chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt cho ánh mắt có thể giết người Jacky vẫn nở nụ cười khiêu chiến không chút lo lắng, bảo phủ quanh hắn là một tầng sát khí. Nếu như sát khí xung quanh hắn có thể tổn hại người chắc rằng Jacky đã chết không chốn dung thân...

Jacky cũng không biết tại sao bản thân lại vui nhưng lại có nỗi đau xen lẫn vào đó, cậu vòng tay lại bình thản chờ đợi phản ứng tiếp theo của hắn.

-Tối nay đến Viêm gia ăn cơm, tôi sẽ cho cậu câu trả lời.

Jacky cười nhẹ khi nhận được đáp án, Viêm thiếu gia quả nhiên chính là Viêm thiếu gia từ lời nói và hành động hoàn toàn khác người.

Tiểu Khiết ở nhà cùng thím Trân bận rộn chuẩn bị bữa tối, hôm nay hắn gọi điện về bảo muốn về nhà ăn cơm còn dẫn theo một vị khách. Người này chính là Jacky, hai lần cô thoát nạn điều do Jacky cứu cho nên cô đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon để tiếp đãi Jacky.

-Thiếu gia!

Nghe đám người hầu từ cửa chào, Tiểu Khiết vội từ nhà bước nhanh ra...

-Anh về rồi!

Cô nở nụ cười ngọt ngào chạy đến xà vào lòng của hắn, hiện tại họ thân mật trước mặt mọi người đã không làm cho cô ngại ngùng như trước đây nữa.

-Nhớ tôi sao?

Hắn nở nụ cười nhẹ cuối xuống hôn lên đôi môi của cô làm cho Tiểu Khiết đỏ mặt nhưng vẫn cười nhẹ. Jacky nhìn thấy họ ân ái xem mọi người như không khí thì hắn giọng nhắc nhở

-Jacky!_Tiểu Khiết hơi ngượng ngùng phát hiện ra Jacky ở phía sau

-Khiết Khiết!Đã lâu không gặp_Jacky gọi thân mật không để tâm cái người kia đang nhíu mày khi nghe hai tiếng "Khiết Khiết" chói tay kia.

-Jacky!Anh tới rồi sao. Em không biết anh thích ăn món gì cho nên chỉ làm vài món mong anh sẽ không chê.

Tiểu Khiết nhiệt tình tiếp đoán Jacky mà không nhìn ra hai người đàn ông đang nhìn nhau với ánh mắt khác lạ. Họ nhanh chóng đi về bàn ăn để dùng cơm tối, suốt buổi cơm tối Tiểu Khiết cảm thấy hắn không nói gì ngoài việc gắp thức ăn cho cô. Jacky thỉnh thoảng pha trò nói chuyện rất vui vẻ với cô ...mặc kệ cho ai kia có khó chịu đến đâu.

-Uống trà đi_Cô đặt tách trà hoa nhài trước mặt Jacky

-Cám ơn, cơm tối hôm nay rất ngon_Jacky cầm tách trà cười ngọt ngào với Tiểu Khiết

-Cám ơn anh_Cô thấy nhẹ lòng ít ra không làm cho Jacky phật lòng

-Có phải chúng ta nên vào chủ đề?_Jacky trực tiếp nói nhìn về phía Á Luân nãy giờ im lặng

Tiểu Khiết khó hiểu nhìn hắn nãy giờ im lặng, nâng nhẹ tách trà uống một ngụm. Hắn nhẹ thả người dựa vào sofa sau đó nhìn Tiểu Khiết chậm rãi mở lời..

-Jacky muốn tôi cho cậu ta một thứ để đáp lại việc cậu ta đã cứu em hai lần.

-Uhm_Tiểu Khiết gật đầu, việc trả ơn là tất nhiên nhưng sau cô cảm giác hình như không đơn giản.

-Thứ tôi muốn chính là cô đó Khiết Khiết.

