Chap 37: Hẹn gặp lại anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 37: Hẹn gặp lại anh!


– Thật xin lỗi!

Ánh mắt Kim Chung Nhân xa xăm nhìn về phía trước, bỗng nhiên nói ra lời này khiến Phác Xán Liệt có phần kinh ngạc.

– Tôi đã gây ra cho cậu rất nhiều phiền toái.

Thì ra là muốn nhắc đến những chuyện trước kia. Đó vốn dĩ không phải là lỗi của cậu.

Phác Xán Liệt thay đổi tư thế, xoay người dựa lưng vào lan can, hai tay đút túi quần ung dung nói:

– Nếu tôi là cậu thì cũng sẽ làm như vậy.

Cả hai sau đó cùng nhau bật cười, một cách rất tự nhiên. Được một lúc như nhớ đến điều gì, Phác Xán Liệt hơi nghiêng đầu nhìn Kim Chung Nhân, khẽ nhướn mày.

– Nhưng mà, cậu gọi tôi ra đây hẳn không phải chỉ để nói chuyện phiếm đi.


*****


Điện thoại để trên giường liên tiếp đổ hai hồi chuông, Bạch Hiền lúc này mới chú ý đến. Cầm lên nhìn thì phát hiện là một dãy số lạ, cậu trong đầu điểm qua một lượt, dãy số này từ trước đến nay chưa từng thấy qua.

Chuông rung vẫn chưa ngắt, Bạch Hiền rốt cuộc nghe máy.

"Biện Bạch Hiền!!!"

Vừa nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia đã lên tiếng trước.

"Ai đó ?"

Là giọng nữ nhân, Bạch Hiền mới nghe liền biết ngay mình có quen người kia, nhưng nhất thời lại chưa nhận ra là ai.

"Nhanh như vậy đã quên tôi rồi sao ? Thật buồn !"

"Chiêu Ngân ?"

"Nhận ra rồi a."

"Có việc gì ?"

Bạch Hiền sau khi chắc chắn đó là Chiêu Ngân liền có điểm không tình nguyện, nhàn nhạt hỏi. Mà người bên kia rất nhanh cũng thay đổi thái độ.

"Tôi muốn gặp cậu !"

Chẳng phải muốn gặp người ta thì phải chưng cầu ý kiến hay sao. Giọng điệu này rõ ràng là đang ra lệnh.

"Không rảnh"

Bạch Hiền chán ghét trả lời, còn muốn trực tiếp dập máy. Nhưng câu tiếp theo của Chiêu Ngân khiến cậu chững lại.

"Nếu cậu không đến thì tôi sợ rằng sẽ làm chuyện không hay với Phác Xán Liệt..."

"Ý cô là gì ?"

"Ý tôi là, tôi đang giữ thứ có thể khiến cho Phác thi sụp đổ."

Từng chữ phát ra rõ ràng không chút lưỡng lự. Bạch Hiền bỗng nhiên cảm thấy nữ nhân này thật ghê tởm, thầm khinh bỉ vạn lần.

"Chẳng phải Phác Xán Liệt cùng cô sắp kết hôn sao ? Cô còn muốn gì nữa ?"

Đầu dây bên kia truyền đến một tràng cười đầy châm biếm. Chiêu Ngân lấy lại giọng, vẫn còn vừa cười vừa nói :

"Kết hôn ? Haha, Phác Xán Liệt trước kia là vì thứ này nên mới chấp nhận kết hôn với tôi. Hiện tại chắc chắn là không cần nữa rồi, còn không phải vì cậu sao ?"

Bạch Hiền bên này đã cực kì sửng sốt, cho đến bây giờ cậu vẫn chưa hề biết bất cứ chuyện gì. Hóa ra Phác Xán Liệt là bị buộc phải kết hôn ? Hắn tại sao lại không nói cho cậu biết ? Cậu thực sự đã luôn trách lầm hắn ?

Bàn tay cầm điện thoại bất giác siết chặt. Vế sau của câu nói kia khiến Bạch Hiển chưa thể tiếp thu nổi.

"Vì tôi ? Tại sao vì tôi ?"

