chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thím Trân cùng bác Trương đưa mắt nhìn nhau sau đó khẽ mỉm cười _ Thiếu phu nhân, đây là sinh nhật đầu tiên khi người về Viêm gia phải làm cho ra trò một chút.

Bác Trương rất thích vị thiếu phu nhân này nếu không luận về vai vế có lẽ ông sẽ xem cô như đứa cháu gái.

-Bác Trương thật tình không cần, cháu đã quen rồi. Chỉ muốn làm đơn giản_Tiểu Khiết khéo từ chối cô đưa mắt nhìn Á Luân như muốn hắn giúp cô nói một tiếng.

-Được rồi, chỉ cần luộc trứng gà đỏ và làm bánh kem thôi_Á Luân đưa mắt nhìn thím Trân

-Thiếu gia vậy sao được_Thím Trân không đồng ý bà thấy sinh nhật nên làm cho tốt hơn. Dù sau cũng là sinh nhật đầu tiên của thiếu phu nhân sau khi về làm dâu Viêm gia.

-Vậy thì bữa cơm tối nấu thêm vài món_Á Luân đề nghị

-Đúng, chỉ cần làm đơn giản thôi_Tiểu Khiết khẽ gật đầu

-Vậy....._Thím Trân thấy khó xử và thấy thiệt thòi thay cho thiếu phu nhân_Được rồi, tôi sẽ làm thêm vài món vào buổi cơm tối_Thím Trân biết không thể nói gì thêm vì thiếu gia và thiếu phu nhân điều thì làm đơn giản.

Tiểu Khiết khẽ gật đầu vui vẻ khi thím Trân đã tiếp nhận ý kiến của cô. Thật ra, có người nhớ đến sinh nhật của cô còn có thể thay cô suy nghĩ và muốn tổ chức làm cô đã thấy rất vui. Từ khi vào Viêm gia đến nay, cô thấy thím Trân và bác Trương quản gia luôn đối xử rất tốt với cô vậy. Họ luôn thật lòng quan tâm đến cô tuy họ chỉ là người hầu nhưng cô lại thật lòng xem họ là người thân.

Buổi sáng của ngày sinh nhật, Tiểu Khiết mặc một chiếc đầm liền thân màu xanh nhạt với áo khoác ngoài cùng Á Luân dùng bữa sáng xong thì đi ra ngoài. Nơi họ đến trước tiên là cửa hàng sách, Tiểu Khiết muốn Á Luân làm tặng cô vài quyển sách xem như quà sinh nhật....

-Anh thích thiên văn học sao?_Tiểu Khiết đi lại gần nhìn Á Luân đang cầm quyển sách thiên văn xem chăm chú.

-Một chút_Á Luân cười nhẹ để lại quyển sách lên giá sách.

-Hay là mua cả quyển này_Tiểu Khiết lấy lại quyển sách hắn để lên giá

-Không cần đầu_Hắn cản cô lại sau đó ôm lấy eo của cô kéo cô đi

-Nhưng mà....

-Mua đủ rồi chứ?_Hắn nhìn đống sách trên tay của cô.

-Đủ rồi_Tiểu Khiết mỉm cười

Nhưng khi bước đi cùng hắn cô không quên khẽ quay đầu nhìn quyển sách trên giá đó, cô nhớ rõ nét mặt chăm chú khi đó của hắn ..dường như rất có hứng thú với quyển sách đó nhưng tại sao hắn lại cứ như muốn phủ nhận không quan tâm chứ?

-Á Luân!Anh thật sẽ xem nhạc giao hưởng với em?

Tiểu Khiết đứng bên cạnh nhìn Á Luân hỏi lần nữa, bởi vì không có nhiều người thích nghe loại nhạc này đâu.

-Đã sắp vào em còn hỏi tôi điều này?_Họ đã đứng trước cổng soát vé

-Em chỉ là sợ anh sẽ không thích bởi vì em có đi với bạn được vài lần, họ điều ....

-Ngủ..._Hắn cười nhẹ đáp tiếp cô

Tiểu Khiết khẽ gật đầu bởi vì các bạn cô điều nói như vậy _Anh không cần miễn.

