CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng lúc cái chap nó càng ngắn lại ahhhh ><

.

.

.

.

Cách đó không xa…trên bầu trời tối đen như mực của Blood Island

Hai vậy thể một cao lớn một thấp bé đang vật vờ giữa không trung

Họ đã quan sát diễn biến từ rất lâu trong im lặng

Nhưng chỉ đến khi vị Hoàng Tử LuHan xuất hiện…

“ Luci…Ai kia?” – Hàm tráo mắt nhìn ngó cái con người giống y sì mình

Trong mắt cậu thì hắn ta đang rất hênh hoang đắc ý.

“ Xiao LuHan chứ ai?” – Luci cười giỡn cợt, lặp lại cái tên theo đúng phong cách của lão Zhen khi nãy.

“ Ngươi muốn ta vặt trụi cánh hả? Còn không nói…”

Lộc Hàm đưa tay lên bộ cánh sau lưng hằm hè đe dọa.

“ Ai ya….Được rồi được rồi tôi nói. Có cần mạnh tay thế không Hoàng Tử.?”

Luci phát ra tiếng thét chói tai sau khi một chùm lông vũ ra đi tìm đường cứu quốc

“ Em trai Hoàng Tử. Xiao WuHan.”

Mới đó còn đùa giỡn, nhưng sau câu nói đó Luci bỗng nghiêm túc

“ Người đùa ta. Đừng trả thù cá nhân chứ?” – Tiểu Lộc không tin câu trả lời, vung cánh đập cho Lucifer một cái rõ đau


“ Không đâu. Đó là sự thật."

" Sự xuất hiện của hắn ta không phải là ngẫu nhiên mà vốn dĩ đã sắp đặt trước."

" Hoàng Tử của tôi. Mong ngài mau chóng giành lấy ngôi vị."


Luci giữ chặt một trong những đôi cánh, ra sức gằn giọng chứng tỏ sự thật trong câu nói.


“ Buông ta ra. Nếu hắn là em trai ta. Vậy hà cớ gì ta giành giựt  với chính em mình.”


“ Giành giựt địa vị này? Rõ tốn công.”


Lộc Hàm nhăn mặt nhìn Luci đầy khuất mắt.


“ Không đơn giản như ngài nghĩ đâu. Hoàng Tử”.

.

.

.

Trở lại trận đấu trên mặt đất


“ Xin lỗi. Chúng ta sẽ bắt đầu trận đâu ngay bây giờ.”


Lão Zhen di chuyển nhanh ra khỏi võ đài, yên vị trên ghế.


“ Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?” – LuHan tươi cười nhìn Lộc Hân ( Lúc này WuHan gọi là LuHan )

Sơ lược cuộc chiến

Vì tác giả không thể miêu tả một cách thiết thực nhất nên sẽ vắn tắt vài nét chính của trận đấu.

Sau nụ cười của LuHan, Thế Huân lao ngay vào trung tâm nhưng bị Kenza ngăn lại


Đáng ra người hẳn ra tay phải là LuHan chứ không phải anh


Hân không muốn nhìn thấy tình cảnh đó nên đã ra sức tách vị Hoàng tử ra vòng ngoài


Sức mạnh của LuHan – lửa


Nó có thể bảo vệ chủ thể và tấn công kẻ thù bằng cách man rợ nhất


Thiêu rụi hoàn toàn ý chí chiến đấu của đối phương


Rơi vào tình trạng đau đớn từ não đến tứ chi


Nạn nhân đầu tiên của nó chính là Lộc Hân nhỏ bé.


Ngọn lửa màu xanh rất đẹp và huyền ảo


Nó không hề nóng, mặc nhiên lao vào người cô gái


Trước khi chạm vào cô nó biến mất không chút dấu tích


Sự ngăn cản của Lá chắn


Đó là thứ quyền năng cô có được


Dùng nó cô có thể bóp chết đối thủ trong vòng 10s


Lần đầu tiên Hân sử dụng


Nhờ lượng máu quá sức thừa thải trong thời gian qua


Song cô đã khai mở được năng lực tuyệt diệu này


Chỉ có điều hiện nay đối thủ của cả hai đều không hề tầm thường


Áp lực rất lớn khi phải tử chiến cùng người được gọi là “Kẻ thừa kế”.


