long xa dien nghia 451-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 451: Lưới trời! Lưới trời!

"Ba bên liên thủ, tập trung mạng lưới tình báo khổng lồ, điều tra tất cả tuyệt đỉnh cao thủ trên thế giới này? Khiến cho tất cả tuyệt đỉnh cao thủ đều không còn chỗ nào ẩn trốn? Kế hoạch này, rất khổng lồ... Việc này mà tiến hành, chỉ sợ là thực sự quá to lớn…

Phong Thái vừa gặp mặt đã bị lời nói của Vương Siêu làm cho hoảng sợ.

Mặc dù nữ nhân này đúng là cao thủ đan kình, mạng lưới quan hệ rộng khắp, về cơ bản là đã đạt tới trình độ muốn làm gì thì làm, nhưng khi nghe Vương Siêu đề cập đến chuyện liên hợp với nàng điều tra tất cả thông tin về tuyệt đỉnh cao thủ, nhân vật xuất sắc trên thế giới này, vẫn hơi có điểm khiếp sợ, chuyện mạnh tay như vậy đích thực là hơi có điểm nghe rợn cả người.

Thế giới lớn như vậy.

Cao thủ nhiều như mây.

Có bao nhiêu nhân vật ẩn tàng? Có bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ? Thế lực khổng lồ, thủ đoạn thông thiên, thật sự nhiều lắm.

Đơn giản nhất, ví dụ như Worton, Morgan trước kia, tuyệt đỉnh cao thủ như vậy, bản thân lại là tướng quân cục tình báo Mỹ, địa vị thân phận rất cao, thâm tàng bất lộ, căn bản không thể nào điều tra được.

Hơn nữa một khi điều tra, để cho bọn họ biết được, chỉ sợ sẽ lại rước lấy rất nhiều phiền toái.

Những người hơi có một chút thế lực đều không thích bị người khác điều tra, huống chi còn là tuyệt đỉnh cao thủ thế lực khổng lồ? Uy hổ không thể mạo phạm.

Huống chi, Vương Siêu hiện tại là muốn điều tra tất cả cao thủ trên toàn thế giới, một loạt điều tra này có thể gây ra bao nhiêu đợt sóng ngầm? Bao nhiêu thế lực đối địch? Phong Thái quả thực không thể tưởng tượng nổi.

"Đại hội võ đạo sắp bắt đầu rồi, cho đến lúc này, tình hình càng quan trọng hơn. Thế giới này quá rộng lớn, trong rừng lớn loài chim nào cũng có, hồ nước sâu, không chừng sẽ có cả thuồng luồng đại xà. Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh lúc nào cũng tốt, lần này, ta càn quét giới võ thuật Nhật Bản, vốn nghĩ rằng trong giới võ thuật Nhật Bản vẫn như cũ chỉ có một tên cao thủ đan đạo, ai ngờ tự dưng lại vụng vụng trộm trộm xuất hiện một tên Xuyên Đảo Huyền Dương! Còn không chính diện đối địch cùng ta, mà lại lén lút đi ám sát thành viên Đường môn chúng ta, chuyện này đã làm thức tỉnh ta. Thế lực của chúng ta tuy rằng lớn, tình báo nắm giữ cũng nhiều, nhưng tình hình thế giới rất phức tạp. Khi đại hội võ thuật diễn ra, chúng ta không thể để xảy ra bất kì bất trắc nào, cho nên bước chuẩn bị cuối cùng này là tất yếu.

Sở dĩ Vương Siêu đến Bắc Kinh gặp Phong Thái, muốn liên hợp với nàng điều tra tất cả cao thủ trên thế giới, nhất là nhân vật ẩn tàng, chính là bởi vì sự tình Xuyên Đảo Huyền Dương dẫn tới cảnh giác.