Chiêu Ngân không chút lưỡng lự mà nói thẳng:

"Thứ mà tôi giữ không chỉ ảnh hưởng đến Phác thị, mà còn liên quan đến cậu rất nhiều, ừm, giống như là bằng chứng vậy đó. Vụ án chính trị cách đây hơn mười năm, cậu cũng biết đúng không ? À không, chính cậu là người biết rõ hơn ai hết chứ, bởi vì cậu đã chứng kiến mà. Tôi nói phải không, Biện Bạch Hiền !"

"Cô... từ đâu mà có ?"

Nhận ra sự khẩn trương trong giọng nói của Bạch Hiền, Chiêu Ngân thầm cười trong lòng.

"Đến đây đi, tôi sẽ nói hết cho cậu. Có khi, sẽ suy nghĩ đưa cậu thứ này cũng nên."

Bạch Hiền nhìn nhìn đồng hồ, rốt cuộc cầm lấy áo khoác đứng lên.

"Cô đang ở đâu ?"


*****


Kim Chung Nhân lúc này quay hẳn người sang nhìn Phác Xán Liệt, hai tay như cũ đút túi quần.

– Cậu đã nghe Chiêu Ngân nói rồi phải không? Cuốn băng ghi âm bằng chứng đó, thật ra, không hề tồn tại. – Kim Chung Nhân nhếch miệng cười – Nhưng mà, có lẽ cậu cũng đã biết rồi.

– Phải.

– Cho nên mới tự tin như vậy.

– Cũng không hẳn... bởi vì người đối đầu là cậu.

Kim Chung Nhân thở mạnh một hơi, lại nhìn xuống phía sân trường, ánh mắt xa xăm.

– Trong lúc điều tra lại vụ làm ăn đó, tôi đã tìm hiểu rất kĩ, nhưng khi mà mọi thứ dần bại lộ, tôi lại chẳng thu về kết quả gì, tất cả giống như đã tốn công vô ích, bởi vì tôi cuối cùng đã phát hiện ra điều không nên phát hiện. Ba tôi, ông ấy là người bắt đầu, cũng là người kết thúc.

Giọng nói của Kim Chung Nhân ngày càng trầm lại, bên trong đang tận lực kiềm chế cảm xúc.

– Tôi là người vô cùng cố chấp. Tôi đã từng ghê tởm hành động của chính ba mình. Những gì mà họ làm ra, đã khiến bản thân họ phải gánh hậu quả, còn liên lụy đến rất nhiều người. Tôi và Bạch Hiền từ nhỏ đã phải chịu nhiều mất mát như thế. Nhưng còn ba cậu, rõ ràng cũng tham gia, lại bình an vô sự. Cậu cũng luôn được sống an nhàn. Tôi cố chấp, cho nên nhiều năm như vậy, vẫn tìm cách đối đầu với cậu. Kể cả đã biết sự thật, vẫn không muốn ngừng lại. Cho đến khi, tôi cứu ba cậu...

Kim Chung Nhân không nói thêm gì, trong đầu bỗng thoáng hiện lên hình ảnh ngày hôm đó, thật sự không biết bản thân lại quyết định gạt bỏ tất cả nhanh như vậy. Quyết định... không tiếp tục cố chấp nữa.

– Cảm ơn nhé! – Phác Xán Liệt cong cong khóe miệng, bỗng nhiên đấm vào vai Kim Chung Nhân một cái, nhìn hắn trợn mắt với mình lại tỏ ra như đó là điều hiển nhiên – Ya, tại sao cậu không bình thường sớm hơn hả, có phải cậu thích bị tôi đánh đúng không?

– Shh!!!

Kim Chung Nhân không khách khí đẩy lại Phác Xán Liệt, nhưng gương mặt đã lộ rõ là đang cười.

Tầng thượng lộng gió, giống như mang tất cả hận thù cuốn vào hư không. Nói ra tất cả, chính là đã gỡ bỏ được tảng đá bấy lâu luôn đè nặng trong lòng, cảm giác nhẹ nhõm đến vậy.

Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Phác Xán Liệt không nhìn tên hiển thị đã liền bắt máy. Vừa nghe được thanh âm từ đầu kia truyền đến, gương mặt đang vui vẻ ngay lập tức thay đổi, không thể tin được hai biểu cảm đối lập này lại xuất hiện trên cùng một gương mặt còn nhanh hơn cả chớp mắt.

"Cô muốn gì?"

Kim Chung Nhân nghe qua lời này của Phác Xán Liệt cũng đã đoán được người kia là ai.

"Mau nói nếu không lập tức cúp máy."

Sau đó không biết Phác Xán Liệt đã nghe được chuyện gì khiến gương mặt biến sắc rất đáng sợ. Kim Chung Nhân nhíu mày chú ý vào hắn, loáng thoáng nghe được giọng nữ nhân mờ nhạt.

Bàn tay Phác Xán Liệt cầm điện thoại như muốn bóp nát, giọng nói kia vừa dứt, hắn đã không giữ được bình tĩnh mà gào vào trong điện thoại, hai mắt cũng đỏ lên vì tức giận.

"Để cậu ấy yên!!!"

Kim Chung Nhân bên cạnh đã vô cùng sửng sốt, cảm giác bất an kéo đến dồn dập. Người bên kia vẫn còn tiếp tục nói. Kim Chung Nhân đang định cướp lấy điện thoại trong tay Phác Xán Liệt xem cô ta muốn giở trò gì, thì điện thoại trong túi quần hắn bỗng nhiên lại rung liên hồi.

"Nói đi!"

Giọng nam nhân khẩn trương báo tin, bất an trong lòng lại ngày một tăng cao.

"Tiếp tục theo sát cậu ấy. Có vấn đề gì lập tức gọi lại cho tôi."

Lúc Kim Chung Nhân nói xong cũng là lúc Phác Xán Liệt giận dữ dập máy. Hiện tại thì không cần hỏi cũng biết rõ loại tình huống nào đang xảy ra.

Phác Xán Liệt lập tức rời khỏi tầng thượng. Kim Chung Nhân cũng vội vã chạy theo.


*****


Địa điểm hẹn gặp của Chiêu Ngân hóa ra cũng khá gần nhà, Bạch Hiền chỉ cần đi bộ một chút rất nhanh sẽ đến nơi. Không thể phủ nhận cậu đang rất nóng vội, bước chân cũng nhanh hơn, gần như là chạy.

Đã vào cuối đông rồi, bầu trời hôm nay bỗng nhiên đặc biệt âm u. Bạch Hiền đứng bên mép đường đợi đèn xanh cho người đi bộ. Gió lạnh thổi qua khiến cậu khẽ run lên, vội kéo mũ trùm lên đầu.

Đi qua ngã tư này, quán café nơi Chiêu Ngân ngồi ở ngay phía bên kia. Đường phố vắng người qua lại hơn mọi khi, chỉ có vài chiếc xe vội vã lướt qua. Bạch Hiền nhìn lên cột đèn đỏ đang đếm ngược từng con số, hiện tại thực sự khẩn trương, lo sợ rằng chậm trễ một chút, Chiêu Ngân sẽ không chờ đợi mà phơi bày toàn bộ sự thật. Như vậy, Phác Xán Liệt sẽ gặp rắc rối, có thể không cứu vãn được.

Nghĩ đến Phác Xán Liệt, Bạch Hiền càng không ngừng tự trách bản thân, đã hiểu lầm Phác Xán Liệt lâu như vậy. Cậu chưa bao giờ cho hắn cơ hội giải thích hay đến gần mình.

"Bạch Hiền. Dù có bất kì chuyện gì xảy ra, hãy nhớ rằng anh yêu em!"

Chưa bao giờ đủ can đảm để tin tưởng hắn.


Chiêu Ngân tựa lưng vào ghế, tay cầm cốc café nóng đưa lên miệng nhấp một ngụm. Từ góc độ cô đang ngồi nhìn ra phía ngoài, có thể thấy Bạch Hiền đang đứng ở đầu đường bên kia, trên miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị.

Đáng lẽ là người có tất cả, nhưng lại luôn luôn vì một người mà biến thành không còn đường lui. Cho nên hiện tại sớm muộn gì cũng chết, chi bằng kéo người ta đi cùng mình.

