CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả nhà khởi hành từ sớm

Tới nơi thì đã trưa trời trưa trật

“ Chúng ta được nghỉ ở đây à?”

“ Ừ trong đây có viết vậy đấy.”

Mọi người mệt lừ chỉ muốn nằm xuống tận hưởng cái giường

Nhưng bụng thì đói meo

Đành kéo nhau ra nhà hàng “ đánh chén”

Cái gia đình kì quặc đó đi tới đâu gây chứ í tới đó

Nói đúng là gây tò mò cho người đi

Rong chơi 1 tuần liền

Ai nấy đều cắm đầu cắm cổ đi chơi chụp hình shopping ăn uống

Họ quên mất bản thân mình là ai.

Đang làm gì và đang lẩn trốn những gì

Có lẽ ở lại thành phố lâu nên cái gan hơi bị to lên rồi

Gia đình 5 người 5 họ đó chỉ còn cải trang tạm bợ khi ra khỏi phòng

Nỗi lo lắng 7ngày trước tan đi đâu mà nhanh quá vậy

“ Yến à. Ra nhanh nào có anh đẹp trai đứng đó kìa.” – Kì đang hớn hở dòm ngó khắp nơi

RẦM…

“ Ai yahh…Cái mông khốn khổ…” – cô đâm sầm vào anh bồi bàn ròi té lăn xuống đất

“ Xin lỗi quí khách. Cô không sao chứ.” -  anh bồi bàn nọ hoản loạn chạy lại

“ Không sao không sao cái khỉ khô. Đau muốn rớt răng luôn nè.”- mồm cô hoạt động liên tục

“ Tôi xin lỗi.”

“ Chị không sao chứ? Cái kính văng múc chỉ luôn rồi kìa.”- Yến tay nhặt cái kính mồm toe toét

“ Tại xui thôi. Anh đi đi tôi không sao.” – cô phủi đíc đứng lên

2 chị em còn đang bận trêu chọc nhau nhưng đâu hay đang là tâm điểm của mọi ánh nhìn

Nảy giờ mọi người trong khách sạn đang trố mắt ra dòm 2 cô

“ Chết cha. Nảy giờ quên.” – Kì vội đeo kính vào nắm tay Yến chạy lẹ khỏi khách sạn

“ Bạch Yến – Lưu Kì?” – 1 vài người đang dùng bữa đứng lên lầm bầm

“ Chủ tịch. Tôi tìm thấy họ rồi ạ.” – giọng 1 người đàn ông trong điện thoại

“ Mang 4 người ấy về đây cho ta.” – cái giọng quyền lực từ đầu dây bên kia văng lên

“ Vâng ạ.” – cuộc nói chuyện kết thúc

“ Gọi nhiều người tới đây.”

“ Kím cho được 4 người này.”

“ Không được làm họ bị thương.” – người đàn ông nọ dặn dò thuộc hạ

Dù muốn cũng có thể là tổn thương được chăng?

Mơ tưởng.


“ Băng à. Em đói không? Anh mua mì cho em hén.” – Phàm đang dắt nhỏ đi quanh S

*Gật gật*

“ Chúng ta vào đây ăn đi. Thơm gê. “ – Anh kéo tay cậu vào 1 tiệm mì ven đường

“ Cho 2 tô mì. “

Mùi thơm

Không ngon bằng trước đây

Những món mì cậu đã từng ăn

Lộc Hàm thì nghĩ ngơi lung tung trong khi Phàm đã xử xong 2 tô

“ Ngon không? Em muốn đi đâu nữa không?” – Anh lắc tay hỏi Cậu

*Lắc đầu* - biểu cảm quen thuộc khiến Phàm phải dắt tay cậu ra ngoài.

Cậu đang chờ phản ứng của nhỏ thì một đám người áo đen vây tới

Phàm đành kéo cậu chạy mất

Nhưng đám người đó vây quanh lấy 2 anh em không một kẽ hở

Chỉ còn cách tặc lưỡi đứng ngó

Cậu đứng nép sau lưng Anh

" Các ngươi là ai?"

“ À đây có phải là Ngô Diệc Phàm lừng danh đó không?” – một người đàn ông sang trọng chen vào

“ Ông nhìn nhầm rồi.” – cậu lắc đầu lia lịa

“ Nhưng có vẻ ngài trang điểm không được kĩ lắm.” – ông ta giựt phăng cái nón Đán đang đội

“ Quách Nhậm?”

