Chương 1: Tuổi thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Chí Hoành đứng trước bảng xếp hạng lớp mười hai, tự nhủ bản thân mình phải cố gắng nhiều hơn nữa, điểm trung bình tháng này lại còn tệ hơn so với tháng trước.

"Cậu đang nằm gần chót lớp đấy, Hoành Hoành. Phải cố lên chứ." Vương Nguyên đứng đằng sau nhìn bảng điểm lên tiếng.

"Cậu cũng có hơn gì tớ đâu, tớ hạng 48 thì cậu hạng 45 rồi còn gì." Lưu Chí Hoành lên tiếng đáp trả lại.

"Ba hạng là một khoảng cách vô cùng vô lớn đấy, ngốc ạ." Vương Nguyên lè lưỡi trêu chọc cậu nhỏ Hoành Hoành. "Lần này Thiên Tỉ lại hạng nhất rồi. Ghê thật đấy. Cậu ấy ở nhà học suốt sao?"

"Ừm... Không đâu..."

Chí Hoành chột dạ, trong lòng cảm thấy tự hổ thẹn với lòng mình. Thiên Tỉ và cậu ở chung một nhà.. Thiên Tỉ đa phần không có nhiều thời gian học hành. Mọi việc trong gia đình cậu đều một tay Thiên Tỉ làm. Tuy gia đình cũng có người giúp việc, nhưng Thiên Tỉ chẳng khác nào đầy tớ trong nhà. Từ làm vườn, quét dọn, sửa chữa máy móc, từ sáng tới tối cậu ấy quần quật với biết bao nhiêu việc không tên. Thiên Tỉ thường học đến tối khuya. Có một lần Chí Hoành tỉnh dậy đi vệ sinh cố ý đi ngang qua phòng Thiên Tỉ xem cậu làm gì, cậu thấy hai ba giờ sáng đèn phòng vẫn còn sáng.

"A a a... Thiên Tỉ kìa."

Lưu Chí Hoành quay đầu lại nhìn. Dịch Dương Thiên Tỉ đang bước lại gần bảng điểm, một đám con gái vây quanh anh ngợi khen cho thành tích đáng nể ấy. Cao ráo, đẹp trai, học giỏi, gương mặt lạnh lung cùng bản tính ít nói, bạn bè không, ngoại giao không, tan học lại chạy ngay về nhà... Ti tỉ những thứ ấy cộng lại khiến anh càng thêm bí ẩn. Nhưng Thiên Tỉ không quan tâm, mọi thứ trong mắt anh đều nhỏ bé chẳng đáng để ý, bao gồm cả cậu.

Anh liếc mắt nhìn bảng điểm, trầm ngâm một lúc rồi lướt ánh mắt qua Lưu Chí Hoành. Bắt gặp ánh mắt Thiên Tỉ, Chí Hoành mỉm cười.

"Tớ lại sụt hạng rồi. Thiên Tỉ thật giỏi quá."

"..."

Thiên Tỉ chẳng nói gì, lại cất bước quay lưng đi. Chí Hoành trông theo lòng đau nhói.

Thiên Tỉ, từ lúc nào mà cậu lại xa cách tớ như thế này?



Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành là đôi bạn thân từ bé. Dịch gia và Lưu gia như keo sơn gắn bó, hai người cha cùng góp vốn mở một công ty, hai người mẹ thường đem con qua nhà nhau chơi. Hai đứa hồi bé như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Từ bé, Lưu Chí Hoành là con một được nuông chiều, chẳng phải lo lắng gì, tính tình nghịch ngợm hiếu động. Còn Thiên Tỉ trầm tính hơn, lại là anh trai lớn trong gia đình, nên chững chạc và điềm tĩnh. Gia đình hai bên mỗi người mỗi cảnh nhưng đều có một cuộc sống hạnh phúc, dù không phải thuộc dạng giàu nứt đố đổ vách nhưng cũng chẳng phải khó khăn gì, hai đứa trẻ như vậy đã sống cuộc sống viên mãn, mỗi ngày đều cùng người bạn thân vui chơi. Khi ấy ngày nào cũng thật vui vẻ.

