CẢM GIÁC CÓ AI ĐÓ ĐỢI MÌNH, THÍCH NHỈ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Haizz! Cuối cùng nó cũng kết thúc!". Tôi nằm dài ngay lên bàn sau khi tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên. Mệt lắm chứ! Từ nhỏ đến giờ, thứ mà tôi được đào tạo cũng chỉ là những kĩ thuật trong chiến đấu, nào có phải mấy cái giáo án chằn chịt như ở trên. Thế mà hết ngày này đến ngày khác, tôi lại phải để vào tai những thông tin không cần thiết đó.

   Làm ơn đi ! Thứ mà tôi cần quan tâm bây giờ không phải là điểm số hay ba cái bài học nhảm nhí của các người đâu. Mà vấn đề thật sự căng não hiện tại với tôi chính là nguồn chi phí để sinh sống.

   Ngay từ cái giây phúc mà tôi đường hoàng tuyên bố sẽ cắt đứt quan hệ với tổ chức, thì mọi nguồn hộ trợ từ trước đến nay cũng tuyệt nhiên biến mất. Chưa hết, tôi đâu còn đơn giản là chỉ sống một mình như lúc trườc, có thêm cái con nhỏ ấy, thứ gì cũng phải nhân đôi cả lên. À! Còn chuyến đi chơi ở Shikoku vào ba hôm trước nữa chứ. Đấy cũng là một sấp tiền ra đi mà chẳng biết khi nào sẽ trở lại.

   'Trời à! Giờ con phải làm sao đây?'

   "Ê! Maeda Atsuko!". Một tiếng gọi đột nhiên vang lên mà làm tôi giật thót cả người. Cố quay đầu hướng về phía mà cái âm thanh không chút lịch sự ấy cất lên, tôi có phần khó chịu khi vẫn tiếp tục lại là cái con nhỏ không biết thế nào là trời cao đất rộng Oshima Yuko đó. Thiệt chứ! Nếu giết được cô ta thì tôi đã làm ngay luôn rồi, cần gì mà phải vờ tỏ vẻ ngây thơ mà lên tiếng hỏi lại làm chi cho mệt: "Có chuyện gì à?"

   "Có thấy Takamina ở đâu không?"

   "Xuống phòng y tế mà tìm!"

   "Cảm ơn!"

   Ừ! Xuống dưới mà tìm Nó ấy, chứ hỏi tôi làm gì. Vì dù sao Nó cũng không còn ở trên đây nữa, đến trường cũng chỉ là một cái cớ để Nó được nghỉ ngơi mà thôi. 'Mệt thật! Rốt cuộc là con nhỏ ấy đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?'

*               *

*

   Sau tiếng chuông tan học, tôi kiên nhẫn đứng đợi Nó ở ngoài cổng, cốt yếu cũng là tôi nghĩ cho Nó, vì nếu tôi ra về một mình thì cũng đâu có ảnh hưởng gì, tôi chỉ sợ là Nó lại gặp nguy hiểm như những lần trước mà thôi.

   Ừ! Thì tôi đứng đây mà lo lắng, nghĩ ngợi giùm người ta. Còn người ta thì đang tình tang với một anh nam sinh bảnh bao, tóc vuốt Gel thẳng đứng ở dằng kia kìa. Nhìn mà chướng mắt hết sức! À mà khoan! Hướng đó không phải là từ phòng y tế ra hay sao?

   Oh! Thế là hiểu rồi. Con người ta hi sinh cả mấy tiết học liên tiếp cũng vì chuyện này.

   "Boyfriend của cô đó hả?" – Cùng Nó đi được vài bước thì tôi đã lên tiếng hỏi thẳng vào vấn đề. Nghĩ thử đi, tò mò đến thế cơ mà, không hỏi bây giờ thì đến khi nào mới hỏi. Thế mà, không hiểu là trong câu hỏi của tôi có cái quái gì không ổn mà Nó lại dùng cái ánh mắt tóe lửa để nhìn sang. Chưa hết, còn giùn dằn bỏ đi lên phía trước nữa chứ, dù tôi có kêu, có gọi như thế nào cũng chẳng thèm để ý.

 Thôi kệ, nếu Nó không muốn nói thì tôi cũng không ép, dù sao đây cũng là chuyện cá nhân của Nó, tôi nào có tư cách để tìm hiểu. "Ê! Hôm nay chưa về thẳng nhà được, đi với tôi đến chỗ này đã" – Thế là tôi chuyển ngay vào một chủ đề khác. Và Nó có vẻ là thích cái chủ đề mới này, nên đã di chuyển chậm hơn, rồi lên tiếng hỏi lại: "Đi đâu?"