Jacky nhanh miệng nói làm cho Tiểu Khiết giật mình kinh hãi sau đó quay sang nhìn hắn như muốn biết rằng họ sẽ không đem cô ra đùa. Hắn khẽ gật đầu như chắc rằng Jacky không đùa và cô cũng chẳng phải nghe lầm.

-Tôi cho em lựa chọn_Hắn bình thản nhìn Tiểu Khiết _ Theo hay không theo đó là lựa chọn của em.

Tiểu Khiết nhìn Jacky đang cười nhạt mở lời_ Tôi là thật lòng muốn có em Khiết Khiết à!

Tiểu Khiết thấy nặng lòng tay nắm chặt lại, bình thường hắn sẽ giữ chặt lấy cô không cần cô có đồng ý hay không cũng không trao cô cho bất kì đàn ông nào. Hôm nay, tại sao lại đặt cô vào tình huống này.

-Theo tôi về Luân Đôn, tôi nhất định bảo hộ em thật tốt_Jacky đưa tay ra chờ đợi câu trả lời của Tiểu Khiết

Tiểu Khiết thở dài đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn Jacky_ Anh có tôi không?

-Yêu_Jacky lập tức đáp ngay không cần suy nghĩ, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Tiểu Khiết không rời

Tiểu Khiết nhìn Jacky một chút sau đó cười nhẹ lắc đầu _ Jacky, anh không yêu tôi!_Cô chắc chắn khẳng định

-Sao em lại nghĩ vậy?Tôi là thật lòng..._Jacky khó hiểu nhìn Tiểu Khiết, cậu đã đủ thành tâm mà

-Tôi biết anh thật lòng....chỉ là thật lòng muốn mang tôi rời đi. Người anh yêu không phải tôi, không đúng sao?Trong ánh mắt của anh tôi không nhìn thấy một tia tình yêu nào.

Jacky nghe xong bật cười nhẹ, một tràng vỗ tay vang lên hắn lúc này mới thong thả đứng dậy đi về phía Tiểu Khiết vòng tay ôm lấy eo cô kéo nhẹ vào lòng. Cuối xuống hôn lên đỉnh đầu của cô một nụ hôn dịu dàng..

-Em càng lúc càng làm cho tôi bất ngờ!

-Jacky cười nhẹ bỏ nhẹ một tay vào túi quần_Ngay từ đầu tôi đã biết sẽ thua, trò chơi này không thú vị chút nào.

-Jacky!Ngoài việc này ra anh còn muốn việc khác không?_Tiểu Khiết vẫn muốn trả ơn cho Jacky.

-Vậy trao người đàn ông của em cho tôi_ Jacky đưa mắt nhìn Á Luân

-Điều này....cũng không được.

Tiểu Khiết ôm chặt cánh tay của Á Luân lắc đầu đáp, Á Luân cười nhẹ nhìn cô cũng đã biết nên bảo vệ thứ thuộc về mình.

-Vậy thì không cần gì nữa, tôi muốn hai người nợ tôi_Jacky cười nhẹ _Bây giờ, tôi về đây không quấy rầy nữa.

-Jacky, nếu anh không ngại có thể buổi tối đến đây ăn cơm_Tiểu Khiết là mời thật lòng.

-Ăn cơm ngoài không tốt đâu_Hắn cũng mở lời mời

-Nếu không việc tôi sẽ đến.

Jacky mang nụ cười nhàn nhạt nhưng tâm chua xót rời khỏi Viêm gia, Tiểu Khiết đưa ánh mắt đồng cảm nhìn theo. Cô biết Jacky là thật lòng thích chồng của cô chỉ là mối quan hệ này có lẽ sẽ không mấy ai chịu chấp nhận. So với một cô gái thì tình yêu kia của Jacky còn đẹp đẽ hơn...

-Sao rồi cảm thấy luyến tiếc sao?_Giọng hắn vang lên làm cho Tiểu Khiết quay lại với hiện tại quên đi những cảm xúc trôi bềnh bồng kia.