Chí Hoành từ bé đã hiếu động, suốt ngày leo trèo nghịch ngợm, báo hại người bạn thân Thiên Tỉ bao phen lo lắng. Có một lần cậu ngã từ trên cây xuống, Thiên Tỉ không suy nghĩ đã lao ra đỡ lấy cậu khiến cả người bị thương, còn bị gãy một ngón tay. Lần đó cậu bị cha mẹ la cho một trận tày đình, còn cha mẹ anh chỉ vẫn nở nụ cười không lời nào trách mắng. Khi đó Thiên Tỉ bị gãy ngón tay phải bó bột. Nhìn ngón tay nhỏ xíu bị bó cục tròn vo thật buồn cười, nhưng nó chỉ khiến cậu thêm hối hận vô bờ.

Năm hai đứa lên tiểu học Thiên Tỉ vẫn hết mực cưng chiều cậu. Hai đứa vào lớp một đã học khác lớp nhau nhưng ngày ngày vẫn cùng nhau đi học. Công ty lúc ấy đang rất bận rộn khiến cho hai gia đình chỉ biết nhờ nhau trông coi bọn trẻ. Chủ yếu là mẹ Dịch đưa hai đứa đi học, rồi lại đón hai đứa về. Học kỳ đầu mỗi lần đi học về, Chí Hoành sẽ được về nhà Thiên Tỉ ăn xế, cùng nhau làm bài, cùng nhau chơi đồ chơi, mãi gần tối khi ba Dịch đi làm về sẽ đưa cậu trở về nhà mình. Thi thoảng mẹ Dịch còn dẫn hai đứa đi chơi chung những ngày cuối tuần. 

Đồ ăn mẹ Dịch làm rất ngon, không như mẹ Chí Hoành nấu ăn rất tạm bợ. Cậu ăn rất nhiều, cứ mỗi lần nhìn mồm cậu ngồm ngoạm một họng như vậy Thiên Tỉ lại kêu cậu là đồ con heo. Con heo cũng được, đồ ngon thì cứ phải ăn thôi, cậu vẫn cứ tiếp tục ăn. Thế là Thiên Tỉ ôn nhu gắp thêm thức ăn cho cậu.

  Trong ký ức của mình, hình ảnh của mẹ Dịch, ba Dịch in rất sâu trong tâm trí Chí Hoành.  

Về sau thì mẹ Dịch bận một lớp dạy nghề cho cán bộ không thể đón hai đứa bé được, mẹ Lưu thì từ xưa đến nay không mấy quan tâm chuyện con cái. Thế là Thiên Tỉ nói rằng mình có thể tự đi học về vì đường không quá xa. Khi ấy, chẳng biết thế nào hai đứa trẻ tiểu học lại cho phép được tự về một mình. Ngẫm lại Thiên Tỉ từ bé đã nhận được lòng tin của các bậc phụ huynh, có thể Thiên Tỉ khi ấy quá người lớn chăng. 

Lưu Chí Hoành khi ấy vô cùng sợ con chó nhà bên cạnh, thể nào cũng không muốn đi về một mình. Thiên Tỉ tuy nhà ở hướng khác nhưng vẫn ngày ngày đi con đường xa hơn để đưa cậu đi học. Thi thoảng Chí Hoành ham chơi đánh trận cùng với mấy đứa nhóc trong lớp làm Thiên Tỉ phải chờ đợi rất lâu để cùng nhau đi về. Thiên Tỉ vẫn chờ, không một lời than trách.

Mẹ Dịch cho Thiên Tỉ tiền tiêu vặt bảy đồng một ngày. Còn gia đình Chí Hoành lại không được tâm lý như cha mẹ Thiên Tỉ, mỗi ngày chỉ cho cậu hai đồng. Với hai đồng thì chỉ có thể mua được một ly nước ngọt. Chí Hoành thật sự rất ham ăn, muốn mua rất nhiều bánh kẹo. Khi ấy toàn Thiên Tỉ mua cho cậu ăn, cậu cũng chẳng con nhớ nhiều, nhưng hình như khi ấy Thiên Tỉ hầu như ăn rất ít.