“ Ồ không ngờ ngài còn nhớ tới tôi đấy.."

“ Ông muốn gì? Như vậy có khoa trương quá không?”

“ Với một người cao quí như ngài đây thì có nhằm nhò gì.”

“ Ông chủ của tôi muốn mời ngài dùng bữa được không?”

“ Tại sao chứ? Ai mời?” – Phàmnhăn mặt

“ Chủ tịch tập đoàn L.K ngài Lý Uy ạ.”- hắn hô tên 1 cách trang trọng

“ Không. Tôi không muốn. Đủ rồi chứ.” – anh toan kéo Lộc Hàm đi khỏi đó

“ Nếu thế tôi phải dùng biện pháp mạnh rồi. Thứ lỗi.” – hắn vẫy tay

Đám áo đen xông vào bắt Phàm đẩy lên xe

Hàm đứng đó ngơ ngác không phản ứng

“ Về khách sạn. Báo cho Tuấn Miên.” – cậu chỉ nghe anh thì thầm nhiu đó trước khi bị bắt đi

( Diệc Phàm vì có Băng ở đó nên không thể ra tay phản kháng )

Cùng lúc đó

Dãy nhà hàng gần khách sạn

Chị em Kì – Yến còn đang bận rộn với các món ăn

“ Chị à chúng ta về thôi. Anh ba chắc đói rồi đấy.”

“ Nhưng Chị chưa no cơ mà.”

“ Chị ăn như heo í.”

“ Ừ thế mà cũng dắt Heo đi ăn chung.”

“ Hai quí cô đây chắc hẳn là Lưu Kì và Bạch Yến?” – người đàn ông trong khách sạn xuất hiện

“ Ông là ai?”

“ À…xin tự giới thiệu tôi là Thạch Án. Đến từ tập đoàn J.L.” – ông ta thong thả

“ Tôi có thể ngồi đây không?” – hắn chỉ cái ghế trông đối diện 2 cô

“ Không có tư cách.” – Kì mới nuốt xong lạnh lung quát

“ Quí cô đây nóng tính quá.”

“ Ông tới đây có việc gì?”

“ Tập đoàn chúng tôi muốn mời 2 cô tới tham quan.”

“ Chúng tôi có vinh hạnh đó?” – ông ta hơi khiếm tốn

“ Không có.” – Yến bỡn cợt lão

“ Chúng tôi đi đây. Tạm biệt!” – 2 cô đứng lên quay đi

“ Tôi xin lỗi nhé. Nhưng 2 cô là nhân vật rất quan trọng đấy.”  - hắn hơi khẽ cười rồi lẩm bẩm

Lúc này một vài người lực lưỡng bước vào nhà hàng

Họ nhắm vào chị em Kì – Yến mà tiến đến

Cũng như Đán – 2 chị em giờ đây đang bị đưa đi trên chiếc BWM sáng bong

“ Chị. Anh Hai nhắn tin này.” – Yến chìa điện thoại khi bị kéo lên xe

“ Thông báo cho mọi người rời đi ."

" Anh  bị bắt “

“ Trời đất. Sao nhanh vậy.”

“ Nhưng có lẽ là tập đoàn khác làm đấy Chị à.”

“ Để tới đó ròi biết. Phải nhắn cho Anh ba  thôi” – Kì cầm điện thoại Yến bấm lia lịa

“ Xui xẻo.” – 2 chị em đồng thanh rên rỉ

*Cộc cộc*

“ Ai tới thế nhỉ? Anh không mang chìa khóa à.” – Tuấn Miên lò mò ra cửa

“ Tiểu Lộc? Anh hai đâu.” – Tuấn Miên mở cửa thì thấy cậu đang ngẩn ngơ

Lộc Hàm nhìn Tuấn Miên rồi nức nở

“ Hả?” – anh tỉnh ngủ miệng há hốc khi thấy nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn đang rơi

“ Thật sao?”

Cậu gật đầu xác nhận tin nhắn vừa mới đến.

“ Vậy là chỉ còn em và anh thôi sao. Căng đây.” – Tuấn Miên nheo mắt đọc lại tin nhắn của Kì

“ Gọi cho anh Phàm thử xem.”

“ Anh không sao chứ? Ăn uống gì chưa?”

“ Ăn rồi. Họ tốt thật đấy. Nhưng không cho anh về đây này.”

