Chương 68: Kẻ tội nhân kiêu ngạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiêu ngạo là khi, gối quỳ đầu vẫn ngẩng cao.

Đặt chân lên vùng đất cát lấp cả những tòa tháp cổ, dấu chân của một tiên nhân phủ mờ phía sau cơn bão cát. Bóng lưng Elwyn ngay trước mặt Albert, hỏi rằng hắn còn muốn dùng sự ngu ngốc của mình kéo thêm ai vào nhìn cuộc tra tấn dã man chất chứa những bất công này. 

Gió lộng trên bãi hoang mạc, không thổi bay những lớp sương ngưng đọng, tiếng làng gió phập phồng những lời ngắt quãng. Đám sương mù hết sức tệ bạc, giấu đi trò vui của âm thanh gió đọng, kể lại vị chủ nhân cưỡi trên lưng rồng với niềm khoái thú hợm hĩnh. Vậy rằng phía sau mê cung ngoài lập trường, linh hồn tự dẫn dắt bản thân đến với những trò vui buổi đi săn quái thú.

Khoảng cách đằng xa, Jeren thấu rõ dù sương mù đã che lấp, một thân xác thiếu mất sự cân bằng mới xuất hiện. Hẳn rằng một nạn nhân xấu số đã bị người học trò cũ lừa gạt, cậu không muốn thành một kẻ lắm mồm, nên thôi. Jeren bác bỏ việc cứu giúp kẻ đã chết, cậu tìm ra lý do có thể coi là chính đáng được phép làm vậy nếu đặt vào hoàn cảnh cậu, Elwyn anh thật sai lầm khi can thiệp.

"Ngươi... là tiên nhân?" Evelynn lùi ra sau đứng cùng Becca, người tiến có mình cậu. Loáng qua lớp sương mờ, cậu ngay trước mắt anh, cách một bước chân. Không đòi hỏi câu trả lời từ Elwyn, điều đó với Jeren là vô nghĩa, cậu tiếp tục cái ý dở dang câu trước đó, "Tại sao ngươi vẫn sống được? Ta không thấy sự tồn tại của linh hồn xung quanh ngươi."

Nhặt nhạnh những mảnh linh hồn tả tơi lạc giữa biển cát mù mịt, đếm được trên đầu ngón tay những mảnh linh hồn của kẻ ngoài vòng pháp luật của Tứ Tinh, tìm đâu ra một kẻ quý hiếm như anh xuất hiện trước mặt cậu như một món quà cậu xứng đáng có được qua từng đấy năm sống hoài phí. Jeren như muốn phát điên lên, niềm hân hoan cậu giữ không nổi bình tĩnh, làm hời hợt việc giấu đi nụ cười mãn nguyện của mình. Tận sâu tiềm thức, cậu ý thức việc loại bỏ anh quan trọng hơn kẻ hèn mọn te tua ngồi bệt trên đất.

"Phiền phức rồi đấy, ta vốn không định để người ngoài biết."

Hít hơi sâu và trút nó ra để xua đuổi hết bực dọc, nhưng còn đọng lại đến hơn phân nửa trong Elwyn anh. Cậu ta, một yêu nhân đẹp đẽ nguyên gốc, lưu giữ sự sống bằng linh hồn, còn anh thì vứt toẹt nó cho kẻ đi ngược gọi anh sống dậy. Chuyện xảy ra cũng đã ba nghìn năm trước, kể ra thì không biết bao nực cười mà kẻ nghe sẽ thấy đầy mùi giả tạo, và giờ cho phép anh đặt mình trong chính những vị khán giả, cười vì độ ngớ ngẩn Jeren nói hết ra không sót chữ nào. Thành thật là tốt, và dối trá sẽ còn tốt hơn.

Đôi mắt anh mở to, thật hiếm khi anh mới nhận ra cảm xúc của mình vượt ngoài kiểm soát, trên khuôn mặt chẳng chịu bộc lộ xúc cảm ngoác miệng cười. Đến cuối cùng, thỏa thuận với Louis phải là bóng tối, bóng tối từ lúc sinh ra đến khi chết cũng chỉ còn bóng tối, cùng linh hồn vốn đã cầm tù trong mộng thực. 

