Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16

* * *

-”A. Đau đầu quá đi mất.”

Eun Jung ôm lấy đầu, ngồi dậy. Biết vậy chẳng uống nhiều như thế này. Mấy giờ rồi? Eun Jung quay quay tìm điện thoại. Chợt cô nhận ra, bên cạnh cô còn có một người.

-”Suzy?” Eun Jung ngạc nhiên thốt lên. Rồi một chút hoảng hốt. Cô nhận ra mình đang ở trong tình trạng nào. Chết rồi. Gây họa lớn rồi.

Eun Jung nhăn mặt. Vội vàng mặc lại quần áo. Suzy nghe thấy động tỉnh nên cưa mình thức dậy

-”Jung. Sao không ngủ thêm chút nữa?” Suzy giọng nhõng nhẽo.

-”Cô…?” Eun Jung trừng mắt nhìn Suzy. Nhưng cô ta chỉ cười.

-”Em hả? Em làm sao á? Sao lúc tối ngọt ngào thế mà bây giờ lại trừng mắt lên thế Jung?”

-”Cô… Đồ bỉ ổi.”

-”Sao lại mắng em thế? Chuyện này là hai bên cùng hợp tác mà Jung.”

Eun Jung tức điên người, cổ họng nghẹn lại. Cô tức giận bước ra khỏi phòng. Để lại một mình Suzy cười khẩy trong phòng.

…………………………..

-”Điên rồi. Ham Eun Jung. Mày điên rồi.” Eun Jung đau khổ vò đầu bứt tóc trong phòng. Về tới nhà cô không dám đánh thức Ji Yeon nữa. Cô chẳng còn mặt mũi nào để gặp nó nữa. Cô đã làm một chuyện có lỗi với Ji Yeon. Tuy không phải do cô cố ý. Thế nhưng chuyện này Ji Yeon mà biết thì xem như cô sẽ phải hối hận cả đời.

Không được. Chuyện này nhất định không thể để Ji Yeon biết. Chuyện này cô phải giữ bí mật. Chỉ cần cô đừng nói gì với Ji Yeon. Còn Suzy…

-”A lô. Suzy?”

-”Sao thế Jung?”

Eun Jung nhấc máy gọi Suzy. Dù không nhìn thấy mặt cô ta. Nhưng cô biết, nụ cười của cô ta đang độc địa đến mức nào

-”Tôi…Jung cần em giữ kín chuyện này cho Jung.”

-”Vậy…Jung sẽ cho em cái gì?”

-”Cho?” Eun Jung cắn môi. “Em muốn gì?”

-”Có thế chứ.” Suzy khẽ cười nhạt. “Em sẽ giữ kín. Còn sau này. Những chuyện em muốn. Jung phải đáp ứng cho em.”

-”Trừ chuyện từ bỏ Ji Yeon để yêu em. Jung cũng sẽ không vì em làm tổn thương Ji Yeon”

-”Ok.”

Eun Jung tắt máy. Tuy biết giấu Ji Yeon là sai, tuy biết nếu sau này Ji Yeon phát hiện ra sẽ đau lòng đến mức nào. Nhưng bây giờ cô không thể để Ji Yeon biết được. Nhất định.

………………………………………………………………………….

-”Ji Yeon.” Taecyeon chạy đuổi theo nó, cười tươi.

-”Anh lại chạy nữa hả?”

-”Có sao? Chạy một chút cho khỏe. Em sao thế? Sao mặt buồn xo vậy?

Nghe hỏi Ji Yeon thở dài

-”Em cũng không biết nữa. Từ hôm qua tới giờ cứ thấy khó chịu trong người.”

-”Vậy hả? Có chuyện gì hả em?”

-”Em cũng chẳng biết nữa? Mà anh có chuyện gì vui thế?”

-”Có gì đâu Anh bảo này. Chiều nay đi với anh nhé?” Taecyeon hồ hởi.

-”Đi đâu?” Ji Yeon ngạc nhiên. Đột nhiên, một chút gì đó quen thuộc len lỏi trong tâm trí nó. Chỉ một chút thôi. Sao mà nó thấy câu nói này quen với nó đến thế.

-”Đi xem phim thôi.”

-”Ừ. Cũng được thôi.” Nó vui vẻ đồng ý.

