậy, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác ấm áp này, lần đầu tiên có một người chịu vì hắn mà hết sức mình, dù là một việc bất khả thi đối với bản thân...

"Á!".

Bất chợt, Lina hét lên, con dao trên tay lập tức rơi xuống sàn. Karry hoảng hốt, chạy đến cầm lấy tay cô: "Sao thế? Đứt tay rồi à?". Hắn vội cho ngón tay có vết thương ấy vào miệng của mình, nhưng Lina đã nhanh chóng giật lại ngay.

"Cậu định làm gì?".

"Tôi cầm máu giúp cô...". Hắn lại bước tới, Lina lùi về phía sau, tay kia chặn lại.

"Khoan đã, sao cậu lại ở đây? Chẳng phải tôi đã bảo cậu nghĩ ngơi rồi sao?".

Hắn thở dài: "Tôi có thể yên tâm nghĩ ngơi với cô sao?".

"Sao lại không thể chứ, cậu mau trở về phòng đi, cháo... tôi nấu sắp xong rồi".

Hắn nhìn nồi cháo cô đang nấu sôi ùng ục, liền trợn mắt: "Này, nồi cháo sắp tràn rồi kìa".

"Ở đâu?". Lina giật mình quay lại, nhanh chóng với tay tắt lửa.

"Này, sao cô lại ẩu tả như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?". Karry lớn tiếng, kéo cô lại, nhưng dù sao cô cũng đã an toàn tắt được rồi. Hắn bất mãn nhìn Lina đang cúi gầm mặt: "Như thế này mà nói tôi có thể yên tâm sao?".

"Tôi... tôi chỉ là muốn nấu cháo cho cậu...". Bỗng nhiên Lina thốt ra câu nói này, đã cướp mất hồn Karry rồi a! Cậu liền hóa đá, chăm chăm nhìn cô.

"Ai da! Cậu mau về phòng đi". Lina vòng ra phía sau, đặt hai tay lên vai hắn định đuổi hắn về phòng, nhưng hắn đã nhanh chóng đặt mông xuống ghế "Tôi muốn ngồi đây xem cô nấu cháo cho tôi thế nào?". Vẻ mặt hắn, tuy bệnh nhưng vẫn không mất nổi sự gian manh.

Lina lắc đầu: "Cậu đúng là đồ bệnh hoạn mà! Haizz! Muốn làm gì tùy cậu, nhưng đừng làm phiền tôi đó!". Lina điểm vào hắn dặn dò, rồi quay trở về lãnh cung đầu bếp của mình.

Hắn vui sướng, hạnh phúc nhìn cô chằm chằm, miệng lại cứ cười, thật là, làm người ta ngại đó a!

Một lúc sau, chao đã nấu chín, Lina bắt xuống, cho ra tô rồi mang đến để trước mặt hắn. Tô cháo khói nghi ngút, nóng hổi, nhìn thôi bụng đã kêu lên. Karry vẫn ngồi đó, hoàn toàn không có ý định sẽ động vào tô cháo.

"Sao vậy?". Lina khó hiểu, nghiêng đầu hỏi.

Có vẻ như, hắn đang ngại thì phải, mặt cúi gầm xuống, tóc mái che đi gần nửa khuôn mặt. Lina chớp chớp mắt, ngây ngô hỏi thử: "Cậu... không tự ăn được à?".

Quả nhiên, hỏi trúng tim đen, hắn càng đỏ mặt, gật gật đầu.

Lina lại hỏi tiếp: "Thế cậu... muốn tôi đúc à?"

Hắnlại gật đầu một lần nữa. Cuối cùng Lina cũng đã hiểu ra, nhưng... hắn là con nítà?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net