-Cô nhíu mày nhìn hắn _ Anh đã đoán được em sẽ từ chối đúng không?_ Nếu không phải vậy hắn có chắc rằng sẽ để cô lựa chọn, Viêm thiếu gia không làm việc gì nếu không nắm chắc phần thắng.

-Hắn bật cười một tràng dài hôn lên phớt lên môi của cô _Em càng lúc càng hiểu tôi !

-Hừ!

Tiểu Khiết đẩy nhẹ hắn ra giận dỗi bước lên lầu, hắn nhìn theo cười đắc ý sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo để dỗ dành cô.

Trong căn nhà giam, Tâm Di sợ hãi đến nỗi mệt mỏi mà đã ngủ thiếp đi một chút. Khi cánh cửa nhà giam mở ra, một ánh sáng lóe lên chói mắt khiến cho ả phải tỉnh táo. Một vài người lịch lãm bước vào làm cho Tâm Di hốt hoảng và sợ hãi....

-Các người định làm gì?

Cô bị lôi ra ngoài sợ hãi mà la hét, bản thân ả cũng chẳng có chút mà chống cự. Thân thể của ả mệt mỏi ngay cả đầu óc cũng mệt mỏi theo.

-Ngô nhị tiểu thư, bình tĩnh đi!

Giọng nói ma quỷ câu hồn của hắn vang lên làm ả run bần bật lên, kẻ ngồi trên cái ghế ở căn phòng rộng lớn đang hút điếu thuốc vẻ mặt lạnh lùng nhưng nụ cười nhàn nhạt lại khiến người ta cảm giác hắn đang thích thú khi thấy được con môi run sợ....sự kích thích này làm hắn rất thích thú....

-Anh định làm gì?_Tâm Di hét lên

-Tất nhiên là đòi nợ....để xem...nợ mà cô nợ vợ tôi cũng rất nhiều đó.

-Tôi không có....tôi chỉ là bị tên họ Hồ kêu xúi giục thôi. Tôi không có ý hại Tiểu Khiết anh tha cho tôi đi.

Cô lúc này run lên quỳ rạp xuống đất dập đầu cầu xin hắn tha thứ, cô không muốn như mẹ bị chết không toàn thây và đau đớn.

-Không cần khẩn trương như vậy_Hắn cười nhẹ đi lại cái chỗ lắp camera bắt đầu bấm nút quay lại

-Anh muốn làm gì?_Tâm Di cảm giác run sợ khi hắn định quay lại cái gì đó.

-Cô luôn muốn Tiểu Khiết bị đàn ông khác chà đạp không phải sao?Hôm nay tôi cũng sẽ cho cô thử chút cảm giác bị chà đạp là thế nào có chịu không?

Cả người của Tâm Di run lên nhìn những tên đàn ông lịch lãm xung quanh, hắn muốn bọn chúng cưỡng bức cô cùng một lúc sao?

-Không cần sợ như vậy, đám thuộc hạ của tôi dây quần rất chặt. Họ không có hứng thú và cũng không dám trèo cao đâu Ngô nhị tiểu thư.

Tâm Di khó hiểu với lời của hắn thì đột nhiên một tên bước trên tay cầm một cái thùng gỗ đậy nắp kín đặt xuống đất.

-Thiếu gia đã chuẩn bị xong!

-Bắt đầu đi!

-Buông tôi ra....

Tâm Di không biết hắn định làm gì nhưng mà cô bị hai tên kèm chặt tay hai tên còn lại cởi váy và quần lót của cô ra kéo rộng hai chân của cô ra.....Tiếp đó Tâm Di trố mắt mặt xanh mét không còn hột máu nào nhìn thứ trong thùng gỗ được lôi ra. Đó là một con lươn trơn nhợt lằng quằng....

-Không...có người không thể làm gì....không....