   "Đi rồi biết! Chứ tôi cũng chẳng có biết chỗ đó nên được gọi là cái gì nữa!"

   "Đến để làm gì?" – Nó ngây ngô mà quay sang hỏi

   "Kiếm tiền!"

*               *

*

   Đến một cửa hàng đồ cổ mà có thể nói là đã bị quên lãng giữa một con phố đông đúc, tôi cẩn thận quan sát xung quanh rồi nhanh tay đưa cho Nó chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc của mình, và nhắn nhủ: "Đội vào! Sau đó thì cố gắng đứng ở đây mà đợi. Nếu thấy ai có nhu cầu bước vào trong thì làm ơn cúi mặt xuống giùm. Đừng để họ thấy biết chưa?"

   "Tại sao?" – Nó miễn cưỡng nhận chiếc mũ mà khó hiểu.

   "Còn hỏi. Không phải vì sự an toàn của cô hay sao? Nhớ đó! Đứng yên ở đây!"

   Nói xong, tôi nhanh chóng mở cửa mà bước vào cửa hàng. Vừa trông thấy tôi, người đàn ông trung niên đang ngồi ở quầy thanh toán chậm rãi hỏi thăm: "Quí khách muốn mua gì ạ?"

   "Một kẻ thiếu tiền!" – Tôi chẳng phiền lòng gì mà ngó qua xem biểu hiện của ông ta thế nào, cứ thế mà hướng thẳng vào tầng hầm bên dưới theo một chiếc cầu thang cũ kĩ.

   Sẵn đây cũng giới thiệu luôn, tuy bên ngoài cửa hàng này là một nơi buôn bán những mặc hàng cổ đại, nhưng thật chất thì nó là một vùng đất dùng để trao đổi giữa 'khách hàng' và 'người được thuê'. Nói chính xác hơn, nó là một ngân hàng mà những tên săn tiền thưởng như sát thủ chúng tôi thường xuyên ghé thăm.

   Lướt nhẹ một vòng qua những tấm giấy 'Wanted' đang được treo trang trọng trên các bức tường trong căn phòng, tôi có vẻ đắn đo trước tờ giấy có in hình của cái con nhỏ ngốc nghếch đó. Phải ! Chính là của Nó, Takahashi Minami. '1,000,000¥ luôn à? Có thái hóa không vậy? Nó cũng chỉ là một nữ sinh trung học thôi mà!'

   Thấy tôi có vẻ chú tâm đến tờ giấy trước mặt, nên ông già làm nhiệm vụ trông nôm liền ngõ lời hỏi hang: "Cô cũng hứng thú tới cô bé đó sao?"

   "Ông có biết vì sao mà một đứa nhóc như cô ta lại được treo thưởng cao như thế không?". Ôi trời ! Có vẻ tôi bị tâm thần thật rồi. Hỏi ai không hỏi mà lại hỏi ông ta. Trong thế giới ngầm mà tôi đang tồi tại, trong khi một tên Sát thủ hạ đẳng cũng có một chút ít thông tin. Chứ còn cái loại làm công việc 'trông coi' như ông ta thì tuyệt nhiên là không. Thế này gọi là giữ công bằng cho tất cả mọi người đấy.

   "Không! Sao cô lại hỏi tôi như thế?"

   "À! Tôi quên mất!"

   "Hôm nay có vài lô hàng mới, cô có muốn xem qua không?"

   "Thôi ! Để lần sau đi ! Hôm nay tôi đang gấp. Để tôi lấy bừa một cái trước vậy!"

   "Tùy cô!"

   Thế rồi tôi lại đảo nhanh thêm một vòng, đến ngay trước tấm 'Wanted' của một tên râu ria quái dị, liếc xuống bảng giá. 'Woa! 20,000¥ ! Cũng không tệ. Mặc dù nhìn ông ta có vẻ nguy hiểm, nhưng mà thôi, tới đâu hay tới đó!'

   "Được rồi ! Lấy ông ta!" – Tôi chỉ thẳng tay vào tấm hình rồi đinh ninh.

   Sau khi hoàn tất xong các thủ tục cần thiết, tôi lại gấp rút chạy ra ngoài mà chẳng thèm để ý đến những câu chào tạm biệt của hai chủ cửa hàng 'thân thiện'.

