chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Tiểu Khiết chưa có buổi sáng nào đặc biệt như ngày hôm nay, khi cô mở mắt ra vén tấm rèm cửa để những tia nắng ấm áp len vào căn phòng màu trắng nụ cười nở rộ trên môi. Bàn tay cô đặt lên bụng cảm nhận nơi đó đang có một giọt máu đang dần thành hình.....Cho đến tới bây giờ, cô vẫn không tin đây là sự thật....Tối hôm qua, khi Vũ Triết mỉm cười nói với cô...

-[i]"Chúc mừng em Tiểu Khiết, em sắp cho Viêm gia một tiểu thiếu gia rồi."[/i]

Cả người cô cứng lại, vẫn không tiếp thu kịp lời của Vũ Triết cho đến khi cô hiểu được nụ cười hạnh phúc xen lẫn những giọt nước mắt lăn trên má....

-Tuy là buổi sáng nhưng mà không khí đang trở lạnh.

Chiếc áo khoác ấm áp được hắn choàng cẩn thận lên người của cô, Tiểu Khiết quay lại cười ngọt ngào.

-Em vẫn cảm thấy đây như một giấc mơ.

Lời cô vừa dứt đã nhận được nụ hôn nhiệt tình, ấm áp của hắn vào buổi sáng. Hắn hôn đến khi cô hít thở không thông mới buông ra nở nụ cười dịu dàng...

-Đã xác định rõ được là thật hay mơ chưa?

Hai má của cô đỏ lên nhưng vẫn không thể che dấu nụ cười hạnh phúc mà gật đầu. Tình yêu của họ đã có thể đơm hoa kết trái...Lần này, cô nhất định phải thật tốt sinh cho hắn một đứa trẻ khỏe mạnh.... Cô muốn đứa bé cô đôi mắt hút hồn như hắn, muốn nó có sự trầm lặng đến dịu dàng như ba của nó....Tất cả của hắn cô điều thấy tốt đẹp...

-Thật tốt với không anh. Chúng ta có thêm thành viên.

Hắn ôm lấy cô vào lòng _ Sẽ vất vả cho em!

-Không vất vả, em là tự nguyện_Chỉ cần là con của hắn và cô thì sẽ không vất vả chút nào.

-Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong!

Bác Trương gõ cửa phòng cắt ngang không gian riêng tư của họ. Hắn quyến luyến buông cô ra....

-Đi thôi!

Hắn nắm lấy tay của cô giúp cô mặc lại áo khoác cẩn thận sau đó xuống lầu. Hôm nay, cô quyết định đến trại giam để thăm Ngô Sâm Viễn. Dù ông ta từng phụ bạc mẹ cô, cũng chẳng cho cô tình yêu của một người cha. Nhưng cô lại không thể bỏ ông ta....

Chiếc xe dừng lại ở trước đồn cảnh sát, hắn không xuống xe bởi vì hắn không thể gặp kẻ thù. Hơn nữa, hắn muốn để cô và Ngô Sâm Viễn có không khí riêng.

-Em sẽ quay lại nhanh thôi.

-Được rồi, đi đi!

Hắn cười dịu dàng vén nhẹ sợi tóc dính ở má của cô, hắn sẽ ngồi đây đợi cô....

Trong trại giam lạnh lẽo, Tiểu Khiết bước từng bước đến phòng thăm tù nhân. Cô ngồi xuống chiếc ghế lạnh buốt có chút khẩn trương chờ đợi...Một lát sau, một người đàn ông bước ra với hai tay chân bị còng lại mặc bộ đồ tù nhân sọc trắng đen bước ra. Tiểu Khiết mở to mắt cô chút không dám tin đó là cha cô...Ngô chủ tịch cao cao của Ngô thị ...mái tóc hoa râm của ông hơi rối, ánh mắt hiện lên sự mệt mỏi và sợ hãi....Chỉ mấy ngày mà nhìn ông tiều tụy hơn rất nhiều ...

-Ba!_Cô mở miệng gọi

Ngô Sâm Viễn đưa ánh mắt xấu hổ nhìn Tiểu Khiết, ông không dám nghĩ cô sẽ lại vào thăm ông. Đứa con trai ông cưng chiều vậy mà lại bỏ trốn đi...bỏ mặc ông.

-Ba trong này có tốt không?Tại sao lại ốm như vậy có phải ăn uống không?