Anh đưa tay lên, từ tốn và nhã nhặn, một cách đối thủ anh thường thấy ở anh, kể cho cảm xúc anh vứt bỏ đã lâu bỗng chốc quay về chi phối, cách hành xử được rèn giũa anh không để quên. Hai ngón tì lên nhau và bật ra, kêu lên tiếng giòn giã, sa mạc của cự nhân tộc vào buổi trăng tròn đi săn nổi bão cát, lồng lộng cơn lốc xoáy tự xuất hiện, hất tung khoảng cách gần ngay trước mắt của Jeren ra một nơi anh không hay biết. Phải hiểu rằng, không chỉ mình Jeren cậu có ý định cần loại bỏ mối nguy hại, Elwyn cũng có lý do chính đáng để chôn vùi cái mồm cậu vào hốc cát. 

Albert trợn ngược mắt, nếu rằng cơ thể hắn không tàn phế những lúc này, hắn chắc chắn bắt anh trả họ lại cho hắn.

"Cậu làm gì vậy? Cậu có biết tôi đã phải đợi bao lâu cho khoảnh khắc này không?"

Phút chốc, chưa kịp để hắn giận hết, Elwyn túm cổ áo hắn kéo phựt dậy, nghiến răng tránh cho việc to giọng khiếm nhã, gay gắt đến từng lời.

"Đợi để chết? Sao bây giờ cậu mới chết? Sao không chết trước đó luôn đi?"

Đợi để chết, sao không chết trước đó luôn đi?... Còn vô vàn câu hỏi tương tự dồn ép hắn về cái chết trước buổi hôm nay như ước mơ thứ sai trái vậy. Giây phút Albert sững sờ, chẳng thể biện minh cho chính mình, quá tự ti để nhìn mặt anh, hắn là vậy đấy, biết sao được.

Những kẻ hèn nhát, có cái đầu óc nông cạn, hẹp hòi những ý nghĩ to lớn, tưởng rằng việc mình làm là đúng đắn và hắn đâu biết rằng, nếu hắn chết đi thì không phải rằng kẻ ở lại sẽ chịu những gánh nặng của hắn nơi phía trước. Quá ích kỷ, lại đần độn, cái nắm tay siết chặt cổ áo hắn ghì đến độ muốn nghiền nát đầu hắn ra cho rõ nhìn. 

Từ bao giờ, không thể hiểu nổi những ý nghĩ hạn hẹp của kẻ bần tiện, Albert hắn đánh mất tư cách làm một đội trưởng, tội danh của hắn chẳng đáng giá nửa đồng. Elwyn thấy nhục nhã cho chính mình, quen biết với một kẻ chẳng nổi chút tự tôn, hỏi rằng đó giờ hắn đã lấy đâu ra kiêu ngạo dạy đời cho kẻ dưới trướng. Dòng hồi tưởng chẳng đưa lời giải đáp, ngay trước mắt là sự tuyệt đối mà bất cứ bài học đúng đắn nào cũng sẽ bị đánh gục ngã. Anh đã tìm ra câu trả lời cho hắn, chỉ đợi hắn nhận ra khiếm khuyết bản thân mang.

Elwyn kéo cao cổ áo Albert giáp mặt mình, không để sai sót chen chân lời dở dang, âm thanh có thể là quá lớn, và nó thể hiện lòng tốt của kẻ coi trọng đúng đắn, là Elwyn anh. 

"Ngẩng cao mặt lên, Albert! Ngẩng cao mặt lên cho đúng với tội danh của mình! Đừng có làm khổ bất kỳ ai thêm nữa. Đừng có dùng sự yếu đuối của mình để giết người khác nữa, thật dơ bẩn. Nolan."

"Sao... cậu biết, cái tên đấy..."

