Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Kinh, Trung Quốc

12h30 pm

Luhan ngồi bẹp xuống ghế lau mồ hôi nhễ nhại trên trán. Đúng như Min Seok dự đoán, ngay khi webstie của tiệm mì công bố có nhân viên mới là Luhan, lượng khách ra vô đếm không xuể, cả đầu bếp và phục vụ đều phải hoạt động hết công xuất. Nhất là Luhan, đã phải vừa bê đồ ăn vừa phải trả lời mấy câu hỏi tào lao của các vị khách nữ trẻ.

Mãi đến bây giờ quán mới đóng cửa tạm nghỉ. Thật là mệt chết con nhà người ta mà!

- Cái này cho cậu!- Một lon coca mát lạnh từ đâu xuất hiện đắp vào má Luhan.

Luhan giật mình ngẩng đầu lên, nhận lấy lon coca

- Cám ơn cậu, Min Seok!

- Không có gì! Nhờ cậu mà tiệm mì làm ăn phát đạt, mình mang ơn cậu không hết nữa là!- Min Seok vỗ vai Luhan

- Cậu đừng khen mình nữa, mình ngại nha~ À, mình có chuyện này nhờ cậu, mấy ngày nữa mình nhập học ở trường Yensei rồi, cậu thay đổi lịch làm việc của mình xuống buổi chiều tối được không?

- Tất nhiên là được!

Min Seok khá vui tính và thoải mái, vì thế Luhan dễ dàng hoà nhập được với mọi thứ ở đây. Có gì cậu không biết thì Min Seok tận tường chỉ bảo, quả là một người tốt. Cậu tự cảm thấy bản thân may mắn vì kiếm được một công việc làm thêm tốt và bạn bè tốt.

2 tiếng sau tiệm mì lại bắt đầu mở cửa hoạt động trở lại. Khách hàng lại bắt đầu xuất hiện, chẳng mấy chốc mà nghẹt cả quán. Không khí nhộn nhịp hẳn lên.

- Phục vụ!

Ai đó ở bàn số 5 lên tiếng. Thấy vậy Luhan bèn nhanh nhẹn chạy đến, chăm chú nhìn vào tập giấy để chuẩn bị ghi thực đơn.

- Quý khách dùng gì ạ?

- 1 phần jajangmyeon!- Vị khách kia ngẩng mặt lên nhìn Luhan, còn Luhan hí hoáy ghi vào giấy, chợt phát hiện vị khách kia nói tiếng Hàn, thay vì "mì tương đen" lại nói "jajangmyeon", cộng thêm giọng nói có chút ngọng ngọng. Luhan giật mình ngẩng đầu lên.

Tập giấy trên tay và cây bút rớt thẳng xuống đất.

Trên đời này có chuyện người giống người sao?

Hay là...?

- O....Oh...Sehun...

Luhan lắp bắp, khuôn mặt toát lên vẻ kinh ngạc đến tột cùng. Làm ơn hãy bảo đây chỉ là người giống người thôi đi, không phải là Sehun. Làm ơn đi!

- Xi Luhan, Anh nhớ em!

Trên môi người kia thoáng nét cười. Đúng là Sehun! Hắn ngay sau khi đến Trung Quốc đã phóng ngay đến tiệm mì Mân Thạc để tìm Luhan. Hắn thật sự rất muốn gặp cậu.

Riêng Luhan chỉ cảm thấy kinh ngạc, chẳng phải đáng ra giờ này Sehun đang ở bên Canada để kết hôn sao. Tại sao lại ở đây? Tại sao lại xuất hiện trước mặt cậu như thế này?

- Quý khách vui lòng đợi ít phút, chúng tôi sẽ mang mì ra ngay!- Luhan quay lưng bỏ đi, xem như Sehun chỉ là một vị khách bình thường, cậu còn phải đi qua bàn khác ghi thực đơn nữa.

- Xi Luhan, em đứng lại đó cho anh!- Sehun đã có chút bực tức khi trông thấy biểu hiện lạnh nhạt của Luhan.

Mặc cho Sehun có ra lệnh, Luhan cũng chỉ ngoảnh đầu lại đáp

- Quý khách còn muốn gọi thêm gì thì có thể gọi nhân viên khác, tôi phải sang phục vụ bàn khác! Mong quý khách thông cảm!