-Con không cần lo cho ba_Ngô Sâm Viễn nhìn vẻ mặt quan tâm của cô Tiểu Khiết càng xấu hổ và đau đớn hơn_Ba đối xử với con như vậy con không hận ba sao?

-Hận?_Tiểu Khiết cười nhẹ, nói không hận là giả dối nhưng mà hận thì có được ít gì. Cô khẽ lắc đầu, dù sau ông cũng đã gần kề cái chết tại sao cô còn phải dày vò ông.

-Ba yên tâm, con sẽ nhờ Á Luân nói với quản ngục một tiếng. Có lẽ sẽ thu xếp ổn cho ba được thoải mái.

-Không cần phiền phức chẳng bao lâu cũng sẽ phải chết. Hơn nữa, ba không muốn nợ ân tình của Thẩm gia.

Tiểu Khiết im lặng nhìn Ngô Sâm Viễn đến lúc này hối hận có lẽ đã quá muộn. Cô chỉ có thể thầm than thay cho ông, nếu biết trước có kết thúc như vậy thì lúc trước đừng làm.

-Đã đến lúc ba xuống dưới địa ngục trả nợ cho Thẩm Đình Hạo.

-Ba_Tiểu Khiết nhìn ông ăn năn lòng cô cũng chua xót nhưng cô không thể thay đổi được gì _ Con đã mang thai.

-Thật sao?Chúc mừng con_Ngô Sâm Viễn ngẩn đầu nở nụ cười chân thành, một niềm vui trong cuộc sống ngắn ngủi còn lại của ông.

-Khi nào con sinh sẽ bế bé đến cho ba xem_Tiểu Khiết đặt tay lên bụng cười hạnh phúc

-Chỉ sợ ....._Ngô Sâm Viễn biết không thể đợi đến ngày thấy mặt cháu ngoại, nhưng mà có lẽ Tiểu Khiết sẽ bế nó đến trước bia mộ của ông ....

Tiểu Khiết nhìn ông trầm tư không nói tiếp cô cũng hiểu, đôi mắt của cô đỏ lên sóng mũi cay cay nhưng lại cố kèm chế nước mắt.

-Hãy chăm sóc bản thân thật tốt....còn có....hãy nói với Viêm Á Luân....ba xin lỗi. Dù rằng lời xin lỗi này bây giờ không có tác dụng.

Nói xong Ngô Sâm Viễn đứng lên quay lưng đi vào phòng biệt giam, Tiểu Khiết đưa mắt đứng nhìn theo không nói gì thêm. Cô biết ông đang bị lưng tâm dày vò, cho dù bây giờ ông có rất nhiều lời muốn nói nhưng nói ra đã không còn tác dụng. Có lẽ những lời xám hối ông sẽ giành để nói với Thẩm Đình Hạo dưới địa ngục.

Ngồi trên xe Tiểu Khiết vẫn im lặng không nói gì, ngày xử bắn cô sẽ không đến. Cô biết Ngô Sâm Viễn sẽ không muốn cô đến....

-Á Luân!_Tay cô nắm chặt lấy tay của hắn nở nụ cười gượng đè nén cảm xúc mất mát _Anh muốn đặt tên con là gì?

Cảm nhận được lòng bàn tay của cô túa ra mồ hôi lạnh hắn kéo cô để cô ngã đầu lên vai của hắn ....

-Dù là con gái hay con trai sẽ đặt là "Kì"

-Tiểu Kì_Tiểu Khiết cười ngọt ngào _ Viêm Tiểu Kì_Cô ngước nhìn hắn

-Phải_Hắn gật đầu
-Chúng ta sẽ đem lại cho Tiểu Kì cuộc sống thật hạnh phúc.

Tiểu Khiết nắm chặt tay hắn dựa vào bờ vai của hắn nở nụ cười hạnh phúc nghĩ đến những ngày tháng vui vẻ sắp tới. "Thẩm Kì" một cậu bé không có tuổi thơ trọn vẹn, mang nhiều nỗi đau và mất mát chìm đắm trong thù hận không thể sống với cái tên thật của mình. Bây giờ, hắn muốn mang lại cho Viêm Tiểu Kì một tuổi thơ và một gia đình trọn vẹn....Đó là tất cả tình yêu của hắn và cô....

