Chương 5: Giành lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, Chí Hoành tỉnh dậy là lúc mặt trời đã lên quá đỉnh đầu. Cả người cậu đau nhức như có một đàn voi vừa càn qua, khó khăn lắm cậu mới ngồi dậy được. Vừa bước xuống giường, chân của Chí Hoành đã đứng không vững, ngay lập tức ngồi sụp xuống dưới sàn nhà lạnh ngắt. Phần dưới của cậu như muốn nứt làm đôi, cả hạ thân không ngừng kêu gào khiến cậu rùng mình nhớ lại chuyện đêm qua.

"Cậu chủ..."

Dì Tần bước vào, vội vàng đỡ cậu ngồi dậy. Chí Hoành níu lấy tay dì Tần, đưa đôi mắt buồn rầu ra nhìn bà, gương mặt bà không khỏi lộ vẻ đau xót.

"Cậu chủ, hiện tại người vẫn còn chưa ổn, tôi lập tức đi gọi bác sĩ."

"Tôi không sao..."

Chí Hoành không muốn làm lớn mọi chuyện lên. Hiện tại nếu để bác sĩ khám, mọi người sẽ biết chuyện Thiên Tỉ cưỡng hiếp cậu, chắc chắn bản tính của cha cậu sẽ không tha cho kẻ đã hám hại con trai ông. Cho dù cậu có ra nông nỗi này thì Chí Hoành vẫn không muốn Thiên Tỉ gặp rắc rối, dù gì mọi chuyện vẫn chưa làm rõ. Chỉ tại đêm qua do quá kích động nên cậu đã làm ầm lên, bất quá tính cách anh cậu cũng hiểu phần nào, Thiên Tỉ không phải là loại người dễ dàng làm chuyện này.

Với lại loại chuyện này cũng không dễ dàng nói với người khác được.

"Cậu chủ..."

Dì Tần nắm lấy tay Chí Hoành.

"Đêm qua là cậu Thiên Tỉ đã đưa cậu về đây. Chuyện hai người tôi cũng biết phần nào. Trước mắt cậu phải nghỉ ngơi cho khỏe đã." – Dì Tần ngưng một lúc rồi nói tiếp – "Nếu cậu ngại gặp bác sĩ, chi bằng tôi sẽ ra ngoài mua thuốc cho cậu. Thương thế cậu đêm qua tôi có xem qua, cũng không quá nghiêm trọng, chắc bôi thuốc vài ngày sẽ đỡ."

"Dì là người thay đồ cho tôi?"

"Không, là cậu Thiên Tỉ..."

Khi nghe dì Tần nói vậy, gương mặt Chí Hoành bất giác đỏ bừng. Vậy là đêm qua Thiên Tỉ đã đưa cậu về đây, xong đó tắm rửa sạch sẽ và đặt cậu lại trên giường. Dì Tần lại còn biết rõ như vậy, xem ra mối giao hảo giữa Thiên Tỉ với dì Tần quả thật đáng tin cậy nha. Tin tưởng đến mức nào để có thể nhờ vả đi mua thuốc bôi cho cậu chứ? Hiện tại cơ thể của cậu chắc thảm bại lắm, cậu quả thật chẳng muốn phơi bày cho người ngoài biết. Nếu như chuyện này để lộ ra đến tai cha mẹ cậu thì sao? Hậu quả thế nào có nghĩ cậu cũng chẳng dám nghĩ.

"Là trước đây tôi đã làm cho nhà Dịch Dương. Cậu đừng lo." – Nhìn vẻ mặt hoang mang của Chí Hoành, dì Tần khẽ mỉm cười. – "Thiên Tỉ có dặn tôi chăm sóc cậu..."

"Thiên Tỉ... cậu ấy đâu rồi ạ?"

"Thiên Tỉ đã rời khỏi nhà này đêm qua rồi."

Trái tim Chí Hoành khẽ nhói đau. Cậu trầm mặc nhìn xuống tấm ga trải giường. Vậy là Thiên Tỉ đã ra đi. Với tính cách của Thiên Tỉ, cậu không ngạc nhiên về chuyện đó. Nhưng tại sao, trái tim của cậu lại đau đớn tới vậy?