Tâm Di hét lên bây giờ cô đã biết tên ác quỷ kia định làm gì, ánh mắt của hắn nhìn cô không chút mải mai thương hại. Ngồi trên chiếc ghế thong thả hút điếu thuốc nghe tiếng la hét của Tâm Di càng lúc càng cao hơn...

-AAAAAAAA...không...........

Con lươn kia được đút vào trong cửa mình của Tâm Di, làm cô đau đớn la hét ỉnh ỏi. Đám thuộc hạ nhìn người phụ nữ kia không phải bị một tên đàn ông hành hạ mà là bị một con lươn to lớn sống nhăn hành hạ. Nó cứ lách qua cửa mình của cô chui sâu vào....

-AAAAA.....

Tiếng la hét đau đớn tột cùng từ từ nhỏ dần, máu từ miệng của Tâm Di cũng từ từ tuôn ra. Hai mắt của ả mở to không nhắm lại. Cửa mình bị con lươn kia triệt để công phá nát bên trong......

-Đem đoạn băng đó gửi cho Ngô Sâm Viễn đi!

-Dạ, thiếu gia!

Qua ngày hôm sau, tại biệt thự Ngô gia nhận được thi thể của Ngô Tâm Di cùng với cuốn băng. Cả người của Ngô Sâm Viễn và Ngô Hạo Phong điều trấn động mạnh.

-Con gái...!

Ngô Sâm Viễn run rẩy nhìn xác chết của Tâm Di, hai mắt mở to vẻ mặt vẫn còn hiện lên sự đau đớn và kinh hãi tột độ, bên dưới chiếc váy thấm đỏ một màu của máu. Cuốn băng kia làm cho Hạo Phong phải lạnh run cả người.

-Ba, chúng ta nên làm gì?_Hạo Phong run rẩy và đau đớn với cái chết của em gái

-Chuẩn bị hậu sự cho tốt đi.

Ngô Sâm Viễn nén đau thương tay nắm chặt lại rời khỏi phòng khách nhuốm màu tang thương đó. Ông bước lên lầu hai tay nắm chặt lại thù giết vợ và con ông nhất định bắt tên họ Viêm đó trả đủ vốn và lãi.

Tiểu Khiết buổi sáng khi cùng hắn ăn bữa sáng cô nhìn tờ báo bên cạnh thì giật mình, bánh mì trên tay rơi xuống. Tập đoàn Ngô thị thông báo con gái Ngô Tâm Di đột nhiên bệnh nặng qua đời. Cô kinh ngạc đến không thể mở lời.

-Chị ấy đã chết?

Cô không dám tin sau đó chợt nhớ đến gì đó đưa mắt nhìn người ngồi đối diện hắn vẫn ăn sáng bình thường không tỏ ra chút quan tâm, ngạc nhiên hay là hứng thú gì.

-Á Luân!

Cô khẽ gọi môi mấp máy muốn hỏi gì đó nhưng sau đó tất cả những lời đó điều nuốt vào trong bụng. Cô biết là hắn làm nhưng cô cũng không muốn truy cứu hay là hờn giận gì. Cô biết đối quá rõ bản tính của hắn.

-Muốn đi dự tang lễ sao?_Hắn mở miệng như nhìn ra được những gì cô nghĩ

-Tiểu Khiết khẽ lắc đầu_ Em cảm thấy không nên đến đó nhưng mà em muốn đến chỗ tiễn chị ấy anh đi cùng em có được.

-Được_Hắn khẽ gật đầu đồng ý không từ chối.

Tiểu Khiết đẩy tờ báo sang tiếp tục dùng bữa sáng, cô phải tập đối diện với tất cả mọi thứ. Nhưng mà trong lòng cô vẫn đang phân vân, liệu kế tiếp người hắn đối phó sẽ là cha cô có đúng hay không?