-Vào thôi!_Hắn kéo tay của Tiểu Khiết

Vài phút đầu của buổi hoà nhạc Tiểu Khiết cảm thấy lo lắng luôn lén nhìn Á Luân ngồi bên cạnh bởi vì cô sợ Á Luân sẽ chán, nếu như Á Luân cảm thấy không quen cô có thể bảo hắn cùng cô về sớm không cần phải chịu tra tấn. Nhưng có lẽ cô đã đánh giá thấp người đàn ông này bởi vì anh ta hoàn toàn không có biểu hiện mất hứng hay là buồn ngủ....Nhìn vẻ mặt im lặng như rơi vào vòng xoáy của âm nhạc Tiểu Khiết mới buông lỏng tinh thần bắt đầu lắng nghe....

-Thật sự rất tuyệt!Đây là lần đầu em được nghe hết buổi hoà nhạc.

Tiểu Khiết hào hứng và rất vui vẻ sau khi xem xong buổi hoà nhạc. Chưa bao giờ cô cảm thấy vui như ngày hôm nay, được cùng người đàn ông mình yêu nghe hoà nhạc. Thứ mà cô thích nhất và cũng là thứ tẻ nhạt đối với kẻ khác nhưng được hắn tiếp nhận.

-Nếu thích lần sau chúng ta sẽ đi thêm một lần.

-Thật sao?_Tiếu Khiết vui vẻ chờ mong

-Nhưng phải xem biểu hiện của em, nếu như ngoan thì sẽ cho đi_Hắn cười nhếch nhẹ đầy ẩn ý nhìn cô.

Tiểu Khiết như hiểu được hắn là đang ám chỉ điều gì, hai má đỏ lên khẽ cuối mặt xuống. Hiện tại đối diện với hắn một chút thì tim cô đã đập thình thịch không ngừng. Cô biết được bản thân mình yêu hắn....yêu một người so với mẫu người mà cô muốn hoàn toàn đối lập.

Rời khỏi buổi hoà nhạc, hắn và Tiểu Khiết quay về biệt thự Viêm gia để dùng bữa tối. Những người phụ nữ khác chỉ mong sinh nhật của mình được tặng một bó hoa lớn hoặc là đồ trang sức đắc tiền. Hoặc có thể cùng chồng đi dạo trên phố dùng cơm ở một nhà hàng sang trọng. Tiểu Khiết thì hoàn toàn ngược lại, sinh nhật của cô chỉ là bữa cơm tối bình thường có khác là có thêm hai cái trứng gà đỏ mà thôi.

-Thiếu phu nhân!Cô cũng thật...sau không bảo thiếu gia dẫn cô ra ngoài ăn cơm. Tìm nhà hàng sang trọng nào đó dùng cơm dưới ánh nến. Tôi thấy bọn trẻ bây giờ hay làm vậy ..

Thím Trân cùng Tiểu Khiết gọt trái cây vừa thay cô bất bình, Tiểu Khiết lắng nghe nhưng cũng chỉ khẽ mỉm cười. Cô muốn nói cho thím Trân biết so với những năm sinh nhật của cô thì năm nay cô đã thấy rất vui. Cô nhìn thấy được hắn đã bỏ cả một ngày ở bên cạnh cô cùng cô trải qua một ngày sinh nhật bình thường nhưng lại không bình thường chút nào .

-Thím Trân, để con mang lên lầu_Tiểu Khiết mỉm cười cầm dĩa trái cây lên lầu.

Trong phòng, Á Luân sau khi tắm xong đã thay bộ quần áo ngủ ngồi trên giường. Tiểu Khiết vừa mở cửa bước vào thì tim lập tức đập mạnh.

-Đã cắt xong?

-Ờ...đã xong.._Tiểu Khiết nắm chặt dĩa trái cây đóng cửa phòng lại.

-Em đi tăm đi_Hắn đi lại gần cầm lấy dĩa trái cây trên tay của Tiểu Khiết

-Ờ...

Tiểu Khiết lướt nhanh qua người hắn, cảm giác luống cuống lên. Cũng không phải lần đầu họ ở cùng nhau nhưng cô lại cảm giác không khí đêm nay rất kì quái.

