Chap 23: Cùng trông lại, mà cùng chẳng thấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Los Angeles. 02.01.2017

Hương rảo bước trên khắp gác góc phố nhỏ của L.A. L.A rộng lớn là vậy, đông đúc là vậy, nhưng sao lại cô đơn trống vắng đến vô cùng như thế. Kết thúc chuyến bay dài, Hương mệt, nhưng không chọn cách ở nhà nghỉ ngơi, mà chỉ muốn đi đâu đó cho khuây khỏa, cho thỏa những nỗi niềm. L.A mùa này lạnh lắm, SG thì không! Không biết giờ này ở VN thế nào, chắc chắn mọi người ai cũng đang đón Tết một cách vui vẻ. Cô đã chấp nhận từ bỏ vương miện cao quý, dù kỳ đương nhiệm của cô chỉ còn 10 tháng, nhưng cơ hội đến Mỹ học tập không có lần thứ hai. Đã chấp nhận buông bỏ, thì sẽ không tiếc nuối. Hương tự động viên bản thân phải phấn đấu thật nhiều cho ước mơ của mình...

L.A đông đúc vậy, sao mãi chẳng thấy được một bóng hình quen thuộc.

Đương nhiên rồi, bóng hình mà cô tìm kiếm đang ở SG cơ mà!

Hương đã khóa FB, khóa hết mọi tài khoản xã hội cá nhân của mình. Cô biết làm như vậy, tất cả mọi người sẽ lo lắng rất nhiều, nhất là fans của cô. Nhưng tin cô đi du học chỉ có cô, bố mẹ cô, và Unicorp biết. Và tất cả mọi người đã hứa sẽ giữ bí mật cho cô... Sớm thôi, cô đi rồi sẽ trở về, vài năm trôi qua nhanh lắm, đã đến lúc cô phải sống cho bản thân mình.

Dừng chân lại trước cổng một khu trung tâm buôn bán lớn, cô đứng khựng lại, ngửa mặt lên trời hít chút không khí trong lành..

"Khuê, không có chị ở cạnh, em phải biết cách chăm sóc bản thân mình thật tốt. Chắc giờ này ở VN đã xôn xao chuyện chị trao lại vương miện, chắc em cũng chẳng quan tâm đâu, vì em đã rất hận chị phải không? Không sao, một lúc nào đó khi biết được lí do chị làm vậy, chắc chắn em còn hận chị hơn rất nhiều. Chị cũng tệ thật, chỉ vì công danh, sự nghiệp, vì ước mơ ích kỷ của bản thân mà làm tổn thương em. Chị chỉ mong khi quay trở về, em đã yên ấm, đã hạnh phúc. Qua bao nhiêu sóng gió, chị mới hiểu ra rằng, tình yêu em dành cho chị chỉ là một cảm xúc nhất thời. Giống như A.J vậy, cô ấy cũng từng có tình yêu đồng giới, nhưng khi gặp B.P, cuộc sống của cô ấy đã khác. Và Hương mong em cũng sẽ có một cuộc sống khác êm đềm, và bình yên như thế, Khuê à!"

Tuyết bắt đầu rơi, nhưng Hương không thấy lạnh.

Cái giá lạnh của thời tiết chẳng thấm tháp vào đâu so với cái giá lạnh đến tột cùng trong tâm hồn của người con gái ấy...

