Chương 171 - 173: Chuyển kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trích tiểu thuyết "Diên hy công lược" (Tập 59 + 60 + 61)

"Trầm Bích vẫn như cũ, hằng ngày đều tới tìm nàng chơi đùa. Mỗi lần đều không đi tay không mà đến. Lúc thì mang theo hộp đá quý, lúc thì chuỗi hạt...Trầm bích tặng mọi thứ để lấy lòng nàng.

Mỗi món quà đều khác nhau, chỉ riêng canh thịt dê thì mỗi ngày luôn có... 🍲

Nhìn gương mặt tươi cười ngây thơ của nàng, Ngụy Anh Lạc càng thêm trầm mặc ít nói...

(Một ngày, Trầm Bích đang học cách đi lại...)

-"Nương nương, chúng ta phải đi thôi." - Thị nữ nhắc nhở - "Lần đầu tiên Thái hậu muốn gọi Người đến Thọ khang cung, Người không thể đến trễ."

Trầm bích gật đầu, quay đầu lại nói với Anh Lạc:

-"Ta đi trước, khi nào xong lại đến chơi với cô. Cô phải chờ ta, đừng ăn no quá, ta sẽ mang canh thịt dê qua đây, chúng ta cùng nhau ăn."

Nàng cười rồi quay đi, lại không biết chính mình có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở về được nữa, vĩnh viễn sẽ không kịp ăn một muỗng canh thịt dê...

-"Anh lạc..." - Minh Ngọc lo lắng Nhìn Ngụy Anh Lạc

-"Minh ngọc, ta thực sự xin lỗi." - Ngụy Anh Lạc giơ tay, lau giọt nước mắt lăn trên má nàng:

-"Ta...không muốn ghét chính bản thân mình..."

------------------------------------------

Trầm Bích tới cửa Thọ khang cung, vừa muốn đi vào, bỗng nhiên phía sau nghe tiếng bước chân vội vã.

Một bàn tay từ phía sau đột nhiên nắm chặt tay nàng kéo đi...

-"Anh Lạc?" - Trầm bích lảo đảo, bị kéo đi một đoạn, kinh ngạc nhìn nàng: "Cô làm gì vậy?"

Ngụy Anh Lạc trầm giọng nói: "Cứu mạng cô!"

------------------------------------------

Ngày 15 tháng 5 - Ngày giỗ của công chúa Hòa An

[Thái hậu làm lễ => trầm bích đến gần phát cháy => pháp sư đổ tội => Thái hậu nhìn mặt và bảo nàng vào trong => Như phim]

"Trầm bích há miệng, muốn giải thích thêm nhưng Lưu cô cô đã chặn lại:

-"Dung tần, cô chịu oan ức Thái hậu hiểu rồi, cô đi theo nô tài."

Trầm bích đi theo Lưu cô cô . Hai người ra ngoài chưa bao lâu thì cửa phòng một lần nữa mở ra, Ngụy Anh Lạc tiến vào cửa: "Thái Hậu, Người tìm con?"

Thái hậu ngồi trên ghế, đặt bức họa của Hòa An lên đầu gối, chậm rãi vuốt ve, thần sắc phức tạp...Một lúc sau mới chậm rãi nói:

-"Ta biết Hoàng hậu muốn mượn đao giết người...Nhưng Mãn Thái Thái là pháp sư, lời nàng ta nói chính là ý chỉ của thần linh. Cho nên, ta quyết định xử phạt Dung tần. Nhưng ta lại không nghĩ tới..."

Ngụy Anh Lạc: "Chuyện gì ạ?"

[Thái hậu kể chuyện chuyển kiếp của công chúa...]

Ngụy Anh Lạc: "Thái Hậu, việc chuyển kiếp thật sự vớ vẩn, người đừng nên tin những điều này."

Thái Hậu kích động: "Nhưng nàng ta cũng sinh cùng ngày-tháng, giờ Tý với Hòa An, lại còn có kí hiệu giống nhau, ko phải quá kì lạ sao?"