“ Hàm. Anh bỏ cái bộ mặt thiên thần đó đi cho tôi.” – Hân nghiến răng tức giận với nụ cười đùa cợt của Danci


“ Cô đang gọi ai thế?” – LuHan nhìn Hân với ánh mắt tò mò, dò xét hỏi lại.


“ Một thời gian ngắn mà anh đã quên tôi rồi sao? Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây."


Cô vẫn miệng lưỡi, đưa lá chắn lên không trung quyết liệt đập lên người LuHan


“ Tôi gặp cô lần đầu mà cho rằng chúng ta thân thiết thế sao?”


Trong trận đấu


HUân hoàn toàn bị cuốn vào cuộc “võ mồm” của hai kẻ khác trên võ đài


Anh dường như đã quên mất đối thủ của mình từ lúc nào

.

.

.

“ Luci. Dừng cuộc đối đầu này lại được không? Chẳng lẽ ta lại tranh với em mình?”


Mắt Hàm tròn xoe chăm chú theo dõi trận đấu náo nhiệt chữi rủa phía dưới cũng vừa lôi mình ra nói


“ Coi xong trận đánh này đi. Chúng ta lúc đó hẳng quyết định có nên giành hay không?”


Lucifer lôi cậu gần hơn tới khán đài


“ Tới lúc đó…Cái ngai vàng mà ông muốn cũng chẳng còn.Hừm”

.

.

.

3 ngày

Trận đấu vẫn tiếp diễn


Chẳng lẽ điểm dừng chính là họ kệt sức rồi tự đào mồ chôn mình ở đây luôn sao?


Lúc này đòn phản công cuối cùng của LuHan


Lửa hoàn toàn đã bao phủ Hân


Cô không đủ sức để thoát khỏi cái bẫy chết tiệt mà vị Hoàng Tử kia giăng ra


“ Dù sao trước khi chết gặp anh đã là hạnh phúc rồi.”


Cô nhìn Thế Huân rất dịu dàng rồi dần buông xuôi tất cả, trả mình trở về với sự vô thức.


Kenza dừng hẳn cuộc đối đầu với Anh


Lao vào đám lửa đang bốc lên ngùn ngụt giữa võ đài


“Luci. Chẳng lẽ ngươi để ta nhìn em ấy chết cháy?”


Lộc Hàm toan nhảy tới chỗ Hân nhưng bị Luci dùng sức ngăn lại


“Không phải chuyện ngài nên xen vào.”


“ Ngươi…” – Hàm bốc hỏa, chân tay như thừa thải cứ vung về phía trước.

.

.

.

Ngay lúc đó.


Đòn kết thúc của LuHan được tung ra


Người lãnh “đạn” không ai khác chính là …Kenza


Hắn bị “hỏa công” làm cho bốc cháy rơi khỏi võ đài


Chỉ còn mỗi Huân vẫn đứng nhìn cách ra tay máu lạnh củaLuHan


“ Ánh mắt này…Anh muốn tôi dừng lại sao?” – Han nhìn anh, thấy được nộ khí đang phát ra mãnh liệt


“ Cô là Tiểu Lộc. Lộc Hàm sao?”


Lâu lắm rồi, vẻ lạnh lùng kia mới được thay thế bằng sự tức giận 


“ Đã nói tôi không phải kẻ đó.” – LuHan nhăn mặt, dừng ngọn lửa đang thêu đốt Hân lại


Dần bước tới dáng vẻ cô độc của anh


“ Này Luci. Hắn ta tính làm gì thế?”


Hàm nhăn mặt khi thấy cảnh LuHan thỏ thẻ gì đó với Thế Huân


“ Muốn tôi tha cho cô ta sao?”


“ Được thôi! Còn một chuyện…” – những chữ cuối trong câu nói với thanh âm khá nhỏ khiến Hàm không thể nghe rõ

“Tôi thích anh.” – Luci vờ buông một câu ghẹo gan kẻ bên cạnh


“ Đôi cánh này. Ta đập gãy nó.” – Tiểu Lộc tức giận đập mạnh 3 đôi cánh lên thân cổ thụ lớn


“ Khoan đã. Người không ngửi thấy mùi gì sao? Hoàng Tử”


Luci chỉ tay về phía đám đông khịt khịt mũi


“ Hôi hám. Satang? Ngươi điên à? Chúng mà dám mò tới đây?”


