Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34

“Chân Minh!”

Việc đầu tiên Hoàng Tử Thao làm khi trở về chính là chạy đến nhà Phương Chân Minh. Trước đây Phương Chân Minh vì muốn Hoàng Tử Thao sau khi tan học có thể thuận tiện đến nhà mình đã đưa cho cậu một cái chìa khóa, cho nên lúc này cậu mở cửa, câu đầu tiên là gọi Phương Chân Minh.

Cửa bị đóng rầm va vào tường thật mạnh, âm thanh lớn như vậy làm Phương Chân Minh hoảng sợ, gã từ phòng bếp chạy ra, trong miệng bắt đầu lải nhải: “Hoàng Tử Thao em muốn chết?! Nếu cửa nhà chúng ta hỏng rồi làm sao bây giờ? Còn có, mấy ngày này rốt cuộc em đi đâu?”

“Chân Minh, trước anh đừng hỏi những việc này, ba em thật sự đã tới?”

Nói đến cái này, Phương Chân Minh lại có chút đau đầu, buổi sáng gã mới vừa tan học chuẩn bị về nhà, vừa mới ra cổng trường đã được ba Hoàng chào đón, Phương Chân Minh thấy ông cũng cảm thấy kinh ngạc, lễ phép chào hỏi một chút, sau đó hai người đi chung một đoạn đường. Phương Chân Minh cảm thấy khúc mắc trong lòng, bởi vì cho tới nay ba Hoàng luôn rất yên tâm về Hoàng Tử Thao, cậu còn rất tự lập, cho nên trước nay ông chưa bao giờ tới trường học tìm con trai. Hôm nay ông tìm tới tận đây, Phương Chân Minh dám khẳng định là có vấn đề.

Không ngoài dự đoán của gã, ba Hoàng hàn huyên vài câu sau liền mở miệng hỏi: “Chân Minh à, sao Tử Thao không đi với con?”

Phương Chân Minh cũng không biết Hoàng Tử Thao mấy ngày nay đi đâu vậy, đầu óc gã bay nhanh dạo qua một vòng, trả lời: “Em ấy gần đây luôn bận rộn việc học, lần này trong trường tổ chức các nhóm nhỏ ra ngoài học tập cho nên Tử Thao cũng đi theo.”

Phương Chân Minh trấn định nói lời nói dối mà gã tự cho là hoàn hảo nhất, ba Hoàng gật đầu: “Cho tới nay quan hệ của con và Tử Thao là tốt nhất, vậy con có biết cái chuyện trong tin tức nói là thật hay không? Tử Thao có thật yêu đương với cái vị minh tinh kia?”

Phương Chân Minh bị ông hỏi như vậy, thật đúng là có chút hoảng loạn, gã ra vẻ trấn định trả lời: “Chú à, đó chỉ là tin tức bát quái thôi, chú không phải không biết rất nhiều thứ chỉ là bịa đặt thôi.”

Ba Hoàng suy tư gật đầu, Phương Chân Minh thuận thế mở miệng nói: “Chú à, hay là chú về trước đi, con cũng không biết Tử Thao khi nào trở về, đến lúc em ấy trở lại con sẽ thông báo cho chú một tiếng.”

Nghĩ đến đây, Phương Chân Minh đối Hoàng Tử Thao nói: “Anh chỉ nói chờ em trở lại anh liền thông báo chú một tiếng, bất quá cũng chưa nói cụ thể thời gian, cho nên em cũng không cần quá sốt ruột.”

Hoàng Tử Thao trầm mặc một hồi liền mở miệng: “Chân Minh, ngày mai nói cho ba em đi, sớm hay muộn đều phải đối mặt.”


“Em đã nghĩ ra nên ứng đối như thế nào cho tốt rồi?”

Phương Chân Minh nhìn về phía cậu có chút lo lắng, gã thật sự không biết Hoàng Tử Thao nghĩ như thế nào. Nhưng mà Hoàng Tử Thao chỉ nhún nhún vai: “Chưa nghĩ ra, đi bước nào hay bước đó đi.”

Cậu nghĩ không ra biện pháp gì, đương nhiên cũng không thể nói tin tức kia không phải thật. Cậu muốn cùng Ngô Diệc Phàm trải qua cả đời, cho nên cậu cần trải qua cửa ải này của ba. Muốn vậy chỉ còn một cách là come out thôi.

“Nếu không thì thông báo Ngô Diệc Phàm một tiếng?”

Hoàng Tử Thao lập tức lắc đầu, anh hiện tại đang vội vàng diễn các cảnh quay cuối chuẩn bị đóng máy, cậu không muốn làm anh phân tâm, quan trọng nhất chính là cậu cũng muốn bản thân có thể vì anh mà chia sẻ một chút.

“Về Phàm bên kia thì trước tiên gạt anh ấy đi, đừng làm cho anh ấy phân tâm.”

Phương Chân Minh khẽ nhíu mày, gã hiểu tư tưởng phong kiến của ba Hoàng có bao nhiêu kiên cố, một mình Hoàng Tử Thao làm sao có thể chống lại ba cậu, lỡ như nói không tốt một giây sau khẳng định sẽ bị đánh chết!

“Thao, anh đi cùng em.”

“Không, Chân Minh, anh đừng xen vào, bởi vì… Nếu như em sắp bị ba đánh chết, anh còn có thể kêu xe cứu thương cho em.”

Hoàng Tử Thao ra vẻ nhẹ nhàng nói đùa mà như không đùa, Phương Chân Minh thấy cậu nói như vậy cũng chỉ có thể để cậu một người đi đối mặt, bất quá gã vẫn cảm thấy kỳ quái, ba Hoàng chẳng lẽ cứ như vậy không hề đoán trước chạy tới tìm gã?