Khi hai đứa lên lớp ba, có một lần Chí Hoành đi long tong thế nào lại đụng vào một đám lớp trên. Gương mặt trắng trẻo cùng thân hình nhỏ nhắn khiến cậu bị đám đó trêu chọc là 'đồ con gái'. Với bản tính hiếu thắng, cậu đã thụi ngay cho thằng đó một cú. Lúc ấy Thiên Tỉ từ phía trên nhìn thấy đã nhào xuống, không nói không rành đưa người ra bảo vệ cậu. Chí Hoành như lửa thêm dầu, thấy Thiên Tỉ bị đánh không cam tâm, nhào tới bụp tới tấp vào thằng kia. Thiên Tỉ lúc đầu chịu trận, không may thế nào cũng bị cuốn vào buộc phải giơ nắm đấm. Thế là một trận đánh nhau ầm ĩ nổ ra. Hai đứa đã bị đưa ra kỷ luật, nhưng Thiên Tỉ vẫn chẳng than thở tiếng nào.

Chí Hoành dù thế nào cũng thật quá dựa dẫm đi, cuộc sống cứ thế đã quen với hình bóng Thiên Tỉ. Cậu thích ôm cổ anh từ đằng sau, thích anh cõng cậu đi chơi. Mùi tóc của anh thơm nhẹ trong gió. Với cậu, Thiên Tỉ như vị thần bảo hộ, như một thiên thần trong lòng cậu. Thiên Tỉ rất ôn nhu, luôn yêu chiều cậu. Cậu tự nhủ mình sẽ mãi bên anh, không bao giờ rời xa anh. Khi ấy, thế giới của cậu đầy màu hồng như thế.

Từ khi hai đứa lên lớp năm, một sự cố đã xảy ra. Ngôi nhà Thiên Tỉ bị cháy giữa đêm, cha, mẹ, em trai đều đã qua đời trong sự cố đau lòng ngày hôm ấy. Lúc đó Thiên Tỉ bị sốt nên đang ở trong bệnh viện, nhờ vậy mà may mắn thoát chết. Khi nghe được hung tin, Chí Hoành chỉ biết nhào đến bên ôm lấy người bạn thân và khóc. Thiên Tỉ gục đầu trong lòng Chí Hoành, đôi mắt vô hồn chảy đầy lệ cay.

"Hoành Hoành... tớ đã không còn ai nữa rồi..."

"Tiểu Thiên... còn tớ mà, tớ sẽ mãi bên cạnh Tiểu Thiên."

"Hoành Hoành..."

"Tớ sẽ bảo vệ Tiểu Thiên. Sẽ không để cậu một mình mà..."

Thiên Tỉ, từ giờ cậu đừng lo gì cả. Chí Hoành tớ sẽ mãi bên cạnh cậu. Thế giới này chẳng ai làm tổn thương cậu nữa đâu. Ai dám bắt nạt Tiểu Thiên, Chí Hoành sẽ coi người đó là kẻ thù. Từ giờ, Chí Hoành tớ sẽ che chở cậu.

Gia đình Chí Hoành đón Thiên Tỉ về nhà, bắt đầu chuỗi ngày hai người bạn thân ở cạnh bên nhau. Chí Hoành tự nhủ với lòng như thế, nhưng mọi thứ không được như cậu nghĩ.

Bởi vì sau đó Thiên Tỉ bỗng nhiên thay đổi, không biết có phải do mặc cảm bản thân không mà ngày càng né tránh cậu. Từ đó tới nay đã bảy năm trôi qua. Bảy năm cùng sống trong một nhà, bảy năm cùng ở với nhau, nhưng Chí Hoành không hiểu tại sao hai đứa càng lúc càng trở nên xa lạ. Tới hiện tại, chỉ cần nhìn mặt Thiên Tỉ cũng khiến Chí Hoàng ngượng ngùng. Còn anh thì đa phần coi cậu là không khí, không dính líu tới cũng chẳng ngó ngàng gì.

Tình bạn không còn khoảng cách giữa cậu và Thiên Tỉ đã thật sự tan biến rồi.