Tang lễ của Tâm Di được diễn ra nhưng lại rất đơn giản, khi chiếc hòm kia hạ sâu xuống tận mấy lớp đất những nhánh hoa cúc trắng cũng được đặt xuống thì cũng là lúc cát bụi trở về cát bụi. Ngô Sâm Viễn dù đau lòng nhưng vẫn nén đau thương tiễn khách và theo đứa con trai rời khỏi....Khi tất cả rời đi, Tiểu Khiết cùng hắn mới bước ra, trên tay của cô là nhánh hoa cúc trắng ...cô nhẹ nhàng đặt nhàng hoa cúc đó xuống trước mộ của Tâm Di..

-Chị, mong rằng kiếp sau giữa chúng ta sẽ không có bất kì ân oán gì.

-Cô cuối nhẹ đầu sau đó mỉm cười quay sang nhìn hắn _Chúng ta về thôi!

Trong lòng của hắn không hề có sự ân hận hay ăn năn nào. Người phụ nữ kia đã trở về cát bụi ân oán giữa ả và hắn kết thúc. Nhưng mà người con sống thì vẫn sẽ chưa kết thúc đơn giản như vậy.

Đêm hôm đó, Tiểu Khiết cứ chằn chọc không ngủ được. Cô vẫn luôn sợ không biết kế tiếp có phải là ba cô hay không?Dù ông ta lạnh lùng và tàn nhẫn thế nào thì ông ta vẫn là người đã tạo ra cô.

-Không ngủ được sao?

Cô liên tục trở mình làm cho hắn cũng không ngủ được, từ khi viếng mộ của Tâm Di cô về nhà dù vui vẻ nhưng rõ ràng cũng có thất thần.

-Á Luân!Em có thể xin anh một chuyện hay không?_Cô biết không thể trốn tránh hay giấu diếm chi bằng cùng hắn thỏa hiệp.

-Nói nghe xem_Hắn nhìn người phụ nữ trong lòng ánh mắt lo lắng kèm theo phân vân nhìn hắn như sợ rằng hắn sẽ không đáp ứng cô.

-Em sẽ dùng cả đời này để yêu anh, em hứa sẽ không rời xa anh....nhưng mà...anh có thể hay không đừng lấy mạng của ông ấy_Cô chính là đang ám chỉ đến Ngô Sâm Viễn

-Được_Hắn đồng ý

-Thật sao?_Cô không dám tin hắn sẽ hứa với cô

-Tôi sẽ không lấy mạng của ông ta _Đây là giới hạn mà hắn có thể đáp ứng.

-Cám ơn anh_Tiểu Khiết dùi vào lòng của hắn nhẹ nhõm thở ra.

-Ngủ đi!Nếu em còn không ngủ tôi sợ là tôi sẽ muốn chút vận động cùng em!

Hắn cười nhẹ hôn lên đôi môi của cô, thời gian gần đây họ có cùng nhau ân ái nhưng hắn vẫn hạn chế bởi vì cơ thể của cô rất yếu. Tiểu Khiết nở nụ cười nhắm nhẹ đôi mắt lại yên tâm chìm vào giấc mộng trong lòng người đàn ông mà cô yêu. Hắn im lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ như thiên thần của cô, cả đời hắn kế hoạch tỉ mỉ mà hắn cố vạch ra vì cô mà từ từ biến đổi....

Hồng Uyên thất thần đi trong siêu thị, cứ gặp thứ gì cần cô vô thức mà bỏ vào vỏ xe đẩy đi. Thời gian này, cô cứ cảm thấy bất an. Tính tình của Vũ Uy cũng trở nên kì quái, hắn càng lúc càng như muốn phát điên kể từ khi nhận được đầu của cha mẹ hắn. Hiện tại hắn công khai quay trở về Hồ thị mà không hề sợ đến thế lực của Viêm gia. Cô được biết hắn đang ngấm ngầm của Ngô Sâm Viễn muốn trừ khử tất cả nguồn tài lực và của Viêm gia và tìm chứng cớ phạm tội của họ...


-Dụ tiểu thư!Thiếu gia của tôi mời cô!