Đứng dưới vòi nước ấm Tiểu Khiết cố gắng giữ bình tĩnh, khi bước vào phòng nhìn thấy hắn mặc chiếc áo ngủ ngồi trên giường làm cô nghĩ đến những cảnh ân ái của hai người. Khi đó mặt của cô lại đỏ lên, khi hắn đến gần lấy dĩa trái cây tay chạm nhẹ lên tay của cô làm cô giật mình có cảm giác như có dòng điện xuyên qua.

Tiểu Khiết mặc chiếm đầm ngủ màu tím nhạt từ nhà tắm bước ra, cảm giác đôi mắt của hắn đang nhìn chăm chăm vào cô....Tim cô đập mạnh, chân cứng lại như chôn xuống đất không thể bước tiếp được nữa.

-Sao lại đứng đó?_Giọng hắn vang lên làm Tiểu Khiết bắt buột phải cho bản thân một cái lý do.

-Em...đang nghĩ....

-Nghĩ?Nghĩ điều gì?_Hắn cười nhẹ nhìn cô, có vẻ nhìn ra tâm tư của cô nhưng bản thân hắn lại đang kiên nhẫn chơi trò đuổi bắt với cô.

-Ờ....làm bộ trò chơi rút gỗ hôm nay chúng ta mua ở cửa hàng bán sách để đâu?

Một cái cớ tuy không tệ nhưng cô biết có lẽ trong mắt hắn cái cớ này đúng là quá tệ hại đi. Nhưng cô không nghĩ ra được điều gì hơn. Hắn cười nhẹ dường như lười vạch trần lời nói dối của cô cho nên đứng dậy đi về phía cái tủ lấy ra một bộ xếp hình rút gỗ

-Anh...anh có muốn chơi hay không?_Tiểu Khiết đi lại gần lắp bắp hỏi

-Được thôi!

Hắn cười nhẹ ngồi xuống tấm thảm dày trong phòng, Tiểu Khiết cũng nhanh chóng ngồi xuống. Căn phòng này được hắn lót thảm ấm bởi vì tránh sàn nhà lạnh khi cô đi chân trần sẽ bị cảm. Cho nên tất cả thảm trong nhà và phòng của họ điều được lót thảm nhập từ Ý về. Đây là loại thảm cao cấp, mùa lạnh sẽ ấm áp mùa đông sẽ mát mẻ. Cho nên chưa bao giờ đi chân trần làm cho cô cảm thấy khó chịu.

Dĩa trái cây và ly nước lọc của hắn được đặt bên cạnh họ. Cô ngồi bên cạnh hắn cùng hắn chơi trò rút gỗ được xem là nhàm chán nhưng cũng cần phải động não và linh hoạt. Hắn lười biếng nửa ngồi nửa nằm bên cạnh cô cùng cô rút từng thanh gỗ nhỏ.

Tiểu Khiết có thể thừa nhận rằng, cô không được giỏi trò này...chỉ rút vài cây gỗ thì đã làm sập mô hình xuống. Còn hắn lần nào cũng rút rất tốt, không hề khiến cho mô hình bị sập hơn nữa hắn rút mà không do dự lâu như cô. Khi mô hình sập xuống hắn chỉ khẽ mỉm cười nhẹ nhìn vẻ mặt bối rối và xấu hổ của cô...

-Chúng ta chơi lại được không?_Cô luống cuống xếp lại sau đó nhìn hắn

-Được...bất quá...có chút yêu cầu...._Hắn cười nhẹ vòng tay qua eo của cô_Nếu em lại làm đổ thì phải bị phạt....

-Phạt...??_Cô cuối mặt hai má đỏ lên

-Được rồi, bất đầu đi_Hắn giả vờ như không quan tâm biểu hiện trên gương mặt của cô thúc giục cô bắt đầu.

Lần này Tiểu Khiết cẩn thận hơn, cô tỉ mỉ quan sát sau đó mới rút thanh gỗ. Khi rút ra Tiểu Khiết thầm thở phào nhẹ nhõm vì nó không đổ xuống. Á Luân khẽ mỉm cười nhẹ nhìn biểu hiện đáng yêu của cô.