Từ khi vào nhà Lưu gia, Thiên Tỉ luôn cố gắng làm tốt những công việc nhà như một cách đền ơn. Đến khi lên cấp ba, khi Chí Hoành kêu cha thuê thêm người giúp việc để Thiên Tỉ có thời gian rảnh thì bù lại tối nào anh cũng đi làm thêm. Đến cuối tuần có thời gian lại lao vào làm việc nhà. Dù Chí Hoành nói hết lời nhưng anh vẫn không nghe, mọi việc vẫn đến tay anh. Từ việc nhỏ việc lớn, dọn dẹp vệ sinh, cắt tỉa cây cảnh, làm vườn, sửa chữa đồ điện, rửa xe cộ... Không lúc nào ngơi nghỉ. Chí Hoành khuyên không được cũng tính chạy vào phụ, nhưng bị anh gạt đi.

"Cậu chủ lên nhà đi. Mấy thứ này không hợp với cậu đâu."

"Thiên Tỉ, đừng gọi tớ là cậu chủ. Đi chơi với tớ đi. Những thứ này không cần phải làm."

"Tôi muốn làm. Đừng vướng chân tôi. Cậu phiền quá."

Một tiếng "phiền" đã khiến Chí Hoành đứng im lặng. Thế giới của cậu đã không còn là màu hồng nữa rồi.


Năm tháng trôi qua, công ty của cha cậu ngày càng ăn nên làm ra, tới bây giờ đã là một công ty lớn. Chí Hoành ngồi trên chiếc xe lamborghini đi học, còn Thiên Tỉ vẫn ngày ngày đi bộ. Chí Hoàng mỗi ngày đều có người hầu đến đón, còn Thiên Tỉ vẫn lầm lũi đi về một mình. Chí Hoành bận rộn với lớp học thêm ban đêm, còn Thiên Tỉ thì đi làm thêm buổi tối. Cứ như vậy, mỗi ngày cuộc sống hai đứa trẻ trôi qua như hai thái cực lớn, xa cách và khác biệt ngàn trùng.

Lên cấp hai, vì Thiên Tỉ không ở bên cạnh nên Chí Hoành cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán. Cậu giao du với những người bạn mới, trở nên ngỗ nghịch và quậy phá. Những người bạn mới của cậu học lớp tám, trong khi Chí Hoành chỉ mới lớp sáu. Hồi ấy đám của Chí Hoành rất thích bắt nạt một người bạn cùng lớp tên Vương Tuấn Khải. Lý do bắt nạt thật đơn giản: "thằng đó ù lỳ, mập ú mà lại học giỏi, nhìn thấy ghét."

Vương Tuấn Khải mỗi ngày đều phải chịu đựng mọi trò quái ác do đám Chí Hoành gây ra. Một bữa nọ, khi cả đám quăng hết tập vở của Tuấn Khải ra ngoài thùng rác rồi ha hả bỏ đi, chỉ Chí Hoành là người ở lại sau cùng.

"Anh thật là yếu ớt..."

"..."

"Chính vì anh yếu, nên anh mới bị bắt nạt đó. Ngu ngốc."

Vương Tuấn Khải ngước lên nhìn cậu nhỏ trước mặt. Từ lần đầu nhìn thấy cậu, anh đã bất ngờ. Một cậu bé da trắng, môi mộng, xinh xắn đáng yêu như vậy lại đi trong nhóm hay bắt nạt anh, hơn nữa có vẻ như rất được cưng chiều. Nhưng từ đó đến nay, cậu chưa bao giờ tham gia vào làm trò gì quá đáng với anh cả, chỉ đơn thuần là nhìn anh như một món đồ tiêu khiển thôi.

Nhìn bộ dạng có vẻ là một cậu bé nhà giàu, gương mặt không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt cậu nhìn anh không phải là ánh mắt khinh bỉ như bọn kia, mà đó là ánh mắt thông cảm.

Đó là lần đầu tiên cậu nói chuyện với anh.

"Tại sao cậu lại đi với họ?"

"Bởi vì tôi chán. Và vì bọn họ thú vị. Họ có những trò mới hay ho."

"Trò hay ho?"

"Ở bên họ tôi không cảm thấy mình cô đơn."

"Cậu cô đơn sao?"

"..."

Cậu bé đó không trả lời câu hỏi của anh.

Cứ vậy và đi mất.


End chương 1.


P/s: diễn biến ở chương này có hơi nhanh quá không? Qua chương 2 mạch truyện sẽ chậm hơn. Có gì comment góp ý cho mình nhé :).




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net