Sài Gòn. 02.01.2017

Khuê lang thang trên khắp những con đường mang tên kỉ niệm của cô và Hương. SG những ngày Tết cũng thật đông đúc, nhưng sao chỉ một dáng hình giống Hương mà Khuê cũng chẳng tìm thấy. Sự ra đi của Hương là một cú sốc lớn đối với Khuê. Khuê đã đến nhà tìm Hương, căn nhà ấy, vẫn không thay khóa, mọi thứ vẫn còn nguyên, những bộ đầm dạ hội mà Hương thích vẫn còn treo trên giá, chỉ khác là, Hương không còn ở đây nữa, Hương đã đi xa rồi. Hương khóa FB, Hương đóng cửa Instagram, Hương đã biến mất không để lại một dấu vết gì. Khuê tìm mọi cách hỏi thông tin từ Unicorp nhưng không ai nói cho cô biết lí do, Khuê gọi điện về cho ba mẹ Hương, nhưng câu trả lời cô nhận từ họ vẫn là không biết. Vài ngày qua, toàn bộ cánh báo chí ở SG đổ xô nhau, lũ lượt kéo về nhà Hương ở Hải Phòng để tìm Hương, nhưng vô ích. Cô biết Hương đã quyết định ra đi thật, thì sẽ rất khó để tìm được Hương. Nhưng cô vẫn nuôi hi vọng... một ngày nào đó, Hương sẽ chủ động liên lạc với cô.... Chỉ cần nghe thấy giọng Hương thôi cũng được... Khuê chẳng đòi hỏi gì nhiều...

Khuê lái xe dọc bờ sông SG, rồi một mình tự xuống Vũng Tàu, nơi đây có bao niềm vui của cô và Hương, sao Hương lại nỡ bỏ tất cả mà đi như thế... Nhưng muốn đi thì nói, sao lại phải làm cô ghét Hương rồi Hương mới đi. Để khi biết được sự thật, cô thấy hối lỗi vô cùng...

"Hương, chị đã tới nơi chưa? Chị có nhớ em chút nào không? Em thì thấy nhớ Hương lắm, chẳng ghét hay giận hờn Hương gì cả. Hương ngốc lắm Hương có biết không? Chỉ cần Hương nói là muốn đi, em sẽ để Hương đi, thỉnh thoảng rảnh rỗi em lại qua đó chơi với Hương. Sao Hương lại phải đi trong âm thầm lặng lẽ như thế, em còn chưa chuẩn bị quà chúc Hương đi may mắn nữa. À, không. Em đã tặng quà cho Hương rồi đấy chứ nhỉ? Hương sang Mỹ, mang theo 3 cái tát của em đúng không? Hương có đau lắm không? Em ngốc quá. Cả hai chúng ta đều ngốc. Tết năm nay không có Hương ở cạnh, em làm sao biết vui đây. Sẽ không có ai dắt em về Hải Phòng chơi cả, chẳng phải năm ngoái Hương mời em về Hải Phòng chơi hay sao? Năm ngoái em không đi nhưng năm nay em muốn đi mà. Hương về đưa em đi đi... Ở Sài Gòn tự nhiên em thấy ngột ngạt và cô đơn quá... Có Hương ở đây chắc sẽ tốt hơn nhiều... Hương ở đâu? Hương chỉ cần nói cho em biết, để em yên lòng thôi, cũng được..."

Hai con người ấy, kể ra cũng buồn cười. duyên số đưa họ đến gặp nhau, quen nhau, thương nhau rồi yêu nhau. Biết bao lần tan – hợp, hợp – tan , nhưng rồi cuối cùng vẫn chẳng thể ở bên nhau! Tại sao ư? Tại duyên số thôi. Duyên số cho chúng ta được bên nhau, thì chúng ta được phép ở bên nhau. Duyên số bắt chúng ta phải rời xa nhau, thì chúng ta không được ở gần nhau. Vậy thôi! Nhưng tại sao, họ yêu nhau đến thế, họ cần nhau đến thế, mà duyên số cứ đưa đẩy họ mãi, chẳng cho họ được hạnh phúc. Thời gian bên nhau đã ngắn ngủi, ấy vậy mà phải trải qua bao sóng gió, vừa bên cạnh nhau được một chút lại bị ngăn cách, rồi lại vượt qua để được cạnh nhau. Nhưng rồi, cuối cùng, Hương và Khuê, cũng chỉ là 2 đường thẳng cắt nhau, gặp nhau duy nhất một lần trong đời, rồi lại xa nhau mãi mãi... Liệu duyên số, có đưa hai đường thẳng cắt nhau ấy, thành hai đường thẳng trùng nhau, để mãi mãi được ở bên nhau đến suốt đời hay không...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net