   Vừa trông thấy Nó, vẫn còn đứng yên tại vị trí cũ, đầu thì cứ cúi gầm xuống như thể sợ người ta trông thấy mặt vậy, bỗng nhiên tôi lại có cái cảm giác buồn cười, nhưng phần nào cũng có chút an lòng hơn.

   Tiến đến, khoác tay lên vai Nó, tôi cười toe toét: "Ngốc ơi là ngốc! Tôi có bảo là cô cứ cúi mặt suốt như thế đâu!"

   "Im đi ! Tôi......Tôi......Tôi chỉ phòng bị trước thôi !" – Nó có vẻ xấu hổ nên cả mặt mài đều đỏ ửng cả lên.

   Ôi ! Dễ thương chết đi được!

   "Được rồi ! Về nhà thôi nào!" – Tôi cứ thế mà khoác tay lên vai Nó rồi đi.

*               *

*

   Độ gần chín giờ tối, sau khi thay một bộ trang phục gọn gàng hơn, tôi bước ra phòng khách – cái nơi mà con nhỏ ấy đang chăm chỉ dọn dẹp. Ngay khi trông thấy tôi, Nó có vẻ ngạc nhiên mà cất tiếng hỏi: "Cô định ra ngoài à?"

   "Ukm! Tôi có chút việc cần làm!" – Tôi nhún vai như đang hờ hững

   "Lâ-Lâu không?"

   "Tôi cũng không biết nữa! Nhưng tôi sẽ cố gắng về sớm. Cô cứ ngủ trước đi. Đừng đợi !"

   Nó không trả lời ! Tự hỏi là tại sao? Nhìn vào đôi mắt có phần bối rối của Nó, tôi có chút không nỡ, nhưng nếu tôi mà còn như thế này, thì thật sự tháng sau chúng tôi sẽ chẳng còn gì để bỏ bụng. Nên đến cuối cùng, tôi vẫn vẫy tay chào và lẳng lặng rời khỏi căn hộ.

   Ngồi trên Taxi mà tâm trí không lúc nào không nghĩ về Nó, rõ ràng là gần đây Nó đang có chuyện gì đó không ổn. Phải ! Tôi hoàn toàn cảm nhận được những biểu hiện kì lạ của con nhỏ ấy vào mấy ngày gần đây, nhưng tôi lại không cách nào giải mã được. Tự hỏi, có phải vì tôi vô tâm quá hay không mà chưa lúc nào tôi có khả năng hiểu được những gì mà Nó đang suy nghĩ. Thật là............

   "Xin lỗi ! Đã đến nơi rồi ! Cháu có muốn xuống không?". Tiếng nói của bác xế đã kịp thời đưa tôi về với thực tại, kéo tôi về với nhiệm vụ đặc biệt của ngày hôm nay. 'Mà thôi bỏ qua vậy. Dù gì mình cũng đã quá tốt bụng khi cho Nó tá túc lại nhà, còn rộng lượng mà ra tay bảo vệ Nó nữa. Như thế đã đủ lắm rồi, phải không?'

   "Vâng! Cháu cảm ơn ạ!". Thanh toán xong chi phí di chuyển, tôi chậm rãi bước xuống và đi đều xuôi theo con phố vắng vẻ trước mặt.

   Cứ thế, tôi đã đến được một dinh thự rộng lớn ở cuối con đường. Đứng ở ngoài mà đưa cái ánh nhìn khinh bỉ vào bên trong, có lẽ tôi đang rất tức giận. 'Giàu nhỉ, Atashi Roba? Một chính trị gia, một nhà từ thiện vĩ đại, và cũng là một tên buôn ma túy khét tiếng. Một chút khi tôi gặp ông, không biết là tôi nên xưng hô thế nào ha?'

   Ừ! Khó chịu thì khó chịu thật! Vì bản thân tôi luôn cực ghét cái loại người giả nhân giả nghĩa như ông ta. Nhưng tôi phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh thì tôi mới có thể hoàn thành công việc trong an toàn được.

   Lắp nhanh ống hãm thanh vào khẩu súng, tôi lẹ chân trèo lên chiếc hàng rào, nơi mà được xem là um tùm nhất.

   Nấp sau một mô đất nhỏ, tôi cẩn thẩn đảo qua hàng vệ sĩ lực lưỡng đang canh gác ở trước cửa chính. Nhìn sơ thì đâu cũng có đến 15 tên. Nhận ra bản thân không thể công khai ra mặt mà ồ ạt tấn công vào chúng, nên đành ngậm nhục mà chơi trò trẻ con một chút.