"Cậu chủ, đừng suy nghĩ nữa. Cậu mới dậy muốn ăn gì không, tôi sẽ cho người đem vào."

"Cảm ơn dì Tần." – Cậu ngước mặt nhìn lên – "Mẹ tôi có nhà không?"

"Bà chủ đã cùng ông chủ đi lên công ty sáng nay rồi."

"Vâng, cảm ơn dì."

Chí Hoành mừng thầm trong lòng, bởi vì cậu không biết nhìn mẹ mình với ánh mắt như thế nào nữa.

Trước khi dì Tần rời khỏi phòng, Chí Hoành hỏi một câu cuối cùng.

"Dì Tần... dì thích gia đình Dịch gia hơn phải không?"

Dì Tần chỉ khẽ mỉm cười nhìn Chí Hoành. Thế nhưng câu trả lời, cậu hoàn toàn biết rõ.

"Tôi cũng vậy... Rất thích cha mẹ Thiên Tỉ."

Chí Hoành nhắm mắt, một dòng nước nóng ấm chảy dọc trên má.



-----------

"Con không thể ở đây được nữa. Dì Tần, con phải đi rồi." - Thiên Tỉ nói với dì Tần trước khi anh quay lưng bước đi ra khỏi Lưu gia - "Có gì dì nói với Y Phiến giúp tôi, bà ta nhất định sẽ hiểu chuyện và dàn xếp mọi thứ."

Dì Tần đưa ra cánh cổng lớn tiễn Thiên Tỉ, đôi mắt già nua khẽ nhíu lại đăm chiêu. Suốt bao nhiêu năm đến giờ, bà đã luôn dõi theo và chăm sóc cậu con trai lớn nhà Dịch Dương. Khi cậu qua Lưu gia, bà cũng hết lòng đỡ đần và giúp đỡ cậu. 

"Thiên Tỉ, đây là bức thư của ông chủ Dịch gửi cậu." - Dì Tần đưa cho anh một phong bì thư - "Đáng ra tôi định đưa cho cậu vào sinh nhật 18 tuổi, nhưng có lẽ đây mới là lúc thích hợp. Tôi tin là cậu sẽ cần tới nó."

Thiên Tỉ nhìn phong bì trên tay dì Tần. Trong đó có một tờ giấy đã úa màu theo năm tháng. Trong lá thư có đôi lời nhắn nhủ, kèm thêm một địa chỉ lạ. 

Thiên Tỉ theo lời dì Tần chỉ dẫn đến nơi ấy, một ngôi nhà ở vùng ngoại ô thành phố. Nghe đồn đây là họ hàng của gia đình anh, có thể đến nơi này anh sẽ được giúp đỡ. Chi tiết anh không rõ. Cha anh vốn dĩ là cô nhi viện, mẹ anh đã bị gia đình từ mặt từ khi chấp nhận cưới cha anh, họ hàng thật chất cũng chẳng còn ai. Thế nào lại lòi ra một người bà con này?

Sau vài tiếng đi xe buýt, cước bộ thêm khoảng nửa tiếng, cuối cùng Thiên Tỉ dừng chân trước một ngôi nhà lớn với tấm bảng gỗ không ghi tên chủ nhà. Anh nhíu mày? Nhìn sơ bộ đánh giá ngôi nhà. Xung quanh chỉ có ngôi nhà này nằm sâu trong con đường mòn nhiều cây. Một ngôi nhà với cổng làm bằng sắt đã rỉ nhoèn, các bức tường bị phủ kín bởi những cây trường xuân. Bên trong cánh cổng cũng vô cùng yên tĩnh với một khu vườn rộng lớn được chăm tỉa qua loa. Xem ra chủ nhân ngôi nhà này cũng không quá mấy chăm chút cho nơi mình ở, lại là người có vẻ thích không khí tĩnh mịch nên mới đến ở chỗ này. Điểm cộng duy nhất ở đây là ngôi nhà này thật rộng rãi, không khí thiên nhiên trong lành xung quanh khiến đầu óc sảng khoái.

