Chương 38: Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, JinYoung vào bếp nấu mấy món quen thuộc do ông Raymond yêu cầu. JinYoung rất vui vẻ đảm nhận vai trò đầu bếp này, Mark cũng vào bếp phụ nhưng cậu lại không rành công việc bếp núc, cậu vụng về làm JinYoung bị phỏng ở tay. Mark cuốn cuồn chạy đi tìm thuốc phỏng khắp nơi. Đây là lần đầu tiên bà thấy Mark vào bếp phụ nấu ăn và bà cũng chưa từng thấy con mình chạy khắp nơi lo lắng tìm thuốc cho JinYoung, bà cảm thấy trống rỗng, bà đã suy nghĩ cả buổi chiều về những gì ông Raymond nói và khi trông thấy dáng vẻ của Mark đối với JinYoung bà đã hiểu phần nào việc bà đã làm là đúng hay là sai.

Trong bữa ăn, ai cũng khen JinYoung nấu ăn ngon, chỉ riêng bà Dorine là không hé 1 lời. Thái độ của bà làm cho bữa cơm như trầm xuống. Ông Raymond nói "Mark, con dẫn JinYoung đi tham quan thành phố đi, JinYoung à, L.A ban đêm đẹp không kém gì Seoul đâu cháu!"

"Dạ, con cũng có ý này!" Mark cười đáp.

Thành phố L.A về đêm rất hào nhoáng, những ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng, những bảng trang trí dọc 2 bên đường làm cho con đường trở nên hoa lệ hơn. JinYoung nắm lấy tay Mark nhưng không nói 1 lời nào. Mark kéo JinYoung xoay qua nhìn cậu, cậu dùng 2 tay cầm lấy mặt JinYoung, hướng ánh mắt 2 người nhìn nhau và nói "Em đừng như vậy được không? Lúc nãy em có nói ngày mà em được mẹ anh chấp nhận sẽ đến mà. Em phải tự tin vào bản thân mình hơn chứ!"

"Em biết. Nhưng khi đối mặt với mẹ anh em cảm thấy như mình đã cướp anh rời khỏi tay bà".

"không có ai cướp anh hết. Em là món quà mà thượng đế ban cho anh, anh không bao giờ hối hận vì yêu em".

"Em biết tình yêu anh dành cho em nó lớn thế nào Mark à. Nhưng đây là vấn đề ở mẹ anh chứ không phải anh!"

"không ai có thể tách em ra khỏi anh, mẹ anh cũng không thể" nói xong Mark ôm lấy JinYoung vào lòng. Đúng lúc này 1 chiếc xe lao thẳng về phía 2 người, chiếc xe chạy tốc độ rất nhanh, tài xế như đã say rượu và không có dấu hiệu dừng lại. Do Mark đưa lưng về chiếc xe nên không hề biết nguy hiểm đang cận kề, JinYoung đẩy mạnh Mark vào bên trong đường. Mark bất ngờ khi bị đẩy và cậu đã nhận ra việc đang xảy ra. Mắt cậu nhìn mắt JinYoung, không gian như đọng lại.

"Rầm"

JinYoung bị chiếc xe tông mạnh, cả người cậu đập mạnh vào phần kính phía trước làm cho phần kính này để lại đầy vết rạn như mạng nhện và lỏm sâu vào. JinYoung từ trên mui xe theo quán tính rớt xuống đất. JinYoung cảm thấy như trời đất quay cuồng, cả người không có chút cảm giác, cậu lẳng lặng nhìn thấy Mark ngơ ngác nhìn cậu rồi cậu nhắm mắt lại.

Mark thấy JinYoung bị xe tông, cậu như người vô hồn nhìn cảnh đó, ánh mắt JinYoung trước khi nhắm lại nhìn cậu như muốn nói "May quá anh không sao", Mark đứng chết trân từ từ lê cái thân nặng trịch của cậu đến bên cạnh JinYoung, cậu ngây dại kêu lên "JinYoung ah, em tỉnh lại đi, JinYoung ah, em đừng bỏ lại anh, JinYoung" Mark thét lên 2 dòng nước mắt không ngừng chảy. Những người quanh đó nhanh chóng điện thoại gọi xe cứu thương, cả Mark và JinYoung đều được chuyển đến bệnh viện.

JinYoung được đưa vào phòng cấp cứu, Mark muốn vào cùng nhưng y tá không cho. Cậu chỉ chết lặng đứng trước phòng, mắt không chớp lấy 1 cái nhìn về phía phòng cấp cứu. Đầu cậu trống rỗng, những hình ảnh JinYoung đẩy cậu ra khỏi chiếc xe và JinYoung bị tông không ngừng diễn lại trong đầu cậu. Anh mắt JinYoung nhìn cậu như mỉm cười trước khi nhắm lại nó ám ảnh lấy cậu. Tại sao, tại sao không phải là cậu mà lại là JinYoung, cậu ước gì người nằm trong phòng cấp cứu là cậu chứ không phải JinYoung.