- Em chỉ đơn thuần coi anh là khách thôi ư? Thật là...Em ra đây nói chuyện với anh! Đồ con nai hư đốn!

Chưa kịp để Luhan hó hé gì, Sehun đã mạnh bạo kéo Luhan ra khỏi tiệm mì. Trong lòng hắn sôi sục giận dữ, vì cớ gì mà dám đối xử với hắn như thế chứ? Đừng có nghĩ đây là TQ mà hắn không dám manh động.

Thẳng tay đẩy Luhan vào tường, hắn gằn từng chữ một khiến cậu lạnh điếng người.

- Mau giải thích! Tại sao lại bỏ đi???

- Tôi tưởng Kris đã nói hết cho cậu rồi chứ?- Luhan lãnh đạm, bộ dạng đó như muốn trêu ngươi Sehun vậy.

- Anh không tin những gì Kris hyung nói! Anh muốn nghe từ chính miệng em nói ra cơ!!!!

- Được thôi! Tại vì tôi sợ kết cục của chúng ta sẽ giống Kris! Vả lại cậu cũng sắp phải kết hôn còn gì, mau về Canada đi! Đừng làm phiền đến tôi nữa, tôi mệt mỏi quá rồi! Hết cậu rồi đến anh của cậu đều khiến tôi phải khổ tâm đau đớn, 2 người làm ơn hãy biến khỏi cuộc đời tôi đi...ưm...

Chưa kịp dứt lời thì cậu đã bị Oh Sehun khoá môi tại chỗ. Một nụ hôn trừng phạt! Cậu cảm giác Sehun đang muốn giết chết cậu, hắn liên tục ngấu nghiến cắn xé môi cậu một cách mãnh liệt mà không hề để ý cậu đang nhăn nhó vì đau. Nụ hôn sâu và đau tột cùng, tưởng chừng môi có thể ứa máu ra ngay lập tức.

Sehun, con người này lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng chỉ muốn trừng phạt người khác, lúc nào cũng chỉ nghĩ người khác sai, còn bản thân mình làm như đúng lắm. Ai cho hắn có cái quyền hành đó chứ? Thật quá đáng!

*BỐP*

Sehun ngây người ra vì cái tát của Luhan dành cho mình.

- Đồ khốn! Cậu nghĩ mình là ai mà có quyền làm thế với tôi chứ??? Cậu nghĩ tìm được tôi rồi thì chúng ta sẽ trở lại là của nhau, tiếp tục hạnh phúc âu yếm sao??? Tôi đã chấp nhận rời khỏi HQ, tức là tôi muốn chấm dứt tất cả mọi chuyện của chúng ta ở đó. Sang đến TQ thì những chuyện đó chẳng có nghĩa lí gì cả. Tôi khuyên cậu nên về Canada đi, tôi không muốn gặp lại Kris một lần nữa đâu! Tôi không muốn vì cậu mà tôi lại phải di dời đi nơi khác, làm ơn đi, tôi mới chỉ bắt đầu những ngày sống tốt đẹp ở đây thôi. Cậu đừng cố phá hỏng nó nữa!- Luhan quay lưng lại không muốn đối diện với Sehun, nước mắt đã gần như trào ra khỏi mi nhưng cậu vẫn cắn răng nén lại. Sehun à, anh và em có duyên nhưng không có phận, chi bằng anh chấp nhận và thoát khỏi em đi. Đừng bắt em phải ác lên anh mới chịu.

Sehun không chần chừ ôm lấy Luhan từ đằng sau, đôi tay rắn chắc của hắn vòng chặt lấy eo cậu như không muốn cho cậu đi.

- Em đừng cự tuyệt anh như thế có được không? Anh đã từng nói với em là anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ em dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em nhớ không? Còn chuyện kết hôn ở Canada không hề làm khó được anh, anh sẽ giải quyết ổn thoả, em chỉ cần tin anh! Đặt lòng tin ở anh và sống bên cạnh anh! Được không, Luhan?

Chẳng biết từ bao giờ nước mắt đã chảy dài trên má Luhan, thấm đẫm vào cánh tay của Sehun. Luhan không muốn khóc trước Sehun, nhưng thế quái nào lại không được như ý. Cố kìm nén biết mấy thì lại càng chảy. Nước mắt là thứ khó điều khiển thứ 2 chỉ sau trái tim.