Anh nói với hắn, ngẩng cao mặt lên cho đúng với tội danh của mình, vứt bỏ nó khác nào hắn vứt bỏ chính bản thân, những kẻ không biết quý trọng bản thân thì nên chết quách đi, đừng làm khổ người đã chết, đừng hành hạ kẻ sống còn. Hắn kiêu ngạo đến thế, điều đương nhiên này sao hắn không hiểu. Những lời nói vang vọng chốn bay bụi không mang tính khích lệ, Elwyn anh không cần những thứ vô dụng thể hiện qua lời nói, điều anh cố giúp hắn, điều anh đã đi quá giới hạn để quát vào mặt người đội trưởng, đừng bán rẻ lòng tự tôn để nhận lấy thảm thương về mình. 

Đứng thật cao, ngẩng đầu lên, giành lấy vinh quang, cách duy nhất để hắn chuộc lại lỗi lầm, không gì khác là đâm đầu vào mắt bão cho nỗi sợ nuốt chửng. Để cho cơn bão đánh tan thân xác, lấy máu rửa sạch máu, và buổi bình minh hôm sau hắn sẽ được tha thứ hoàn toàn.

Kìa, cự nhân nọ tên Nolan, hắn sợ chăng điều gì mà không dám bước lên, trên sàn đấu chỉ dành cho hai người, cặp song sinh cầu mong giải thoát nay chỉ còn một con đường. Elwyn hứa với hắn, không để vật cản can thiệp, giá trả bằng lời chấp nhận thách đấu. Và hắn, Albert, hắn có muốn chuộc lại lỗi lầm?

Hãy còn vui mừng quá sớm, Elwyn sai sót về ma thuật của cô gái nọ, một người mang ma thuật có nét tương đồng với anh, đã đánh tan trận bão cát chất đầy vòng lốc. Elwyn không dành thời gian để an ủi thêm, người vũ công yêu kiều mang danh Becca đã thay mặt đứa em gái của cặp song sinh can thiệp. Như lời hứa anh muốn hắn tự mình đối mặt, Elwyn làm đối thủ của Becca, gây cản trở một phiền phức không nhỏ cho người đội phó. Jeren mỉm cười, ưu điểm của sự điềm tĩnh cậu không đánh mất, ra hiệu cho Evelynn lên trước. 

Người em gái đã tiến thủ, kể cho giờ hắn có lựa chọn điều gì đi chăng nữa, đánh trả là con đường duy nhất sống còn. Sa mạc tan hoang mỗi tiếng cát xào xạc, rối tung và lẫn lộn không phân biệt nổi từng hạt, hắn sẽ phát điên mất, hoặc sẽ gặp phải một căn bệnh nào đó liên quan đến lý trí dằn vặt của chính mình. Elwyn đã mất công chỉ cho hắn thấy khái niệm đúng đắn và hắn vẫn loay hoay tìm kiếm điều cần làm, người đội trưởng hết sức tồi tệ, tự nhủ sau đòn đánh dùng tới ma thuật Evelynn dùng hắn vẫn sống, hắn sẽ không chống lại số mệnh nữa. 

Những nhẫn giả vĩ đại thường răn dạy chính mình cho điều đúng đắn đánh đổi bằng máu và nước mắt, còn hơn cả người đội trưởng hiện tại, vị cố vấn cho hai nhóm người của Vương xuất hiện. Bỏ mặc việc đánh cược của Albert hắn, phá bỏ quy tắc dùng ma thuật để đánh bay người em gái của cặp song sinh về lại chỗ người đội phó. Sương mù đọng cùng cát bụi, mù mịt khắp một vùng. 

Becca giật mình nhìn kẻ vừa xuất hiện, sơ xuất giúp Elwyn tấn công nhưng chẳng thể xuyên qua lớp phòng thủ thuộc ma thuật chính của cô nàng. Anh khó hiểu, theo hướng họ lưu vào tầm mắt, cùng với Albert và Jeren, một người quen anh không thân thiết hóa chăng lại là kẻ sống lâu năm mà có lần anh đã thấy Louis mỉm cười khi đi qua Katheryn.

"Katheryn cô..." 

