[Long fic][NC-17] Miraculous fairytale (YunJae)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8: Ngọt



Part 1:



Công ty SHINE lại một lần nữa rơi vào tình trạng đau đầu. Tinh thần của tất cả nhân viên trong công ty hiện giờ lại đang căng như dây đàn, có thể đứt cái phựt bất cứ lúc nào không biết. Nguyên do ư? Ầy, chẳng phải có câu sếp vui nhân viên mừng mà sếp sầu nhân viên nẫu sao. Còn ai vào đây đủ sức gây ra cái tình trạng khủng khiếp này ngoài vị Tổng giám đốc đẹp trai, quyết đoán và lạnh lùng như một tảng băng lạc tới lục địa kia nữa chứ. Sếp đang khó ở trong người…= =” !!!



Cuộc họp về dự án mới bắt đầu từ lúc sáng sớm vậy mà cho tới tận bây giờ, đường phố đã lên đèn mà mọi người vẫn chưa được tha về nghỉ ngơi. Jung Tổng hôm nay lại khó chịu một cách bất thường. Nghe bất kì ý kiến nào cũng gạt bỏ, đọc bất kì bản báo cáo nào cũng gạt phăng, tất cả nhân viên dưới quyền đều nhận được chung một câu trả lời “Làm lại”. Chính vì “ông trời” ấy mà mấy trăm nhân viên phòng ban cứ thế tiếp tục lạch cạch bên bàn vi tính, trong lòng không ngừng than thầm cho số kiếp mình có vị Tổng giám đốc khó chiều đến vậy.



Ngay cả đến Danna cũng không tránh khỏi cái số phận bi thảm ấy khi cô phải chữa cháy giúp hắn trong việc kí hợp đồng với khách hàng. Nếu không nhỏ nhẹ xin lỗi trước một tiếng chắc bản hợp đồng mới này cũng bị đổ bể. Chỉ vì bên đối tác kia có nhã hứng mời hắn đi over night với mấy em coi như quà cảm ơn khiến hắn tức tối đùng đùng bỏ đi. Chuyện đấy vốn dĩ là chuyện hắn vẫn gặp hàng ngày. Bình thường nếu không thích hắn sẽ lựa lời mà từ chối nhưng hôm nay thì lại cứ như ai đang chọc giận hắn vậy. Đến cô cũng không hiểu nổi hắn nữa. /Ai đây vậy trời/



Tâm trạng hắn hôm nay không thể gọi là không tốt mà phải là cực kì tồi tệ. Sau khi nghe cái tin sét đánh ngang tai ấy thì tâm trí cũng như lí trí của hắn bị thổi phăng từ khi nào. Vẫn đủ tỉnh táo để nhớ ra mình có buổi họp quan trọng nhưng lại không đủ “minh mẫn” để giải quyết hết thảy đống công việc kia. Tâm trí cùng nỗi lo âu của hắn bây giờ chỉ dành trọn cho một người. Hắn bực bội với người khác, hắn khó chịu với nhân viên nhưng dường như đấy chỉ là vì hắn đang cáu giận chính bản thân mình mà thôi.



Hắn sẽ đi tìm cậu, nhất quyết phải tìm cho ra cái con người đang làm hắn khổ sở thế này. Cảm giác nơi ngực trái chất đầy những nghẹn đắng của sự hối hận, đau nhói của tình yêu day dứt mỗi khi tâm trí tràn ngập bóng hình cậu. Jaejoong đáng thương của hắn.



Hắn gục đầu xuống bàn cố giữ lấy chút ít sự bình tĩnh của bản thân.



/Kim Jaejoong, em nhất định phải đợi tôi/



.


.


.



Jaejoong về đến nhà thì đọc được mẩu tin nhắn để lại của Junsu, thằng bé đã đi học rồi. Nói là mẩu tin nhắn thôi chứ thật ra toàn là lời nó “mắng mỏ” cậu. Bật cười trước tờ giấy đang cầm trên tay, thật không biết ai mới là hyung nữa. Nhưng cũng phải dạo gần đây cậu hay không về nhà buổi đêm quá, thằng bé lo lắng cũng phải thôi, nếu là cậu chắc cậu phát điên từ lâu rồi.



Những cơn đau đầu chóng mặt của cậu xuất hiện ngày càng nhiều. Mắt thỉnh thoảng cũng bị mờ đi không còn nhìn rõ nữa, Jaejoong biết tình trạng của cậu hiện giờ chắc không còn được bao lâu nữa. Cậu cũng thầm hỏi không biết liệu Susu có sao không?