"Phòng bị trước khi xảy ra?" Phong Thái nghe Vương Siêu nói xong, cười thập phần xinh đẹp: "Ngươi bây giờ hùng bá thiên hạ, tung hoành vô địch, muốn đánh ai là đánh người đó, muốn giết ai thì giết, thấy ai không vừa mắt có thể giẫm đạp lên họ, còn lo lắng tại đại hội võ thuật đột nhiên xuất hiện cao thủ ẩn tàng sao? Thế này không phải giống tâm tư của cao thủ. Ngươi lúc nào cũng “nhâm bằng phong lãng khởi, ổn tọa điếu ngư thai”*, thế nào mà hiện tại tâm tình lại đột nhiên biến đổi? Cố kỵ cái này cố kỵ cái nọ?" (*Mặc cho sóng gió nổi lên, vẫn ngồi yên buông cần, chờ cá cắn câu, ý chỉ người luôn luôn kiên định, không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh)

"Là một người thao túng phía sau màn của một đại hội võ thuật, không thể không nắm giữ tin tức toàn diện." Vương Siêu cười ha hả: "Vấn đề không phải là cố kỵ hay không cố kỵ, tóm lại không thể để cho khi đại hội võ thuật diễn ra đột nhiên lại nhảy ra một gã cao thủ, sau đó cùng đồ đệ của ta đánh nhau, đánh chết nhiều người của ta xong, ta lại mới ra tay, sự tình ghê tởm như vậy, cần phải kiên quyết ngăn chặn. Đại hội võ thuật không phải là để tranh đoạt ai là thiên hạ đệ nhất, mà vấn đề là thống nhất các xã đoàn người Hoa chúng ta ở hải ngoại."

"Chính xác, không nắm giữ thông tin của toàn bộ cao thủ tuyệt đỉnh, nếu khi đại hội võ thuật diễn ra đột nhiên nhảy ra một tên, giết chết rất nhiều người của chúng ta xong, ngươi mới ra tay, đó thật sự là cực kỳ thất bại. Phải nắm giữ tất cả trong tay mới là đại cục, ngươi nói không sai. Công tác chuẩn bị cuối cùng này, không thể không làm. Ài! Đây có thể là sự tình lớn nhất ta từng làm từ khi chào đời tới nay. Phong cách làm việc của ngươi, đã không làm thì thôi, đã làm là sẽ như hủy thiên diệt địa, sự tình ngươi làm hào hùng và mạnh mẽ đến nỗi ta không thể tưởng tượng nổi. Dựa theo đạo lý, ta cũng là tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng vô luận là trí tuệ hay khí phách đều không thể so sánh cùng ngươi."

Phong Thái gật gật đầu, đồng ý với ý kiến của Vương Siêu, sau đó cảm thán nói.

"Trí tuệ và khí phách của ngươi, là dựa vào tu vi, nếu ngươi đạt tới cảnh giới như ta, cũng sẽ tung hoành ngạo nghễ giống ta. Như thủ lĩnh GOD, tự cho mình là thần, ài, tâm tư của người này, luôn luôn không thể hiểu rõ được." Vương Siêu thở dài, lắc lắc đầu.

"Ngươi không cần phải lo lắng, lần đại điều tra này, mấy kẻ cao nhân ẩn sĩ đó đều sẽ chỉ hướng về ta thôi." Vương Siêu nhìn ra nội tâm của Phong Thái vẫn có chút tâm tư do dự, nhẹ nhàng nói: "Thiên hạ anh hùng, thiên hạ anh hùng nhiều không kể xiết, nhưng ta thật sự muốn xem, tất cả anh hùng trên thiên hạ, cả mấy cao nhân ẩn sĩ, có ai có khả năng chân chính đối kháng với ta? Trên thế giới này, rốt cuộc còn bao nhiêu cao thủ chưa xuất thế?"

Vương Siêu nói lời này xong, không khỏi có chút chờ mong.

Là người nắm quyền cao nhất của đại hội võ đạo, Vương Siêu thật sự phải làm cuộc đại điều tra này, đó là công tác chuẩn bị cuối cùng.