Albert ngỡ ngàng, người con gái đã đứng ra cản lại đòn đánh của người em gái hóa chăng không phải một nhân loại tầm thường với đặc ân mà thế giới này ban cho, cô còn hơn thế nữa.

"Cô... Không!" Khuôn mặt của Jeren nhăn nhó, đôi mắt nhướn lên trực trào những giọt nước mắt lưng chừng, đây từ lâu không còn đau khổ, nếu rằng mình Albert sống, cậu hứa không phàn nàn và không, họ sống, cả hai người đều sống. Vô vàn cay nghiệt và đố kỵ, sao rằng người con gái đó không phải Becca. "Ludie, chị còn sống? Bằng cách nào? Chị đã biến mất rồi, chị đã chết rồi, tận mắt tôi đã thấy, sao lại vô lý như vậy được? Linh hồn chị đã tan biến hơn bảy trăm năm trước, nhưng rõ ràng... linh hồn đó vẫn là chị!"

"Ludie?" Albert hắn lặp lại cái tên này, không chỉ bây giờ, trước đó, trong những giấc mơ, hắn luôn gọi về người tên Ludie. Dẫu có là thật thì hắn vẫn không muốn tin, người hắn cho là sự báng bổ cô gái tên Ludie, hóa chăng chính là cô, "Ludie, là Katheryn? Làm sao có thể... Tuyệt đối không phải!"

"Đủ rồi, Albert! Linh hồn của Ludie tôi chắc chắn không nhầm, linh hồn đang trú ngụ trong thân xác mới này, chính Ludie chị. Trả lời tôi đi Ludie!"

Bao nhiêu lần cũng được, Albert hắn không chấp nhận sự tồn tại của Katheryn, và Ludie là ngoại lệ của hắn. Trong khoảnh khắc, không chỉ mỗi hắn, cả Jeren đều sửng sốt vì cô, người con gái vốn dĩ linh hồn hóa lông vũ bay mất. 

"Jeren, lâu thật đấy!" Cô biết, rất rõ là đằng khác, thời gian cho cô là thánh kiệt, "Tôi cũng không ngờ cậu còn sống, và còn lắm mồm hơn khi trước."

"Vậy là, cô thực sự là Ludie?"

Điềm tĩnh, bóng lưng vẫn luôn kiên định như xưa, cô ngả đầu nhìn Albert hắn, viền môi cong lên cười, chỉ cười thôi, không cho hắn câu trả lời len lấp hi vọng nào cả. 

Đưa tay bưng lấy khuôn mặt cười ngoặt nghẽo, Jeren đã muốn rằng điều cậu thấy là sai trái, và người đội trưởng Ludie nhất quyết đi ngược mong ước cậu. 

"Gì vậy Ludie? Chị lại muốn cứu tên nhóc đó thêm sao? Và chị sẽ phải chết lần nữa đấy."

Cho cả ngàn năm trôi qua, con người Ludie luôn đầy trách nhiệm, đúng với cái danh đội trưởng. Kể khi hi sinh bản thân để cứu lấy người đồng đội duy nhất, cô không đòi hỏi sự báo đáp, cũng chẳng thối nát ôm giấc mơ đục đầy, người con gái đứng trên mặt đất chấp nhận cái giá mặc cả để đưa mọi thứ về trật tự vốn có.

"Kể cả vậy, lần này tôi sẽ chết một cách bình yên, không bị cậu quấy rầy nữa." 

Không giấu giếm thần khí mấy trăm năm cho ngủ yên, Katheryn chìa tay nắm lấy chiếc phi tiêu sắc bạc hạng nặng, hình thù của nó méo mó, quá khổ so với một cô gái, đặc cách chọn lấy vị chủ nhân uy nghiêm, sự kết hợp mà có đem ra để hù dọa những đứa trẻ chắc hẳn chúng sẽ ngờ nghệch trước hoàn cảnh chính mình. Chưa một lần để những lời châm biếng của Albert làm bận lòng, cô phóng khoáng, đôi khi lòng tốt thừa thãi sẽ biến cô thành một kẻ ngốc thực thụ, và cô vẫn chỉ muốn tập trung chính vào việc đang làm. Katheryn đặt tay lên vai hắn, đôi mắt chất chứa hỗn loạn ngưng đọng đến tận giờ, hắn đã biết sự thật về cô, hắn cũng chẳng thấy được những hành động quá lố vượt ngoài khuôn phép của cô. Trên vách bể của lăng kính đồng hồ trôi, cô đã chấp nhận hắn với tư cách Ludie, mỉm cười nói với hắn, có thể là những lời cuối cùng.