Ngụy Anh Lạc: "Người là quá mực nhớ thương công chúa nên mới nhìn ra Dung tần. Làm sao biết cô ấy là công chúa chuyển kiếp?"

Thái Hậu: "Đã có chuyện chuyển kiếp trước đây, dân gian có rất nhiều trẻ con trời sinh mang theo ấn ký cổ quái, mọi người đều nói đây là kiếp trước cha mẹ lưu lại duyên phận!"

Ngụy Anh Lạc: "Thái Hậu!"

Thái Hậu: "Có lẽ con nói đúng, nhưng nhỡ đâu...Nhỡ đâu cô ấy là..."

--------------------------------------------------

Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, giọng nói của Hoằng Lịch phá vỡ bầu không khí bình tĩnh trong phòng. Hắn thở hồng hộc nói:

-"Nhi thần thỉnh an thái hậu!"

Ngụy anh lạc xoay người hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng!"

Hoằng Lịch không nhìn nàng lấy một cái...

-"Thái hậu, Dung tần đang ở đâu?"

Thấy thái hậu không đáp, hắn nóng nảy:

-"Thái Hậu, những lời Mãn thái thái nói không đáng tin, Trầm bích tuyệt không phải yêu tà!"

Thái Hậu lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu:

-"Hoàng Thượng tôn sùng Thái thái, nhưng không cho ta tin lời bà ấy nói, không phải là rất mâu thuẫn sao?"

Hoằng lịch cười lạnh:

-"Thái Hậu, trẫm cho Thái thái một địa vị tôn sùng, là để bà ấy hành lễ noi theo tập tục của tổ tông thời xưa...Xin Người tin con, Trầm Bích là một mỹ nhân bình thường, ko phải yêu tà!"

-"Hoàng Thượng!"

Hoằng lịch bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Lưu cô cô đẩy cửa đi vào, trầm bích hoàn toàn không có vấn đề gì đứng ở phía sau Lưu cô cô.

Sắc mặt hắn đột nhiên vui vẻ,  giơ tay ra:

-"Trầm bích, lại đây!"



Vì không muốn nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau, Ngụy Anh Lạc nhanh chóng cúi đầu...Nhưng lại thấy chân họ...cùng nhau sóng vai, đi qua trước mắt nàng...





-"Khoan đã!" Thái Hậu bỗng nhiên lên tiếng.

Hoằng lịch bỗng nhiên nắm chặt tay trầm bích: "Thái Hậu, Người còn gì muốn căn dặn?"

Thái Hậu cười: "Không cần lo lắng, ta sẽ không làm tổn thương nàng. Chỉ là dung tần...Nếu con nguyện ý, sau này có thể thường xuyên tới thọ khang cung, cùng ta trò chuyện."

Hoằng lịch ngẩn người...

================================

Trở về Dưỡng Tâm Điện, hắn vẫn nhăn mày như cũ, kéo Trầm Bích ngồi xuống bên cạnh:

-"Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?"

Trầm bích thành thật trả lời:

-"Hôm nay thiếp tham gia lễ tế thần của công chúa, hy vọng có thể khiến Thái hậu hài lòng. Ai ngờ tế phẩm đột nhiên bị cháy, Mãn thái thái nói thiếp là yêu ma, mội hai bắt thái hậu phải xử lí thiếp."

Hoằng Lịch trong lòng nghi hoặc: "Nhưng làm sao nàng tránh được tai họa này?"

Trầm bích xoay chuyển tròng mắt: "Thiếp cũng không biết, Thái Hậu muốn giết thiếp thì đột nhiên sau đó thay đổi chủ ý."

Hoằng lịch nắm lấy cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, trầm giọng nói:

-"Trầm bích, trẫm muốn nghe nàng nói thật!"

Nếu như Ngụy Anh Lạc có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn trong giờ phút này, nàng sẽ lập tức biết rằng Hoằng Lịch không hề yêu Trầm Bích. Bởi vì tình yêu là một thứ độc dược, khiến người ta trở nên ngu xuẩn, dễ thiên vị, dễ tin người. Còn nhìn hắn lúc này đây, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, cơ hồ như muốn đâm một nhát vào trái tim của đối phương... 🙂

Trầm Bích nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó liền cúi đầu, thở dài:

-"Lệnh Phi đã cứu thiếp!"

