Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm trạng chẳng tốt chút nào >"< phải nói đúng hơn là cực tồi tệ...đọc mấy cái cmm về Tờ trên kênh 14 là nổi máu điên...AAAAAA biết thế không đọc làm gì >"<.Post chap trước khi thi với cho tâm trạng tốt lên chút haizzz mọi người đọc vui vẻ nhé.

Chap 4

 Dìu được Eun Jung vào phòng là cả một vấn đề với nó. Dù nó có khỏe, có được bác tài xế giúp đỡ thì vẫn là cả một vấn đề.

-"Thật là. Cô ăn cái gì mà nặng như heo thế hả?." Nó thở hổn hển, thả phịch cái thân hình nhìn đẹp mà nặng không tả nổi xuống giường. Lúc bác tài xế chào nó ra về thì nó mới để ý. Hình như ngôi nhà rất rộng. Nhưng cũng rất lạnh lẽo. Lúc nó bấm chuông chỉ thấy có mấy người giúp việc ra giúp nó đỡ Eun Jung vào.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên làm nó giật mình. Một cô người làm bước vào, tay bê một khay đựng một cốc nước gừng cho Eun Jung uống giã rượu cùng một cốc nước cam cho nó.

-"Mời tiểu thư dùng" Cô người làm khẽ nói.

-"Được rồi. Cảm ơn cô." Ji Yeon cười đáp lại. Rồi chợt nhớ ra gì đó, nó hỏi thêm."À. Cô này. tôi hỏi một câu được chứ?"

-"Vâng"

-"Ba mẹ Eun Jung đi đâu hết vậy cô?"

-"À….Cái đó. Ông chủ đã đi công tác tại Mĩ 2 tháng nay rồi. Còn bà chủ...Bà ấy ...mất rồi ạ."

-"Ôi. Vậy sao?" Ji Yeon ngại ngùng. Nó thấy mình sao mà vô duyên quá.

-"Vậy...tôi xin phép..." Cô người làm cúi chào.

-"À...dạ. Vâng"

Khi cô người làm đã đi ra khỏi căn phòng rộng thênh, nó quay lại nhìn Eun Jung. Cô ta đang nằm dài trên giường, gương mặt thanh tú khẽ cười. Hình như hôm nay cô ấy vui lắm thì phải. Ji Yeon khẽ cười, ngồi xuống cạnh giường, nghiêng đầu nhìn Eun Jung. Cảm giác không tệ. Có chút gì đó xao xuyến. Đột nhiên Eun Jung mở mắt, quay sang nhìn Ji Yeon rồi cười cười mơ màng.

-"Yeonnie. Hôm nay tôi vui lắm. Cô biết không. Rất vui. Hằng ngày, cứ về nhà là tôi lại phải đối mặt với không gian lạnh lẽo. nhưng mà hôm nay ý. Hôm nay vui lắm."

-"Gì vậy? Cô bị mộng du hả?. Mau ngủ đi, sáng mai còn đi học nữa. Tôi phải về đây. Không thấy tôi appa tôi lo." Nó dợm đứng lên. Nhưng Eun Jung tỏ vẻ hoảng hốt, bật dậy nắm lấy cổ tay nó. Rồi như mất sức, không tự chủ được, cô lại ngã xuống giường, kéo theo Ji Yeon làm nó chới với ngã xuống trong tư thế ngoài ý muốn. Mắt nó mở to khi môi nó chạm môi Eun Jung. Quá kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời. Tim nó đập nhanh ngoài ý muốn. Cái gì thế này, Ham Eun Jung, người mà nó không ưa chút nào, nếu không kể một chút xuyến xao lúc nãy, đang môi chạm môi với nó. Nó bật ra, hoảng hốt. Nhưng Eun Jung lại mơ màng, còn cười nữa, làm nó bối rối. Cô nắm lấy tay nó, kéo nó xuống lần nữa, rồi đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào, hoàn toàn không do vô ý. Nó vùng vẫy nhưng không được. Cô quá khỏe so với nó. Eun Jung giữ chặt nó trong tay, trao cho nó tất cả những gì ngọt ngào nhất. Cả người nó như tan ra vậy. Nó chống cự, nhưng từng tế bào trên người nó đều hưởng ứng theo nụ hôn ấy. Rồi dần dần, nó hòa theo nụ hôn của Eun Jung. Nụ hôn đầu đời vụng về, xao xuyến làm cả cơ thể nó căng ra. Tim nó như muốn thoát khỏi lồng ngực nó. Một lúc sau, Eun Jung thì thầm.

-"Ở lại nhé, Yeonnie. Jung rất cô đơn."

Ánh mắt Eun Jung như có gì đó say đắm, có gì đó khẩn cầu nó, làm nó không nỡ từ chối. Chợt nó nhớ ra tư thế của nó và cô lúc đó. Nó vội bật dậy, xô ngã Eun Jung, vùng chạy ra khỏi phòng, để lại Eun Jung ngồi thừ ra, nuối tiếc nó.