“ Hơn mấy ngàn Vampire chứ không ít gì?”


“ Tiểu Hoàng tử. Chính tôi là Lucifer còn dám huống chi chúng đã thắng Vampire một lần.”


Luci gạt bỏ lời nói của cậu, đăm đăm nhìn đám đông đang hò hét cổ vũ.


“ Hai người kia tính đóng phim tình cảm cho ta coi à. Tách nhau ra. Grừuừ.”


Hàm quát lên, 3 đôi cánh liên tục đập vào nhau ra chiều biểu tình


“ Hắn ta….Dừng lại.”


Không do dự cậu lao đến nơi anh đang đứng


Chiếc cọc gỗ từ không trung lao nhanh và mạnh đến  trung tâm

PHẬP

Lộc Hàm đã thay anh chặn chiếc cọc đó lại

Không hề có máu chảy ra

Khán giả bàng hoàng nhìn nhau


“ Anh có cần thân mật với cậu ta như thế không? Ngô Thế Huân!”


Cậu lườm anh, dùng tay rút chiếc cọc đang găm trước ngực rồi quăng xuống đất


“ Ngươi tưởng chỉ với cái thứ gỗ rẻ tiền đó có thể lấy cái mạng quí giá này sao?”


Tên lạ mặt lẩn trốn ngay sau đó


“ Luci tìm ngay tên đó cho ta”


Cái bóng sau tán cây vụt đi tức thì.


“ Tiểu Lộc. Là em sao?” – Huân siết cậu trong vòng tay, vui mừng tới mức không tin vào mắt mình


“ Ừm. Em trở về rồi. Chứng kiến cảnh ban nãy đau lòng muốn chết.”


Hả? Có phải Lộc Hàm lạnh giá không đây?


Cậu nói chuyện? Lại còn đang ghen nữa?


Thật sao?


“ Tiểu Lộc à. Anh nhớ em nhiều lắm.”


Huân vuốt tóc cậu, sực nhớ ra điều gì đó.


“ Đôi cánh. Đôi cánh Lucifer của em đâu rồi?”


“ Tạm thời em không cần chúng nên anh đừng quan tâm.”


“ Cậu ta là ai?”


Khắp nơi vang lên câu hỏi tương tự


Cả vị Hoàng Tử đứng gần Huân cũng rơi vào trạng thái chưa hoàn hồn


Lão Zhen nhăn trán, đôi mắt hoang mang.


“ Cậu là ai?” – LuHan nhìn Hàm, rồi bỗng dưng tiến lại đối diện


“ Tôi sao? Lộc Hàm. Vợ chưa cưới của Ngô Thế Huân.”


“ Mong cậu đừng chạm vào anh ấy.” – Tiểu Lộc níu chặt tay Huân, ánh mắt ghen tuông đổ lửa


“ Cậu Lộc Hàm đây chắc hẳn không phải là một Vampire?”


Lão Zhen đã xuống võ đài từ lúc nào, lời nói hết sức cẩn thận


“ Chắc vậy.”


Hàm nhe răng cười, không có chút nào là bực tức khi có người phủ nhận chủng loại của mình


“ Chẳng hay cậu là gì?”


“ Tôi nhất định phải trả lời sao?”


“ Tất nhiên.”


“ Cậu đang đứng trên vương quốc Vampire và cô đang mang hình dáng Hoàng tử chúng tôi”


“ Đúng rồi. Hàm!Tại sao hai người lại như song sinh vậy?"


Anh đưa mắt nhìn câụ rồi so sánh lại với LuHan


Hoàn toàn là cùng một người


Từ nụ cười kiêu ngạo


Vẻ đẹp của vị nam thần


Và cái nhìn sâu thẳm


Tuy lúc nào cũng mang một màu trắng khiến anh bực tức


Không khác gì nhau


“ Không. Em mới gặp lần đầu.” – Lộc Hàm lắc đầu, bơ cái vị trưởng lão đang dò xét.


“ Xin lỗi mọi người nhưng chúng tôi phải dừng lại mọi chọn lựa tại đây.”


