Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Lăng Bạch bận rộn phê tấu chương, Mễ Ái nhàn nhã ngồi xem sách cổ. Cũng không biết nàng đối với sách có bao nhiêu hứng thú, chỉ biết lúc rảnh rỗi nàng liền cầm một quyển sách an tĩnh đọc.

Phê tấu chương mất hết nửa ngày, vừa xong việc hắn ngẩng đầu lên liền thấy nàng vẫn duy trì tư thế cũ, chỉ là sách nàng đang cầm đã đổi sang quyển mới.

Hắn vươn vai rồi thở hắt ra một tiếng, mệt chết người!

Nàng nhìn hắn một chút rồi đặt sách xuống bàn, bước qua ngồi xuống cạnh hắn, nhàn nhạt hỏi:

" Chúng ta phải tiếp tục như thế đến bao giờ? "

" Ta cũng không biết được, đợi quốc sư trở lại chúng ta liền đi hỏi ông ta "

" Ồ. Ta thấy... "

Nàng chưa kịp nói hết câu thì thái giám hớt há hớt hải chạy tới, luôn miệng gọi " Hoàng quý phi, ngài không thể xông vào a. ". Hoàng thượng sẽ đánh chết lão nô mất!!!

Đỗ Tranh chạy nhanh tới, muốn lao vào lòng người trước mặt nhưng Mễ Ái đã kịp lúc dịch người sang bên cạnh.

Ngay sau đó một tiếng vang lớn vang lên, Hoàng quý phi cả người nặng nề rơi xuống nền.

Khi mà nàng ta chưa kịp tỉnh táo, nàng lạnh mặt phân phó.

" Người đâu, Hoàng quý phi tự ý xông vào tẩm điện của trẫm, lôi ra ngoài... Lệnh cấm túc trong cung 7 ngày "

Vốn là muốn phạt nàng ta mấy chục đại bản, nhưng suy cho cùng đây cũng là vị phi tử được tên kia sủng ái, để tránh phiền phức chỉ phạt nhẹ là được.

Đỗ Tranh ánh mắt mờ mịt nhìn bản thân chưa nói được lời nào đã bị lôi đi.

Mộ Lăng Bạch có chút khó chịu, hừ một tiếng.

Nàng nâng cằm hắn lên, châm chọc nói.

" Phạt ái phi của hoàng thượng, người đây là sinh khí rồi sao? "

Hắn dùng ánh mặt kì quái nhìn nàng.

" Ta chưa từng sủng ái nàng ta, sao gọi là sủng phi? "

" A... Vậy nàng ta muốn gì người đều đáp ứng, đó không phải ân sủng sao? "

" Ta không có. Ta... "

Hắn bỗng nhiên nhớ tới, bản thân trước lúc hoán đổi thân thể với nàng đã khiến nàng vì nữ nhân kia chịu bao nhiêu ấm ức.

Cổ họng hắn nghẹn lại, hắn muốn giải thích là do nàng ta bám lấy hắn không buông, hắn chỉ có thể tùy theo nàng ta để có được yên tĩnh. Nhưng... Nói vậy nàng sẽ tin sao?

Hắn ấp úng nửa ngày, một chữ cũng không thể thốt ra.

Nàng cũng chỉ tiện miệng muốn chọc hắn, sau đó liền cầm sách yên tĩnh đọc.

Hắn thấy vậy trừng mắt nhìn nàng, sau đó hậm hực phân loại tấu chương giết thời gian.

Bên kia, Đỗ Tranh về đến cung điện của mình liền nhớ lại tình cảnh lúc đấy. Nàng ta ngã trước mặt bệ hạ, còn bị tiện nhân kia nhìn thấy.

Hoàng thượng trước đối với nàng tuy lạnh nhạt, nhưng không bao giờ đối với nàng như vậy. Nhất định là do tiện nhân kia giở trò. Càng nghĩ nàng ta trong lòng càng bực bội.

Nàng ta đập loạn trong phòng một hồi lâu mới nguôi ngoai được phần nào.

Những ngày sau đó, hắn dần dần quen thuộc với thân phận của nàng, mỗi ngày đều ăn mặc ngủ nghỉ đến vô cùng vui vẻ.

Nàng đối với triều chính ngày một hiểu rõ, việc nào cũng dễ dàng xử lý. Chỉ là nàng càng ngày càng trầm mặc, nếu không đọc sách liền nhìn qua cửa sổ hướng về nơi xa xăm.
...

" Mộ Lăng Bạch, ta muốn cải trang vi hành "

Hắn đang ăn điểm tâm liền ngừng lại, nhăn nhó mặt mày.

" Ta nói ngươi, không được gọi thẳng tên của ta. Ngươi dù sao cũng là phi tử của ta, sao có thể... "

Nàng liếc hắn một cái, hắn liền im bặt. Hắn không hiểu sao,mỗi lần đối diện với nàng hắn đều vô cùng khẩn trương, đôi khi lại bị ánh mặt lạnh tanh của nàng doạ sợ.

So với hắn, nàng càng có phong thái của một vị đế vương hơn.

" Ta muốn cải trang vi hành "

" Không được, nếu ngươi rời đi bị người ta ám sát chết thì sao? Ta không muốn cả đời ở trong thân thể nữ nhân đâu "

" Bình Châu tháng trước phát sinh lũ lụt, của cải mất hết, ngân sách đã ban xuống dưới để quan lại ban phát cho bách tính. Nhưng đến nay, bách tích Bình Châu đa số đã tử vong bởi không có lương thực. "

" Quan lại bên dưới tham ô "

" Đúng thế. Cho nên ta muốn cải trang đi tới đấy đích thân điều tra cho minh bạch "

" Nhưng khuôn mặt này... " Ai cũng đều đã nhìn thấy.