"Cho phép tôi sao chép lại ma thuật của cậu. Cố gắng của cậu tôi sẽ gánh vác tiếp từ đây."

---

Có những buổi nắng lên cao, trăng tròn đầy, nhưng ả phù thủy giấu mình trong căn nhà lặng im ru trong giấc mộng dài. Đi vòng quanh nơi hoang tàn của giấc mộng, nhuốm cảnh sắc tạo dựng nơi tâm trí mỗi sinh linh sống lên chốn vô sắc của mộng thực, viết biết bao điều phi lý trên những hạt bụi của giấc mơ, tiếng chảy của nó là lặng câm nhưng màu đục làm lưu lạc kẻ mộng du. Ngoại lệ một người duy nhất, trốn chạy trong giấc mộng trường tồn, không để những giấc mơ vỡ nát, thanh tẩy con suối màu lục không vấy sắc. 

Dạo gần đây những giấc mộng quanh quẩn trong vô thức, một điều đến cả kẻ thông thái nhất của thế giới này, hay những ma thuật biết tuốt cũng không giải thích được, và họ thống nhất đổ hết lý do cho dòng chảy. Dòng chảy là to lớn, kiểm soát giấc mộng chia chín ngã rẽ của giấc mơ.

Ả phù thủy đứng lên, ly rượu lục nguyên chỗ, chén dâng đầy phủ ngược bóng ả. Yuai ả mê mẩn thứ rượu đặc cách dưới dòng suối được Jacqueline canh gác và hôm nay, ả đến nhưng không uống. 

Buổi hội ngộ vội vã tàn, tiếng gió va leng keng những chiếc chuông trên hiên nhà, đánh động cánh hoa chìm sâu giữa mùa hạ, bông hoa cuối cùng trên cây rộ nở gọi về. Nâng niu giọt nước mắt của cô gái để trái tim tan làm sương bay theo giấc mộng, còn gặp lại ả là mong ước của cô, và hãy để cái giá của ngày hôm nay được trả. Chẳng còn lâu nữa, giấc mộng dài trên con đường đến hồi kết, và Jacqueline được cứu rỗi, người giải thoát cô khỏi cô độc tìm về với đôi chuông bạc, Fere sẽ được tự do. 

Jacqueline không đứng lên, nửa cái với tay chỉ là hoang tưởng, người con gái vùi trong trí nhớ của thời đại gọi dậy tiếng chuông chỉ đường. Mở ra lối thoát và thấy được, nơi chùm hoa vẫn bung nở, có bóng hình một người con trai đợi ả phù thủy. Con người đó, nhớ rằng cô đã gặp rất nhiều lần, và cô đã quên mất ngay khoảnh khắc thấy mặt đứa trẻ mà ả phù thủy hết lòng nuôi nấng. Cho buổi hoài niệm dùng hết ngôn từ gợi nhắc, đóng kín giấc mộng và cô đã nhớ ra, khuôn mặt thân quen của cậu ta chính là người đó, vị thần được cả Zachanon tôn kính một thời mưu cầu cô đơn.

...

Tỉnh dậy trên chiếc giường trắng muốt phủ mành che, ả phù thủy từng bước, lần ra ngoài hiên. Bắt gặp hương nồng của chén rượu, và mái tóc ngắn cụt ngủn màu vàng mật, đôi mắt hai người họ giống nhau thật nhiều và ả chưa tầm nhầm lẫn sự tồn tại chồng chéo.

"Higo, vào trong chuẩn bị thêm chút đồ nhắm đi, có người đến."