Đến bên cạnh chiếc tủ gỗ đã sờn cũ, cậu lấy ra từ trong đó một chiếc hộp nhỏ màu bạc. Đó là nơi cậu để dành những đồng tiền chắt chiu dành dụm. Cậu biết đó chẳng phải là những đồng tiền sạch sẽ gì, kể cả khi nó được kiếm từ chính mồ hôi, nước mắt và máu của cậu. Nhưng cái gì mà từ thân xác thì vẫn cứ bị người đời coi khinh mà thôi. Đến bây giờ thì cậu cũng không thể quản nhiều việc đến vậy nữa. Chỉ có thể mong tập tiền cao lên thêm một chút, để cậu có thể lo cho Susu thêm một chút, lúc ấy cậu sẽ buông tay.



Bỏ thêm một chút tiền vẫn còn ướt vì nước mưa vào chiếc hộp, Jaejoong đóng chiếc hộp lại nhẹ nhàng rồi chuẩn bị đi nấu bữa trưa cho Susu. Hôm nay cậu lại phải nịnh thằng bé rồi, không nó lại giận cho xem.



Nhưng chợt có thứ gì đó phát sáng lấp lánh trong góc tủ làm cậu chú tâm. Hóa ra là một chiếc bông tai hình thánh giá cùng với bộ đồ trẻ con màu đỏ tươi. Đã bao lâu rồi mà nó vẫn còn sáng lấp lánh đến vậy. Cậu tự hỏi không biết người bạn nhỏ ấy còn nhớ tới cậu hay không ?



~~~ Flash back ~~~


_ “Con đứng đây đợi umma một chút nhé. Umma vào trong mua đồ cho appa con rồi quay lại ngay. Con không được đi đâu lung tung đấy nhé Joongie”



_ “Dạ, Joongie biết rồi. Joonggie sẽ nghe lời mẹ dặn”



Cái thời tiết lạnh giá của tháng 12 cũng không thể xua đi được không khí náo nhiệt và đông vui của đường phố, khi mọi người bắt đầu chuẩn bị đón Giáng sinh và mừng một năm mới. Trên nền tuyết trắng tinh, bên cạnh cây thông noel xanh thẫm trước trung tâm mua sắm, có một nhóc con 5 tuổi mặc nguyên một bộ đồ đỏ hệt như của ông già Noel đang đứng đợi mẹ. Hai má nhóc phúng phính lại đỏ hồng lên vì cái lạnh lộ ra khỏi chiếc mũ trùm đầu ôm sát mặt, trông đến là đáng yêu. Trên tay nhóc không phải là túi quà của ông già Noel mà là chiếc kẹo mút dâu to đùng, Joongie thích ăn kem dâu cơ, nhưng bây giờ lạnh lắm nên umma không cho ăn, umma chỉ cho ăn kẹo mút dâu thôi. Nhóc không vào chơi ô tô hay đá bóng ở trong khu vực dành cho trẻ em như mấy bạn kia. Nhóc chỉ đứng nghịch mấy bông tuyết dưới chân thôi, nhóc thích tuyết lắm, tuyết mềm mềm, trắng nữa (^-^), chợt có tiếng khóc vang lên rất tội nghiệp.



_ “Umma, huhu,umma, cho con ăn kem đi mà. Umma à”



_ “Không được Yunnie. Con đang ho đấy, mà bây giờ trời lại đang rất lạnh” – Người mẹ cất tiếng dỗ nhẹ nhàng.



_ “Nhưng con muốn ăn, con muốn ăn mà. Huhu” – Thằng nhóc còn khóc to hơn lúc nãy.



_ “Yunnie ngoan, hay mẹ vào mua bánh kem cho con nhé, rồi kem mình đợi ăn sau được không. Mẹ sẽ mua cả tàu vũ trụ cho con nữa nhé”.



_ “Hức,*nấc*, hức *nấc* T____T. Nhưng con vẫn muốn ăn kem hơn” – Thằng nhóc phụng phịu.



_ “Được rồi. Mẹ sẽ cho con ăn kem khi nào con hết ho được không. Mẹ hứa đấy” – Người mẹ cười thật âu yếm rồi xoa đầu đứa bé dặn nó đứng đợi.



Vì vào trung tâm mua sắm thời điểm này rất đông người. Mỗi người lại cần mua cho mình và gia đình thật nhiều đồ nên các bà mẹ thường để con chơi ở khu vực gần cửa, nới có mấy chiếc ô tô cùng rổ bóng dành cho trẻ con để chúng không bị lạc.



Cái bạn khóc đòi ăn kem hồi nãy thì lại mặc nguyên một bộ đồ trắng tinh, như người tuyết vậy á. Mũi bạn ấy cũng đỏ đỏ nữa chứ. Thật giống mà. Thích thật đấy, nhóc thích tuyết lám, thích luôn cả ngưòi tuyết nữa nên nhóc cứ đứng đấy nhìn bạn ấy suốt. Hai mà bạn ấy cũng phính như nhóc này, môi cũng đỏ như nhóc này, chỉ có mắt là một mí và không trắng như nhóc thôi.