Từ nãy đến giờ Luhan chỉ toàn dùng lí trí để đối đáp với Sehun. Dù cho trong lồng ngực, trái tim có đập loạn nhịp mách bảo cậu kia là Sehun- người mà cậu yêu nhất.

Lí trí thắng trái tim.

Nước mắt rơi.

Trái tim đã vật ngã đi lí trí.

Chính vì vậy Luhan không chần chừ xoay ngược người lại úp mặt vào hõm cổ Sehun, khóc sướt mướt. Nước mắt nóng hổi thấm vào cổ Sehun, hắn cảm thấy đây mới chính là Luhan của hắn, con người Luhan lúc nãy hoàn toàn được tạo dựng bởi vỏ bọc mạnh mẽ mà thôi.

- Anh có biết kể từ khi qua TQ, đêm nào em cũng thức trắng không hả? Cứ hễ nhắm mắt lại em lại thấy anh, bao hồi ức của anh ùa về ám ảnh em! Rồi nhiều đêm mưa bão, sấm chớp đùng đùng ngoài trời rất đáng sợ kinh khủng, em đã phải chui vào trong chăn tự ôm lấy cơ thể mình, tự an ủi mình, tự dỗ cho mình hết sợ. Anh có hiểu em đã chật vật như thế nào khi không có anh không? Sống ở chính quê nhà của mình mà luôn cảm thấy sợ hãi...hức hức..

- Từ giờ có anh bên cạnh em! Yên tâm nhé!

Sehun nhẹ nhàng xoa mái tóc mật ong của cậu nhóc trong lòng mình. Đã không sao rồi, có anh rồi, em không phải lo nữa, nai nhỏ ạ!

Luhan sụt sùi gật nhẹ đầu. Trái tim cậu như được tiếp thêm sức ấm, thật sự đây là cảm giác mà lâu rồi cậu thèm khát có lại. Chỉ duy nhất một người có thể đem đến cho cậu cảm giác này, người đó là Oh Sehun.

...

- Em đã ở chỗ nhỏ xíu này trong thời gian qua sao?- Sehun liếc nhìn tổng thể căn nhà trọ của Luhan. Căn trọ bé đến nỗi hình như còn chưa bằng một nửa phòng ktx.

- Ừm! Tại còn nhiều việc khác phải chi trả, nên em sống tiết kiệm một chút!- Luhan giải thích

- Vô dọn đồ đi, anh sẽ lập tức mua một căn hộ lớn hơn. Chúng ta dọn đến đó sống.

...

Mất 1 tiếng đồng hồ để tìm được căn hộ như ý muốn. Luhan và Sehun kéo hành lí vào sắp xếp. Phòng ốc ở đây rộng rãi và thoải mái hơn nhiều, ngoài ra còn bố trí sẵn nhiều vật dụng tiện nghi hiện đại, xung quanh có cửa sổ thông gió rất thoáng mát.

Sehun nhanh chóng tóm hết hành lí của Luhan rồi đẩy cậu vào phòng tắm

- Em tắm rửa sạch sẽ đi! Anh sẽ sắp xếp đồ hộ em! Hình như căn hộ này có 2 phòng ngủ, vậy em muốn...

- Ngủ riêng!- Luhan mở vali lấy ra bộ quần áo đơn giản rồi thẳng cẳng bước vào phòng tắm. Để lại Sehun méo mặt nhìn theo, thật tình trong lòng hắn rất muốn ngủ chung.

Biết thế hắn đã bảo chỉ có 1 phòng ngủ, còn phòng kia là nhà kho rồi. Đúng là ngu mà!

Sau khi xếp đồ đạc xong xuôi cho cả 2, Sehun mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc Luhan tắm xong bước ra, trên người phảng phất mùi sữa thơm ngọt.

- Em xong rồi! Anh vô đi!- Chỉ chỉ về phía phòng tắm.

Sehun tiến đến gần Luhan, miệng cười nham nhở như bị đao- Hi hi, Nai nhỏ, em thơm quá à!