Hồng Uyên giật mình khi rời khỏi siêu thị lại bị hai người đàn ông mặc âu phục đen lịch lãm đưa tay cản đường. Cô nhận ra họ là người của Viêm gia, cả người của cô run lên túi đồ trên tay rơi xuống. Cô nhìn sang đường thấy chiếc xe thể thao đậu bên đó cửa kính đang từ từ hạ xuống người ngồi trong xe không ai khác chính là tên ác quỷ kia...

-Mời!

Hai tên đó cao giọng như áp đảo làm cho Hồng Uyên không có cách nào khác chính là theo họ qua lộ đi về phía chiếc xe kia. Cô sợ hãi và run rẩy ngồi vào phía sau xe cùng hắn khi cánh cửa xe mở ra.

-Không cần sợ, tôi sẽ không làm gì?

Nhìn cô run sợ giọng của hắn trở nên dịu dàng quay qua nhìn Hồng Uyên vẫn đang cuối mặt đôi vai run lên thấy rõ. Hắn cười nhạt đưa tay nâng nhẹ cằm của Hồng Uyên bắt cô đối diện với hắn...

-Tôi sao có thể làm hại một người xinh đẹp như vậy?

-Anh....anh ....muốn gì?

Hồng Uyên sợ hãi nhìn hắn nhưng không thể không thừa nhận, đôi mắt và gương mặt kia dù lạnh lùng và đáng sợ nhưng cũng rất cuống hút. Ngay khoảnh khắc khi cô nhìn thấy hắn lần đầu cô đã cảm thấy ganh tỵ với Tiểu Khiết. Bởi vì có thể tìm được một người đàn ông như vậy gửi thân. Chính vì sự ganh tỵ này cho nên càng làm cho cô quyết tâm phải hủy hoại Tiểu Khiết giúp cho Vũ Uy.

-Muốn cô giúp tôi!_Hắn cười nhẹ đáp _Tôi cho cô hai lựa chọn, thứ nhất ở bên cạnh tôi phục vụ tôi thì tôi sẽ giữ lại mạng cho cô. Thứ hai, cứ ở bên cạnh tên khốn kia...kết cục thì tôi không biết....

Hắn cố ý nhấn mạnh điều thứ hai, cứ như rằng cách của cô chết thế nào hắn không chắc là sẽ có thê thảm hơn Tâm Di hay không? Chỉ một câu lấp lửng khó hiểu cũng làm cho Hồng Uyên sợ hãi hơn...

-Cầm lấy, suy nghĩ xong đến tìm tôi

Đang lúc Hồng Uyên đang phân vân hắn đưa cho cô một tờ giấy sau đó Hồng Uyên bị kéo ra khỏi xe. Khi kịp tỉnh hồn lại thì chiếc xe kia đã rời đi. Để lại cho cô chỉ là một tờ giấy có ghi địa chỉ và số điện thoại liên lạc.


Trên xe hắn nhàn nhã cười nhạt khi con mồi kia sắp cắn câu, trò chơi với người phụ nữ này chỉ là mới bắt đầu. Loại phụ nữ có tâm lạng chạ kia muốn leo lên giường nằm dưới thân của hắn xem ra còn phải mơ tưởng thêm vài kiếp. Nhưng mà hắn sẽ để cho cô thỏa mãn theo cách mà an bày để cô ta đem lại lợi ích triệt để cho hắn....


-Nè, cậu bảo tôi tìm những tên này làm gì?

Dịch Nho đưa cho hắn một vài cái danh sách sau đó khó hiểu nhìn hắn không biết đang suy tính điều gì.

-Cứ chuẩn bị mọi thứ tốt cho tôi là được.

-Không vấn đề

Dịch Nho không hỏi nữa mà ra ngoài, chỉ còn lại hắn ngồi thư phòng ngón tay khẽ nhịp nhẹ trên mấy cái hồ sơ và tấm hình cười hết sức đắc ý.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net