Thiên Tỉ bấm chuông. Một lát sau, một người đàn ông trung niên dáng vẻ cao ráo bước ra. Khi nhìn thấy Thiên Tỉ, đôi mắt ông tròn xoe bất ngờ.

"Cậu là..."

Thiên Tỉ cúi đầu chào người đàn ông đó. 

"Cháu là Dịch Dương Thiên Tỉ, là con của Dịch Dương Minh Uy."

"Ah..." – Đôi mắt người đàn ông chợt bừng sáng khi nghe đến cái tên đó, ông nhanh chóng mở cửa cho anh vào. – "Vào đi, vào đi..."

Sau khi đã yên vị với ly cacao nóng cùng vài lát bánh mì phô mát, Thiên Tỉ đưa phong bì của cha anh cho ông. Đôi mắt của người đàn ông bất chợt thêm bừng sáng, rưng rưng nhìn anh. Ông kể cho anh nghe về thân thế của mình. Ông là Lý Trung Quân, là anh trai kết nghĩa với cha cậu, cũng chính là người nắm giữ cổ đông thứ ba của Lưu Dịch. Tuy cùng xuất phát là một cô nhi viện, nhưng ông may mắn được một gia đình giàu có nhận nuôi. Ông đã góp vốn xây dựng nên Lưu Dịch, thế nhưng với bản tính thích phiêu lưu của mình, ông không thích bị gò bó trong chuyện kinh doanh nên đã rời đi, rốt cuộc trở thành người đứng trong bóng tối, để lại chuyện quản lý công ty cho Dịch Dương Minh Uy và Lưu Chí Phi.

Cuộc đời Lý Trung Quân không thuận lợi trong chuyện ái tình, ông kết hôn rồi lại li hôn, cuối cùng vẫn chưa có con. Khi biết được mình không có khả năng có con, gia đình Dịch Dương đã ngỏ lời muốn nhận Trung Quân làm cha nuôi của Thiên Tỉ. Về sau khi nghe tin Minh Uy và Lưu Chí Phi có chút xích mích, ông cũng đã bàn với Minh Uy mở một công ty thứ hai tên XHY, sau đó từ từ rút vốn trở về. Ai dè mọi chuyện chưa đi tới đâu thì nghe tin cả gia đình Dịch Dương đã ra đi trong cơn biển lửa.

"Lúc ấy ta hoàn toàn chẳng nghe tin tức gì của con cả... Cứ tưởng con đã ra đi rồi. Thế nhưng khi nãy vừa nhìn đôi mắt con, ta liền biết con chính là Thiên Tỉ."

Thiên Tỉ mỉm cười, anh kể hết câu chuyện của mình cho Lý Trung Quân nghe. Rằng những năm tháng qua anh ở đâu, rằng chuyện anh nghi ngờ gia đình Lưu Chí Phi có dính dáng trong câu chuyện này.

Lý Trung Quân nghe xong gật gù.

"Ta cũng có nghe tin tức về điều đó, thế nhưng con cáo già đó rất khó để nắm được đuôi. Dù ta có cử người đi điều tra y, cũng khó bắt được vì người như y luôn biết bưng bít đầu mối. Ta cũng không rành rỏi về chuyện nhân gian thế sự, thế nhưng ta tin con sẽ khác. Thiên Tỉ, nếu như con muốn lấy lại công bằng cho gia đình, ta nhất định sẽ ở bên cạnh con giúp đỡ hết lòng."

"Thúc bá... Cảm ơn người."

"Hiện tại người kế thừa chính thức của Dịch Dương là con. Công ty thứ hai do Minh Uy và ta gầy dựng, tuy nhỏ nhưng cũng cầm cự được, ít ra đó là tài sản hoàn toàn thuộc về con. Còn ở Lưu Dịch, tuy chỉ nắm có ba mươi phần trăm, nhưng nếu tổng số cổ phần của ta với cha con thì con sẽ là cổ đông lớn nhất được toàn quyền quyết định." – Lý Trung Quân khẳng định, đôi mắt ông ánh lên niềm vui sau bao tháng ngày ly biệt. – "Nhất định với tiềm lực tài chính này, con hoàn toàn có thể lật đổ con cáo già đó trên thương trường."

