Chương 4 Nguyền rủa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi trường trông khá cũ, nhưng tình trạng vẫn còn tốt, có lẽ mới xây dựng được mấy chục năm thôi.
Hamada vừa trở về trường, còn đang tính lăn lên giường đánh giấc để nhanh chóng có giấc mơ đẹp, vậy mà từ đâu ông thầy Shiratori treo ngược thình lình trước mặt.
"Yo, Hamada. 'Thứ đó' đâu rồi?" - Thầy nhảy xuống, giơ hai tay ra hỏi vì không cảm nhận được vật bị nguyền rủa đó đâu, nhìn thấy cái mặt dần hốt hoảng của cậu học trò, cũng đoán ra được - "Em làm rơi rồi à?"
Hamada: "A, a, tiêu rồi, cái đó, xong phim rồi!" - Cậu luống cuống nhảy vòng vòng, mắt xoáy lại, tóc rối lên - "Để trong túi quà rồi!"

Trở về căn trọ ở Shibuya, Kiyoko có phần vui hơn bình thường mở cửa vào nhà, nhà bên cũng hay lúc có người ra.
"A, em về rồi, anh còn tính qua xem." - Anh trai khá trẻ này lại là ông bố đơn thân, tay cầm túi đựng đem qua cho cô.
Kiyoko giật mình thoát khỏi cảnh thơ mộng, mặt có chút bất ổn nhìn sang anh trai kia.
Anh trai nhà bên chính là ông bố đơn thân làm việc cùng nơi với cô, anh ta khá trẻ, nhưng khuôn mặt lại cho thấy anh là người từng trải.
"Anh Kaidan." - Kiyoko ngập ngừng lên tiếng, dáng vẻ ngại ngùng chỉ muốn nhanh chóng trở vào nhà. - "Đặc sản từ quê anh gửi lên đó à."
Kaidan Yotsuya: "Như anh đã giới thiệu từ trước, một món ăn cực kỳ phổ biến và cũng cực ngon từ quê của anh, hải sản đặc biệt đây." - Lấy ra đưa qua cô, ý muốn cứ lấy.
Kiyoko bối rối, cô đảo đi đảo lại con mắt của mình, phân vân không biết nên chọn hành động nào để ứng xử.
Yotsuya: "Chà, em là không muốn nhận thiện cảm của anh đây mà, buồn quá đi."
Yotsuya thể hiện có phần tủi thân, than lên than xuống đúng một câu. Cuối cùng Kiyoko cũng chịu thua ông bố trẻ này, tay nhận lấy còn miệng thì hỏi chuyện:

"Anh ra ngoài để bé ở lại nhà như vậy thì sao xem được, bé khóc cũng có biết đâu. Lần nào em có nhắc cũng vậy, anh đem bé theo có sao à?" - Vừa hỏi xong thì anh cũng nhanh miệng đáp trả.
"Thằng Yu nó ngoan mà, vả lại nó khóc cũng được anh bế bồng 'bé ơi ngủ đi' đâu, nó thông minh mà, không phải thì sao như mẹ nó được. Thì nó có khóc trời cũng có sập đâu, cũng chẳng có ai nghe cả."
Kiyoko: "..."
Kiyoko: "Nhà anh có cách âm thì ai nghe được."
Yotsuya: "Ủa em biết hả? Anh nghĩ là kín lắm rồi?"
Kiyoko: "Cả toà này người không biết chỉ có bị khiếm thính thôi, từ 6 tháng trước lúc chuyển vào đã nghe nói rồi, thưa anh Kaidan."
Nghe được từ miệng Kiyoko, Yotsuya chỉ cười lên một nụ cười duyên dáng đến muốn tán. Lại nhanh chóng chuyển chủ đề:
"Bởi em đã nhận quà của anh tặng nên anh thử cầm xem quà của ai đó tặng em nặng hơn quà của anh không nhe."
Sau 6 tháng thích nghi, Kiyoko hiểu rằng nhìn mặt chín chắn vậy nhưng thật ra rất thích làm những điều kỳ lạ. Không muốn lắm nhưng cũng chỉ là cầm thôi, đưa ra cho Yotsuya.
Yotsuya: "..." - Ngước lên nhìn chỗ khác - "A."
Kiyoko quay ra sau, nhìn theo hướng Yotsuya nhìn... con tắc kè không có gì đặc sắc, người vùng quê sẽ không sợ. Vừa quay lại thì đã thấy Yotsuya niềm nở trả túi quà cho mình, nói câu gặp sau rồi vụt vào nhà.
"Không bình thường chút nào." - Kiyoko cảm thán một câu, cũng trở vào nhà mình.

"Là ta thắng."

Đứa trẻ Yu mút tay ngủ trong nôi nhỏ, lại bị đánh thức bởi tiếng gào thảm của người bố thân thương. Dù chưa thể nói chuyện nhưng đứa trẻ vẫn muốn biểu đang mình đang rất tức giận, liên tục quơ tay ra hiệu, mà bố nó chẳng để ý đến chút nào.
Yotsuya: "A. A, a. Không xong rồi, không... bị lừa rồi." - Anh đần mặt ra, chân không còn sức mà đứng lên, lần này là thực sự sợ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net