Đèn xanh bật sáng, Bạch Hiền vội vã bước qua.

Từ xa xuất hiện một chiếc xe, người trong xe mạnh chân đạp ga, giữa con đường u tối đèn pha lóe lên chói mắt.

Bạch Hiền nghe thấy âm thanh hét gọi tên cậu rất lớn, âm thanh thật quen thuộc. Chiếc mũ trùm che mất tầm nhìn, không thể thấy được người kia.

Thế giới xung quanh đảo lộn, trong mắt chỉ còn hình ảnh của anh.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp nhoáng.

Chiếc xe vòng sang hướng khác, bánh xe ma sát vào mặt đường tạo nên tiếng động rất lớn, rồi nhanh chóng trốn thoát.

Bạch Hiền bị ôm chặt trong vòng tay vững chắc, cùng nhau lăn trên mặt đất mấy vòng. Đến khi dừng lại, cậu vẫn được giữ nằm phía trên, vòng tay ôm chặt không hề nới lỏng.

Kim Chung Nhân đứng bất động tại chỗ, bỗng nhiên cảm nhận một giọt nước rơi trên má mình. Ngửa đầu lên, mưa trên cao trút xuống không ngừng.

Lại có một cơn mưa cuối mùa dồn dập và lạnh lẽo như vậy.

Xung quanh có tiếng người nhốn nháo, nhưng Bạch Hiền lại không nghe thấy bất cứ cái gì, đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng.

Phác Xán Liệt nằm phía dưới, nước mưa hòa cùng máu cứ loang ra mãi, bao lấy toàn bộ thân thể. Giây phút này, thế giới của Bạch Hiền vỡ nát, nhuộm một sắc đỏ thẫm.

Tất cả chỉ là ác mộng phải không? Phác Xán Liệt... tại sao lại như vậy...

Bạch Hiền quỳ xuống bên cạnh Phác Xán Liệt, cố gắng lấy bản thân che đi nước mưa vương trên mặt hắn, mà không nhận ra nước mắt vẫn đang không ngừng rơi xuống, thấm đẫm hòa cùng với nước mưa.

Phác Xán Liệt hơi thở suy yếu như muốn tan vào không gian, đau đến mơ hồ không nhìn thấy rõ. Nhưng gương mặt của cậu đang ở thật gần, trong tâm trí hắn từng đường nét vẫn vô cùng rõ ràng.

Bàn tay Phác Xán Liệt run rẩy vươn lên muốn cảm nhận rõ gương mặt ấy. Bạch Hiền vội vã giữ lấy bàn tay hắn đặt lên má mình.

– Bạch... Hiền, không sao... nữa rồi...

Phác Xán Liệt gọi được một câu, máu từ khóe miệng chảy xuống thành vệt dài. Vẫn cố gắng nhếch miệng mỉm cười, dùng chút khí lực ít ỏi còn lại, thanh âm như muốn tan vỡ.

– Anh... yêu em...

Sau đó gương mặt trước mắt mờ đi, một chút ánh sáng cũng không thấy nữa, chìm vào khoảng không vô tận.

– Tỉnh lại... Xán Liệt, anh đang làm cái gì... mau tỉnh lại nhìn em đi... Anh lại đang lừa em phải không... không được như vậy...

Bạch Hiền ngây dại nhìn người trong tay đã mất đi ý thức, giống như ở ngay trước mặt mà như biến mất khỏi thế giới này.

Mưa trên cao trút xuống, hòa cùng với máu và nước mắt, hàn lãnh bi thương thấm đến tột cùng.

Tiếng xe cấp cứu vang dội một vùng. Có ai đó đến kéo Bạch Hiền ra, mang Phác Xán Liệt đi mất.

Trước mắt cậu cũng ngày càng nhòe đi, bản thân đang bị thương cũng không quan trọng.

Thật giống với khung cảnh cách đây hơn mười năm, cũng là mưa và máu, cũng bị tận lực tách khỏi người kia, rồi có thể người kia sẽ đi mãi không về.