JinYoung được đưa vào phòng mổ, y tá chạy ra gặp Mark, Mark chụp lấy 2 vai y tá nói "Sao rồi, cậu ấy sao rồi?"

Y tá liền nói "Đang phẫu thuật, người bệnh lâm vào tình trạng nguy hiểm, xin hãy báo cho người nhà đến!"

"Tôi là người nhà của cậu ấy!" Mark vô cùng lo sợ nói.

"Vậy xin anh hãy chờ đợi bên ngoài" nói xong y tá quay vào trong.

Mark khuỵu xuống như đang quỳ, cậu sắp gục ngã "trời ơi, xin ông đừng bắt JinYoung rời xa con, ông hãy lấy sinh mạng con đổi cho em ấy. JinYoung ơi, em đừng có chuyện gì. Con van ông, xin ông hãy cứu lấy JinYoung" Mark không ngừng cầu khẩn.

Cuộc phẫu thuật diễn ra hàng giờ liên tục, bác sĩ đang cố đấu tranh với tử thần, xương sườn bị gãy đâm vào phổi gây xuất huyết nội, mặc dù bác sĩ đã cố định lại xương và may vết rách nơi phổi nhưng JinYoung mất máu khá nhiều và rơi vào tình trạng nguy kịch.

Y tá bên cạnh máy đo nhịp tim nói "nguy rồi bác sĩ, nhịp tim đang giảm, huyết áp cũng tụt nhanh chóng".

"Dùng máy kích hoạt tim, đồng thời tiêm thuốc hỗ trợ tim, nhanh"

Lúc này đã quá nửa đêm mà Mark vẫn chưa về bà Dorine bực bội cầm điện thoại gọi cho Mark. Ông Raymond hỏi "Bà làm gì vậy?"

"Đi cũng có chừng mực, bây giờ hơn nửa đêm còn chưa chịu về, muốn đi luôn chắc!" bà bực tức gọi cho Mark. Chuông điện thoại không ngừng reo, reo hồi lâu nhưng không ai nghe máy. Bà Dorine tức giận, bà quyết tâm gọi đến khi nào nghe máy mới thôi.

Điện thoại Mark chuông đổ liên hồi nhưng cậu nào có để ý đến, trong đầu cậu chỉ có JinYoung đang nằm phía sau cánh cửa kia. 1 y tá đi ngang trông thấy biểu hiện vô hồn của Mark liền đến lay Mark, Mark chợt tỉnh và nhìn cô y tá. Cô y tá nói "Anh có điện thoại kìa"

Đến lúc này Mark mới nhận ra có người gọi, cậu mệt mỏi đưa điện thoại lên nghe "Alo"

Bà Dorine khi nghe thấy tiếng Mark, bà tức giận "Con định đi chừng nào mới chịu về? Sao mẹ gọi cho con mà con không nghe máy?"

"Hả? Con nói gì hả? Tai nạn? Tai nạn gì? Con lại xảy ra chuyện gì sao?" Bà hoảng hốt nói.

Nghe được 2 chữ tai nạn ông Raymond hỏi "Bà nói tai nạn. Thằng Mark bị tai nạn gì?"

Khi nghe Mark kể lại chuyện vừa xảy ra, bà Dorine làm rơi cả điện thoại. Ông Raymond gặng hỏi "Bà nói đi Mark nó bị tai nạn gì?"

Bà Dorine nhìn ông Raymond nói "JinYoung bị xe tông, vì cứu thằng Mark nên nó mới bị xe tông"

Tức tốc cả gia đình 5 người chạy đến bệnh viện, đến nơi mọi người thấy Mark đứng chết lặng trước phòng mổ. Ông Raymond tiến đến hỏi "JinYoung sao rồi con?"

Mark xoay qua nhìn ba mình nói "JinYoung đang lâm vào tình trạng nguy hiểm, bác sĩ đang phẫu thuật. Ba ơi, tại con, tại con nên JinYoung mới như vậy!"

Tammy ôm lấy Mark "Em bình tĩnh đi, JinYoung hiền lành dễ thương chắc chắn em ấy sẽ qua khỏi thôi mà, em đừng tự trách mình 1 cách vô ích!"

Mọi người lâm vào trầm lặng.

Trong phòng mổ không khí ngày càng căng thẳng khi nhịp tim của JinYoung đã ngừng đập, bác sĩ không ngừng dùng máy kích hoạt tim để tim hoạt động lại, chỉ cần qua khỏi cơn nguy kịch này thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.

9


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net