Ngô Sâm Viễn bị tử hình, Tiểu Khiết đem tro cốt của ông ta an táng cẩn thận. Người chết rồi mọi thứ cũng sẽ hóa thành tro bụi hận thù cũng như vậy. Đối với Á Luân xem như đây là một kết thúc...

-Đã chuẩn bị xong chưa?

Á Luân mở cửa bước vào phòng Tiểu Khiết đang mặc chiếc váy trắng tóc được bới gọn lên nhìn rất trang nhã nhưng không kém phần sang trọng.

-Có thể đi gọi_Cô từ từ đi về Á Luân.

Hôm nay, họ đến dự tiệc chiêu đãi của Cổ gia. Chính là cha nuôi của Tiểu Khiết...Tuy rằng, chỉ là cha nuôi nhưng ông Cổ lại rất quan tâm Tiểu Khiết. Khi cô mất tích đã giúp Á Luân tìm kiếm, khi cô trở về biết sức khỏe yếu không ngừng cho người đem thuốc bổ và thức ăn sang. Biết cô mang thai còn gửi rất nhiều bài thuốc bổ và thức ăn có dinh dưỡng cho cô làm cho Á Luân và Tiểu Khiết bật cười bởi vì ăn đến khi cô sinh cũng chưa hết..

-Tiểu Khiết, ta bảo vài y tế có kinh nghiệm qua chăm sóc cho con.

-Ba nuôi không cần đâu, bụng con vẫn chưa lớn mà.

-Không được, sức khỏe của con yếu như vậy phải chăm sóc cẩn thận.

Thấy bác Cổ kiên quyết như vậy Á Luân chỉ có thể khẽ mỉm cười _ Em cứ nghe lời bác Cổ đi!

-Vậy con cám ơn ba nuôi_Tiểu Khiết cười hạnh phúc_Con cũng thay mặt đứa bé cám ơn ông ngoại của nó.

Ông Cổ bật cười lớn đầy hạnh phúc _Tốt lắm, tốt lắm!Con phải sinh cho ta đứa cháu bụ bẫm. Sau này ta sẽ giao Cổ thị lại cho nó.

Tiểu Khiết và Á Luân chỉ bật cười mà thôi bởi vì họ thích ông Cổ không phải vì thế lực của Cổ thị. Tiểu Khiết sờ nhẹ cái bụng cảm giác được đứa bé này thật sự rất hạnh phúc.

Cả ba người trò chuyện rất vui vẻ, họ không biết rằng len lỏi trong đám quan khách lại có một ánh mắt đang nhìn hao háo đầy thù hận về phía họ.

-Jacky!Á Luân cho tôi nghỉ phép tôi định sang Anh du lịch_Dịch Nho cười sảng khoái, cậu có thể được nghỉ phép thư giãn.

-Được, qua đó sẽ dẫn cậu đi tham quan...tìm mấy cô xinh đẹp giới thiệu_Jacky bật cười lắc lắc ly rượu trên tay.

-Phụ nữ nước ngoài....?_Dịch Nho sờ sờ cằm nhìn Jacky

-Đúng, phụ nữ nước ngoài cũng không tệ đâu. Thay đổi khẩu vị một chút_Jacky tinh quái nói.

-Ý này hay..._Dịch Nho bật cười chạm ly với Jacky

Ở phía xa, Vũ Triết đang bị một đám con gái vây lấy. Bác sĩ Đường nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt không có hiện lên hai chữ đào hoa hay phóng túng nên đặc biệt thu hút phái nữ. Lại thêm độc thân tương lai có thể là viện trưởng...cho nên rất nhiều cô gái mong muốn được làm bà Đường...

Tiếng cười nói huyên náo vang khắp hội trường, tiếng nhạc du dương của đàn dương cầm hòa lẫn vào không khí sôi nổi. Mọi người nói cười đến không hề hay biết rằng có một kẻ ngụy trang đang lẻn vào đang muốn làm xáo trộn tất cả....

Tay kẻ đó cầm một cây súng ngắn loại mini nhưng có lực sát thương rất lớn. Hắn đang đi lại gần phía của Tiểu Khiết và Á Luân xuyên qua tầng lớp người ....

Khi họng súng vô tình đang chỉa về phía họ, giác quan cảnh giác nhạy béng của Á Luân đột nhiên thức tỉnh. Hắn quay đầu theo phản xạ kéo Tiểu Khiết ra phía sau che lại cho cô....