“Chú tới tìm em không nói cho em sao?”

“Có, không ngừng nhắn tin cho em, không ngừng gọi điện cho em.”

Hoàng Tử Thao gật đầu, chỉ là cậu vẫn luôn không tiếp điện thoại, tin nhắn cũng là tùy ý ứng phó thôi. Phương Chân Minh nghĩ nghĩ, nói cách khác ngày ấy cậu nói là điện thoại quảng cáo kỳ thật chính là cuộc gọi của ba cậu?! Phương Chân Minh thật là bị cậu làm tức chết rồi: “Này, tiểu Đào, em cư nhiên còn dám gạt anh đúng không!”

“Nói cho anh, không phải còn làm anh khẩn trương hơn sao? Đến lúc đó muốn em trái lại an ủi anh thì kỳ lạ lắm.”

“Chẳng lẽ anh ở trong lòng em là cái dạng này? Anh thật thương tâm mà! Tin hay không anh một giây đâm vào cây cột cho em xem!”

“Chân Minh ca, đừng nghĩ dạy dột mà!”

Hoàng Tử Thao vội vàng ngăn cản, khi Phương Chân Minh ở trong lòng nghĩ cậu vẫn còn có chút lương tâm, Hoàng Tử Thao liền tát cho gã một chậu nước lạnh: “Cây cột sẽ đau.”

“Hoàng Tử Thao em dám không đau lòng anh ngược lại đi đau lòng cây cột?!”

Phương Chân Minh xù lông. Gã vì sao lại nuôi cậu thành một con bạch nhãn lang thế này? Hoàng Tử Thao cười, tâm phiền ý loạn trong lòng bỗng chốc hoá hư không: “Em không phải đang gián tiếp cứu mạng anh sao.”

Bày đặt gián tiếp cái loại này, còn có, em đó, còn biểu tình như không có chuyện gì là được sao! Giả bộ cũng giả bộ giống một chút đi! Nhìn có chỗ nào là không muốn anh chết?!

“Hừ!”

“Đừng như vậy mà, em rất yêu anh!”

Hoàng Tử Thao nói xong vòng tay trực tiếp ôm lấy Phương Chân Minh. Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy hai đại nam nhân làm vậy có chút biệt nữu, nhưng Hoàng Tử Thao và Phương Chân Minh luôn dùng phương thức này sống cùng nhau, đây chính là cách bọn họ an ủi lẫn nhau mỗi khi đối phương gặp phải chuyện không vui.

Phương Chân Minh rất hưởng thụ gật đầu, trả lời nói: “Anh cũng vậy.”

Hoàng Tử Thao buông Phương Chân Minh ra, đôi tay xoa eo khoe khoang mở miệng: “Hừ hừ, em muốn đem việc này nói cho Lập Hạ, nói anh bắt cá hai tay!”

Phương Chân Minh mặt nháy mắt trầm xuống, cái đứa nhỏ chết tiệt này! Còn dám như vậy!

“Em đồ quả đào thúi!”

“Anh đồ chân ngắn!”

Hai người lại bắt đầu cãi nhau. Một năm 365 ngày đã có 364 ngày như vậy, bởi vậy có đôi khi Ngô Diệc Phàm còn mang vẻ mặt ghét bỏ nói với hai người: “Hai người thật ấu trĩ. ”

Phương Chân Minh xù lông, cậu dám nói gã chân ngắn?! “Chân em mới ngắn, anh đây là tổng công một mét tám lăm! Còn có, anh muốn thu hồi câu nói lúc nãy nói yêu em! Hing!”

Hoàng Tử Thao còn chuẩn bị nói cái gì, di động Phương Chân Minh ngay lúc này vang lên, trên màn hình viết Lập Hạ hai chữ, Hoàng Tử Thao tự nhiên sẽ thấy, cậu hài hước nói: “Này, tình nhân nhà anh tới tìm anh!”

Phương Chân Minh tim đập loạn xạ, tâm tình thấp thỏm bắt máy, Hoàng Tử Thao cũng tự giác an tĩnh lại ở một bên ngồi xem TV. Nghe người khác nói điện thoại là hành vi không tốt, quan trọng là, cậu không muốn làm bóng đèn.

Phương Chân Minh vừa nói một câu hẹn gặp lại xong, Hoàng Tử Thao ngẩng đầu thấy Phương Chân Minh đứng ngẩn ngơ. Cậu đứng lên, đi đến trước mặt Phương Chân Minh có chút lo lắng hỏi: “Chân Minh, anh làm sao vậy? Lập Hạ nói cái gì với anh sao?”

Phương Chân Minh nghe giọng Hoàng Tử Thao xong mới hốt hoảng nhìn về phía cậu, sau đó thốt ra một câu: “Em đánh anh một quyền xem.”

“Được.”

Hoàng Tử Thao không hỏi vì sao, trực tiếp một quyền liền đánh xuống bụng Phương Chân Minh, cơ hồ muốn ruột gan lẫn lộn, Phương Chân Minh đau đến chật vật gập người ngồi xổm xuống, nhe răng trợn mắt mắng: “Ta thao, đại gia nhà em có cần ra tay nặng thế không!”

“Còn không phải anh bảo em đánh sao, bất quá anh rốt cuộc làm sao vậy?”

“Đau như vậy xem ra là thật rồi.” Phương Chân Minh thật vất vả ngồi dậy, có chút không thể tin được mở miệng: “Lập Hạ nói hắn thích anh…”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net