Bạch Hiền điên cuồng chạy lên, liên tục kêu gọi tên Phác Xán Liệt, cổ họng đã muốn xé rách. Rồi bị ai đó ôm lấy không cử động được nữa, giận giữ quay lại nhận ra Kim Chung Nhân. Cuối cùng không nói được gì, nước mắt lăn xuống, đi vào hôn mê bất tỉnh.

.

.

.

Cơn ác mộng kéo ra thật dài. Bạch Hiền sợ hãi hét to một tiếng rồi giật mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh túa ra thấm đẫm trên trán.

Mơ hồ nhìn thấy xung quanh toàn một màu trắng, đầu đau đến muốn nổ tung. Bạch Hiền đưa tay sờ lên, phát hiện băng trắng đã quấn quanh đầu. Như vậy có nghĩa là... không phải ác mộng.

Cửa phòng bỗng nhiên bật mở, Lộc Hàm hớt hải chạy vào, nhìn Bạch Hiền đã tỉnh lại vừa vui mừng vừa lo lắng.

– Bạch Hiền, em tỉnh rồi!

– Xán Liệt, Xán Liệt anh ấy đang ở đâu?

Bạch Hiền khẩn trương giữ chặt lấy Lộc Hàm mà hỏi. Nhìn gương mặt Lộc Hàm biến sắc trầm xuống, ấp úng khó trả lời.

– Phác Xán Liệt... cậu ấy... cấp cứu...

Không phải ác mộng, mà là sự thật!

– A Bạch Hiền em đi đâu vậy? Em vẫn còn bị thương...

Lộc Hàm hoảng hốt nhìn Bạch Hiền hung hăng dứt hết dây truyền trên người, vùng đứng dậy lao ra khỏi phòng, đuổi theo cản lại mà không kịp.

Cậu như người mất trí mà cố sức chạy, nhất định phải nhìn thấy Phác Xán Liệt. Đau đớn nhớ đến cảnh tượng lúc ấy, nước mắt không kìm được tuôn rơi, xung quanh lại nhòe đi mờ ảo.

Mặc kệ Lộc Hàm phía sau kêu gọi, mặc kệ người ta nhìn mình kì quặc. Hiện tại chỉ cần được gặp Phác Xán Liệt.

Phía trước xuất hiện một nhóm bác sĩ vội vã đẩy theo một cáng xe bệnh nhân, đi gần như là chạy.

– Trường hợp nguy hiểm số 1. Khẩn cấp!

Một người trong nhóm bác sĩ nói. Bạch Hiền trong lòng nổi lên một dự cảm đáng sợ, nhưng ở đâu đó vẫn thầm cầu mong.

Cuối cùng đi phía sau nhóm bác sĩ, Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân chạy theo, sắc mặt vô cùng tối tăm.

Bạch Hiền đứng sững tại chỗ, cảm giác tim như ngừng đập. Sau đó khi Lộc Hàm đuổi theo đến nơi, Bạch Hiền bỗng nhiên ngẩng lên, dùng hết sức lực tiếp tục chạy theo chiếc xe cáng kia, vượt qua cả Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân trước ánh mắt hoảng hốt.

Ở khoảng cách có thể nhìn thấy rõ gương mặt nhợt nhạt của Phác Xán Liệt, trên đầu cũng quấn băng trắng, nhưng máu đã thấm đẫm loang lổ ra phía ngoài.

Tâm trí cậu không còn nghĩ được bất cứ điều gì, chỉ có lấp đầy gương mặt của Phác Xán Liệt. Vừa chạy theo vừa vụng về đưa tay lau nước mắt, mà không sao ngừng được.

Phác Xán Liệt hắn luôn luôn nói "Không sao cả". Phác Xán Liệt chưa bao giờ lừa cậu. Vì vậy nhất định sẽ là không sao cả.

Cho đến khi Phác Xán Liệt được họ đưa vào phòng phẫu thuật, cánh cửa màu trắng lạnh lẽo đóng lại. Trong đôi mắt đã nhoè đi vẫn ánh lên tia hy vọng, Bạch Hiền khẽ mỉm cười:

"Hẹn gặp lại anh!"


========================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net