-Đến anh_Tiểu Khiết rút xong đưa mắt nhìn Á Luân đang ngồi bên cạnh uống cạn ly nước lọc.

Á Luân đưa tay rút thanh gỗ ra không suy nghĩ nhưng mà mô hình vẫn không đổ xuống. Đến Tiểu Khiết cô đưa tay chần chừ một chút rút ra nhưng lần này cô thật sự không gặp may...mô hình lần nữa đổ ầm xuống trước mắt cô ...

Từ kinh ngạc tiếp đến là vẻ thất vọng, Tiểu Khiết thở dài nhưng ngay lúc đó một vòng tay ôm chặt lấy eo của cô kéo cô sát lại gần cơ thể của hắn hơn...

-Á ...Luân...._Tiểu Khiết cuống lên lấy tay đẩy bờ ngực của hắn giữ khoảng cách giữa họ.

-Thua rồi thì phải bị phạt.

-Nhưng mà em....

Chưa nói hết thì đối môi của cô bị hắn kèm chặt lại, nó cuồng nhiệt đến nỗi cô gần như nghẹt thở...Hắn dường như đã phải cố gắng chịu đừng rất lâu...

-Hưm....

Cả người của cô bị hắn đẩy ngã xuống tấm thảm, người hắn đè lên cô nhưng giữ khoảng cách một chút...Một tay vuốt mái tóc của cô tay còn lại vuốt nhẹ từng đường nét trên gương mặt của cô như muốn khắc sâu chúng vào tim của mình.

Dưới ánh đèn mờ màu vàng, Tiểu Khiết khẽ mở mắt cô thấy được gương mặt sắc sảo không tuỳ vết của người đàn ông trên thân của cô. Anh ta đẹp đến mức làm cô si mê....dù anh ta có ánh mắt lạnh băng nhưng trái tim lại ấm áp và dịu dàng.

-Á...Luân...chúng ta....lên...giường....

Cô thở hổn hển rời khỏi nụ hôn cuồng bạo của hắn cố gắng muốn hắn cùng cô lên giường rồi tiếp tục. Nằm dưới thảm cô không quen lại thấy ngại. Nhưng hắn không đáp lại chỉ lại cuồng nhiệt hôn cô cho đến khi đầu óc cô mụ mị. Chiếc áo ngủ bị hắn cởi ra vứt sang bên cạnh, cả người cô trần truồng nằm dưới thảm ...

-Em...thật sự rất đẹp...

Hắn vuốt nhẹ từng đường cong trên cơ thể của cô, dưới ánh đèn vàng mờ ảo. Thân hình tuyệt đẹp của cô ở dưới thân hắn làm hắn mê muội...Lúc này, hắn chỉ muốn đoạt lấy...đoạt lấy thật nhiều lần đem cô hoà tan vào từng thớ thịt và máu của hắn mới đủ thoả mãn...

-Lên....giường....có...được không?

Tiểu Khiết run rẩy cầu xin, tay cô nắm chặt bả vai của hắn ánh mắt của cô như phủ một lớp sương mỏng đang nhìn hắn....ánh mắt đó cho hắn biết rõ cô đã nhuốm màu dục vọng....

-Chúng ta không phải đang lên giường sao?

Hắn cười nhẹ cố hiểu sai ý của cô, Tiểu Khiết khẽ lắc đầu như muốn bảo hắn đã hiểu sai. Cô thấy hắn đang cởi hết quần áo trên người của hắn tiếp đó mở rộng hai chân của cô ra đặt lên vai của hắn, động nhẹ thân bên dưới đem vật đàn ông to lớn đã lâu đi sâu vào nơi mềm mại của cô mà không hề có giai đoạn khởi động....

-AAAAAA...


Tiểu Khiết hét lớn lên tay bấu chặt tấm thảm, cô cảm thấy đau đớn bởi vì vẫn chưa sẵn sàng. Hắn không động mà cuối xuống hôn nhẹ lên môi của cô đan mười ngón tay của hắn và cô lồng vào nhau...

-Cố gắng chịu ...tôi không thể đợi...