Hoằng lịch buông tay ra, dựa vào ghế sau, cười:

-"Quả nhiên là vậy."

Trầm bích nghiêng đầu nhìn hắn: "Hoàng Thượng đoán được?"

-"Anh Lạc luôn ở bên Thái hậu, mọi chuyện của Thái hậu đương nhiên cũng rất quen thuộc. Nếu nàng ấy muốn chia rẽ, thì cái đầu này của nàng..." - Hoằng Lịch dùng một ngón tay ấn lên trán Trầm bích: "...Đã không còn trên cổ từ lâu rồi."

Trầm bích tức giận: "Vậy mà Người vẫn nhắm mắt làm ngơ với cô ấy?"

Hoằng lịch im lặng một lát: "Trẫm vui mà..."

"Không, Hoàng Thượng không vui! Anh Lạc cũng không vui!" - Trầm bích lại xem xét hắn một lát, bỗng nhiên nở nụ cười:

-"Thiếp hiểu rồi, Người là cố ý mượn thiếp chọc giận cô ấy!"

Hoằng lịch: "Nói năng hàm hồ."

Hắn cố ra vẻ lừa dối bản thân mình, nhưng không lừa được ánh mắt của Trầm Bích...

-"Hoàng Thượng, thiếp có mắt, có trái tim, tự mình phân biệt được. Hoàng thượng đối với thiếp rất tốt, nhưng trong lòng Người vốn luôn có một nữ nhân khác."

Trầm Bích bỗng nhiên nằm xuống, gối đầu lên đầu gối hắn, thành kính nhìn hắn:

-"Hoàng thượng, Trầm Bích nguyện ý giúp Người, đi thăm dò tâm ý của Anh Lạc!"

Hoằng lịch sửng sốt.

Trầm bích: "Trong lòng Hoàng Thượng biết rõ, hậu cung phi tần ghen ghét đấu đá nhau là chuyện bình thường. Nhưng ở bộ lạc của thiếp, các thê tử đều có thể chung sống hòa thuận."

Hoằng lịch: "Trầm bích, nàng..."

Trầm bích cầm tay Hoằng Lịch, chân thành nói:

- "Hoàng Thượng tìm trăm phương nghìn kế để thử lòng Anh Lạc, chính là muốn biết cô ấy có coi trọng Người hay không! Chỉ cần Trầm Bích phối hợp thật tốt với Người, Người nhất định có thể biết được tâm ý của cô ấy, thần thiếp bảo đảm!"

Hoằng lịch bật cười: "Trẫm lợi dụng nàng, nàng thật sự không tức giận?"

Trầm bích: "Người cho thiếp nhiều thứ, tôn trọng thói quen của thần thiếp, cho phép thần thiếp tự do tùy ý, như vậy cũng đáng để thần thiếp dốc sức vì Người."

Hoằng lịch: "Trầm bích, trẫm chưa bao giờ nghĩ...nàng sẽ nói ra những lời như vậy."

Trầm bích nhẹ nhàng đem gò má áp lên mu bàn tay của Hoằng Lịch, ôn nhu nói:

-"Hoàng Thượng, trầm bích nguyện đem mọi thứ tốt nhất trên đời này...dành cho Người."

------------------------------------------------------------

-Diên Hy Cung-

Minh Ngọc than thở:

-"Cô rốt cuộc đang làm gì vậy? - Nàng thật sự căm hận - "Giúp cô ta có tiền đồ tốt như vậy, còn khiến chính mình bị Hoàng hậu xem như kẻ địch."

-"Cô thật sự nghĩ hoàng hậu và chúng ta là người một nhà?"