Rạp chiếu phim đông đúc người. Trước nay Taecyeon chưa bao giờ tới những nơi như thế này. Cảm giác hơi loạn. Nhưng nhìn thấy mấy đôi tình nhân hay rủ nhau đi xem phim, hắn cũng muốn thử như thế nào. Đắn đo mãi cũng dám mời Ji Yeon đi.

-”Phim gì vậy anh?”

-”Cánh đồng hoang.” Taecyeon mỉm cười.

-”Kinh dị hả?”

-”Ừ.”

Ji Yeon thấy hơi ngạc nhiên. Không ngờ hiền lành như Taecyeon mà cũng thích xem thể loai này.

Rạp chiếu phim rộng đến kinh người. Ji Yeon hơi choáng. Con nhà giàu từ nhỏ chắc hay tới đây lắm. Nó có biết đâu, Taecyeon phải chạy khắp nơi, hỏi tất cả mọi người mới có thể ra quyết định đưa nó tới đây xem phim.

Bộ phim mở đầu là hình ảnh một cánh đồng. Dòng suy nghĩ của Ji Yeon miên man. Cánh đồng này… Nhìn quen quá. Hình như nó đã thấy ở đâu rồi. Cảm giác sợ hãi xen trong lòng nó dù bộ phim chỉ mới bắt đầu.

Cánh đồng… Một đứa con gái. Đầu Ji Yeon bỗng đau nhói. Nó ôm lấy đầu. Khó chịu quá. Một đám người… Một người con trai, vẻ mặt đáng sợ đang cười vào nó.

-”Aaaaaaaaaaaaaaaaaa” Ji Yeon hét lên. Cả phòng chiếu phim giật mình. Taecyeon hốt hoảng. Hắn rối rít xin lỗi mọi người, rồi kéo Ji Yeon ra ngoài. Chẳng lẽ Ji Yeon không thích xem phim kinh dị? Có khi nào cô bé sẽ giận hắn không? Taecyeon lo lắng nhìn nó. Ánh mắt Ji Yeon hoảng hốt. Nó thở gấp

-”Đừng…đừng lại gần tôi.Kang Dong Ha. Tôi cấm anh…” Nó lắp bắp.

-”Ji Yeon. Em làm sao thế? Em có Sao không?” Taecyeon thật sự hoảng hốt.

Ji Yeon quay lên nhìn Taecyeon. Tất cả… tất cả mọi kí ức quay lại với nó. Nó run lẩy bẩy.

-”Em…Đưa em về…”

Taecyeon muốn ở lại với xem nó thế nào. Nhưng nó không chịu. Nó bảo hắn về. Bây giờ nó chỉ muốn gặp Eun Jung.

Eun Jung không có ở nhà. Ngôi nhà trống vắng. Đám người giúp việc chạy ra đỡ lấy nó. Dìu nó về phòng. Nhưng nó gạt ra. Nó chỉ yêu cầu mọi người đừng vào phòng nó.

Trong khi đó tại 1 nơi nào đó...

-”Sao em lại gọi Jung ra đây?” Eun Jung lạnh lùng hỏi Suzy. Nhưng con bé chỉ cười nhạt

-”Vì em muốn thế.”

-”Sao em vớ vẩn thế?”

-”Vì Jung không muốn Ji Yeon biết chuyện.”

Eun Jung tức tối. Nhưng lại không thể làm gì. Đột nhiên, chuông điện thoại của cô vang lên. “Vợ yêu “ đang gọi.

-”Vợ yêu cơ đấy.” Suzy khẽ nhếch môi. “Đừng nghe.”

-”Tại sao?”

-”Tối nay đừng nghe điện thoại ai hết. Nếu không em sẽ bực mình đấy.”

Cố gắng nín nhịn. Eun Jung cất chiếc điện thoại lại vào trong túi. Suzy mỉm cười. Nhưng nụ cười đó, có một phần nào đó u buồn.

-”Đi uống cà phê với em.”

…………………………………………………………………………………………………………………….