_ “Nhìn gì?” – Cục bông trắng hỏi một cách cau có. Ai bảo cái cục bông đỏ này cứ nhìn nó suốt thế? Có gì đâu mà nhìn.



_ “Oh” – Nhóc đang đứng ngẩn người ra nhìn thì bạn ấy đã tới trước mặt nhóc từ lúc nào rồi, bị bất ngờ nhóc không kịp đáp nữa.



_ “Tui hỏi đó. Nhìn gì tui” – Vẫn tiếp tục cau có



_ “Ah tại Joongie thấy bạn đẹp mà. Bạn như người tuyết ấy. Joongie thích lắm” – Cục bông đỏ ngây thơ trả lời. 



_ “Hả? Bảo tui giống người tuyết mà đẹp hả?” – Nói xong cục bông trắng nhìn 


lại mình từ đầu tới chân. Cũng đúng ghê ha. Chỉ tại umma bắt nó mặc cái bộ đồ này chứ nó đâu có muốn. =.=”



_ “Bạn cũng thích ăn kem hả?” – Nhóc lên tiếng hỏi chuyện tiếp. “Joongie cũng thích ăn kem nhưng umma cũng không cho. Umma cho Joongie kẹo thôi. Nhưng mà Joongie ngoan không có khóc nhè như bạn”. Vừa nói nhóc vừa chìa ra khoe cây kẹo dâu to đùng của mình một cách tự hào. Miệng nhóc cười toe đôi mắt cũng híp lại nhưng vẫn ánh lên tia sáng lung linh, hai mà đã phúng phính nay lại càng được dịp phình to.



_ “Ờ ờ…” Cục bông trắng không nói thêm lời nào nữa vì hình như nó đang thấy thiên thần đứng trước mặt thì phải / Dễ….thương…quá/ . Màu áo đỏ lại càng tôn lên sự ấm áp nơi cục bông kia / Xinh /. Tay nó chợt đưa lên chạm nhẹ vào gò má đáng yêu rất nhanh thôi rồi lại thu về.



_ “Ah” nhóc bị bất ngờ nên chỉ kêu lên một tiếng.



_ “Tên Joongie hả?” Nó thấy mình vô duyên quá, tự nhiên chạm vào người ta. Nó xấu hổ hỏi chuyển đề tài, khổ nỗi ……..màu hồng âm ấm lan từ cổ lên má ấy vẫn ngày một đậm thêm.



_ “Uh mình là Joongie. Bạn tên gì thế? Mình 5 tuổi rồi đó. Năm sau mình được đi học lớp lớn rồi” – Jaejoong nhìn nhóc kia chẳng những không thấy lạ bởi cái chạm nhẹ đó mà dường như còn rất thích thú và hứng chí hơn là đằng khác. Vậy là cục bông đỏ sáp lại cười hết cỡ mà thân thiệt vừa hỏi vừa khoe.



_ “Thế mà cũng khoe. Đây học lớp lớn lâu rồi. tui học 2 năm rồi đó”. Đến lượt cục bông trắng tự hào, ra dáng. “Vậy là tui hơn cậu 2 tuổi. Gọi tui là hyung đi”



_ “Vậy hả? Nhưng mà có hyung nào lại thấp hơn em đâu, lại còn khóc nhè nữa. Joongie cao hơn bạn nè, Joongie cũng không khóc nhè đòi kem” – Nói xong thằng nhóc đứng ngay bên cạnh nhóc kia để đo. Đúng là nhóc cao hơn bạn ấy nửa cái đầu mà.



_ “Ờ thì…nhưng mà tui học lớp lớn trước. Gọi tui là anh đi” – Cục bông trắng đuối lí với cục bông đỏ nên bây giờ… cãi cùn.



_ “Không được, làm anh thì phải cao hơn chứ.” Cục bông đỏ cũng ngang bướng không kém. “Hay Joongie cứ gọi bạn là bạn nhé. Hay Joongie gọi tên nhé. Bạn chưa nói bạn tên gì?”



_ “Gọi tui là Yunie đi” – Cục bông trắng không cãi nổi rồi mà nó cũng đâu có muốn cãi. Nó làm anh thì tất nhiên nên nhường con nít. Chỉ con nít mới thế thôi.



_ “Yunnie hả? Yunnie nghe dễ thương ghê. Hì hì” Có người cậy mình cao hơn khen người ta dễ thương mới sợ.



_ “…” Cục bông trắng định nói gì nhưng lại thôi. Nó lại bị đơ tạm thời nữa rồi. Ai bảo cái cục màu đỏ trước mặt nó lại cứ cười nữa chứ / Muốn …thơm…/



Hai đứa nhóc đang đứng nói chuyện với nhau thì mẹ của cục bông đỏ đi ra dẫn nhóc về trước. Đi theo mẹ được vài bước, nhóc quay đầu lại hỏi với theo:



_“Chủ nhật này mình được đi công viên trung tâm chơi đó. Yunie đi không?”



Cục bông trắng không trả lời nhóc, mà nhóc cũng không kịp nán lại để nhìn thấy cục bông trắng ấy nữa. Chỉ biết sau buổi hôm ấy nhóc cười nhiều lắm vì nhóc có thêm bạn mới : Yunie