-Á Luân!_Tiểu Khiết hét lên..

Viên đạn chỉ bắn xượt qua người hắn nhưng cũng đủ làm cho quan khách náo loạn la hét sợ hãi mà bỏ chạy. Tất cả vệ sĩ hướng về kẻ đó....muốn túm lấy hắn nhưng hắn hoàn toàn như muốn thí mạng với Á Luân cố tình chỉa súng về phía Tiểu Khiết....

-Dịch Nho!_Á Luân cố đẩy Tiểu Khiết về phía Dịch Nho

-Viêm Á Luân, hôm nay không phải mày chết thì tao chết_Hồ Vũ Uy hét lên chỉa súng về phía Á Luân khi hắn đang đẩy Tiểu Khiết cho Dịch Nho.

-Thiếu gia!

Đám vệ sĩ bên ngoài hét lên bởi vì họ phải chen lấn quá đám người đang chạy loạn xạ không thể đến gần hắn...

"Đoàng" Tiểu Khiết chỉ nghe thấy tiếng súng nổ vang tiếp đó cô thấy Vũ Uy ở phía sau bị đám vệ sĩ của Á Luân chế ngự. Hắn vẫn cố vùng vẫy nhưng cũng vô ích...chỉ là Á Luân hoàn toàn đứng trước mặt cô không có bất cứ vết tích bị thương nào...

-Jacky!

Tiếng gọi lớn của Á Luân làm Tiểu Khiết nhận ra người đỡ viên đạn đó chính là Jacky, cậu đang từ từ ngã xuống. Á Luân đưa tay đỡ lấy Jacky....

-Jacky!_Á Luân hốt hoảng nhìn máu tươm ra từ áo của Jacky...

-Cậu....không sao..._Jacky nở nụ cười nhìn Á Luân bình an

-Vũ Triết, cậu mau lăn lại đây_Á Luân hét lên ánh mắt hốt hoảng tìm kiếm Vũ Triết

Vũ Triết chạy lại đưa tay kiểm tra cho Jacky nhưng lại nhíu mày _ Tôi gọi xe cấp cứu!

-Mau cứu cậu ta_ Á Luân hét lên bởi vì máu cứ càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn.

-Jacky_Tiểu Khiết bịt miệng lại nước mắt rơi xuống.

-Vũ Triết, làm gì đó đi_Dịch Nho cũng lo lắng không kém

Vũ Triết nhíu mày nhìn Dịch Nho _Viên đạn ghim ngay tim cậu ấy....máu chảy như vậy e là....

-Cậu đang nói gì vậy hả?_Á Luân quát lớn lên nhưng bị tay nhuốm máu của Jacky kéo cánh tay áo của cậu...

-Đừng trách cậu ấy....cậu ta cũng đã cố rồi.._Jacky cười nhẹ xem như không có vấn đề gì, vẻ mặt dần dần tái nhợt đi.

-Tôi sẽ không để cậu chết..._Á Luân kiên quyết nói

Jacky cười hạnh phúc nắm chặt áo của Á Luân _Cậu có biết...chỉ như vậy cậu mới ôm tôi không?

-Đừng nói nữa_Á Luân đau đớn nhìn Jacky

Jacky lắc đầu, cậu muốn nói ra những điều trong lòng trước khi chết _ Tôi thật ganh tỵ với cô ...được một người thật lòng yêu thương...._Ánh mắt nhìn về phía Tiểu Khiết

-Anh cũng sẽ có mà..._Tiểu Khiết nghẹn ngào nói.

-Jacky khẽ lắc đầu cười khổ _Kể từ khi tôi xác định người mình yêu thì đã biết đoạn đường tương lai sẽ không có...._Jacky đau khổ nhìn Á Luân _Nếu như...nếu như không có Tiểu Khiết không có ánh mắt của xã hội cậu có yêu tôi không?

Á Luân khẽ gật đầu mà không cần suy nghĩ, Jacky cười khẽ dù biết đó chỉ là một lời nói dối chân thành giành cho kẻ sắp chết nhưng cậu vẫn thấy vui...

-Á Luân!Cậu có thể ôm tôi chặt hơn một chút không?

-Được....