Ngụy Anh Lạc nghĩ kỹ, bật cười:

-"Nàng ta mượn đao giết người, lần này cũng giống nhau thôi. Nếu thái hậu tức giận giết Dung tần, tất nhiên sẽ tức giận lên cả hoàng thượng. Mà hoàng thượng hiếu kính với Thái hậu, đương nhiên không thể chỉ vì một nữ nhân trách tội Thái hậu. Hắn sẽ giận chó đánh mèo với ai? Với Hoàng hậu? Thư Phi? Đều không phải! Người hắn muốn trút giận nhất sẽ là ta! Vì ta luôn ở bên thái hậu, là tâm phúc của Thái hậu..."

Dừng một chút, nàng nhẹ nhàng nói: "Chiêu này của Hoàng hậu chính là châm ngòi ly gián."

Nếu như nàng bị xem là hung thủ hại chết Dung tần, cuối cùng người được lợi nhất là ai? Còn không phải Hoàng hậu sao!

Minh ngọc nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, thở dài: "Cô nói nhiều như vậy... vẫn là không đành lòng xuống tay."

Ngụy Anh Lạc sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười khổ:

-"Đúng vậy, ta và Dung tần tuy là tình địch, nhưng cô ta không đến mức phải chết."

---------------------------------------------------------

Sự việc trôi qua, Dung tần lại bắt đầu chuỗi ngày vô tư vô lo, cưỡi ngựa bắn cung, hoặc là ở Bảo Nguyệt lâu nhảy múa, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Còn Ngụy Anh Lạc không dám thiếu cảnh giác, nàng trong lòng biết rõ Hoàng hậu tuyệt đối sẽ ko buông tha Dung tần, ngược lại...Dung tần càng được sủng ái, Hoàng Hậu lại càng muốn xuống tay.

Ngụy Anh Lạc im lặng chờ đợi. Cho đến bảy ngày sau, Thái hậu triệu kiến...

-----------------------------------------------------

(Thái hậu nghi ngờ Anh Lạc giúp Dung tần => Anh lạc bác bỏ => Dung tần hùa theo nói dối - khiến Thái hậu tin mình là công chúa => Như phim)

"Ngụy Anh Lạc trong lòng rùng mình...

Từ Thọ khang cung đi ra, hai người thở phào nhẹ nhõm, bất luận thế nào cũng thoát được một ải...

-"Vừa rồi những lời cô nói, ta không biết...Ai đã dạy cô?" - Ngụy Anh Lạc biết rõ vẫn hỏi.

Trầm bích có phải công chúa chuyển kiếp hay không, trong lòng nàng biết rõ nhất. Nhưng nàng chỉ muốn châm hạt trên môi nàng ta, tạm thời lừa Thái hậu...Nhưng cái lí do mà Dung tần vừa nói...nếu làm không tốt có thể sẽ lừa gạt Thái hậu cả đời...

Quả nhiên...trầm bích không hề cảnh giác mà trả lời:

-"Hoàng Thượng dạy!"

Ngụy Anh Lạc trong lòng nặng nề, thầm nghĩ: "Quả nhiên là như thế..."

-"Hoàng Thượng lo sợ nên cố ý nói cho ta!"

Trầm Bích làm như không thấy bộ dạng "mất mát" của Ngụy Anh Lạc, nàng ta diễn lại bộ dạng của Hoằng Lịch, nghiêm trang nói:

-"Trầm bích à, nàng nhớ cho kỹ, Hòa An khi còn nhỏ...(kể ra như phim..)"

Ngụy Anh Lạc nét mặt vô cảm: "Hoàng thượng đối với cô thật tốt..."

-"Cô đối với ta cũng rất tốt!" - Trẫm bích quay đầu nhìn nàng, ánh mắt tha thiết:

-"Cô vì ta mà nói dối như cuội, ta đương nhiên không thể đứng nhìn. Cô bảo vệ ta, ta cũng sẽ bảo vệ cô. Cô yên tâm, ta nhất định diễn tốt, nhất định báo đáp cho cô."

Ngụy Anh Lạc ậm ừ vài tiếng cho có lệ, hoàn toàn không đem lời nói của nàng ta để ở trong lòng, càng không nghĩ tới việc...sau này nàng ta sẽ dùng cách này như một phương thức "báo đáp"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net