Chap 28: Qua một câu chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 28: Qua một câu chuyện


Bầu trời mùa thu trong xanh không vương dấu những áng mây, không khí mát mẻ dễ chịu khiến ai cũng cảm thấy khoan khoái. Không phải quan tâm cơn nóng giữa mùa hạ hay lo sợ mùa đông lạnh lẽo sắp đến, chỉ cần hiện tại có người kia ở bên cạnh, chính là không còn sợ bất cứ điều gì.

Biện Bạch Hiền hôm nay mặc một chiếc áo thun dài tay màu xám tro ở giữa có in hình một chú cún nhỏ, càng làm nổi bật nước da trắng và gương mặt đáng yêu. Trước khi ra khỏi nhà, Phác Xán Liệt vì lo Bạch Hiền sẽ lạnh nên bắt cậu phải khoác thêm một chiếc áo mỏng, nhưng mặc chưa được mấy phút cậu lại nhất quyết muốn cởi ra, và bây giờ chiếc áo khoác đó đang yên vị ở trong xe.

Phác Xán Liệt bất lực nhìn Bạch Hiền không khác gì một nhóc con, vừa dừng xe thì cậu cũng ngay lập tức mở cửa chạy ra ngoài, phấn khởi đi lên phía trước rồi giục hắn nhanh chóng đỗ xe. Đến khi nhìn lại thì Bạch Hiền đã đi được một quãng, thi thoảng vẫn quay lại chờ. Phác Xán Liệt bỗng nhiên toét miệng cười, bước những bước dài đến cạnh, đan bàn tay hắn vào tay cậu, tay còn lại đưa lên vò rối mái tóc nâu mềm kia.

– Từ từ thôi! Háo hức đến như vậy sao?

– Tất nhiên a~ Lâu lắm rồi em không đến công viên vui chơi.

Bạch Hiền híp mắt cười, theo lời Phác Xán Liệt liền đi chậm lại, tự nhiên cùng hắn nắm tay qua cổng chính. Thế giới giải trí sôi động đầy màu sắc hiện ra trước mắt, tất cả mọi người đều phấn khích vui vẻ, khiến cho Bạch Hiền không kìm được những hồi tưởng xưa cũ, vô thức nắm chặt hơn bàn tay Phác Xán Liệt.

Công viên vui chơi này cách Seoul một giờ đi xe, cũng vì thế nên cuối tuần mặc dù cả hai đều thích ngủ nướng, Phác Xán Liệt vẫn dậy sớm một chút chuẩn bị, ăn uống qua rồi kéo Bạch Hiền nhét vào xe. Lúc gần đến nơi mới cho biết là đang đi đâu, lập tức khuôn mặt đang ngái ngủ kia khí thế bừng bừng. Phác Xán Liệt chính là không nghĩ Bạch Hiền lại thích thú như vậy.

Bạch Hiền ban đầu còn thầm nghĩ Phác Xán Liệt hôm nay đột xuất cao hứng nhưng chung quy lại lý do lớn nhất của hắn là vì ở khu vui chơi có nhiều bóng bay hơn, rất nhiều, nên nếu cậu có muốn một quả thì hắn sẽ lấy cho cậu cả chùm bóng luôn.

– Xán Liệt a, nhìn kìa! – Bạch Hiền níu tay Phác Xán Liệt chỉ về phía chiếc đu xoay nhanh đến chóng mặt, hai chân bỗng nhiên liên tục nhún nhảy.

– Muốn chơi vòng quay lốc xoáy sao? – Hắn nhìn theo tay cậu, nhướn mày.

– Phải a... à mà không, không... – Bạch Hiền có vẻ ngẫm nghĩ, dịch ánh nhìn sang phải một chút, nơi cao vút phát ra những tiếng la hét thích thú, đôi mắt lại sáng lên, cầm tay Phác Xán Liệt lúc lắc điên cuồng – Cái kia, cái kia, em muốn chơi cái kia!!!!

– Tàu lượn siêu tốc?

Phác Xán Liệt lần này quay hẳn người sang nhìn Bạch Hiền, đưa hai tay bẹo má cậu cho phồng lên, nhịn cười giả vờ nghiêm túc.

– Chắc chắn không? Em chơi trò cảm giác mạnh sẽ không sợ?

– Em thấy rất vui mà. – Bạch Hiền mím môi – Cũng chưa từng chơi qua.

– Được, chúng ta chơi trò đó. – Hắn bỗng nhiên nhìn cậu tà tà cười – Nhưng nếu em hét lên thì... anh sẽ hôn em.

– Đông người như vậy anh không dám đâu.