"Mới ngủ dậy cô đã muốn uống rượu?"

Higo cậu có cười nói đến vậy, sống lâu với ả phù thủy và cậu đã thành quen, biết rằng khuyên nhủ ra sao thì quá muộn để sửa chữa thói quen của Yuai Chou. Vậy nên, cho qua những điều vô ích ả dạy dỗ cậu hãy để nó thuận theo dòng chảy, Higo đứng lên.

"Có gì sao?"

Ả châm lửa vào điếu tẩu, một thói quen cánh tay hay nắm đoạn thân chuôi, cách châm lửa ngay sát có thể gây ra bỏng rát, và ả chẳng quan tâm đến những vết thương dành cho con người không có ma thuật chữa trị. Mùi thuốc lờ đờ bay lên, hắc hắc lại thơm thơm, ả rít sâu một hơi, nhả ra vị bạc hà giữ trong khoang miệng có lúc. Càng muốn giấu giếm những gì muốn nói, và khuôn mặt cậu lại huỵch toẹt chẳng tha một từ, ả lấy làm thú vui đùa.

Higo dừng chân, cậu chưa đi bước nào đã phải đứng lặng để tiếp tục đưa cuộc nói chuyện diễn ra một cách lịch thiệp.

"Không, không có gì. Chỉ là dạo này, cô hay vào trong mộng thực, tôi dự cảm thấy không tốt. Nếu mộng thực có chuyện gì, chân không này cũng sẽ rạn nứt."

Ả phù thủy cười thành tiếng, chân vắt chéo, tay cầm tẩu đặt khuỷu lên gối, chống cằm nhìn về trước sân vườn, nơi dám chắc những buổi tiếp theo đem theo rất nhiều vị khách ồn ào đến với ả.

"Higo, suốt trăm ngàn năm qua ngươi vẫn không hiểu sao? Thế giới thực có Father Time kiểm soát thời gian, có Mother Nature để định hình khuôn mẫu vạn vật và có Jacqueline canh chừng quy luật mộng thực. Và nơi chân không này, không tồn tại không gian lẫn thời gian, ta đứng ngoài vòng luật lệ của thế giới thật, kiểm soát mọi thứ nếu ba người bọn họ có gặp vấn đề. Đừng lo, chừng nào ta còn chưa cho phép, không một ai có thể phủ nhận thế giới này."

"Tôi không lo cho thế giới này, tôi lo về cô hơn đấy, Chou. Rất hiếm khi cô ngủ nhiều."

"Ngươi nghĩ ta sẽ chết sao?"

"Có thể lắm."

"Sống là để chết, ngươi không thể phá bỏ quy luật dòng chảy. Ta đã sống quá lâu rồi, bây giờ hoặc sau này, trước khi ngươi biến mất, ta sẽ ra đi trước cả khi đó đến."

"Tôi không muốn cô biến mất chút nào."

"Nhưng ngươi vẫn có thể chấp nhận được, đúng không?" 

"Vậy cô nói đi, còn cách nào khác chứ?"

"Higo, rồi ngươi sẽ làm rất tốt cho mà xem."

Đôi mắt phảng màu men sứ nhắm lại vui cười, giấu nhẹm đi thâm tâm cằn cỗi và mục nát của ả phù thủy. Ả còn chưa buồn, Higo cậu lấy đâu ra tư cách để đem những cảm xúc tiêu cực của mình đặt làm gánh nặng trên vai ả.

"Tôi đi làm thêm chút đồ ăn đây."

"Làm nhiều vào."

Giữ lấy cung bậc tủi hờn chất đầy trái tim, không tìm được cách hay hơn là trốn tránh, đứa trẻ ả phù thủy hết mực yêu thương dần dà không cần đến đôi tay đỡ sau lưng bước đi chập chững. Hơn bất cứ thứ gì khác, hơn bất cứ ai trên đời, sống dựa dẫm vào cậu ả đã thành quen, và kể cho việc ra đi là tận cùng của cuối cùng, trái tim già của ả thấy đầy mệt nhoài. Giấu không thành, sau bao kiệt quệ, ả phù thủy cô đơn vẫn tiếp tục mỉm cười, lời nói nơi đầu lưỡi uốn thành hơi không bật âm. 

Dư vị bàng bạc của mùi thuốc đọng nhả hơi được gió cuốn đi, cơn gió quanh vòng lá rơi, bước vào từ thế giới thực, khuôn mặt khâu nụ cười đáng ghét của gã làm ả dập tắt tâm trạng. Đôi mắt ả trùng mi, lẳng lặng và hững hờ, in bóng Zane trong ánh mắt như mặt nước sâu cả ngàn dặm. 

Một lần rít, một lần nhả, xong xuôi, chậm rãi, vẫn tôn trọng và chẳng chút quan tâm đến kẻ phiền phức gã.

"Ngươi đến đây làm gì?"

"Kìa, Chou, tôi đến để thăm cô."

Tiếng cười khan, ả vung vẩy điếu thuốc trước mặt gã, nồng nặc cái vẻ bỡn cợt, "Vậy mà khi trước ta nuôi ngươi để ngươi bỏ đi, đến bao lâu? Tầm ba nghìn năm ngươi mới quay lại! Một cách vô lễ, chọc giận ta, cuối cùng vẫn phải nghe lời ta."

"Tôi đến không đúng lúc sao?" 

Nghĩ cũng không lý do khiến tâm trạng ả trở lên thất thường, và mỗi lần như vậy, kể có là Rhea xuất hiện, bao tật tội ả sẽ kể, bằng sạch nếu còn muốn chống đối. Zane có là kẻ vô can cho việc chọc ngoái tâm trạng ả, cũng làm ả ngứa mắt. Dẫu vậy, Yuai ả biết, có đuổi tên rắn già về, một buổi khi khác ả cũng phải gặp lại hắn. 

"Ta không nhớ rằng ngươi là kẻ có lòng tốt vậy?"

"Cô biết đấy, tôi đến để gặp mặt những vị khách sẽ tham gia việc chia phe."

"Vậy sao?"

"Tất nhiên, tôi không có ý định thay đổi ý kiến ban đầu nên việc đó quá vô nghĩa. Tôi không biết Leo Vương của cô đã gặp để bàn chuyện đó chưa nhưng với tôi, từng đấy thời gian là kịch hạn rồi."

"Ta còn tưởng ngươi đến vì vụ đi săn năm nay chứ?"

"Có gì tôi đã bỏ lỡ sao?"

"Tinh Thần Aries, vị thần mặt trăng thứ bảy đã xuất hiện ở biên giới vòng cung ba bộ tộc. Kẻ mà ngươi kể đã thất lạc trong giới Tinh Thần đã xuất hiện, thân phận hiện tại là giả nhưng ít nhất, ta cũng đã biết được."

Zane gã không chấp nhận những lời lược bớt. Hơn cả bất ngờ, ả biết, gã cả ngờ, về việc Aries xuất hiện trên thế giới này, bừa bãi, vô phép tắc, phá vỡ mọi giao ước, thật đúng đặc trưng của kẻ phá hoại mà rất ít Tinh Thần phù hợp với Aries.

"Biết được?" Gã lặp lại dù có thể, ngay trong đầu gã định sẵn việc chẳng nhận lại câu trả lời nào cả.

Ả mỉm cười, những vế sau sẽ là bí mật. Hệt chiếc hộp vàng khóa kín, nặng trịch, nhưng bù lại, nó lấp lánh, thu hút lòng tham của vị chủ nhân cho đến khi tìm thấy cách mở. Những kho báu, mà những kẻ hèn mọn thiếu thốn không dùng từ đó, chúng coi những thứ trịnh thượng mình không có là một phần thưởng. Gã biết đấy, chừng nào chìa khóa còn lang bạt, bí mật chẳng có gì cả.

...

Xưa và xưa, nơi bí mật luôn được thả rông,

vị vua và phù thủy chung ham muốn cùng thỏa thuận, 

chiếc hộp điều ước phải xẻ làm đôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net