Giọng hắn trầm nhưng mang lại khàn khàn không rõ lắm, cô nào biết hắn đã kiềm chế rất lâu. Từ khi cô cầm dĩa trái cây bước vào phòng hắn thật sự như muốn biến thành con hổ nhào đến vồ lấy con mồi nhưng nhìn thấy vẻ mặt của cô hắn đã kèm chế. Hắn còn kiên nhẫn cùng cô chơi trò rút gỗ nhàm chán kia....

-Đau..._Cô bật ra tiếng nước mắt rơi xuống

-Ngoan, một chút sẽ không đau...nhiều lần như vậy mà em vẫn khít...

Hắn bắt đầu chuyển động nhè nhẹ làm Tiểu Khiết vừa đau vừa bật ra tiếng rên, chỉ một lát sau cảm giác đau như bị phanh thây kia từ từ chuyển thành cảm giác thoả mãn tột cùng. Lý trí của Tiểu Khiết điều bị con sóng tình dục cuốn trôi không còn một mảng. Cô chỉ biết "ư a" ngâm nga và rên rỉ theo hắn....Dưới thân hắn cô tận tình hưởng thụ cảm giác sung sướng của một người phụ nữ khi được người đàn ông chiếm giữ....

Dưới tấm thảm dưới sàn nhà hai thân thể trần trụi không ngừng quấn chặt lấy nhau không buông, từng đợt sóng tình cuồng cuộn ập vào họ...

-Á..Luân...

Tiểu Khiết khởi hổn hển nằm dưới thân của hắn, lần xuất này làm cô vừa sướng lại vừa mệt lả cả người. Khi hắn cuối xuống hôn lên môi của cô thì cô lại thấy sợ...cô không còn sức để cùng hắn tiếp tục...Họ đã cùng nhau đi hết cao trào này đến cao trào khác.

-Ngủ đi!

Hắn bế nhẹ cô lên đặt lên giường sau đó cũng nằm lên bên cạnh của cô ôm cô vào lòng. Chiếc chăn bông cuộn chặt họ với nhau để họ cùng tiến vào mộng đẹp.

Ngày sinh nhật của Tiểu Khiết cứ như vậy đơn giản mà trôi qua. Chỉ là đêm qua cô thật sự có một đêm kích tình ấn tượng, vào buổi sáng khi người làm vào phòng quét dọn Tiểu Khiết đỏ mặt bởi vì dấu tích trên thảm không thể che dấu. Nhưng đám người làm này dù có biết cũng không dám cười trước mặt cô họ biết da mặt Tiểu Khiết rất mỏng hơn nữa để thiếu gia của họ biết được thì họ nhất định sẽ bị tống cổ đi.

-Thiếu phu nhân, đây là phần ăn sáng của cô.

-Á Luân đã đi rồi sao?_Tiểu Khiết nhìn xung quanh

-Sáng nay thiếu gia hình như có việc nên đã đi sớm. Nhưng thiếu gia nói trưa sẽ về ăn cơm với cô.

Tiểu Khiết chỉ khẽ cười nhẹ sau đó ăn phần ăn sáng của mình, bác Trương từ cửa lớn bước vào vẻ mặt có vẻ hối hả kèm theo lo lắng...

-Thiếu phu nhân!

-Bác Trương!Nhìn bác có vẻ vội có chuyện gì sao?

-Tôi...tôi được lệnh thiếu gia đến sân bay đón nhị tiểu thư_Bác Trương nhìn Tiểu Khiết với vẻ lo lắng khiến cô thấy kì lạ.

-Á Luân có em gái sao?_Tiểu Khiết nghe họ hay gọi Á Luân là thiếu gia không thì là đại thiếu gia không ngờ hắn thật sự có đứa em gái.

-Lão gia khi còn sống nhận nuôi thiếu gia và tiểu thư. Thời gian trước nhị tiểu thư ở nước ngoài du học không hiểu tại sao lại đột nhiên quay về.

-Thì ra là vậy, hay là con và bác cùng đi đón cô ấy.

-Thiếu phu nhân, lão nghĩ không cần. Cô cũng biết đó thiếu gia bảo cô hạn chế ra ngoài_Bác Trương vội vã từ chối thiện ý của Tiểu Khiết.