"Thúc bá, con không thể nhận được." – Thiên Tỉ lắc đầu – "Tất cả đều do một tay thúc bá gầy dựng..."

"Ôi dào... Ta cũng chỉ là một người không quản thế sự. Bản tính ta vốn không hợp với chuyện này. Công ty XHY do ta điều phối cũng chỉ cầm cự đủ sống mà lại còn vất vả bao nhiêu. Vừa hay con đến, ta đang muốn rời đi thăm thú thế giới thêm một chuyến mà đang đau đầu vì không có người tiếp quản đây."

"Thúc bá..."- Thiên Tỉ cảm động không nói lên lời.

"Với bản tính của mình, ta tin con sẽ làm tốt. Ngay từ khi con năm tuổi, ta đã thấy ở con làm một đứa trẻ đầy nghị lực và khí chất." – Lý Trung Quân không tiếc lời khen Thiên Tỉ – "À, khi ấy con hay chơi với một đứa bé mặt trăng trắng tròn tròn như cục bông, tên gì nhỉ?"

"Dạ, là Lưu Chí Hoành."

"Ừm, Lưu Chí Hoành. Thằng bé hiếu động đó, con của Lưu Chí Phi. Nó vẫn khỏe chứ..."

"Dạ... vẫn khỏe..." – Thiên Tỉ trả lời, trong lòng nhói lên một cảm giác lo lắng. Không biết Chí Hoành sao rồi, thương thế đêm qua anh gây ra cũng không nhẹ, chắc sáng nay sẽ đau nhức không dứt. Bất quá dì Tần chắc chắn sẽ không để cậu một mình, thế nhưng...

Anh thật sự cảm thấy lo lắng.

Lý Trung Quân nhìn Thiên Tỉ trầm tư như thế, vốn cũng là người thấu hiểu chuyện đời, ông không nói thêm nữa. Rõ rang thằng nhóc Thiên Tỉ này rất quan tâm đến tiểu tử Lưu Chí Hoành kia, chắc hẳn đã rất đau lòng khi biết gia đình Lưu gia lại làm những chuyện kinh khủng như vậy. Tại sao định mệnh trớ trêu như vậy lại xảy đến cho hai đứa trẻ ấy chứ.

Lưu Chí Phi, tội nghiệt anh gây ra, giờ đây lại đổ hết lên đầu bọn trẻ này.

Ước gì cuộc đời cũng như một trò chơi...

Để cho mọi thứ có thể quay lại được.



----------

Mấy ngày liền, Chí Hoành chỉ nằm miết trên giường. Tới ngày thứ năm cậu cũng bắt đầu thấy ngán tận cổ. Trong năm ngày đó, cậu bắt đầu suy nghĩ nhiều thứ. Một điều mà trước giờ cậu rất ít khi làm.

Cậu chợt cảm thấy cô đơn kỳ lạ.

Buồn cười là dù cậu có cúp học hay không cha mẹ cậu cũng chẳng hề hay biết. Bây giờ ngẫm lại, cha mẹ cậu dù có hỏi han qua loa nhưng thật sự cậu học hành ra sao cũng có bao giờ quan tâm đâu. Thậm chí cả việc họp phụ huynh cũng chẳng đến. Lễ hội trường chưa bao giờ tham gia. Thi thoảng dù cậu có mè nheo với cha để ông chú ý thì ông sẽ dúi vào tay cậu vài tờ bạc cho xong chuyện. Đã lâu rồi mẹ chưa bao giờ tự nấu cho cậu ăn món gì hay quan tâm cậu như một đứa con. Dù cậu có bệnh thì bấy lâu cũng chỉ dì Tần chăm sóc. Cậu quả thật là ngốc quá đi, đến bây giờ mới nhận ra ra cả thế giới này đã bỏ bê mình lâu lắm rồi. Cả cha cả mẹ cả Thiên Tỉ... Thật chất mọi người đều đã quay lưng lại với cậu rồi.

Một giọt nước mắt chợt trào ra, Chí Hoành dụi tay để bình tâm lại.