..................................................................................................................................

Sáng hôm sau, Eun Jung vẫn qua đón nó như mọi ngày, và vẫn lạnh lùng như vốn dĩ chuyện đêm qua chỉ là do cơn say mà xảy ra, làm Qri vốn đang líu lo để giúp nó đỡ ngại cũng chỉ líu lo được một lúc rồi im re. Trong lòng nó cứ rối bời. Thái độ của cô là sao vậy?. Không phải đã quên rồi chứ. Ngồi trên xe, lòng nó cứ như lửa đốt vậy. Vừa đến trường, nó đã kéo Qri chạy biến ngay lập tức mà không dám nhìn Eun Jung, dù là lén nhìn thôi. Có lẽ cũng vì thế mà nó và Qri không nhận ra được nét ngại ngùng trên mặt Eun Jung.

-"Yeonnie. Cô ấy làm sao thế?. Có phải tối qua cậu kể đúng sự thật không đấy? Sao cô ấy lại như thế?" Vừa ngồi xuống bàn, Qri đã vồ vập hỏi Ji Yeon.

-"Aaaa. Tớ không biết đâu. Qri. Có khi nào tồi qua tớ ngủ mớ không vậy. Sao mà thật thế chứ?"

-"Đúng là. Cái mặt cậu lúc về đỏ bừng làm tớ hết hồn. Cái kiểu đó mà nói ngủ mớ thì tớ không tin đâu."

-"AAAAAAA. Tớ không biết đâu. Tên Ham Eun Jung đáng ghét."

Ji Yeon ôm mặt nằm gục xuống bàn. Cái tên Eun Jung đó thật biết cách làm người ta suy nghĩ. Nó và Qri đang ủ rũ thì một cô bé nhìn rất dễ thương đến gần nó, mỉm cười.

-"Chào bạn. Có người gửi bạn cái này."

Nói rồi cô bé đặt vào tay Ji Yeon một mảnh giấy nhỏ.

-"Cái gì vậy Yeonnie?"

-"Tớ cũng không biết nữa. xem nào.

Nó và Qri mở tờ giấy ra xem và đập vào mắt nó là dòng chữ  “Sau tiết 2 lên sân thượng. Tôi có chuyện muốn nói. Ham Eun Jung.”

Gì vậy? Cái tên này. Làm loạn đầu người ta lên, giờ còn cái gì nữa đây? Ji Yeon nhăn nhó, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vui.

-"Này. Chắc là unnie ấy muốn xin lỗi cậu không chừng ấy. Thế nào ấy nhỉ. Unnie xin lỗi Yeonnie nhé.Chuyện hồi sáng là do Jung cố ý đó. Tại vì Jung iu Yeonnie nhắm nhắm. Hé Hé." Qri làm mặt cười chọc Ji Yeon đỏ bừng mặt.

-"Này. Cậu muốn chết đấy hả? Này Lee Qri. Xem tớ xử cậu thế nào đây."

Hai đứa mải rượt đuổi nhau, đụng vào một người mà không biết.

-"Oái. Xin lỗi nhé. Bạn không sao chứ?."

-"Có. Anh có sao đấy." Giọng Dong Ha vang lên tinh nghịch. Qri thấy người quen thì reo lên, cười tươi rói.

-"A. Tiền bối. Anh đi đâu thế?"

-"Dạo thôi. Ai ngờ gặp hai bé. Thế không vào lớp còn rượt nhau chạy khắp trường thế hả?" Dong Ha làm bộ nghiêm mặt làm cả 2 đứa bật cười.

-"Tiền bối. Điệu bộ gì thế? Chẳng hợp với anh chút nào."

-"Có sao. Có chuyện gì mà 2 đứa có vẻ vui thế hả?"

-"À. Có gì đâu. Chỉ là Ji Yeon nhà chúng ta có hẹn thôi mà." Qri đáp lời Dong Ha một cách tinh nghịch làm Ji Yeon đỏ mặt.

-"Đâu có đâu mà."

Nhưng Dong Ha không cười nữa. Anh đứng nghiêm mặt. Rồi như không muốn bị nhìn thấy, anh ta lại mỉm cười, có chút gì đó không thật.

-"Thôi anh vào lớp đây."

Dong Ha bước vội, làm hai cô bé có phần ngạc nhiên nhưng rồi cũng kéo nhau vào lớp.

Ra chơi tiết 2:

Nó lò dò bước vào thang máy lên sân thượng. Qri đáng ghét không chịu đi với nó, còn bảo cái gì mà để mọi người có không gian riêng. Đúng là cái con bé đó, không còn là Qri hiền lành lúc trước nữa.

Sân thượng không một bóng người, rộng thênh thang. Chẳng lẽ Eun Jung quên à. Sao lại không thấy đâu. Ji Yeon đảo mắt tìm kiếm. Đúng lúc đó, một chiếc khăn trắng bịt lấy mặt nó. Nó vẫy vùng, Rồi ngất lịm đi.

End chap 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net