Á Luân nghẹn ngào ôm chặt lấy Jacky vào lòng, nụ cười hạnh phúc của Jacky từ từ tắt dần đi bàn tay buông lỏng ánh mắt cũng khép lại....Tiểu Khiết và mọi người điều đau đớn nhìn Jacky rời đi mà không thể làm gì ngoài đứng nhìn....

Người ta nói ác quỷ là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn, không tính người. Nhưng mà đối với Tiểu Khiết ác quỷ đôi khi lại còn hữu tình hơn cả con người....Jacky ra đi để lại vết thương và sự day dứt trong tim của Á Luân. Cả một đêm hắn ngồi bên cửa sổ im lặng không nói bất cứ lời nào....

-Mẹ em nói con người khi chết sẽ sang một thế giới khác...mà thế giới đó không phải là thiêng đàng hay là địa ngục. Nó là một thế giới, không có thù hận không có tranh chấp. Nó chỉ tràn ngập tình yêu và hạnh phúc....và thế giới đó luôn tồn tại song song với thế giới của chúng ta.

-Jacky đã ở thế giới kia sao?_Hắn lúc này mới mở miệng.

-Tiểu Khiết gật đầu, cô từ phía sau ôm lấy hắn tựa cằm lên vài của hắn _Jacky vẫn sẽ mãi ở bên cạnh chúng ta, anh ấy nhất định đang ở bên kia của thế giới đó tìm hạnh phúc thật sự cho mình.

Hắn nở nụ cười nhẹ _Cám ơn em!

Đêm khuya vắng lặng, Tiểu Khiết chỉ có thể ở cùng hắn cùng hắn xoa dịu đi nỗi đau vá mất mát. ...dù rằng họ tiếp theo không nói thêm bất cứ lời nào....

Vài tháng trôi qua, Tiểu Khiết đã hạ sinh cho Viêm gia một tiểu thư kháu khỉnh ,đáng yêu. Gương mặt của nó gần như giống cô chỉ là cặp mắt lại giống ba nó....Á Luân xem nó như bảo vật ngày ngày điều bế trên tay ngay cả ông Cổ cũng thường sang Viêm gia mà giành bế Tiểu Kì với Á Luân.

-Trả lại đây_Á Luân nhíu mày với Dịch Nho_Đừng tự tiện lợi dụng con gái của tôi.

-Ê, cậu đang nói gì vậy.

Dịch Nho nhíu mày khi nhìn Tiểu Kì đáng yêu bị giành ra khỏi tay, cậu chỉ hôn lên má con bé mà bị nói là lợi dụng tên Viêm thiếu gia này cũng nghĩ quá nhiều đi.

-Cậu đừng có ý xấu với con gái của tôi_Á Luân ẵm Tiểu Kì đi lên lầu.

Tiểu Khiết nhìn theo mà bật cười, nhìn Á Luân cứ như đang bảo vệ người con gái mình yêu, giống một người đàn ông đang ghen tuông. Chả trách người ta thường nói con gái chính là tình nhân kiếp trước của ba.....Đôi khi cô cũng thấy ganh tỵ một chút với cô con gái nhỏ...

-Haizz...cái tên này thật là....Tiểu Khiết...em xem...cứ vậy sau này ai dám đến gần Tiểu Kì_Dịch Nho bất mãn kiện cáo với Tiểu Khiết làm cho cô bật cười.

Trong căn phòng tối len lỏi chút tia sáng của ô cửa sổ nhỏ, một kẻ tóc tai bù xù, gương mặt lem luốc bị còng hai chân lại...bộ quần áo rách rưới và những vết thương trên người làm cho hắn trở thành một kẻ kinh tởm...

Ở bên ngoài, Á Luân với ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào bên trong. Vũ Uy hết sức khó khăn cầm mảnh vỡ của cái ly với đôi tay run run không chút sức lực cong người xuống muốn dùng mảnh vỡ đó lấy ra những con dòi đang bò lúc nhúc trong cái chân bị thương và hoại tử của hắn....

Hắn bị nhốt ở nơi u ám này được ăn no nhưng mà lại bị tra tấn lại không được chữa trị, cái chân bị thương của hắn đang dần thối rửa làm hắn hàng đêm điều phải la hét đầy đau đớn. Hắn muốn chết nhưng hoàn toàn không thể chết được.....Có người luôn chăm chú quan sát hắn canh giữ hắn không cho hắn có cơ hội chết....