~~~ end flash back ~~~


Một kí ức đẹp về một tình bạn đẹp. Cậu bạn ấy đã đến công viên ngày hôm đó và đã tặng cho Jaejoong chiếc bông tai hình thánh giá này. Cậu vẫn nhớ hôm ấy được đi chơi với umma và appa thích lắm, nhưng cả buổi cậu vẫn cứ mong ngóng mãi không biết Yunnie có đến không thôi. Mãi tới khi trời chiều muộn, cậu sắp ra về cùng với umma và appa thì gặp Yunnie ở cổng ra vào. Yunnie không nói gì mà chỉ lấy ra một chiếc bông tai nhỏ hình thánh giá, đeo vào một bên tai cho cậu, rồi nói “Nếu có duyên sẽ gặp lại nhé Joongie”. Cậu cũng không kịp chào lại cậu ấy thì cậu ấy đã chạy mất lên chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng rồi đi thẳng. Từ đấy về sau cũng không bao giờ cậu được gặp lại người bạn ấy nữa.



Jaejoong khép cánh tủ lại rồi cười buồn. Có lẽ không nên gặp lại vẫn tốt hơn. Nếu người bạn ấy gặp lại cậu bây giờ thì chắc chắn sẽ khinh thường cậu cũng như bao người khác mà thôi. Hãy cứ để người ấy giữ trong tâm trí mình một hình bóng của một đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên và thánh thiện chứ không phải một con người nhơ nhớp và đầy tội lỗi thế này.



Quẹt nhanh đôi mắt hơi ướt, cậu phải đi nấu cơm cho Susu thôi.



.


.


.



Junsu hôm nay ngồi học mà trí óc nó treo ngược lên tít ngọn cây ngoài cửa sổ. Việc hiếm thấy ở học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ và có thành tích xuất sắc như Kim Junsu. Lí do sao? Có đấy, tới hai lí do lận.



Một là vì Jae hyung của nó hôm qua lại không về nhà làm nó lo sốt vó. Hai là….. tại con chuột đầu quăn đáng ghét trăm trăm vạn lần kia. Nó đòi đi tìm Jae hyung nhưng cái con chuột kia nhất quyết không cho. Lại còn kêu nó bị khùng hay sao mà đâm đầu ra trời mưa thế này. Sáng ra thì đùng cái thông báo với nó Jae hyung vẫn bình an vô sự và đang trên đường về nhà. Tên đó có trinh sát hay sao chứ? Lấy cái thông tin ấy ở đâu ra không biết. Nhưng …….. nghe gã nói vậy cũng thấy bớt lo hơn chút.



Nghĩ lại thì cũng phải cám ơn tên đầu quăn ấy. Nó sợ sấm sét ghê lắm, sợ tất cả những tiếng nổ to nữa. Đêm qua như vậy cũng may có gã ở bên cạnh nó không chắc nó cũng sợ đến ngất luôn rồi.