-Nhưng mà....

-Thiếu phu nhân, cứ để bác Trương đi. Cô cứ ở nhà nghỉ ngơi_Thím Trân nói đỡ vào.

Nhìn nét mặt của họ rõ ràng không muốn cô đi và có điều gì đó đang che dấu. Nhưng Tiểu Khiết cũng không muốn hỏi rõ bởi chắc rằng họ có điều khó xử.
[align=center]————–
[/align]

-Mẹ nói sao?Cô ấy là em gái của con.

Hạo Phong kích động nhìn Lương Vũ Ngọc nét mặt đầy nét kinh hãi sau đó liếc nhìn Tâm Di đứng bên cạnh.

-Em cũng biết sao?_Hạo Phong tức giận bởi vì nếu như Lương Vũ Ngọc biết nhất định Tâm Di sớm cũng đã biết vậy mà lại còn bày cách cho hắn chiếm đoạt Tiểu Khiết.

-Phải_Tâm Di khẽ gật đầu

-Tại sao lại không nói cho anh biết_Hạo Phong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi

-Gì chứ...nói hay không có gì khác nhau_Tâm Di nhún nhẹ vai vẻ mặt như là chẳng chuyện gì to tát.

-Em có biết em đã hại anh hay không?Hiện tại anh không còn là người đàn ông hoàn chỉnh chính là do em hại..._Hạo Phong kích động hét lớn lên

-Con trai, bình tĩnh đi. Chuyện này là do ả đàn bà đê tiện kia hại con và thằng chồng của nó. Con yên tâm mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con.

Lương Vũ Ngọc trấn an đứa con trai, ánh mắt kiên định hoàn toàn không giống như nói đùa. Hạo Phong nhìn ra được mẹ của hắn đang nghiêm túc muốn báo thù cho hắn.

-Mẹ, tên đó không dễ chọc vào đâu...._Hạo Phong lo lắng

-Con yên tâm, mẹ sẽ đợi thời cơ ra tay. Ba của con đợi ông ta khi nào mới xong.

-Mẹ, ...chẳng lẽ mẹ không định bỏ cuộc cái kế hoạch lúc trước_Tâm Di như nhìn thấu được tâm tư của mẹ mình.

-Là điếm thì suốt đời cũng phải làm điếm. Mẹ của nó là một con điếm không hơn không kém thì nó cũng phải như vậy...

Lương Vũ Ngọc nghiến răng ánh mắt chứa đầy phẫn nộ. Người đàn bà kia cám dỗ chồng bà đã vậy còn tạo ra nghiệt chủng để bây giờ nó hại con trai bà sống dở chết dở. Bà cũng sẽ cho nó nếm mùi sống dở chết dở kia.

Ở nhà Tiểu Khiết hết đọc sách sau đó lại ra sân vườn tưới hoa, cho cá ăn. Sau khi buồn lại vào bếp cùng thím Trân học vài món. Cô cẩn thận học những món Á Luân thích ăn và tìm hiểu những món mà hắn ghét...

-Thiếu gia không thích ăn ngọt.

-Chả trách khi làm điểm tâm anh ấy lại ít đụng vào.

-Thiếu phu nhân, nhưng mà điểm tâm cô làm thiếu gia nhất định sẽ ăn_Thím Trân mỉm cười ẩn ý.

Tiểu Khiết chỉ biết cười nhẹ đáp lại, cô cũng muốn làm chút điểm tâm để lát nữa trưa Á Luân về sẽ cùng ăn với hắn. Những món bánh ngọt này cô sẽ không làm quá ngọt đế hắn cảm thấy ngán.

-Nhị tiểu thư!Cô từ từ thôi...

Trong bếp Tiểu Khiết nghe giọng bác Trương gọi lớn ai đó, khi họ cùng nhau đi ra Tiểu Khiết nhìn thấy một cô gái mái tóc dài bồng bềnh mặc chiếc đầm liền thân gợi cảm đang đảo mắt nhìn xung quanh sau đó dừng trên người của cô...

-Nhị tiểu thư!_Bác Trương chạy đuổi theo.

-Là cô ta.