-Viêm Á Luân!Mày hãy giết chết tao đi!_Hắn hét lên

-Nếu như để cho mày chết một cách dễ dàng như vậy tao đã không phải là Viêm Á Luân.

-Cầu xin mày....

Giọng Vũ Uy run run...hắn không thể chịu nổi đau đớn hành hạ, hằng ngày phải ngồi tự chữa vết thương cho bản thân....da thịt ngày ngày đang thối rửa. .....

Á Luân không nói gì cười lạnh lùng và nhẫn tâm quay lưng đi, hắn vẫn còn nghe vang vọng tiếng cầu xin của Vũ Uy từ phía sau lưng. Nhưng chỉ tiếc rằng hắn không hề có chút động lòng hay là day dứt....

-Làm ơn...làm ơn..._Vũ Uy gục trên sàn nhà lảm nhảm.

Sống không bằng chết chính là sự trả thù tàn nhẫn nhất....và chỉ có Viêm thiếu gia mới có thể làm ra điều này...Có thù sẽ báo.....
[p=30, 2, center]**********[/p]
-Mẹ, công chúa có thể ở cạnh ác quỷ sao?

Trên chiếc giường trải tấm ga màu hồng Tiểu Kì đáng yêu hai má phúng phính, đôi mắt sinh động với hàng lông mi cong vút chớp nhẹ nhìn Tiểu Khiết nằm bên cạnh..

-Tất nhiên_Tiểu Khiết gật đầu cười dịu dàng với cô con gái trong lòng.

-Nhưng mà không phải hoàng tử mới cùng công chúa sao?_Tiểu Kì khó hiểu nhìn mẹ khi mẹ nó đang kể câu chuyện về cô công chúa lưu lạc và ác quỷ.


-Công chúa không nhất định phải cùng hoàng tử mới hạnh phúc.

-Vậy ác quỷ có tốt không?_Tiểu Kì lại hỏi tiếp

-Ác quỷ bề ngoài đáng sợ nhưng lại có trái tim rất ấm áp, Tiểu Kì con người không thể nhìn bề ngoài biết không?

Tiểu Khiết nói đến đây lại nhớ đến quãng ký ức của cô và hắn. Khi cô nhìn xuống thì Tiểu Kì đã ngủ từ lúc nào. Cô khẽ mỉm cười hôn lên trán của nó, trẻ con luôn đáng yêu rất dễ ngủ...

Tiểu Khiết từ từ rời khỏi giường đắp chăn cẩn thận lại cho Tiểu Kì, Á Luân đứng ngoài cửa dựng lưng lên cánh cửa mỉm cười nhìn vợ và con gái.

-Anh về rồi sao?_Tiểu Khiết hỏi nhỏ tránh làm cho Tiểu Kì thức giấc.

-Đã chịu ngủ rồi sao?_Hắn nhìn về phía đứa con gái đáng yêu.

-Nói cứ nhất định bảo chờ anh về, em nói mãi mới chịu ngủ.

Tiểu Khiết thật sự hết cách với cô con gái nhỏ này, cứ bám chặt lấy ba của nó. Á Luân cười dịu dàng đi lại gần hôn lên trán của Tiểu Kì sau đó nhìn nó một chút mới cùng Tiểu Khiết rời khỏi phòng

Quay trở về phòng, Á Luân đi tắm còn Tiểu Khiết đứng bên cửa sổ ngắm nhìn những vì sao trên trời.....

-Hôm nay, con có phá em không?_Hắn từ phòng tắm bước ra ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay xoa nhẹ cái bụng đang đội áo của Tiểu Khiết

-Không có_Tiểu Khiết lắc đầu cười hạnh phúc

-Khiết!Cám ơn em...

Hắn mỉm cười đặt cằm lên vai của cô vòng tay ôm chặt lấy cô,....

-Em cũng cảm ơn anh.

-Tại sao?

-Cám ơn anh, đã đến trong cuộc đời của em.

Tiểu Khiết dựa lưng vào lồng ngực của hắn tay nắm chặt lấy tay của hắn trên bụng của cô. Vì có hắn bước vào cuộc đời cô mới biết rõ thế nào là tình yêu, thế nào là hạnh phúc.....

Họ từ hai tâm hồn cô đơn nhất, đau đớn nhất xoa dịu nhau cùng nhau vượt qua thù hận để đi đến thứ gọi là vĩnh hằng....

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net