Cậu nhớ lâu lắm rồi gia đình cậu chưa có những phút giây hạnh phúc thật sự. Cả gia đình không còn đi chung với nhau như thời cậu còn nhỏ nữa. Đã bao lâu rồi nhỉ. Đã bao lâu rồi cả thế giới của cậu nó nhàm chán như vậy mà cậu không hề hay biết.

Quả thật chẳng có tâm trạng nào nữa, kỳ thi đại học đang ngày càng tới gần, vậy mà...

Chí Hoành ngồi dậy, bước xuống bếp định lấy thứ gì bỏ bụng. Mấy ngày nay cứ bỏ bữa khiến cả cơ thể đều rã rời hết rồi. Chí ít cậu cũng phải khỏe lên đã, không thể cứ bị cuốn theo những thực tế tàn nhẫn này mà bỏ bê việc học được. Thi cử sắp tới nơi rồi, cậu vẫn còn muốn học ở trường Thiên Tỉ nữa. Cậu vẫn còn muốn gặp anh.

Vẫn còn nhiều thứ muốn hỏi anh.

Chí Hoành xuống bếp lấy một lon hoa quả đóng hộp rồi định bụng đem lên lầu ăn. Nhìn trên nóc kệ vẫn còn đó là chùm chìa khóa dự phòng, khiến cậu nhớ đêm hôm ấy cậu quăng đại lên đây rồi chạy theo Thiên Tỉ. Chí Hoành mệt mỏi, với lấy chùm chìa khóa và định quay về văn phòng của cha đặt lại.

Ngay khi vừa lại gần căn phòng đó, Chí Hoành bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện.

"Tại sao lại để chuyện như vậy xảy ra! Tôi đã nhắc từ lâu rồi mà!"

"Tôi không biết tại sao nó lại về sớm như vậy."

"Tôi không quan tâm bà có léng phéng gì với thằng trời đánh đó, nhưng làm gì thì làm đừng để ảnh hưởng Chí Hoành chứ! Nó sẽ là người kế nghiệp tôi đó."

"Phải rồi! Với ông thì chỉ có tiền thôi. Con cáo già nguy hiểm."

"Bà nói gì? Ai là người cưu mang cho bà ở cái nhà này để bà thoải mái dụ dỗ trai trẻ."

"Cưu mang? Nếu lúc trước tôi không bày cho ông sát hại cả nhà Dịch gia, thì có khi cái ghế ông đang ngồi cũng không có đâu."

"Bà có im đi không! Chuyện này mà nói oang oang vậy à..."

"Ông đừng có quá đáng! Ông cũng có tốt đẹp gì hơn tôi đâu, cũng gái gú bài bạc đầy ra..."

"Bà... Im mồm đi!"

Mặt đất phía dưới Chí Hoành như vỡ làm đôi. Cậu hoàn toàn không tin vào tai mình nữa, run rẩy rời khỏi chỗ đang đứng, cậu chạy vội về phòng mình. Nãy mẹ cậu vừa nói gì vậy? Là cha đã giết gia đình Dịch gia, là mẹ cậu đã dụ dỗ Thiên Tỉ. Cái gì vậy? Là nói dối đúng không?

Cậu bước vào phòng và khóa trái cửa lại. Đôi chân run rẩy ngồi thụp xuống chiếc giường.

Nước mắt không ngừng trào ra. Chí Hoành phải cắn vào chiếc gối để không vang lên tiếng nấc tức tưởi của mình.

Cha, mẹ, tại sao lại làm như vậy chứ?

Cậu gào khóc tới mức lạc giọng, cả người vô lực chìm dần vào trong đống chăn mền.

Lại lần nữa, Chí Hoàng cảm thấy mệt, rất mệt.

Thiên Tỉ à, tớ phải làm sao bây giờ?



Cả tuần rồi Vương Nguyên không thấy Lưu Chí Hoành đi ôn thi. Trước đây tiểu tử này đều rất tích cực, vậy mà vừa tốt nghiệp một cái đã nổi cơn lười biếng rồi. Sau cái lần bít tết về Chí Hoành đã nói hôm sau sẽ mời cậu ăn kem, rốt cuộc cũng chỉ là lời hứa xàm. Báo hại Vương Nguyên hôm sau háo hức chờ suốt ba mươi phút đồng hồ, điện thoại cũng không thèm nghe máy. Hừ hừ...Làm cho hôm nay cậu phải vác xác qua đây, coi như lần này Lão Vương phải bắt tiểu tử Lưu Chí Hoành ra nói chuyện mới được.