Bình thường mấy cái đại hội võ lâm trong tiểu thuyết, trong lúc đang diễn ra, đột nhiên đều có thể nhảy ra rất nhiều cao thủ ẩn tàng, tuyệt thế cao nhân gì đó, tỏa sáng chói lọi, cuối cùng đoạt được danh hiệu minh chủ võ lâm, nhẹ nhàng mà rời đi.

Nhưng đây lại là ở hiện thực, Vương Siêu là người điều khiển phía sau màn của đại hội võ đạo, đương nhiên sẽ không cho phép những chuyện như vậy phát sinh ra, rồi lại phải đi giải quyết.

Nếu trong lúc Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông đấu võ cùng người khác, đột nhiên xuất hiện một gã cao thủ đan kình giống như Xuyên Đảo Huyền Dương, Vương Siêu ngại nhất là trong đại hội võ đạo phải giao thủ công bằng, không thể can thiệp vào, nhìn thấy đồ đệ của chính mình bị đánh chết ngay trước mắt, sau đó lại đi báo thù, thật sự là rất ghê tởm.

Nắm mọi thứ trong tay, ngăn chặn tất thảy những biến cố không cần thiết, đây là thủ đoạn tất yếu của một người làm đại sự, chứ không phải chờ nguy cơ tới rồi mới đi giải quyết.

Là một tuyệt đỉnh cao thủ tuy rằng sẽ không bị người thường biết, nhưng trong phạm vi của các tuyệt đỉnh cao thủ thì đều đã có danh tiếng. Mấy ẩn sĩ cao nhân, thâm tàng bất lộ gì đó trong một ít tiểu thuyết, nhân vật như nhà sư quét rác ở Thiếu Lâm trong tiểu thuyết Kim Dung, hẳn là sẽ không xuất hiện.

Trước kia Vương Siêu cũng cho rằng như thế.

Như hai hòa thượng Ba Nhĩ Mã, Tề Lạc Á cũng đích thực là tuyệt đỉnh cao thủ, cũng không có tiếng tăm gì, nhưng bọn họ không đủ khả năng. Có khả năng đánh, cho dù hơi thần bí, thế nào cũng có người biết. Như thủ lĩnh GOD, thân phận rất thần bí, nhưng trong phạm vi thượng tầng đều đã biết, không người nào lợi hại bằng người này.

Thế nhưng lần này Xuyên Đảo Huyền Dương đột nhiên xuất hiện, Vương Siêu trái lại hiểu rằng, thế giới này rất rộng lớn, trăm ngàn chuyện kỳ quái, có một số việc không thể dùng cách suy đoán thông thường, đích xác là vẫn có một ít nhân vật như vậy.

Việc Vương Siêu phải làm lúc này, là đem ẩn sĩ cao nhân, "sư quét rác" gì đó còn sót lại tìm ra tất cả, làm cho bọn họ không có chỗ nào ẩn náu.

Với thế lực và hệ thống tình báo của Đường môn! Thêm thế lực và hệ thống tình báo của Hồng môn! Lại thêm các mối quan hệ có thể sử dụng trong quốc nội của Phong Thái! Ba bên hợp lại, lực lượng, tài chính khổng lồ, mạng lưới quan hệ hủy thiên diệt địa, Vương Siêu tin tưởng rằng, trước khi đại hội võ đạo diễn ra, chắc chắn có thể đem tất cả ẩn sĩ cao nhân, thế lực ngầm gì đó như bùn theo nước đồng loạt chảy ra.

Để tránh cho những người này khi đại hội võ thuật diễn ra, chính mình vẫn hoàn toàn không biết gì cả, gây ra một ít chuyện tình ghê tởm.

Còn việc đại điều tra như vậy khẳng định sẽ dẫn tới chống trả, nhưng Vương Siêu cũng không quan tâm, hắn cũng muốn mượn cơ hội này để xem, trên thế giới này, rốt cuộc còn có nhân vật lợi hại nào nữa?