- Ê ê ê, vô trong tắm rửa ngay! Dám giở trò bậy bạ ở đây là anh chết chắc với em!

- Hihiii

- Móm mà còn thích cười! Đồ hâm! Em đi nấu bữa tối đây!

Nói rồi Luhan chui vô bếp lục tủ lạnh, trong đầu đã lên sẵn kế hoạch nấu 1 bữa thật ngon cho Sehun.

Sehun nhà ta cứ ngây ngô bước vô phòng tắm, không thèm mang theo quần áo vào để thay. (Au: có mùi nham hiểm ⊙﹏⊙ )

7h45 pm

Đồ ăn thịnh soạn thơm phức đã bày sẵn trên bàn. Bữa nay Luhan trổ tài làm mấy món Tàu cho Sehun nếm thử, nào là có há cảo hấp, thịt heo sốt cay, xá xíu, định làm thêm đậu hũ thối nữa nhưng sợ Hun nó không ăn được nên thôi.

*Cạch*

Cửa phòng tắm bật mở. Sehun bước ra.

- Yah Oh Đao, anh định show hàng cho ai coi thế hả? Mau mặc đồ đàng hoàng vào đi!!!

Tình hình là Sehun bước ra chỉ với độc nhất chiếc khăn tắm cuốn ngang hông. Nước vòi sen còn đọng lại chảy dài trên ngực làm hắn trở nên muôn phần quyến rũ. Tuy nhiên lọt vào mắt Luhan chỉ có thêm muôn phần biến thái thôi, chả thấy quyến rũ đâu sất.

- Trời nóng mà Luhannie~

- Bây giờ ở TQ đang bắt đầu vô mùa gió đông đấy! Anh định xạo với ai? Em là dân Tàu nên biết rõ thời tiết ở đây nhé!

- Xì, thua em luôn! Người ta đang muốn lãng mạn - Kẻ nào đó bĩu môi giận dỗi.

Tuy nhiên dù có giở aegyo ra cũng không xoay chuyển được Luhan sangnamja đâu

- Em chỉ cho phép anh ngồi vô bàn ăn với đầy đủ 2 mảnh vải trên người. Còn cứ 1 mảnh vậy thì ra ngoài kia hóng gió cho mát đi!

Tức thời Sehun phóng ngay vào phòng lục lọi tủ đồ. Nói thật thì lúc nãy chỉ quấn khăn lên người đã lạnh tê tái rồi, giờ nếu ra ngoài đường hóng gió chắc đóng băng luôn quá.

Chưa đầy 5 phút sau Sehun trở ra, quần áo chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng.

Bữa ăn tối lúc này mới chính thức bắt đầu. Suốt buổi Sehun ăn mà khen lia lịa món này ngon món kia ngon, làm Luhan thấy cực kì tự hào về tay nghề của mình.

Ringgggggggggggg

Chuông điện thoại kêu liên hồi. Luhan vội buông đũa xuống bấm máy, là số của một nhân viên phục vụ trong tiệm mì Mân Thạc.

~ Way! Tôi Luhan đây!

~ Anh Luhan ơi, nguy rồi!

Đầu giây bên kia có vẻ hốt hoảng

~ Có chuyện gì bình tĩnh nói anh nghe!

~ Chủ quán Mân Thạc đột ngột tái phát bệnh, anh ấy bị ngất và được đưa vào bệnh viện gấp rồi ạ!

~ Sao cơ??? Mân Thạc có bệnh gì sao?

~ Vâng! Anh ấy bị bệnh tim! Hôm nay anh ấy hình như quên mang theo thuốc!

Luhan sững người. Không thể tin nổi sự thật mà mình vừa nghe.

~ Vậy giờ tình hình của Mân Thạc sao rồi?

~ Bọn em đã cử bếp phó đi chăm sóc anh ấy rồi! Tình hình tiệm mì lúc này hỗn loạn lắm ạ, đang bị thiếu nhân sự nên em mới gọi cho anh! Anh đến phụ chúng em nhé, khách đông quá!

~ Được rồi, anh ra ngay!

Sau đó không nói không rằng Luhan chạy một mạch đi lấy áo khoác. Sehun không hiểu gì nhưng cũng đòi đi theo Luhan.