Sau một hồi ấn chuông cửa, một lúc sau dì Tần ra mở cửa cho Vương Nguyên vào. Vừa nhác thấy bóng Vương Nguyên, dì Tân không dấu dược vẻ lo lắng, ngay lập tức liền nói.

"Cậu Vương Nguyên à, cậu chủ Lưu bị bệnh rồi."

"Bị bệnh?" – Vương Nguyên giật thót mình. – "Chí Hoành bị bệnh hồi nào vậy dì?"

"Bị sốt cao mấy ngày nay. Tôi đưa thức ăn cho cũng ăn rất ít, còn lại cũng ngủ li bì suốt." – Dì Tần dẫn Vương Nguyên lên lầu.

Cánh cửa vừa mở ra, Vương Nguyên liền cảm thấy xót lòng. Lưu Chí Hoành ngày ngày vui vẻ hiếu động đâu mất rồi, thay vào đó là một cậu bé vô cùng hư nhược đang nằm trên chiếc giường trắng tinh. Chỉ mới tầm hơn một tuần vẫn còn là một cậu bé tròn trĩnh vui tươi, vậy mà giờ đây có lẽ cậu ấy sụt đi đến mấy ký, má cũng hốc hác cả rồi.

Khi thấy người vào phòng là Vương Nguyên, Chí Hoành liền ngồi dậy.

"Nhìn mặt cậu trông thảm quá..." – Vương Nguyên lên tiếng trước.

"Tớ không sao..." – Chí Hoành gặng nở nụ cười, nhưng giờ nụ cười ấy trở nên méo mó kinh khủng. "Thi cử đến nơi rồi..." – Vương Nguyên kiếm một cái ghế ngồi xuống – "Cậu phải siêng ăn mới có sức chứ. Chí Hoành háo ăn đâu mất rồi?"

"Ừm... Tớ biết mà. Chỉ là... tớ không nuốt nổi."

"Do sốt cao đấy. Mà sao bỗng nhiên cậu lại hóa sốt thế này? Cậu đã uống thuốc chưa?"

"Tớ uống rồi, sốt cũng đỡ rồi." – Chí Hoành mỉm cười – "Tớ sẽ cố gắng đi học lại..."

"Này, Thiên Tỉ đâu? Mấy ngày nay tớ cũng không thấy Thiên Tỉ. Hai cậu lại gây nhau à?"

"Thiên..."

Vừa nghe đến cái tên đó, Chí Hoành ngay lập tức liền rơi nước mắt. Cậu ôm lấy đầu mình, cố ngăn cho bản thân không quá đả kích nữa, cậu không muốn bộ dạng mình thảm thương như vậy. Thế nhưng trong một tuần mọi thứ đến dồn dập quá, những đau khổ, những cay đắng, những sự thật đau lòng,... Chí Hoành cơ bản chẳng thể tiếp nhận được mọi thứ quá nhanh. Cuộc đời trước giờ hạnh phúc của cậu hóa ra chỉ toàn là giả dối. Khi nghĩ đến đó trái tim cậu lại đau thắt đến từng cơn.

"Chí Hoành, sao vậy? Sao vậy?" – Vương Nguyên thấy Chí Hoành trong bộ dạng như vậy, phút chốc trở nên vô cùng hốt hoảng. Cậu ôm lấy Chí Hoành. – "Có chuyện gì?"

"... Thiên a... cậu ấy... bỏ đi rồi..."

Với bao uất ức cuộn trào, Chí Hoành chẳng biết nói gì thêm nữa, chỉ ôm lấy Vương Nguyên và khóc như một đứa trẻ.

Còn Vương Nguyên cũng chỉ im lặng để cảm nhận nỗi đau của bạn mình.

Hai người này, rốt cuộc đã có chuyện gì?


Hết chương 5.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net