Cô gái đó chỉ tay về phía của Tiểu Khiết, cô không biết là chuyện gì nhưng nghe bác Trương gọi cô gái kia là nhị tiểu thư thì có thể khẳng định cô ta là em gái của Á Luân. Chỉ là cô gái xinh đẹp đó dường như nhìn cô với ánh mắt không thiện cảm.

-Bác Trương đây là..._Tiểu Khiết lên tiếng nhìn cô gái, vẫn cần một cái tên để xưng hô.

-Thiếu phu nhân, đây là nhị tiểu thư Thái Thi_Bác Trương mỉm cười giới thiệu sau đó quay sang nhìn Thái Thi đang đứng bên cạnh nhìn Tiểu Khiết với tia nhìn chán ghét_Nhị tiểu thư đây là...

-Là gái điếm ở Thái Lan được anh trai nhặt về đúng không?_Thái Thi xen ngang lời của bác Trương.

Lời của cô vừa thốt ra làm cho bác Trương và thím Trân cùng người làm chấn động bởi vì lời của cô sẽ làm cho thiếu phu nhân của họ tổn thương. Tiểu Khiết cũng không ngờ cô em chồng này lại dùng lời này để chào hỏi cô.

-Nhị tiểu thư, cô ấy được thiếu gia cưới về..._Bác Trương nhanh chóng giải thích.

-Cưới?_Thái Thi cười khinh bỉ_Tại sao lại không mở tiệc chứ?Rõ ràng anh tôi cũng chỉ xem cô ta nhưng loại qua đường...bất quá anh trai không có sở thích nuôi tình nhân cho nên cho cô ta thêm tờ giấy hôn thú kia.

-Nhị tiểu thư, cô mệt rồi tôi thu xếp phòng cho cô nghỉ ngơi_Bác Trương muốn tìm cách để Thái Thi tránh đi

-Tôi lần này về không phải nghỉ ngơi mà là muốn tống cổ con điếm kia đi.

Hai từ con điếm kia cứ vang vọng bên tai của Tiểu Khiết, cô nuốt nghẹn hai mắt đỏ lên. Tay cô nắm chặt lại, lúc trước mọi người cũng gọi mẹ cô như vậy. Cô cảm giác như Thái Thi không phải xúc phạm đến cô mà đang xúc phạm đến mẹ của cô...

-Nhị tiểu thư, thiếu gia bảo cô về thì nên nghỉ ngơi_Bác Trương lại cố tiếp tục làm giảm căng thẳng giữa Tiểu Khiết và Thái Thi.

-Tôi không nghỉ ngơi, trong nhà có thứ dơ bẩn tôi không đi_Thái Thi tức giận đi về phía của Tiểu Khiết

-Tôi...tôi....tôi không phải thứ dơ bẩn

Tiểu Khiết đột nhiên ngập ngừng sau đó cao giọng hơn bình thường làm cho mọi người đưa mắt nhìn cô. Tay cô nắm chặt lại thành quyền, đôi vai run rẩy vì tức giận và uất ức.

-Tôi là Viêm thiếu phu nhân.

Hắn từng nói cô chính là Viêm thiếu phu nhân duy nhất và đây là đặc quyền mà mãi mãi ai cũng không thể có được. Cô được hắn cấp cho danh phận hẳn hoi, trên pháp luật cô cũng là người vợ hợp pháp. Cô không phải tình nhân, không phải gái bao cho nên cô không phải thứ dơ bẩn.

-Tôi không thừa nhận_Thái Thi hét lên kích động khi người phụ nữ không biết xấu hổ kia lại mặt dày như vậy lớn tiếng nói như vậy.

-Em không thừa nhận nhưng anh thừa nhận.

Giọng của hắn vang lên, tiếp đó thân ảnh của hắn xuất hiện trong đại sảnh lớn. Tiểu Khiết và cả Thái Thi điều kinh ngạc nhìn về phía của hắn. Đôi mắt lạnh lùng nhìn Thái Thi sau đó lại nhìn sang Tiểu Khiết, đôi mắt lạnh lùng của hắn không làm cho Tiểu Khiết thấy sợ trái lại làm cô thấy yên tâm. Nước mắt bất chợt rơi xuống....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net