Trên đường đi, Luhan kể hết sự việc cho Sehun nghe, và máu anh hùng trong lòng Oh Thế Đao nổi lên, hắn một mực thuyết phục cậu cho hắn làm nhân viên phục vụ ở tiệm mì Mân Thạc. Suy ngẫm đến tình hình hiện nay ở cửa tiệm, cậu đành gật đầu đồng ý. Và thế là Sehun trở thành nhân viên không công cho tiệm mì Mân Thạc

...

Gần 3 tiếng làm việc vất vả, cuối cùng cũng xong, tiệm mì đã đóng cửa. Ai cũng mệt mỏi rã rời. Cũng may nhờ Luhan đưa Sehun tới giúp một tay nên công việc cũng đỡ nặng nhọc hơn.

*TÁCH*

Ai đó vừa chụp ảnh. Là chị quản lí của tiệm mì này chụp, và đối tượng bị chị nhắm vào không ai khác chính là Sehun.

- Tỉ à, tỉ chụp hình cậu ta để làm gì vậy?

- Còn làm gì nữa chứ, mai tỉ lập tức đăng lên website của tiệm, đảm bảo khách hàng đến đông như kiến luôn!

Luhan đỡ trán. Lại là chiêu trò dùng sắc câu khách đây mà. ( ̄- ̄) Kể ra đẹp trai cũng dễ bị lợi dụng mà.

...

1 tuần trôi qua, đều đặn ngày nào HunHan cũng tới tiệm mì phục vụ. Kể từ khi hình của Sehun được công bố trên website, phải nói là buôn bán không kịp thở luôn. Lượng khách nữ và khách gay tăng chóng mặt.

Nghe nói hôm nay Min Seok sẽ xuất viện. Vậy là đỡ đi biết bao nhiêu gánh nặng rồi.

- Luhannie, cầm lấy mà lau mồ hôi nè!- Sehun sau khi bưng mì ra cho khách thì thấy Luhan mồ hôi nhễ nhại nên vội dúi vào tay cậu cái khăn giấy.

- Thôi lát nữa lau cũng được!

- Không được! Bây giờ em lau luôn đi, không tối về đổ bệnh thì khổ!

- Đã bảo là lát nữa...

Luhan chưa kịp phản bác xong thì Sehun đã nhanh chóng giật lại cái khăn giấy để lau cho con nai cứng đầu kia.

- Thích anh lau hộ thì em cứ nói ra, sao phải kiếm cớ làm gì. Hề hề

- Khỉ gió! Cái này là anh tự nguyện lau cho em nga.

*bĩu môi*

*bĩu môi lại*

- Tình tứ quá nhỉ?

Giọng nói trầm trầm vang lên, ngữ điệu tràn đầy sự mỉa mai.

Tức thời cả Sehun và Luhan đều quay qua nhìn người vừa lên tiếng.

Sững người toàn tập!

Cuối cùng tai ương thực sự đã xuất hiện...

Luhan dường như đến đứng còn không vững nữa, mồ hôi túa ra như tắm.

- Kris hyung!!!

Phải! Không sai đâu! Là Kris đại ca.

- Gặp lại hyung 2 đứa không thấy vui sao?- nhếch môi- Sehun, lần trước mày bỏ trốn trót lọt xem như là ăn may, nhưng lần này, tuyệt đối không có chuyện ăn may nữa đâu!

Sát khí toả ra khắp người Kris. Luhan câm nín bấu chặt vào tay Sehun.

Không ổn rồi.

Đúng lúc này Mân Thạc từ bên ngoài bước vào cửa tiệm, vừa xuất viện xong nhưng anh rất nôn nóng lo lắng nên phóng ngay đến xem tình hình làm ăn của tiệm mì.

____________________

Mai tớ phải đi học rồi, tạm biệt quãng hè vui vẻ. Và tớ đã bị shock khi nghe bố mẹ công bố tin tớ bị tịch thu điện thoại. Phải nói là tớ như con ngố bị rơi xuống vực luôn.

Cho nên tớ xin drop fic tại đây. Tks các cậu đã ủng hộ fic của tớ nha. Tớ sẽ comeback vào một ngày không xa, chỉ sợ mấy cậu rời bỏ con aut này thôi. TT_TT

Một lần aut xin nữa cúi đầu 90°.




























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net