– Phải không? – Phác Xán Liệt cúi xuống sát mặt Bạch Hiền, nụ cười càng thêm quỷ dị – Em hét lên một tiếng, anh sẽ hôn em một cái, không tin có thể làm mẫu ngay bây giờ.

– Phán Xán Liệt... anh không được... lợi dụng...

Bạch Hiền nghiêng người, rùng mình nuốt nuốt nước bọt nhìn, cho đến khi Phác Xán Liệt phá lên cười lớn mới nhận ra hắn lại giở trò trêu trọc cậu, liền bặm môi đá hắn liên tiếp.

– Đồ biến thái aaaa

– Haha.. đừng đá nữa, anh biết lỗi rồi ahaha...

Phác Xán Liệt miệng nói nhưng vẫn ôm bụng cười, càng khiến cho Bạch Hiền ngượng đến đỏ mặt, chỉ còn thiếu hai cột khói bốc lên trên đầu. Lúc Bạch Hiền định quay đi mặc kệ Phác Xán Liệt thì hắn mới chịu ngừng, vội kéo tay cậu, ho khan hai tiếng:

– Đừng giận a, anh xin lỗi mà T^T

– ... >__<

– Lần sau sẽ không dám nữa T^T Theo ý em, bây giờ sẽ đi chơi tàu lượn siêu tốc.

– Không muốn chơi nữa – Phác Xán Liệt cầm tay Bạch Hiền kéo đi nhưng cậu lại giữ lại, nhìn gương mặt hắn khổ sở vì nghĩ cậu vẫn còn giận mà không nhịn được cười – Em muốn ăn kẹo bông.

– Ha hả?

Phác Xán Liệt để Bạch Hiền kéo đi đến xe hàng bán kẹo bông. Nhìn những que kẹo màu hồng, trắng xù to được cắm ở trên xe, Phác Xán Liệt trong đầu liên tưởng đến mái tóc của Bạch Hiền mỗi sáng thức dậy. Hắn không chịu được bỗng nhiên đưa tay vò tóc cậu cho rối tung lên rồi cầm lấy que kẹo bông so sánh, chính là rất giống đi.

– Em biết anh đang nghĩ gì đó -_- Đáng ghét!!!

– Haha rất dễ thương mà – Phác Xán Liệt để lại que kẹo lên giá, nhìn Bạch Hiền cười cười lấy lòng.

Tình hình hiện tại có chút khác thường. Nếu trước đó khi mới đến Bạch Hiền có phấn khích quá mức, thì bây giờ người bị tăng động chính là Phác Xán Liệt, cười đến lộ nguyên hàm răng trắng bóng. Một lúc sau kẹo bông được xoay xong, người bán hàng đưa kẹo cho Bạch Hiền, nhìn hai người chăm chú rồi mỉm cười thân thiện.

– Hai cậu là anh em sao?

– A, không phải ạ. – Bạch Hiền có chút bất ngờ, mìm cười đáp lại bác bán hàng – Sao bác lại hỏi như vậy?

– Bởi vì thấy hai người rất thân thiết, rất yêu thương nhau.

– Phải a, cháu rất yêu thương cậu ấy.

Phác Xán Liệt chen vào, tinh nghịch câu vai Bạch Hiền, xong vẫn còn nhìn vào mấy que kẹo trên giá mà cười.

– Cháu cảm ơn bác.

Bạch Hiền lễ phép trả tiền cho bác bán hàng, bất lực quay sang liền nhét hai que kẹo màu hồng vào tay Phác Xán Liệt rồi một mực kéo đi, không hiểu hôm nay hắn ăn phải cái gì.

Bác bán hàng nhìn theo hai người một lớn một nhỏ đi về phía trước, thấy chàng trai cao lớn cầm cả hai que kẹo cắn hai miếng rồi cười, thấy chàng trai bé hơn không nhường nhịn đánh lại nhưng gương mặt bừng sáng hạnh phúc, thấy họ tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, thấy ánh mắt hai người chứa bao nhiêu yêu thương dành cho đối phương. Bác không biết rằng trước kia họ từng trải qua những gì, không nghĩ duyên nợ của họ lại sâu nặng như vậy, không nghĩ... tương lai có thể xa cách.

Ấn Phác Xán Liệt xuống chiếc ghế băng dưới một cây ngân hạnh, Bạch Hiền lấy một que kẹo bông đã bị cắn từ trước từ tay hắn rồi cũng ngồi bên cạnh, liền bị hắn vô cùng tự nhiên mà khoác tay qua vai ôm lấy, khoé miệng cong lên rõ ràng.