Nó nhớ đến gã mà mặt lại nóng bừng lên. Hôm qua…hôm qua lúc có tiếng sấm, nó sợ quá khóc thét lên thì gã chạy vội ra ôm nó vào lòng, tay vừa ôm, vừa xoa, vừa vỗ về. Tên đầu quăn đó…gã…gã… đã ôm nó đấy, chặt lắm.



Không muốn đâu nhưng dù nó có lắc đầu năm mươi cái, giãy nảy chối bỏ cả trăm lời thì cũng không tài nào gạt được cảm giác ngọt ngào và ấm áp đêm qua trong vòng tay ấy. Mưa càng to, vòng ôm càng thêm sít lại, bao trọn lấy nó. Đến khi nó đang mơ màng thiếp dần đi thì có một nụ hôn nhẹ khẽ đáp trên vầng trán đầy yêu thương. Giấc ngủ đến trong yên bình và đôi môi ai đó vẫn còn đọng nụ cười của sự hạnh phúc.



Dười lùm cây xanh mát có một ông mặt trời e thẹn và khả ái tới không ngờ, vẫn đang tìm cách lẩn trốn “thực tại”, hết úp rồi ở đôi bàn tay chỉ mong sao có thể che khuất nụ cười của bản thân – nụ cười đến bởi tinh yêu trong sáng nhất, tinh khôi nhất trên thế gian này.



.


.


.



Yuchun ngồi trong văn phòng vừa kí đủ các loại hợp đồng tay thỉnh thoảng lại nắn nắn bả vai. Hôm qua gã ở nhà Susu cả đêm, ngồi làm ghế tựa cho con cá heo ấy ngủ. Vì cá heo sợ sấm sét, hôm qua nhìn mặt sợ đến phát khóc làm gã thấy xót không để đâu cho hết. Vội lao vào ôm lấy nó mà dỗ mà dành. Khóc một hồi thì con cá heo lăn ra ngủ từ lúc nào không biết, nó tựa vào vai gã mà ngủ, trong khi tay vẫn còn nắm chặt gấu áo gã không rời.



Mệt một chút nhưng cũng đáng lắm khi gã được chính tay che chở cho tình yêu bé bỏng của mình như vậy. Ngồi ngắm nhìn nó mà gã tự thấy bản thân nên đổi tên đi là vừa, ngồi ôm Junsu của gã mà tâm hồn hoàn toàn trong sáng, chỉ đong đầy sự lo lắng và thương yêu. Cảm giác nâng niu ai đó, chở che ai đó, quan tâm ai đó bằng tất cả tấm lòng, dù phải “hy sinh” một chút nhưng vẫn mãn nguyện rốt cuộc gã cũng được nếm trải. Nhưng cũng có một nỗi sầu nho nhỏ theo đó dâng lên, Junsu non nớt như vậy, giữa cuộc đời này nếu một ngày kia Jae hyung ……không….còn nữa, Junsu sẽ ra sao đây. Gã sẽ phải làm gì để vực cậu dậy, gã sẽ làm được gì để giảm bớt những tổn thương nơi cậu đây, làm gì để che chắn cho thiên thần của gã mãi sống như thế, không bị dòng đời nhấm chìm ???



Xoa xoa thái dương để tỉnh táo lại, Yoochun thầm nghĩ, nhất định gã phải là gì đó, trước mắt là cứu được Jaejoong ra, rồi chứa bệnh cho hyung ấy. Sau đó, gã mới đủ tư cách ngỏ lời với Junsu, tự tin trở thành người đàn ông của cậu.



Nghĩ đến Jae hyung làm gã lại thấy lo lắng. Yuchun không hiểu tại sao Yunho lại biết cậu và giữa hai người đã xảy ra những chuyện gì và có quan hệ ra sao ??? Việc này gã cũng sẽ phải tìm hiểu ra cho rõ ngọn ngành



Đang mải suy nghĩ thì Yuchun bị giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Màn hình hiện lên dòng chữ….



~♪~♫~Yunho hyung~♫~♪~



End part 1 

Part 2:



Yoochun đang ngồi trong quán cà phê cuối phố đợi Yunho đến. Một cuộc hẹn bất ngờ từ ông anh họ của gã mà gã đoán được đến 90% lí do của nó. Chỉ là gã vẫn thắc mắc không hiểu Yunho hyung quen Jae hyung bằng cách nào? Và tại sao đã biết hyung ấy làm nghề đó mà lại còn có vẻ quan tâm đến như vậy? Không phải bình thường huyng của gã ngay đến một cái liếc mắt cũng không thèm đưa hay sao mà nay lại không những để tâm còn phản ứng gay gắt với gã. 