"Tốt lắm! Để cho chúng ta cùng nhau hợp tác, nhìn xem rốt cuộc trên thế giới này có bao nhiêu nhân vật anh hùng, những nhân vật đó, bất kể là có tên tuổi hay không có tên tuổi, rốt cuộc có thể lay động được ngai vàng thiên hạ đệ nhất cao thủ của ngươi không. Ta cũng rất mong chờ đấy." Phong Thái nở một nụ cười trịnh trọng, vươn tay đến, nhẹ nhàng bắt tay cùng Vương Siêu.

Thời khắc một nam một nữ bắt tay này, đã mở ra một mạng lưới rộng lớn đến vô biên vô hạn.

Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.

Mở ra "lưới trời" này, phải một lưới bắt hết toàn bộ thiên hạ cao thủ.

Mặc kệ là có danh tiếng hay không có danh tiếng, thế ngoại cao nhân hay thâm tàng bất lộ, đều sẽ nằm trong tấm lưới này.

Mà người tung ra tấm lưới trời này, chính là cao thủ đệ nhất hùng bá thiên hạ, cho tới bây giờ chưa từng thất bại Vương Siêu!

"Đúng rồi, ngươi còn muốn tìm Nghiêm Nguyên Nghi không? Ta cũng đã bớt chút thời gian đi thăm nàng, hơi thở của nàng đã hoàn toàn đoạn tuyệt, nhưng toàn thân trên dưới cũng không có vết thương gì, tình huống thật giống như là bão đan tọa hóa*, có thể thanh thản ra đi. Nhưng mà Nghiêm gia đối với việc này vẫn còn sót lại một tia hy vọng, hôm trước còn mời hòa thượng luyện Yo-ga Tề Lạc Á dùng chân ngôn âm công đến để thử trị liệu, nhưng Tề Lạc Á niệm suốt hai ngày hai đêm, thể lực không chịu đựng được, mệt giống như muốn chết. Ta nghĩ rằng, người chết rồi làm sao còn có thể sống lại được, những người như Đạt Ma, Trương Tam Phong sau khi tọa hóa, vẫn có thể sống lại được, đúng là lừa đảo, dù sao cũng chỉ là truyền thuyết." (*tọa hóa: đạo Phật, chỉ Hoà thượng ngồi chết) (Chân ngôn: có thể là một câu chú, hay một Đà-la-ni ngắn của Phật giáo Tây Tạng)

Tin tức của Phong Thái cũng rất nhanh nhạy, đã biết chuyện Tề Lạc Á giúp Nghiêm Nguyên Nghi trị liệu.

"Vậy sao?" Ánh mắt của Vương Siêu hơi lóe lên, "Não bộ của Nghiêm Nguyên Nghi đã bị ta điểm phá huyệt đạo, bế khí mà chết, bị thương ở đầu, chân ngôn chấn động này, muốn đem huyết mạch não tủy của người thật sự hoạt động lại, từng câu từng chữ phát ra, lực lượng đều phải nắm chắc vừa đủ, so với phẫu thuật ngoại khoa tinh vi nhất còn phức tạp hơn, thời gian cũng rất lâu, không đạt tới tình trạng đả phá hư không, căn bản không thể thực hiện một cách chính xác. Ngay cả ta cũng không nắm chắc chút nào, chẳng qua là có thái độ muốn thử xem thế nào, với cảnh giới của Từ Lạc Á làm sao có thể làm bừa được? Nhưng mà hắn thực sự có tâm địa từ bi "cắt thịt nuôi ưng, xả thân nuôi hổ", cũng là rất đáng kình nể. Lúc trước ta buông tha cho hắn ở nước Pháp cũng là vì thế này".

Vương Siêu nhẹ nhàng thở dài, lại nói: "Đi thôi, mang ta tới Nghiêm gia nói chuyện một chút, ta đã nói rằng buổi tối sẽ đi xem Nghiêm Nguyên Nghi".

Chương 452:Tỉnh lại?

