Chương 123: Lòng dạ áy náy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trích tiểu thuyết Diên Hy Công Lược - Tập 44 (Phần 2)

(Đây là một trong những đoạn mình rất thích, vì nó diễn tả nội tâm Càn Long rõ ràng rất yêu Anh Lạc)


"Hoằng Lịch cơ bản hàng đêm đều ở lại Diên Hy Cung. Thái hậu không nhịn đc liền nhắc nhở hắn:

-"Hoàng thượng, con nên biết sủng hạnh thì phải ban đều..."

Hoằng Lịch toát mồ hôi lạnh, cẩn thận một hồi mới nhớ ra...Sao hắn lại để hậu cung này hoang phế trong thời gian dài như vậy..Ngụy Anh Lạc kia rốt cuộc đã dùng yêu pháp gì đối với hắn?

-"Bất quá cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi..." Hắn chau mày, nhắm mắt lại

Chỉ là một nữ nhân mà thôi...

Kết quả là...khi nhắm mắt lại...tâm trí hắn toàn bộ đều hiện lên hình bóng của nữ nhân đó...không còn người nào khác...


(Đoạn sau Gia tần đến "ăn vạ", nói Anh Lạc vô lễ như trong tập 44. Hoằng Lịch truyền chỉ gạt thẻ bài của Lạc đi)

Khi Gia Tần vừa lòng rời đi, Hoằng Lịch lại có chút hối hận...

Hắn không phải vì oán giận Gia tần, mà là oán giận chính mình. Oán trách vì Ngụy Anh Lạc mà hoang phế triều chính, vì Ngụy Anh Lạc mà bản thân vui buồn thất thường...

Nhưng mà lời đã nói ra thì ko thể đổi lại, vừa mới hạ mệnh lệnh sao có thể lập tức thu hồi...Đã đâm lao thì phải theo lao...Như vậy là những ngày tiếp theo...Lại không thể ghé qua chỗ Ngụy Anh Lạc...

Hắn vốn định khôi phục lại những ngày trong quá khứ, sủng hạnh luôn phải ban đều...Nhưng ko biết vì sao cứ ghé lại những nơi khác đều cảm thấy không bằng Diên Hy Cung...Nếu ko phải vì hương vị đồ ăn, vậy thì chắc chắn là do rượu đặc biệt khó uống...

Gia tần ca hát nhảy múa bên cạnh, Hoằng Lịch ngoài mặt nhìn ả nhưng tâm tư lại để ở chỗ khác...Gia tần kính rượu với Hoằng Lịch, hắn nhấp môi uống mà không cảm thấy có chút mùi vị...

Rời khỏi Trữ Tú Cung, Hoằng Lịch quay sang hỏi Lý Ngọc:

-"Lý Ngọc! Rượu ở Trữ Tú cung này hương vị sao lại kém Diên Hy cung nhiều như vậy?"

-"Hoàng thượng, rượu ở Trữ Tú Cung & Diên Hy cung đều cùng một loại..."

Hoằng Lịch nghe vậy sửng sốt...Không phải vì đồ ăn, ko phải vì rượu...Mà là vì không đúng người....

----------------------------------------

(Đoạn sau là Diệp Thái Y nói Anh Lạc đầu gối thâm tím do bị gia tần phạt...HT nghe thấy lo lắng ko yên)

Hoằng Lịch nghe xong lập tức đứng dậy rời đi

-"Hoàng thượng, người đi đâu?" - Diệp thiên sĩ hỏi

Hoằng lịch rất muốn chạy tới trước cổng Diên Hy Cung, bỗng nhiên lại nhớ tới mệnh lệnh mà chính mình đã hạ lúc trước...Bước tới bước lui một hồi...Cuối cùng lại quay về Dưỡng tâm điện

(Sau đó HT dặn Lý Ngọc mang lễ vật sang thưởng cho Lạc vào đêm hôm đó, khác trên phim - trong phim là ban ngày)

(Anh Lạc làm mình làm mẩy ko chịu nhân nhượng khi đc tặng quà)

Kỳ thật nàng bị thương ko nặng, đầu gối tuy bầm tím nhưng Diệp thái y luôn trông chừng chữa trị, băng gạc thuốc mỡ đều có đủ nên vết thương đã đỡ lên nhiều, chẳng qua là cố ý cho người ngoài biết...Cho Hoằng Lịch biết...

Hoằng Lịch luôn dò hỏi bệnh tình của nàng từ Diệp Thiên Sĩ, biết vết thương nàng chuyển biến tốt cũng an tâm phân nửa, nhưng vết thương ngoài da là chuyện nhỏ, cái khó trị mới là vết thương trong lòng...

Nghĩ đến chính mình vì vài ba câu của Gia tần mà gạt thẻ của nàng, Hoằng Lịch trong lòng vô cùng áy náy, lại cảm thấy bản thân đã thua nàng...Chỉ có điều thân là quân vương, cho dù hắn có muốn nhận sai thì cũng thật sự nan giải...

Ngụy Anh Lạc vẫn cứng đầu ko nhượng bộ, Lý Ngọc cũng ko thể đưa người đến Dưỡng tâm điện...

Hoằng Lịch tức giận, đem toàn bộ thẻ bài trước mặt ném hết đi.

-"Nếu nàng ấy đã ko muốn, thì cả đời đừng thị tẩm nữa!"

Mệnh lệnh truyền xuống...Một lần nữa Hoằng Lịch lại hối hận...Vì thế liên tiếp mấy ngày đều cảm thấy Lý Ngọc ko vừa mắt...Lý Ngọc cứ đi tới đi lui bên Diên Hy Cung năn nỉ Ngụy quý nhân hãy dừng chọc giận hoàng thượng nhưng Ngụy Anh Lạc chỉ cười mà ko nói, vẫn là ko chịu cúi đầu...

Lý Ngọc trở về Dưỡng Tâm Điện, Hoằng lịch khoanh tay đứng đó, đưa lưng về phía hắn, mặt hướng ra ngoài cửa sổ. Lý ngọc tưởng rằng hoàng thượng sẽ lại bực mình, thậm chí sẽ tức giận mà muốn trách phạt Ngụy Anh Lạc...lại ko thể ngờ chỉ nghe thấy một tiếng thở dài từ hắn...

-"Nàng ấy có phải là ko thích bức tranh đó..." - Hoằng Lịch do dự một lát, hỏi lại:

-"Ngươi cảm thấy nàng ấy rốt cuộc là thích cái gì?"

Lý ngọc: "......."


p/s: Đọc truyện càng thấy thương Long nhiều hơn...Thân làm đế vương nhưng vẫn cố gắng "nhún nhường" Lạc hết mức có thể, còn tự dằn vặt bản thân...Thậm chí Lạc cứng đầu như vậy vẫn ko nỡ trách phạt, chỉ lo nghĩ nàng rốt cuộc là thích cái gì thì mới hết giận trẫm :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net