– A, thật thoải mái~

Bạch Hiền cắn một miếng kẹo cảm thán, vị đường ngọt hoà tan trong miệng. Cứ mỗi lần ăn đều để lại những sợi kẹo hồng hồng quanh miệng, Bạch Hiền lại dùng lưỡi liếm liếm đi. Phác Xán Liệt nhìn đi nhìn lại cảm thấy chính là vô cùng câu dẫn, rất muốn thay cậu lau kẹo còn dính. Nhân lúc Bạch Hiền không để ý Phác Xán Liệt định cúi xuống hôn một cái thì Bạch Hiền đột nhiên giơ tay cầm kẹo lên, mặt của hắn liền dính nguyên một lớp kẹo bông màu hồng.

– A ha ha ha...

Trong khi Bạch Hiền vừa nhìn vào mặt Phác Xán Liệt vừa cười đến quên trời đất, hắn thì giờ đen hơn đít nồi, vừa lau mặt vừa uỷ khuất nuôi hận. Nếu cả ngày hôm nay không được ăn đậu hủ của cậu thì hắn chắc chắn sẽ bị bức chết.

Làn gió nhẹ thoáng qua, vài chiếc lá ngân hạnh vàng ươm từ từ rơi xuống, đậu trên chiếc ghế băng. Bạch Hiền ngửa cổ lên nhìn tán cây mùa thu xen kẽ những vệt nắng ấm, lại cúi xuống nhặt chiếc lá lên, nhìn một lúc rồi ve vẩy trước mặt Phác Xán Liệt.

– Đẹp không?

– Ừm...

– Lá thu rụng là khung cảnh đẹp nhất. Rất lãng mạn nha.

Phác Xán Liệt chợt nhớ đến hàng cây ngân hạnh trải đầy lá vàng dọc đường về Phác gia, tâm trạng nghĩ ngợi mông lung. Nếu một ngày Bạch Hiền phải đi trên con đường đó, liệu cảnh lá thu có còn là đẹp nhất nữa hay không.

Mùa thu đẹp nhất cảnh lá vàng, nhưng cũng buồn nhất khi lá tàn đi, chỉ để lại những cành cây trơ trọi. Lá rụng kết thúc một vòng đời, cũng giống như kết thúc một câu chuyện.

.....


Bữa tối chỉ đơn giản với hai chiếc bánh sandwich và một ly sữa nóng, rồi cùng nhau dạo ngắm phố đêm. Bạch Hiền sau một buổi chơi đủ trò thì hiện tại đã bắt đầu thấy mệt, vừa đi vừa tựa đầu lên vai Phác Xán Liệt mơ mơ màng màng, để mặc cho hắn tuỳ ý dẫn đi.

Một lúc sau Phác Xán Liệt dừng lại, ủn ủn vai cho Bạch Hiền đứng thẳng dậy. Dụi mắt vài cái rồi ngước lên, lúc này Bạch Hiền mới nhìn rõ trước mắt là một chiếc đu quay khổng lồ, cả chiếc thân trụ to lớn được trang trí bằng loạt đèn nhấp nháy bắt mắt, từng khoang ghế cũng có treo đèn riêng.

– Đi thôi, anh đã đặt vé rồi. – Phác Xán Liệt nắm lấy tay Bạch Hiền, lộ rõ hào hứng. Cả ngày hôm nay quan trọng nhất là ở trò đu quay này, hắn muốn cho cậu một bất ngờ nho nhỏ.

– Em rất thích chơi trò này nha.

Bạch Hiền cũng tỏ ra rất thích thú, cùng hắn bước qua cửa rồi ngồi vào một khoang ghế. Không gian thu hẹp lại, Phác Xán Liệt ngồi ở phía đối diện, cảm giác lúc này lại có phần hồi hộp mong chờ.

Chưa đầy ba phút sau đu quay bắt đầu chuyển động, khoang ghế nhấc lên rồi cao dần, cứ mỗi một điểm dừng lại một lần. Dần dần lên đến đỉnh, ở nơi cao nhất chiếc đu quay lại đứng yên khá lâu, Bạch Hiền bỗng nhiên giật mình rồi nắm chặt lấy tay Phác Xán Liệt, lúc sau nhận ra cả gương mặt liền ửng hồng, định thu tay về thì hắn giữ lấy chặt hơn.

– Sợ độ cao? – Phác Xán Liệt cảm thấy hành động này của cậu đáng yêu vô cùng, nghiêng đầu nhìn cậu, khoé miệng cong cong.

– Không phải a. Là vì chưa quen. – Gương mặt Bạch Hiền có vẻ lo lắng – Sao nó dừng lâu như vậy? Có phải... có phải nó bị kẹt không?

– Là anh làm nó dừng lại ở đây.

– Hả?

Phác Xán Liệt phì cười nhìn Bạch Hiền tròn mắt với hắn, xong xoay người cậu nhìn sang ngang, về nơi mà hắn muốn cậu hướng đến.