   Nhặt ngay một viên sỏi gần đấy, rồi mạnh tay ném thẳng vào khung cửa sổ. Tiếng đổ vỡ khủng khiếp quả nhiên làm cho bọn chúng phân tâm hẳn đi. Một vài tên được chỉ định đến để dò thám tình hình. Và thế là, đã thản nhiên ngủ say dưới họng súng của tôi.

   Tiếp đến, vì quá nghi ngờ nên tất cả bọn chúng cùng nhau sấn tới, trên tay là biết bao loại vũ khí hạng nặng. Thiệt là.......Có biết nương tay với trẻ vị thành niên không vậy?

   Đã thế thì tôi không cần gì mà khách sáo nữa, tôi đứng bật dậy và làm chúng phải một phen giật mình. Rồi sau đó, tất cả đã được gải quyết trong im lặng.

   Nhanh nhẹn trèo lên ban công của tầng 1, tôi tỉ mỉ quan sát khung cảnh ở bên trong, trống rỗng, hoàn toàn không có một ai. Thế là đành vác sát leo lên tầng hai, rồi tiếp tầng 3. A! Thấy hắn rồi! Hắn đang ngồi nghiền ngẫm cái gì đó trên bàn làm việc. Nhìn trông cũng có vẻ nghiêm túc lắm đấy.

   Nhưng mà giờ thì đâu phải lúc để tò mò về vấn đề đó. Nhẹ nhàng mở ô cửa sổ trên mái nhà, tôi chậm rãi đưa khẩu súng trên tay hướng thẳng vào trong, và rồi.........

   *Phụt!*

   Nhiệm vụ đến đây là kết thúc!

*               *

*

   *Cạch!*

   Vừa mở cửa nhà, tôi có phần giật mình khi thấy đèn vẫn còn được bật, tự nghĩ là giờ này cũng đã gần ba giờ sáng rồi, tại sao Nó còn chưa đi ngủ?

   Bước vào phòng khách, tôi gần như chết lặng khi trông thấy Nó vẫn đang ngồi co ro trên chiếc Sofa, vẻ mặt thì dường như đang rất là hoảng sợ. Không hiểu sao, giờ đây tim tôi lại nhói cả lên, rồi đau một cách quằn quại.

   "Ta-Takahashi?!" – Tôi từ từ tiếp cận, nhẹ nhàng lên tiếng, cứ như thể tôi đang sợ sẽ làm Nó bị tổn thương.

   Bất giác, Nó ngoảnh đầu lại nhìn tôi, một cái nhìn mang đầy vẻ khốn khổ. 'Cô đang trách tôi sao? Nếu thế thì cho tôi xin lỗi ! Tôi không biết việc để cô ở nhà một mình lại khủng khiếp với cô như thế!'

   Nhưng rồi bỗng nhiên. "VỀ TRỄ!" – Nó hết ầm lên mà chẳng sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của những căn hộ kế bên.

   Đơ cứng cả người trong vài giây, thật là hết nói, tôi còn tưởng cô đã bị cái gì nữa chứ. Xem ra tôi đã suy nghĩ hơi bị thái hóa rồi nhỉ?

   Mà vấn đề nếu chỉ dừng ở mức độ đó thì đã không còn gì để nói. Đằng này còn nghiêm trọng hơn nữa kìa. Vừa ngay khi tôi quay đi, định tiến vào phòng tắm để rửa sạch bụi bẩn trên cơ thể, thì từ đâu mà Nó di chuyển đến, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo. Thật sự là tôi không hiểu, rốt cuộc là nhỏ này đang bị cái gì mà lại hành động lạ lùng như thế. Đã vậy thì hỏi thẳng luôn, tránh cứ để sự việc ngày càng mơ hồ rồi không còn đường giải quyết.

   "Này! Cuối cùng thì cô-"

   Nhưng Nó vẫn chưa để tôi hoàn thành câu hỏi của mình thì đã nhỏ nhẹ cắt ngang: "Sau này, đừng có về trễ như thế nữa, được không?"

   Đứng trước cái thái độ hết sức cầu khẩn đó, thử hỏi là tôi có quyền để từ chối hay không? Nhưng mà này, có phải là Nó đang quan tâm đến tôi không thế?

   



END CHAP 10

^�� :������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net