"Nhìn ngươi ra cái dạng gì kìa? Nghiêm Nguyên Nghi thật sự là có thể cải tử hoàn sinh sao? Ta là một cao thủ đã tiến nhập đan đạo, biết rõ tới chín phần sự ảo diệu của cơ thể người, toàn bộ sinh cơ của nàng đã bị cắt đứt, lục mạch đều đình lại, ta cho rằng nếu muốn khôi phục lại từ đầu là chuyện không có khả năng."

Phong Thái nhìn biểu tình trên mặt cùng ngữ khí nói chuyện của Vương Siêu, không khỏi có chút kinh ngạc.

"Khi chúng ta bão đan trở thành hoạt tử nhân*, thật ra chính là trong cái chết tìm sự sống, trong nháy mắt khi bão đan, lục mạch đều đình lại, thật ra chính là đã chết, nhưng vẫn có thể sống lại như thường, chuyện này thực ra cũng không có gì ngạc nhiên." Vương Siêu một bên nói, một bên bước từng bước, tinh tế nói chuyện cùng với nữ nhân cường đại này. (*hoạt tử nhân: người còn sống nhưng không thể cử động, nói chuyện, sống thực vật)

"Nhưng như thế kia cũng chỉ có thể đình lại trong một lúc, nếu không sẽ thật sự ngừng thở mất, với công phu của ta, ngưng vận khí huyết, đình trụ kinh mạch và nhịp tim, ngừng hô hấp sinh cơ, cũng chỉ có thể kiên trì được khoảng hai ba giờ, còn có khả năng khôi phục lại, nếu thời gian quá lâu thì thật sự có thể chết. Ta nghĩ công phu của Nghiêm Nguyên Nghi tinh thuần hơn so với ta một chút, cũng không có khả năng có thời gian chịu đựng lâu hơn ta nhiều như vậy, hiện tại nàng chết đã bao lâu? Ước chừng phải hơn một tháng rồi."

Phong Thái bước đi nhẹ nhàng, đi theo sau Vương Siêu, nhẹ nhàng từng bước, cùng Vương Siêu sóng vai.

"Thế mới nói ta cũng không nắm chắc. Bởi vì việc giết Nghiêm Nguyên Nghi mà ta có chút khúc mắc với Nghiêm gia bên kia, cho nên chuyện này đành phải nhờ ngươi an bài một chút." Vương Siêu tay đặt sau lưng, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy nhau, lững thững bước đi.

"Chuyện này không thành vấn đề, hiện tại Nghiêm gia trong lúc tuyệt vọng cái gì cũng thử được, ngay cả chuyện mời hòa thượng niệm kinh cũng có thể làm được, đổi lại là lúc khác, một tướng quân mặt sắt như Nghiêm Thọ Kính đúng là không có khả năng làm chuyện như vậy."

"Tốt lắm, ta sẽ chờ ngươi an bài." Vương Siêu cùng Phong Thái đi ra sân bay, bước chân ngồi lên chiếc xe đã an bài tốt, nhanh chóng đi.

Đến tối, quả nhiên dưới sự an bài của Phong Thái, Vương Siêu đã tới Nghiêm gia.

"Nghiêm lão, chúng ta lại gặp nhau, lần trước nhìn tinh thần của ngươi không tốt lắm, giận tới gan khiến cho máu tụ, hiện tại khí sắc đã tốt lên rất nhiều. Vị này chính là..."

Lúc Vương Siêu đi vào Nghiêm gia, đang ở trong phòng chờ ngoại trừ Nghiêm Thọ Kính, Nghiêm mẫu, còn có một người ăn mặc tùy tiện, ước chừng khoảng năm sáu mươi tuổi, đứng ngay bên cạnh là một thanh niên hào hoa phong nhã khoảng hơn ba mươi tuổi, chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của Nghiêm Nguyên Nghi, Lý Dương.

Không cần phải nói, người khoảng năm sáu mươi tuổi bên cạnh Lý Dương, rất có thể là phụ thân hắn.

Tại thời điểm Nghiêm Thọ Kính gặp Vương Siêu trước kia tại câu lạc bộ của Phong Thái, bởi vì con gái bị chết, nổi giận đến nỗi máu huyết bị ứ đọng, Vương Siêu cũng nhìn ra được, nhưng hiện tại, máu tụ ở trong gan đã tan toàn bộ, tinh thần cũng có chút cải thiện, đây rõ ràng là được một loại thủ pháp cao minh nhu tán (xoa bóp làm cho tan ra).

"Chuyện của ta cùng lão Lý không cần nhiều lời. Nghe Phong Thái nói, hôm nay ngươi tới là để xem bệnh cho Nghi nhi nhà ta? Ta ở đây bày tỏ thái độ, tuy rằng Nghi nhi đúng là bị ngươi hạ độc thủ, nhưng nếu ngươi thật sự có thể cứu sống Nghi nhi, dù cho sau khi sống lại, Nghi nhi trở thành một người bình thường, ân oán cá nhân giữa ta và ngươi cũng hoàn toàn xóa bỏ, hơn nữa về sau nếu ngươi có việc gì ta cũng sẽ giúp đỡ."

Nghiêm Thọ Kính tựa hồ như cấp bách đến không đợi nổi nữa, trịnh trọng hứa hẹn với Vương Siêu một chuyện khó tin.

"Ta sống cả đời này, gặp qua không ít người trẻ tuổi xuất sắc. Nhưng hôm nay gặp được ngươi, thật sự có thể nói là "ở trên đỉnh cao, phóng mắt nhìn xuống thấp". Lý Dương, tuy rằng hàm dưỡng của ngươi xem như cũng tạm được, nhưng so với Vương Siêu tiên sinh thì còn kém rất xa. Có thời gian nhiều hơn hãy thân thiết gần gũi để học tập theo một chút."

Vừa nghe thấy ngữ khí nói chuyện của người bên cạnh Lý Dương, Vương Siêu ngay lập tức khẳng định người này chắc chắn là phụ thân của Lý Dương, nếu không phải như vậy, tuyệt đối không có khả năng dùng ngữ khí như thế để nói chuyện với vị Đại công tử ca này.

Lý Dương nghe thấy chính phụ thân của mình nói như vậy, cũng không nói gì, chỉ ngước đôi mắt lên, liếc mắt nhìn Vương Siêu một cái thật sâu, sau đó quay mặt đi, thở mạnh ra một hơi, một dạng giống như bị gãy răng phải nuốt vào trong bụng vậy.

Vị hôn thê của mình rõ ràng bị người trước mắt này đánh chết, chỉ cần là một thằng đàn ông, không có lý do gì để không phẫn nộ, cái này gọi là "sát phụ chi cừu, đoạt thê chi hận, bất cộng đái thiên". (thù giết cha, thù cướp vợ, không đội trời chung)

Nhưng hiện tại đại thiếu gia Lý Dương bản lĩnh phi thường ở trước mặt Vương Siêu cũng chỉ cảm thấy vô lực, đành phải nuốt răng gãy vào trong bụng mà thôi.

Tuy rằng hắn đã hơn ba mươi tuổi, bình thường cũng láu cá vô cùng, gặp đại sự mặt không đổi sắc, nhưng dù sao cũng chưa từng trải qua tình thế sinh tử, chỉ luyện được một lớp da mặt, cũng không thể như phụ thân của hắn nói chuyện vui vẻ với một người như Vương Siêu .

"Người này không đơn giản, đúng là một kẻ làm đại sự." Không biết thế nào, Vương Siêu sau khi nghe được hàm ý bên trong lời nói của phụ thân Lý Dương, cảm thấy người này là một loại chính trị gia điển hình, luôn luôn có cái loại cảm giác giống như Lưu Bang, người ta bắt được phụ thân của ngươi rồi muốn nấu lên ăn, ngươi còn trò chuyện vui vẻ nói chia cho ta một bát canh."

So với bên cạnh, phụ thân của Nghiêm Nguyên Nghi Nghiêm Thọ Kính cũng là tương đối thẳng thắn, có tác phong kiên định, lòng dạ ngay thẳng của tướng quân.