Đang cố lý giải những vấn đề đau đầu trên thì bên tai vang lên một chất giọng ngọt ngào, đong đưa rất đỗi quen thuộc:



_ “Micky oppa. Sao hôm nay oppa lại ngồi đây một mình thế này?” – Một cô nàng tóc vàng trong trang phục “sexy vừa đủ” bước tới ghé vào tai gã nũng nịu, không chút e dè vòng tay quanh cổ rồi dán cả thân mình mơn mởn cọ tới cọ lui.



_ “Oh, Hye Bin, em cũng đến đây à?” – Gã hơi bất ngờ về sự có mặt của cô nàng ở đây cũng như ở trên đùi gã. Jung Hye Bin từng là người tình của gã trong một thời gian. Gọi là một thời gian cho có vẻ dài chứ thật ra nó chỉ kéo dài vẻn vẹn trong 2 tuần. May là gã vẫn còn nhớ tên cô nàng vì cô ta là con gái cưng của công ty địa ốc LAND – đối tác làm ăn của SKY. Nhưng nghe cái tên đập chan chát với công ty của gã mà gã chỉ muốn nhanh chóng thâu tóm nó về tay mình cho xong. Nhưng dù sao thì cô nàng cũng được xem như là một mĩ nhân mặt hoa da phấn, chân dài miên man và khá là táo bạo trong chuyện ấy… Park Yoochun lại không có thói quen đối xử thô bạo với phái nữ nên gã “đành” để yên cho cô nàng muốn làm gì thì làm. (=”= tật cũ khó chừa)



_ “Em đi cùng mấy đứa bạn – nói đoạn cô nàng quay ra vẫy tay với đám bạn đang đứng lố nhố ở một chỗ không ngừng trầm trồ ca ngợi gã – “Oppa ngồi đây một mình sao không gọi em? Lâu lắm không thấy oppa liên lạc gì đấy nha” – Vẫn một giọng điệu không khỏi làm người ta rùng mình.



_ “Không. Hôm nay thì oppa có hẹn với người khác rồi - Vừa nói dứt thì gã nhác thấy Yunho bước vào cửa – hẹn em khi khác nhé” – Gã nói mà trưng ra nụ cười sát thủ quen thuộc của mình để lấy lòng cô nàng, tiện thể tiễn nàng đi cho nhanh.



_ “Được rồi. Vậy oppa nhớ phải gọi điện cho em nhé. Bây giờ thì…hôn tạm biệt em một cái đi rồi em tha. Hihi” – Một con cáo trơ trẽn để nghị một hành động trơ trẽn không kém



Chụt

_ “Rồi đó. Bây giờ thì để dành không gian cho anh nói chuyện nhé” – Gã ngao ngán hôn vào má cô nàng coi như lời…vĩnh biệt.



_ “A~h, được rồi, bye bye oppa” – Vừa rời xuống khỏi người gã, cô nàng cũng bất ngờ vịn vai gã…hướng tới mục tiêu thực sự, một cái hôn ở môi mới là đủ.



/Đừng có để mình gặp lại cô ta lần nữa, aizzz/

Nhưng đã nói là ông trời đâu có chiều lòng người như vậy. Park Yoochun cũng không bao giờ có thể ngờ rằng hành động vừa rồi của mình lại khiến gã phải hối hận đến mãi sau này.



Có ánh mắt tròn to ngỡ ngàng đã chứng kiến tất cả để rồi từng giọt từng giọt nước mắt lăn nhẹ trên đôi gò má đáng yêu trong vô thức.



.


.


.



Yunho bước vào cũng chẳng thắc mắc về cô nàng tóc vàng hoe vừa rời khỏi người Yoochun. Hắn cũng quá quen với cái trò tán tỉnh của cái tên công tử hào hoa này rồi. Hơn nữa hắn còn có việc đáng quan tâm hơn.



_ “Yoochun em quen với Jaejoong phải không? Quan hệ của em với cậu ta là thế nào?” – Yunho trực tiếp vào đề ngay sau khi ngồi xuống và khẽ gật đầu chào Yoochun. 



_ “Câu hỏi này em phải hỏi hyung mới đúng. Tại sao hyung lại quan tâm đến Jae

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC