Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, đèn thành phố sáng nhấp nháy như những vì sao giữa trời đêm. Lina ngỡ mình đang di chuyển rất chậm trên mặt đất thắp sáng bởi hàng vạn ngôi sao và được đắm mình giữa những tia sáng mờ ảo đó, trong lòng có một cảm giác nao nao kì lạ.
Tuy kết thúc buổi hẹn hò rất suông sẻ, hơn nữa còn khiến Lina rất kích động nhưng hiện giờ đang còn một việc mà sắp tới đây cô phải giải quyết. Về đến căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Vương, không nghĩ ngợi nhiều Lina đi thẳng vào trong. Ấn chuông. Cánh cửa lập tức mở. Hai người hầu ra đón chào mừng cô trở về. Lina tiếp tục men theo lối cũ đi về phòng của mình, thiếp nghĩ: "Thật kì lạ, hôm nay quá yên ắng". Cô vào phòng, hai vai mỏi nhừ nằm vật xuống giường, chưa đến 3 phút đã vội bật ngồi dậy đi tắm. Có lẽ một ngày trời vui chơi cũng đủ làm người cô bốc mùi. Tắm rửa xong, Lina vừa gội đầu nên tóc ướt sủn, dùng khăn lau khô, trên người mặc váy ngủ dài dưới gối bước ra ngoài. Vừa ngồi chải đầu cô vừa nghĩ ngợi, bất ngờ có một thứ gì đó rất sáng xẹt ngang bên ngoài, cô liền vội chạy ra ban công.
"Mình đoán là sao băng. Tiếc thật! Nếu biết sớm mình đã có thể ước"
Mặt ngước lên nhìn bầu trời đêm quên lẫn đi việc trời đang rất lạnh. Mãi tiếc nuối ngôi sao may mắn ấy, tự dưng có một cảm giác kì lạ chạy dọc sóng lưng, cô nuốt nước bọt rồi quay nhìn ngang. Tự khi nào Karry đã ở bên cạnh, ánh sáng từ căn phòng sau lưng hắt lên nửa khuôn mặt hắn, lạnh băng, chẳng có chút sắc thái hơn nữa lại rất nghiêm nghị, khác với ngày thường.
Lina quay phắt người lại, cơ mặt giật giật, cười giã lã, giọng lắp bắp: "Chào... chào cậu..."
Karry nhìn đến cả người Lina muốn bốc cháy, rồi hắn bắt đầu di chuyển, dồn cô vào đường cùng. Lưng Lina chạm vào thành lang cang, vẻ mặt căng thẳng: "Cậu..."
Chưa nói ra câu ra chữ, hắn đã cúi người xuống làm Lina đỏ mặt, cổ họng nghẹn lại, cự li giữa hai người gần đến không thể thở nỗi. Một tay hắn đút vào túi quần, tay còn lại đặt lên thành lang cang. Lina không còn đường nào để chạy nữa rồi. Lần này cô cũng không muốn chạy nữa, ngược lại còn có cảm giác mong chờ hắn hỏi.
Lina có thể cảm nhận được hơi thở của Karry, cả mùi hương riêng biệt trên người hắn ta, chưa lần nào cô lại thấy hồi hộp như lần này.
"Sao hả? Còn phải đợi tôi hỏi nữa sao?" Hắn cất giọng nhẹ nhàng như muốn để người kia tự nguyện. Lina nuốt nước bọt đáp: "Ý-cậu-là-sao?"
"Cả ngày hôm nay cô đã đi đâu?" Giọng nói lần này có vẻ nặng hơn, như cảm giác hắn đang cố nhẫn nhịn nguồn ma lực đang sôi ục trong người.
"Nè... Nè... Cậu bình tĩnh đi, tôi chỉ là..."
"Gọi điện cô không bắt máy, nhắn tin cô không trả lời, tìm vị trí cũng chỉ nằm ở một chỗ nhà Tiểu Hàm. Suốt ngày cô chỉ ở đó sao? Không đi đâu sao? Vậy thì cần gì phải make up? Làm tóc? Mặc diện như vậy?" Karry trừng mắt hổ báo, lớn giọng gắt gỏng làm Lina nin thin thít, cô mới giật mình quên mất chuyện vẫn chưa tẩy trang, mặc dù có đeo kính lại.

"Tôi..."
"Nói, cô đã đi với ai? Làm gì? Không phải giống với lần trước gặp thằng Min Huy kia mà tùy tiện như vậy chứ?" Karry càng lúc càng dồn ép Lina, khuôn mặt đáng sợ của hắn trước mặt cô, tay hắn đập xuống lang cang làm cô giật bắn mình. Lina trừng mắt, nhìn hắn một cách kì lạ, hai mắt cô đỏ ngầu bất ngờ dùng lực đẩy hắn ra, cáu gắt: "Từ khi nào mà cậu đặt quyền cưỡng ép lên người người khác như vậy?"
Karry bước chân loạng choạng, ngước mặt nhìn cô, cau mày: "Cô đang ở trong nhà của tôi vì vậy mọi chuyện đều phải hỏi ý của tôi, cô tưởng Vương gia là nơi thế nào mà muốn đi là đi muốn về là về?"
Lina há hốc miệng, tức đến thở dốc: "Tôi chỉ là ở nhờ nhà cậu chứ không phải là vật thuộc sở hữu của cậu, hơn nữa là do ba mẹ tôi ra nước ngoài, nếu không tôi cũng chẳng muốn đến ở đây, cậu đừng hở ra là nói tôi tùy tiện, dù thế nào cậu cũng phải biết xem trọng người khác chứ?"
"Đúng vậy, vậy thì cô có thể làm những gì cô muốn, chuyện gì cũng không cần tôi quản thúc, cô đi đâu gặp chuyện gì cũng đừng nhờ đến tôi" Karry nắm chặt hai tay lại, lòng như lửa đốt.
"Được. Tôi muốn đi đâu thì cần cậu quản sao? Tôi là người không phải vật của cậu! Cậu là gì của tôi chứ?" Song, Lina lao vào trong đóng sầm cửa kính lại, kéo rèm che khuất.
Hai đồng tử mở to kinh ngạc, Karry bất giác đứng đờ ra, mép môi giật giật, da mặt ran ran, đôi chân như đứng không vững. Tay hắn nắm chặt hơn, gục đầu xuống: "Thì ra, tôi chẳng là gì của cậu... Nực cười..." Cổ họng Karry như nghẹn lại, hắn cười nhạt, cả người bất lực.
Sau khi chạy vào trong, Lina nhảy lên giường nằm úp mặt, mũi cay cay rồi hai dòng lệ trào ra như suối, chẳng thể ngừng lại được, tại sao cô lại đau lòng vì câu nói vừa rồi của mình? Tại sao cô lại thấy rất uất ức cảm giác như mình là người có lỗi.
Nửa đêm, chỉ còn bóng tối và tiếng xe cộ bên ngoài dội vào phòng, Karry mở to mắt nhìn bóng đêm, trí óc hắn nghiềm ngẫm. Hắn cố nghĩ đến những việc làm của bản thân trong kí ức, trước kia đó là những gì hắn có thể làm vì người con gái hắn yêu thương... nhưng tất cả bỗng vụt biến mất và trở thành vô dụng sau câu nói ấy, nó vẫn cứ văng vẳng bên tai.
Trời sáng, sân trường trống vắng lạnh lẽo, những hạt tuyết trắng xóa rơi đầy trên mặt đất. Vào lớp, nhìn thấy trung tâm đang tụ hội lại những người đang nói chuyện rất nhộp nhịp, kì lạ thay khi Lina bước vào, tất cả đều trở thành tiếng xì xầm to nhỏ cùng những ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Lina đi về chỗ của mình, Jackson liền đứng bật dậy, ngạc nhiên hỏi: "Cậu vẫn giữ như vậy mà đến trường sao? Không đeo kính nữa?"
"Ừm. Tớ thấy nên trở thành chính mình rồi, nhìn có được không?" Lina để cặp lên bàn, kéo ghế ngồi xuống.