“ Mà Tiểu Lộc về khách sạn rồi hả?”

“ Về rồi. Cả Kì và yến đều bị đưa đi rồi. Họ chưa tìm ra em thôi.” – giọng Anh lo lắng

“ Giải quyết sao đây anh?”

“ Haizzz…Anh đang tiếp chuyện người ta."

" Em với Hàm  tự giải quyết nhé!”

“ Ya…Anh Hai!!!!” – Tuấn Miên la qua điện thoại

Nhưng người đã cúp máy từ lúc nào

Anh em nhà này chỉ được cái giỏi đổ trách nhiệm cho nhau

“ Trời. Anh em ta ở nhà làm gì đây?”

Cậu chẳng quan tâm Anh Ba với Anh Hai đang nói điều gì

Chỉ đi vòng vòng tìm đồ ăn

Hết lo lắng

“ Em đói à. Chúng ta đi ăn đi. Lát về tính tiếp.”

2 anh em họ ăn uống nghỉ ngơi thật nhàn nhã

Đâu hay 3 ngươi kia đang nhức đầu với hàng tá người khủng bố

Họ đem mọi thứ ra mặc cả dỗ dành dụ dỗ đe dọa nhưng chẳng ăn thua

Mấy cái tập đoàn đó phải đành bó tay với anh em nhà lì lợm


1tuần sau

Tuấn Miên và Lộc Hàm vẫn ở trong khách sạn nghĩ cách

Đúng hơn là tận hưởng kì nghỉ đang dang dở

3 người kia vẫn bị giữ chân cho đến bây giờ

Ngày nào Diệc Phàm cũng gọi cho Tuấn Miên mắng mỏ  nhưng không lợi ích

2 chị em Kì – Yến thì tối ngày mặt nặng mày nhẹ với chủ tịch phía J.L

Ở thị trường kinh doanh và thế giới ngầm nay đã loạn hết cả lên

Ai nấy nghe tin tìm được 4 anh em nhà đó đều tỏ vẻ sửng sốt

Mục tiêu của họ hiện tại là Tuấn Miên

Vì hiện tại anh đó chưa bị tập đoàn nào tóm được

“ Tôi là phóng viên của đài CMC

Chúng tôi đang đưa tin tại Khách sạn B.Bee

1 trong Tứ đại huyền thoại đã trực tiếp tiếp xúc với giới truyền thông

Hãy chờ xem tin tức tiếp theo”

“ Xin hỏi ngài Kim Tuấn Miên  tại sao thời điểm này lại xuất hiện?”

“ Có nguyên nhân gì chăng?”

“ Chàng trai đi chung với ngài là ai?”

“ Ba vị kia đang ở đâu?”

…..

Đám phóng viên vây lấy 2 người tới mức thở không nổi

Ai nấy hỏi một đường nhặn xị cả lên

“ Tôi sẽ tổ chức họp báo tại đây vào sáng mai.”

“ Khi ấy chúng tôi sã trả lời tất cả câu hỏi.” –  anh  to giọng giữa đám đông

“ Chúng tôi?”

“ Vậy là sẽ đủ Tứ đại huyền thoại sao?” – đám phong viên lại nháo nhào

“ Ngày mai sẽ rõ.”

FashBack

“ Anh  à. Em và Tiểu Lộc có cách rồi.”

“ Sao em không để anh dưỡng già luôn đi.” 

“ Ngày mai 8h anh nói Lý Uy đưa tới khách sạn B.Bee nhá!”

“ Sao?” – Phàm ngạc nhiên

“ Có cuộc họp báo thôi. Anh bảo với hắn 4 người chúng ta sẽ cùng xuất hiện.”

“ Tại sao chứ? Em ăn gan lợn rồi hả?”

“ Anh tin em đi. Em còn thông báo cho 2 cô em  nữa. Thôi nhé. Mai gặp.” 

Lưu Kì cùng Bạch Yến phía bên này cũng ngơ ngác

“ Anh có người hậu thuẫn à? Hay muốn lấy “ số”?” – Kì chọc ghẹo

“ Aishhhh…Hay ở đó vui quá 2 em không muốn về nữa?”

“ Chợi…Vậy mai gặp nhé Anh ba.”

EndFashBack


Ở khắp nơi tin tức về 4 người họ đều đã phủ sóng

Từ nhà hàng cho đến những quán ăn lớn nhỏ đều xì xầm về việc này

06:00 AM

Trước cửa khách sạn B.Bee

Một đám đông vây kín lối ra vào

Ai nấy chen chúc nhau tìm chỗ đứng trong đại sảnh khách sạn

Phải 3 tiếng nữa cuộc họp báo mới bắt đầu nhưng giờ đã chật kín người

Phóng viên các báo đã đưa tin tức và truyền hình trực tiếp sự kiện này

Đây liệu là một sự kiện quan trọng đến vậy?

“ Hàm à. Em ổn chứ?”

Cậu đang ăn sáng không nhàn rỗi trả lời ông anh đang tự huyên thuyên không ngưng nghỉ

“ Em vẫn bình thản như vậy được à?” – Tuấn Miên phải bó tay nhìn cậu.

Đúng 08:00 AM

“ Anh hai...anh tới sớm nhất đấy.”

“ Cả đàn người đứng dưới kia mà nói anh mày tới sớm nhất.”

“ Chuyện gì thế?”

Lúc này Phàm tới cùng Lý Uy

Nhưng ông ta hiện đang trên phòng họp trước

Đám đông báo chí như vậy thì lo gì các vị đây bỏ trốn được

“ Đợi đông đủ em giải thích.” – Miên ngồi xuống đã bớt lo lắng

“ Anh ba…Anh hai…Tiểu Lộc…Nhớ mọi người quá!”

“ Chủ tịch nhà đó có đến cùng em không?” – Tuấn Miên nhìn 2 cô em đang tung tăng bước vào

“ Tất nhiên rồi. Ông ta vừa bảo sẽ đi tới phòng họp trước vì chắc chắn tụi em không dại gì chạy trốn trong cái vòng vây báo chí này đâu.” – Yến bỉu môi

“ Giờ giải thích được chưa?”

“ Chuyên họp báo này nhân vậy chính sẽ là Lộc Hàm.” – Ân còn dè dặt

“ Hả?” – mọi người tròn mắt

“ Tại sao?”

“ Mọi người có thật sự tin tưởng em ấy không?”

“ Nếu không em ấy sẽ chẳng bao giờ được ở nhà chúng ta.”

“ Giả sử số phận của chúng ta đặt vào em ấy?”

“ Anh cứ nói thẳng đi.”

“ Vì trốn tránh 6 năm rồi nên có lẽ khó lòng ẩn dật tiếp tục.”

“ Bằng cách nào chứ?”

“ Lộc Hàm là đứa em yêu quí của chúng ta.”

“ Nhưng việc em ấy cười đó chính là kì tích.”

“ Vậy ra đó là thử thách?” – Yến lanh lẹ

“ Ừ. Nếu đại diện nào làm được điều đó...”

“ Chúng ta không ai được từ chối yêu cầu của họ. Được chứ?” – Tuấn Miên khẽ thở dài

“ Liệu có được không?

“ Hơi mạo hiểm. Nhưng nếu là Lộc Hàm có thể cười thì dù là việc gì em cũng có thể làm.” – Kì chắc chắn

“ Ok nhưng có vẻ đó là thử thách khó khăn đấy Tuấn Miên à.” – Phàm khen cậu em thông minh nhưng lại đắng đo suy nghĩ.

“ Quyết định vậy nhé.” – Yến ôm lấy nhỏ reo lớn

Cái thử thách bằng trời đó

Liệu có người làm được!


09:00 ở buổi họp báo

Hơn 6 năm trời Tứ đại huyền thoại đã trở lại

# Lý lịch trích ngang

Bạch Yến – cô tiểu thư tàn bạo và ngọt ngào

Xinh đẹp với đôi gò má cao nước da trắng và nụ cười không thể lẫn vào đâu được

Cái đầu với chỉ số IQ 195 làm người khác sững sốt

Không thuộc về bất cứ tập đoàn nào

Cô làm những việc cô thích

Sự tính toán của cô đủ để người nghe thán phục

Chỉ cần 1 cái laptop

Không biết bao nhiêu tập đoàn lớn nhỏ đã bị đốn ngã

Hacker nổi tiếng – JJ – nổi tiếng trong giới thương trường


Lưu Kì – Nữ hoàng quyến rũ và băng lãnh

Vẻ ngoài nổi bật cùng làn da rám nắng

Cô đẹp tới mức say lòng biết bao nhiu kẻ

Các ông trùm đều vây lấy cô cầu xin thứ được cho là tình yêu

Nhưng nó hoàn toàn không có trong từ điển Lưu Kì

Cô giết người chưa hề ghê tay

Tiền thưởng là mối bận tâm duy nhất của cô

Thế giới Mafia gọi cô là “ Vẻ đẹp chết chóc”.


Kim Tuấn Miên – ông hoàng của thế giới giải trí và bất động sản

Là một người nổi tiếng trong lốt MC

Miệng lưỡi không thể lường trước được

Nghệ sĩ minh tinh đều phải kiên nể

Có trong tay số lượng bất động sản cực lớn

Nắm bắt mọi việc cực nhạy

Nên việc mua dô bán vào lợi nhuận lên tới trăm tỉ là chuyên bình thường.


Ngô Diệc Phàm – tên trộm kì tài và nắm hàng trăm băng Mafia lớn nhỏ

Khó tính

Là một tên trùm nguy hiểm

Chưa một ai thân tín tới mức tiếp xúc trực tiếp

Cầm đầu đông đảo tội phạm

Yêu tiền và không quan tâm mạng sống
Bí ẩn và khó lường

Được gọi là “ Đại Ma Vương” của thế giới ngầm


Mặc dù tình tính cổ quái nhưng giờ họ đã là 1 gia đình

Yêu thương và che chở lẫn nhau

6 năm trước

Bỏ hết tất cả

Họ im lặng  tới một làng quê sinh sống

Kể từ đó chưa từng thấy 1 trong 4 người đó trở lại

Nhiều người đã tìm kiếm nhưng không hề có tung tích

Phía công chúng cho rằng “ Đại Ma Vương đã lấy tay che trời thì có tìm cũng vô ích.”.

...........

Hội Trường

Phóng viên và các cổ đông từ nhiều phía đã có mặt

Chen chúc nhau tới chóng cả mặt không một chỗ trống

Phía Camera đã bắt đầu trực tiếp buổi Họp Báo chỉ còn chờ nhân vật chính

“ Chúng tôi không đến trễ chứ?” – Tuấn Miên thong thả đẩy cửa vào

Mọi ánh đèn Flash đều quay về hướng cửa

4 con người huyền thoại xuất hiện

Im lặng là 1 cách chào đón họ nhiệt tình nhất

“ Có lẽ chúng ta nên bắt đầu.”

“ Xin hỏi tại sao các vị lại xuất hiện tại thời điểm này?”

“ À. Chúng tôi muốn giải quyết 1 vấn đề.” – Tuấn Miên đại diện

“ Có vẻ như mọi người đều nô nức khi chúng tôi trở lại nhỉ?”

“ Nhưng việc bắt cóc chúng tôi là không nên.” – Anh bắt đầu xỏ xiêng

Nét mặt của các ông lớn hơi bất an

“ Các nhà đầu tư đã tìm thấy các vị trước?”

“ Ồ đúng vậy. Nên chúng tôi mới tổ chức họp báo hôm nay.”

“ Vấn đề ở đây là gì. Thưa ngài?”

“ Chúng tôi muốn an nhàn nhưng không cầu được ước thấy.”

“ Và vì vậy buổi họp bào này để từ chối tác cả các lời mời từ phía nhà đầu tư.”

Lần này mặt các vị chủ tịch tỏ ra tức giận răng nghiến lại ken két

“ Tại sao từ chối khi 4 vị luôn thành công.”

“ Thật ra chúng tôi muốn chăm sóc 1cậu em.” – Phàm hòa nhã lên tiếng

“ Em ? Ngoài 4 vị còn có 1 người khác? Tại sao phải chăm sóc người đó?”

“ Chúng tôi có được hân hạnh diện kiến cậu ấy không?”

“ Tất nhiên rồi.” – ai đều hướng mắt về lối cửa ra vào

Két…

Cánh của khẽ mở ra

Một chàng trai với mái tóc nâu nhạt

Da trắng dáng người mảnh mai

Vận 1 chiếc áo sơ mi trắng dài xắn tay và chiếc quần jean đơn giản

Mang một chiếc mặt nạ bí ẩn trắng muốt che nửa mặt

Mọi người hơi ngỡ ngàng

“ Là cậu ta sao?”

“ Thật kì quái.”

“ Đúng là anh em nhà họ.” – một số người xôn xao

Lộc Hàm  tiến lại phía bàn và ngồi xuống không bận tâm ai nói gì

“ Đây là lí do của chúng tôi.” – Phàm nhìn vào cậu

“ Chàng trai này ư? Tại sao.” – Nhìêu phóng viên đồng thanh

“ Có 1 việc chúng tôi muốn nhờ đến mọi người.” 

“ Nếu 1 ai đó có thể khiến gương mặt này lấy lại cảm xúc.”

“ Chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu họ đặt ra dù khó khăn tới mức nào.” – Tuấn Miên trịnh trọng

“ Chẳng lẽ cậu ấy bị mắc bệnh?” – một vài người thắc mắc

“ Không hề. Chúng tôi đã đến bác sĩ để xác thực việc đó.” – cả bốn người phản đối

“ Cậu ấy mắc bệnh tự kỉ ?” – 1 phóng viên đứng lên hỏi

“ Chưa bao giờ em ấy bị như vậy.” – Tuấn Miên vẫn khăng khăng

“ Không tin thì chúng tôi sẽ đi kiểm tra chứng thực.” – Yến lạnh lùng

“ Đó là việc chúng tôi chưa hề làm được.”

“ Mong 1 ai đó làm chúng tôi sẽ thật sự khâm phục.” – Diệc Phàm trầm giọng

“ Xin hỏi cậu ấy tên gì?” – Nhiều cánh phóng viên đồng thanh

“ Hàm – hãy gọi em ấy như vậy.”

Đám người ngồi phía dưới nháo nhào ồn ào cho tới lúc tan họp

4 người họ không lo lắng

Giờ việc họ quan tâm là việc cậu không chịu được áp lực của báo giới

Việc thách thức này cũng là khó khăn của gia đình

Lộc Hàm là yếu điểm của họ

Vì bây giờ họ đã yêu thương cậu như một người thân

Sau hôm đó

5 người dọn về căn hô cao cấp tại trung tâm S

Tiện cho việc các tập đoàn tìm đến gặp Lộc Hàm

Suốt một tháng trời không có ma nào để í tới 4 vị nữa

Nhưng bù lại cậu là một người đặc biệt

Phía  các nhà đầu tư lớn tìm trăm phương ngàn cách đối phó

Họ bỏ ra tiền bạc công sức chỉ đổi lại 1 nụ cười

Các cậu chủ nhà giàu có cũng tìm đến câu dẫn cậu nhưng vô ích

Nhiều người được thuê diễn hài cho cậu xem cũng chẳng  động lòng nổi

Không ai bám trụ được lâu trước tính tình cổ quái của Tiểu Lộc

Đặc biệt chưa ai có thể tháo được chiếc mặt nạ lãnh đạm đó.

Dụ dỗ -i dỗ dành tới cả đe dọa chữi rủa nhưng cậu vẫn cứ lạnh tanh

“ Chị à. Biết vậy chúng ta dùng cách này sớm hơn rồi nhỉ.” - Yến ngồi cạnh đang vuốt mái tóc rối cụa Lộc Hàm đang nằm trên đùi mình.

“ Cách gì?”

“ Thì làm cho bé Hàm nói chuyện nè.”

“ Nhưng chúng ta ai cũng mong Tiểu Lộc sẽ tìm lại được .” – Kì quay đầu lại dòm 

“ Em thấy báo chí và cả mấy ông lớn đều chán nảy cả rồi.”

“ Có thật em ấy sẽ mãi im lặng vậy không?”

“ Em không chắc nhưng mong là không phải.” 

“ Kì à. Tối nay chúng ta sẽ dự tiệc đấy.” – Tuấn Miên vừa đi đâu về

“ Thật sao Anh? Nhưng ai mời kia chứ?” 

“ Lão Cao ấy. Đại thọ của lão rồi.”

“ Nhanh nhỉ! Vậy chị em mình chuẩn bị thôi.” – Kì dẫn Hàm với Yến ra ngoài

5 giờ sau

“ Hai anh ấy đến trước rồi. “ – Kì nhằn giọng

“ 3 vị có thiệp mời không ạ?” – tên gác cổng hỏi

“ Không. Nhưng chúng tôi cũng chẳng cần. Gọi quản lí tới đây.” – giọng Kì ngang phè

“ Aiyaaa…Xin lỗi tiểu thư vì sự sơ xuất này. Mời 3 vị.” – người quản lí hoảng hốt khi thấy Kì đang tức tối

“ Biết thế thì tốt.”

Nơi họ tới là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net