"Ta cùng Nghiêm lão có cùng nguyện vọng. Ý tứ sâu xa của cái đại hội võ thuật do Hàn Quốc, Nhật Bản liên hợp tổ chức, còn có các hoạt động phía sau màn của ngươi, ta cũng ít nhiều hiểu biết một chút, ý nghĩa rất sâu xa, không giống với những phong trào thể dục thể thao bình thường, thật sự có chút hương vị giống như võ lâm đại hội trong tiểu thuyết võ hiệp. Hiện tại ngươi đang làm công tác chuẩn bị khai mạc cuối cùng, ta cũng đã nghe Phong Thái mới nói một ít chuyện tình cụ thể, hơn nữa đối với chuyện này, làm lãnh đạo như chúng ta cũng đặc biệt quan tâm. Công tác chuẩn bị cuối cùng, cuộc đại điều tra của ngươi, có rất nhiều chuyện phiền toái, thật ra không dễ dàng chút nào, nhưng nếu Nguyên Nghi có thể tỉnh lại được, những điều nàng biết cũng không ít, biết đâu có thể giúp đỡ một ít trong lúc gấp gáp này không biết chừng."

Phụ thân Lý Dương thấy Vương Siêu đang đánh giá hắn, cũng đem ánh mắt nghênh đón. Trong ánh mắt của vị "Đại lão" này có chứa chút hiếu kỳ, không thể hiểu nổi, ý tứ ẩn chứa bên trong ánh mắt này, Vương Siêu không cần đoán cũng có thể thấy được: "Một người trẻ tuổi như thế này làm sao có thể làm được chuyện tình như vậy?"

Đồng thời, trong lời nói của phụ thân Lý Dương, cũng mơ hồ biểu lộ lập trường giống với Nghiêm Thọ Kính.

Hơn nữa, vị "Đại lão" này cũng biết ý tứ sâu xa của việc Vương Siêu đến trị liệu cho Nghiêm Nguyên Nghi.

Vương Siêu đến Bắc Kinh lần này, ý định lớn nhất là muốn liên hợp cùng Phong Thái, tung ra một tấm lưới trời rộng lớn, một lưới bắt hết tất cả anh hùng trong thiên hạ.

Việc này đúng là yêu cầu công tác tình báo rộng lớn đến cực điểm, những người liên quan, sự vụ liên quan cũng rất nhiều, nếu có thể được đại lão môn trong quốc nội toàn lực giúp đỡ, khẳng định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Dù cho tình báo của Đường môn, Hồng môn có lợi hại, vẫn thua kém cả một quốc gia.

Hiện tại Vương Siêu tới cứu Nghiêm Nguyên Nghi, một nửa là muốn xem xem cường giả sau khi tọa hóa, rốt cục có thể tỉnh lại hay không, nửa kia chính là muốn tiêu trừ ân oán với Nghiêm gia.

Trước kia mặc dù đã trải qua sự hòa giải của Phong Thái, nhưng mối thù giết con gái, trước sau gì cũng là một mối thù lớn.

Hiện tại nếu Vương Siêu cứu sống được Nghiêm Nguyên Nghi, toàn bộ thù hận tự nhiên sẽ được loại bỏ.

Nói một cách đạo lý, hành vi này của Vương Siêu, cũng có thể gọi là "cây gậy và củ cà rốt", trước tiên ngươi dùng gậy đánh người, rồi lại cho họ uống nước đường.

Đại hội võ đạo, sự kiện mà toàn bộ cao thủ trên thế giới hội tụ, một lần tụ hội của đại liên minh các bang hội ngươi Hoa trên toàn thế giới, hơn nữa còn là đại hội để cường giả của các quốc gia, các dân tộc vinh dự phấn đấu. Thời khắc hoàng kim của đại hội võ thuật này cũng đã tới thời điểm chuẩn bị cuối cùng, Vương Siêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net