Nàng ngắt lời hắn.

" Việc này tự ta có lo liệu. Tối nay ta liền khởi hành "

" Có phải quá nhanh rồi không? "

Hắn lo lắng hỏi.

" Bách tính mỗi ngày đều đang chịu khổ, ta không thể bỏ mặc. Nếu ngươi vẫn ở thân thể này, ta nghĩ ngươi sẽ giống ta "

" Ta... " Nàng nói đúng, là hắn, hắn cũng sẽ như vậy. Nàng vì bách tính mà lo lắng như vậy, trong lòng hắn đối với nàng tựa như càng tăng hảo cảm.

Ngay trong đêm, nàng dịch dung rồi mang theo vài đồ lặt vặt, đi ngay trong đêm.

Ngày hôm sau, thái giám thông báo hoàng thượng mắc trọng bệnh, thời gian này sẽ không thể thượng triều. Đặc biệt dặn dò, ngoài hoàng hậu không ai có thể đến tẩm điện của hoàng thượng.

Hắn trong cung, từ lúc nàng đi liền buồn chán không thôi. Hắn cứ thế cả ngày ngồi trong cung, nhìn những nữ nhân kia đấu đá lẫn nhau.
...

Thời gian thấm thoát trôi qua, tuyết đã bắt đầu rơi. Nàng vẫn chưa trở lại, đã nửa tháng trôi qua rồi.

Tuy mỗi ngày thái giám đều nhận tấu chương đã xử lý, dựa vào đó phân xử việc thì việc hoàng thượng mắc trọng bệnh dần dần bị nghi ngờ.

Suy nghĩ mãi, hắn đã dừng chân trước đình Ngự Hoa Viên.

Đỗ Tranh một bộ dạng lộng lẫy xuất hiện trước mặt hắn, thỉnh an qua loa.

Hắn cũng không để ý nàng ta, ậm ừ cho qua.

Nàng ta thấy vậy trong mắt liền ánh lên lửa giận, nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi.

" Hoàng hậu, người xem áo lông ta đang mặc có đẹp hay không? "

" Đẹp "

Nghe được câu trả lời hợp ý, nàng ta liền ưỡn ngực kiêu căng.

" Đây là do hoàng thượng tặng cho muội muội đấy "

" Ừ " Ta biết, nếu không phải đây kiểu dáng xấu quắc ta tặng ngươi chắc.

" Ái da, nhìn áo khoác của tỷ tỷ, đây là kiểu mẫu ngoài thành bán đầy sao? "

Đỗ Tranh giả bộ giật mình che môi tựa như kinh ngạc quá mức.

A, đồ ngoài thành bán đầy?

Nữ nhân này không phải đầu óc hỏng đó chứ?

Đây là áo khoác có chất liệu tốt nhất mà mẫu phi lệnh cho người ta làm cho hắn đấy.

" Muội muội, ngươi cũng biết ta ở lãnh cung lâu như thế, thật sự không có mấy bộ y phục. Cũng may mẫu phi thương xót, ban cho ta thật nhiều y phục "

Hắn bày ra bộ mặt đáng thương, khổ sở nhìn nàng ta.

Muốn diễn ta bồi ngươi diễn đến cùng.

Quả nhiên nàng ta vô cùng tức giận, hậm hực rời đi.

Hắn khẽ chẹp miệng một cái, nữ nhân này đúng thật rảnh. Ngày nào cũng tìm cách xuất hiện trước mặt hắn khoe khoang đủ thứ.

Hắn ngồi ở ngoài thêm một chút liền nhàm chán, vẫn nên quay về tẩm điện ngủ một giấc.

Nghĩ vậy hắn nhanh chân bước về.

Mở cửa, hắn thấy một hình bóng quen thuộc đứng trong phòng phủi y tuyết bám trên y phục.

Nam nhân mặc một kiện áo thô sơ, mỏng manh. Tóc cột lên cao, lộ rõ ra vẻ uy nghiêm lẫm liệt. Người đó nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại.

Hắn đứng ở cửa không động đậy, nhìn nam nhân trước mặt.

Trong lòng muộn phiền bao ngày tựa như hạt bụi gặp gió, bay đi mất.

Hắn trong lòng vui vẻ nhưng vẫn dùng giọng điệu bình thản trêu chọc người đối diện.

" Ta còn tưởng ngươi sẽ không về chứ "

" Ngươi nghĩ nhiều rồi "

Nói rồi nàng kéo hắn vào trong phòng, đóng cửa lại.

Hắn nhìn kĩ nàng liền thấy sắc mặt nàng tái nhợt, rõ ràng là lạnh muốn chết còn không nói một câu.

Hắn đi vào, cầm áo khoác lông khoác lên người y, nhẹ nhàng nói.

" Ngoài trời lạnh như vậy sao ngươi không khoác thêm y phục "

" Ta không mang theo nhiều y phục "

Hắn nghĩ lại, hình như lúc nàng đi đúng chỉ mang theo chút ngân lượng cùng vài bộ y phục thô sơ.

Hắn để nàng ngồi xuống, đốt than để nàng sưởi ấm.

Nàng có chút kì quái nhìn hắn, sao nay tên này có chút quái quái. Đối tốt với nàng là có ý đồ gì!

Hắn rót cho nàng chén trà, không nhanh không chậm hỏi.

" Mọi việc đều xong rồi sao? "

" Đều ổn thoả "

Phải nói rằng có chút ngoài mong đợi, điều tra ra rất nhiều người, rất nhiều chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net