Jackson tươi cười rạng rỡ: "Đương nhiên rồi, tớ cứ tưởng không còn nhìn thấy cậu giống như hôm qua nữa chứ"
Mọi người xung quanh nhìn Lina rất đổi khác, cô ấy không còn là bốn mắt lù xù như trước, chỉ qua một ngày chủ nhật đã biến thành một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp. Lúc này Roy vẫn chưa thấy đâu, Karry một mình đi vào lớp và khi đi ngang qua chỗ Lina, hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi lướt qua, hoàn toàn không có chút biểu hiện như người bình thường nhìn thấy cô thế này. Cả lớp đổ dồn về phía Lina hỏi rất nhiều thứ. Dương Tiểu Hàm chạy hớt ha hớt hải, chen lấn qua đám đông vào chỗ Lina, sắc mặt cô ấy rất khó coi. Lina khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy Tiểu Hàm?"
Dương Tiểu Hàm chỉ đứng đó thở dốc, hồi lâu mới bình tĩnh: "Cậu chưa đọc tin gì à? Trên trang web "SC" đấy?"
Lina mặt rất đờ đẫn, hai mắt sưng bụp lại còn đen như gấu trúc, nhiệt tình lắc đầu.
"Aya" Dương Tiểu Hàm chỉ thở dài một hơi, khong nói thêm gì lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, bấm bấm gì đó rồi đưa cho Lina xem, mọi người cũng cùng nhìn thấy. Một trong số họ đọc to bản tin lên:
"Hot: Thủ lĩnh hạng 3 hẹn hò?
Vào 4 giờ 30 phút chiều ngày 25 tháng 11, người qua đường phát hiện Thủ lĩnh hạng 3 đang ngồi ở ngoài công viên, ăn mặc rất diện, bên cạnh còn có thêm một cô gái vô cùng xinh đẹp không rõ lai lịch, họ cười cười nói nói với nhau cho thấy rất thân mật, trên đùi của cô gái ấy còn có chiếc áo khoác của Thủ lĩnh..."
Lina há hốc, trừng mắt nhìn vào chiếc điện thoại rồi nhìn Jackson, mọi người bắt đầu ngờ ngạc, bàn tán xôn xao.
Trong lúc này, mọi người đều lo lắng cho tiểu nha đầu ấy. Nhưng còn Lina, cô không lo lắng cho bản thân, mà điều cô đang lo là Karry. Hắn chắc chắn sẽ nổi khùng lên cho xem.
Karry ngồi sau lưng, khuôn mặt vô cùng bình thản như vẫn chưa nghe được gì, hắn không nói lời nào, mặt hướng ra ngoài cửa sổ bởi vì ai đó đã từng hỏi hắn: "Cậu là gì của tôi?".
Tình hình đang căng thẳng, dường như nó đã lan ra khắp nơi, cả trong lẫn ngoài trường vì họ là thủ lĩnh "toàn quốc". Khi ấy Roy mới đột ngột xuất hiện nhưng tốc độ đi rất nhanh, không đoán trước được cậu đã lao đến nắm cổ áo Jackson lên, vung tay đấm một phát mê lực, Jackson ngã quật xuống sàn, mép miệng rỉ máu.
Roy giận dữ thét lớn: "Khốn! Mày có biết mày đã làm gì không hả?"
Jackson chùi máu trên miệng, lồm cồm ngồi dậy nói: "Đương nhiên tao biết..." Ngắt lời Jackson, Roy vung tay đấm vào mặt Jackson một phát nữa làm bước chân cậu ta loạng choạng: "Tại sao mày lại làm như vậy?"
"Tại sao tao không thể? Tại vì mày cũng thích Chu Tiểu Hy?" Jackson bất lực ngồi bệt dưới sàn, ngước mặt lên hỏi lại Roy.
Dường như bị vướng vướng cái gì đó ở cổ, Roy im bặt không trả lời được chỉ biết đứng đó trừng hai mắt đỏ ngầu. Bất ngờ nghe cái tên "Chu Tiểu Hy", Lina, Roy và Karry đang nằm cũng bật dậy sững sờ, lòng họ như thắt lại, một cái gì đó nóng rực lên ở trong bụng.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net