Câu nói khiến đám đông càng giận dữ


Họ không có câu trả lời thoả đáng cho sự xuất hiện của cô gái lạ mặt


Và những ứng  cử viên của King IV bị ám sát


Làm sao có thể bỏ về dễ dàng thế được?


“ Chúng tôi sẽ có cuộc điều tra tại lâu đài. Các vị sẽ có câu trả lời trong thời gian sớm nhất.”


Biết được phản ứng tiêu cực từ họ


Lão Zhen lên tiếng trấn an, rồi ra hiệu cho mọi người trên khán đài rút khỏi đó.


“ Trong đó không có chúng tôi. Ông cứ tự nhiên.”


Tiểu Lộc vẫy tay trêu tức Lão Zhen.

.

.

Biến mất cùng anh sau ít giây ngắn ngủi


Xán - Thạc - Hiền đứng từ xa quan sát cũng đã mất tăm.


“Chàng trai kì lạ ấy sao lại có nguồn năng lực độc nhất của King III?”

.

.

.

.

.

Biệt thư Ngô.


“ Thời gian qua em đã ở đâu ?”


“ Có biết lúc nãy anh lo cho em lắm không?”


“ Sao lại dám chặn cái cọc đó chứ?”


“ Nó không rẻ tiền như em nghĩ đâu.”


Anh lo lắng ôm cậu, giọng điệu trách cứ vang đều bên tai.


“ Thôi nào. Em không chết…dễ dàng …thế …đâu…..”


Giọng Hàm  hạ thấp dần rồi đứt ra từng quãng khó nhọc.


“ Tiểu Lộc. Em ổn chứ?”


Huân nâng căm cậu lên cao


Sắc diện khuôn mặt Hàm đã thay đổi


Đôi môi đỏ mọng chuyển sang màu tím bầm không thể khoe nụ cười tự đắc được nữa


“ Sao cứ mỗi lần gặp lại. Em đều phải chịu cảnh này thế.”


Cậu gượng cười, bám chặt vào vai anh không cho mình ngã quị


“ Tiểu Lộc….”


“ Huân. Em xin lỗi nhưng em nhịn không được nữa rồi.”


“ Lâu quá em không có thức ăn.”


Cậu  nhe răng đưa nanh lên cổ anh hết sức nhẹ nhàng


Xán Thạc Hiền chứng kiến cảnh tượng trên liền thi nhau trốn biệt


Thật sự đó là một cảnh tượng quá hoang dại -   hoang mang - hoang …( và là sự hoang tưởng của tác giả)


“  Chỉ là đói thôi sao?”


“ Anh cứ nghĩ em có chuyện gì.”


Thế Huân khẽ choàng lấy eo cậu, kéo gần mình hơn.


Ánh mắt nham hiểm nhìn cậu


“ Này. Đừng có nhìn em như thể muốn ăn tươi nuốt sống thế.”


“ Em trở lại không phải vì anh đâu nhé!”


Hàm vung tay đẩy thân hình anh ra xa, lau vội vệt máu xanh trên khóe miệng


“ Không vì anh? Vậy tại sao đỡ cái cọc lại còn tỏ thái ghen tuông nữa chứ?”


“ Hay tại em thấy muốn gây sự chú ý với ai đó.”


Không cho Tiểu Lộc chút sỉ diện, Huân lôi tất tần tật ra kể “tội”


“ Biết thế khi nãy cho anh “đi” luôn. Grừ.”


Cậu quay đi, Grừ một tiếng rõ to dằn mặt


“ Thôi nào. Bé Cưng. Anh nhớ em lắm đấy.”


“ Nhớ cái giọng nói bình tĩnh trước đây của em.”

“ Chứ còn bây giờ?”


“ Em dữ quá.”


“ Ya…Đứng lại đó Thế Huân. Trước khi em lột da anh.”

.

.

.

.

Lâu Đài

“ Hoàng Tử, ngài không sao chứ?”


Lão Zhen ngồi trong phòng hội nghị cùng LuHan và những người được cho là quyền lực nhất lúc bấy giờ


“ Tôi không sao. Mọi người cứ tiếp tục.” – cậu phẩy tay, khuôn miệng không thể cười như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net