-”Eun Jung. Ham Eun Jung.” Ji Yeon rên rỉ. Co ro trong một góc phòng. Nó sợ. Rất sợ. Nó không biết phải làm thế nào. Cố gắng nép mình vào góc tường. Nước mắt nó trào ra. Ji Yeon sợ lắm. Nỗi sợ lan dần trong người nó. Cảm giác như tử thần đang ở bên vậy. Nó không biết phải làm thế nào. Nước mắt nó trào ra. Ham Eun Jung. Rốt cuộc Jung đang ở đâu?

Ji Yeon bấm số gọi Qri. Những lúc thế này nó không biết phải làm gì. Vừa nghe giọng Qri, Ji Yeon đã khóc nấc lên

-”Qri…ah”

-”Sao thế? Yeonnie ?” Qri hoảng hốt. Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy Ji Yeon khóc. Cảm giác lo lắng trong lòng không thể nào dẹp yên

-”Qri. Tớ rất sợ. Tớ không muốn nhớ nữa. Tớ muốn quên đi. Qri. Những cpn người đó. Họ rất đáng sợ.”

Qri lắng nghe người bạn thân kể lể. Cô bé hiểu chuyện gì xảy ra với Ji Yeon. Cô bé thấy đau lòng lắm. Đau như chính cô bé phải chịu đựng nỗi đau mà Ji Yeon đang phải chịu vậy. Nhưng cô bé nuốt nước mắt. Lúc này không thể khóc. Nếu cô bé khóc Ji Yeon sẽ hoảng loạn hơn nữa.

-”Yeonnie. Nghe tớ này. Eun Jung. Unnie ấy đâu rồi?”

-”Tớ…tớ không biết. tớ có gọi. Nhưng Jung không nghe máy.”

-”Cái gì?” Qri hét lên. “Cô ta không nghe máy. “ Soyeon. PARK SOYEON?” Qri hét lên

Ji Yeon nghe thấy tiếng Soyeon í ới trong điện thoại. Nó nghe Qri bảo Soyeon gọi cho Eun Jung. Nhưng Eun Jung vẫn không bắt máy. Ji Yeon chùng xuống. Sao lúc này Eun Jung lại không nghe máy. Sao lúc Ji Yeon cần cô nhất thì cô lại không ở bên. Ji Yeon lặng lẽ cúp máy. Mặc dù nó biết Qri sẽ lo lắng lắm. Nhưng bây giờ, nó hành động không thể theo lí trí được nữa rồi. Toàn thân nó mệt mỏi. Nó sợ. Nó không muốn ở trong nhà.

………………………………………………………………………………………………………………….

Ji Yeon khoác áo, bước ra ngoài. Gió mát lùa trong tóc nó. Nó buồn. Rất buồn. Nó bị phản bội. Đau đấy. Nhưng việc Eun Jung không ở cạnh nó lúc này làm nó buồn hơn

-”Ji…Ji Yeon.”

Ji Yeon quay lại khi nghe tiếng goi. Taecyeon lấp ló ở lùm cây gần nhà Eun Jung.

-”Anh chưa về à?” Ji Yeon cười buồn hỏi hắn.

-”Chưa. Anh lo cho em.”

-”Cảm ơn anh.”

Ji Yeon rảo bước. Taecyeon im lìm đi cạnh nó. Nhìn bờ vai mỏng manh của nó. Hắn đau lòng. Dù không hiểu có chuyện gì xảy ra. Nhưng Ji Yeon có vẻ rất buồn. Taecyeon cũng chẳng dám nói gì. 2 người cứ đi như thế. Im lặng như thế. Giữa phố đông người, Có 2 con người cứ lặng thầm bước đi.

Rồi đột nhiên, Ji Yeon nhìn thấy, đối diện với nó, trong quán cà phê Heaven, một cô gái đang lả lướt trên vai cô gái ngồi bên cạnh. Cô gái ngồi bên cạnh đó, không ai khác ngoài Eun Jung. Ji Yeon đứng lặng đi, đau lòng. Taecyeon nhìn về hướng đôi mắt đỏ của Ji Yeon đang nhìn. Nỗi tức giận dâng lên. Hắn toan xông vào quán cà phê, lôi cổ tên Ham Eun Jung ra. Nhưng Ji Yeon chặn hắn lại. Taecyeon nhìn Ji Yeon. Cô bé chỉ khẽ nói

-”Đi thôi.”

End chap 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net