– Muốn em nhìn thấy cảnh này. Phải ở nơi cao nhất thì cảnh mới đẹp nhất.

Toàn bộ thành phố lung linh ánh điện phía dưới thu hết vào trong tầm mắt, công viên vui chơi nhiều màu sắc mà cả ngày cậu đi không hết như bé lại nằm gọn trong lòng bàn tay. Khung cảnh lộng lẫy chỉ ở nơi cao nhất mới có thể chứng kiến.

– Woahhh, đẹp quá!!!!

Bạch Hiền không ngừng cảm thán, định quay sang nhìn Phác Xán Liệt thì hắn giữ cậu ngồi im nhìn về phía trước, bí ẩn cười.

– Chưa hết. – Phác Xán Liệt đặt bàn tay lên phần cửa kính, che đi tầm nhìn của Bạch Hiền, rồi ghé sát vào tai cậu thì thầm – Còn có cái này cho em.

Lúc Phác Xán Liệt thu tay về cũng là lúc vô vàn quả bóng bay lên đầy trời, cùng với ánh đèn lung linh của thành phố, giống như có ai đó vừa mới thả ra hàng trăm thiên thần nhỏ. Bạch Hiền nhìn khung cảnh chóang ngợp tuyệt đẹp trước mắt mà ngạc nhiên không nói nên lời, ngây người một hồi lâu. Như món quà tuyệt nhất thế gian, đối với Bạch Hiền chẳng phải quá lãng mạn hay sao.

– Thích không?

Bạch Hiền vẫn chưa thể nói được, chỉ nhìn hắn gật gật đầu, vì xúc động mà hai mắt rưng rưng.

– Ngốc! – Hắn ôm lấy hai má cậu, giọng nói vô cùng ôn nhu.

– Ưm... rất thích a... Là dành cho em cả sao?

– Là cho em.

– Tại sao a?

– Bởi vì muốn thấy em cười, bởi vì... anh yêu em.

Hai má Bạch Hiền trở nên phiếm hồng, xấu hổ nhìn hắn cười thật tươi, đôi mắt long lanh cong cong như vầng trăng khuyết. Phác Xán Liệt cúi xuống thấp dần, nhẹ nhàng đặt môi phủ lên môi cậu, mê man cảm nhận vị ngọt mà bờ môi mềm mại kia đem lại, còn ngọt hơn cả kẹo bông mà hắn từng ăn.

Nếu như thời gian mãi dừng lại ở khoảng khắc này, nếu như đu quay mãi ở trên đỉnh cao nhất, thì câu chuyện của chúng ta sẽ mãi là một hồi tươi đẹp hạnh phúc.

Một lúc sau đu quay chuyển động, từ từ đi xuống, nếu không phải trở lại nơi bắt đầu thì sẽ là đi đến điểm kết thúc, đem chúng ta qua một câu chuyện...


**********


Phác Xán Liệt tiêu sái bước vào nhà hàng sang trọng bậc nhất ở trung tâm Seoul, trên người vận bộ vest màu xanh đậm phối với áo sơ mi trắng để mở một cúc bên trong, tóc vuốt cao toát lên vẻ lạnh lùng xa lạ.

Vào thang máy đi thẳng đến điểm hẹn, Phác Xán Liệt cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Hắn chưa bao giờ muốn đến cuộc hẹn này, bởi với người họ Thôi kia, hắn biết mọi chuyện sẽ không hề dễ dàng, những gì sắp xảy ra tiếp theo chắc chắn không nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Ở chiếc bàn trải khăn màu vàng chỉn chu, nữ nhân xinh đẹp mê người với mái tóc uốn lọn bồng bềnh được xoã ra hai bên, gương mặt được trang điểm đậm cùng bộ váy màu đỏ ôm sát cơ thể càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Khẽ xoay nhẹ ly rượu trong tay, nhìn người đang tiến về phía mình, để lộ nụ cười ma mị nhưng âm hiểm.

Phác Xán Liệt ngồi xuống, toàn thân đều toát ra băng lãnh, ánh mắt nhìn người trước mặt không có lấy một tia dao động. Cô biết hắn chính là không tình nguyện, nhưng đó không phải là vấn đề. Một Phác Xán Liệt như vậy càng khiến cô thêm thích thú, trước kia hay hiện tại đều không thay đổi.

– Đã lâu không gặp. Còn nhớ em không?

Luôn luôn là câu nói đó. Phác Xán Liệt mặt vô biểu tình, hắn rất muốn nhanh chóng kết thúc cuộc hẹn này, nhưng con người kia lại không hề đơn giản. Khoé miệng hắn nhếch lên, bình thản đáp lại.

– Làm sao có thể quên được... Chiêu Ngân, đã lâu không gặp.


================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net