Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 : Tuần trăng mật (2)

"Tôi muốn ngồi ghế cạnh cửa sổ."

Khi NamJoon thấy SeokJin nghiêm mặt nói câu này, động tác cất hành lý của hắn bất chợt khựng lại mấy giây rồi bỗng cảm thấy rất buồn cười. Nén khóe miệng muốn nhếch lên, hắn tự động nhích ra nhường chỗ cho SeokJin bước vào bên trong.

Đã biết rằng tính khí SeokJin kỳ lạ khó hiểu, chỉ là không ngờ anh ta còn có sở thích giống trẻ nhỏ như vậy, còn đòi ngồi sát cửa sổ ngắm bầu trời.

"Cậu cười cái gì?" SeokJin sau khi yên vị ngồi vào chỗ liền lườm chằm chằm hắn, "Ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài để khỏi phải thấy mặt cậu, đỡ phải sinh chán ghét."

NamJoon: "..."

NamJoon rất muốn tự cho mình một cái tát vì đã coi thường Omega độc mồm độc miệng này quá sớm.

Vốn mục đích của chuyến đi này, theo như sắp đặt của mẹ Kim, là để NamJoon cùng SeokJin thắt chặt thêm tình cảm vợ chồng đôi bên. Nhưng mà hai người bước lên máy bay chưa đầy mười phút, NamJoon đã cảm thấy điều này thật sự bất khả thi vô cùng. Để hắn cùng SeokJin không cãi nhau đã là khó lắm rồi, nói chi đến việc bồi đắp tình cảm, tình cảm cái gì, thứ vốn không tồn tại thì làm sao thắt chặt được?

Một tuần sắp tới cùng với SeokJin, xem ra có vẻ khó khăn hơn hắn nghĩ nhiều.

May mắn là sau khi đả kích NamJoon bằng một câu như vậy, SeokJin chẳng nói gì thêm nữa. Anh đeo tai nghe vào, tay chống cằm lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Trong đầu lại nghĩ vu vơ, không nhớ nổi lần cuối bản thân ra ngoài du lịch đã là khi nào, mà dường như cũng lâu lắm rồi anh mới đi xa khỏi Seoul.

Máy bay cất cánh, NamJoon cũng mở sách ra đọc còn SeokJin vẫn chuyên chú ngắm khung cảnh cửa sổ, hai người ăn ý không ai nói với nhau câu nào. Nếu không chú ý đến hai chiếc nhẫn y hệt nhau ở ngón áp út tay phải của bọn họ, sẽ khó ai nghĩ đến việc hai vị lạnh nhạt đây lại là một đôi vợ chồng mới cưới.

Thế nhưng không biết có phải do mặt trời chói mắt quá, khi NamJoon chỉ vừa quay qua đổi tư thế một chút, nhẫn kết hôn trên tay SeokJin vậy mà lại lóe sáng lấp lánh. Ánh sáng lấp lánh đến nỗi NamJoon cảm thấy thật chướng mắt, đến nỗi hắn bần thần nhìn mà quên cả mình đang lật sách đến trang nào.

Chiếc nhẫn đó lại thêm một lần nhắc nhở NamJoon, kể cả khi hắn không muốn thừa nhận, dù chỉ là trên danh nghĩa đi chăng nữa, hai người đã sớm thành vợ chồng.

Còn một thứ nữa chói mắt hơn cả màu bạc lấp lóa trên ngón áp út của SeokJin, là tia sáng nho nhỏ lóe lên nơi khóe mắt của anh.

NamJoon chưa từng biết hắn còn có thể nhìn bầu trời thông qua con ngươi của người khác như vậy. Vẫn là cái người vừa buông lời chán ghét hắn cách đây không lâu, vậy mà giờ đây gương mặt anh ta khi ngắm nhìn bên ngoài lại mang theo biểu cảm sáng bừng tựa như đứa nhỏ được cho kẹo, làm cho NamJoon cảm thấy phi thường khó tin.

Hắn dần nhận ra, đôi lúc chỉ cần chịu chú ý sẽ phát giác rằng, thi thoảng biểu cảm chân thật của SeokJin không giấu được mà hiện hết lên khuôn mặt, so với lời anh ta nói còn đáng tin hơn vài lần.

Trong vô thức, NamJoon khẽ nhếch môi. Hóa ra là đang cao hứng sao, vậy mà vừa nãy ngúng nguẩy làm gì không biết.

Đem theo nụ cười như có như không ấy, hắn quay về tiếp tục đọc sách của mình. Có điều ngồi chưa được lâu NamJoon lại không thoải mái mà nhướn vai, ghế ngồi chật hẹp khiến cho thân hình cao lớn của hắn có chút mỏi. Thật không hiểu nổi mẹ hắn nghĩ gì, tuy rằng chuyến bay từ Seoul đến Busan chỉ hơn hai tiếng nhưng cũng không cần mua vé ghế thường bất tiện thế này chứ?

NamJoon nghĩ mãi cũng không biết được ý đồ sâu xa của mẹ hắn, đành bỏ cuộc chẳng thèm nghĩ nữa.

Chưa đầy nửa tiếng sau, không gian tĩnh lặng xung quanh NamJoon liền đột nhiên bị một tiếng 'cộp' nho nhỏ gián đoạn. Hắn buông sách xuống nhìn qua, SeokJin không biết đã ngủ mất tự lúc nào, mái tóc nâu nhạt của anh tựa vào khung cửa sổ, dường như ban nãy đầu vừa đụng vào cửa trong lúc ngủ gục mới phát ra tiếng, vậy mà cũng không tỉnh dậy.

NamJoon thấy buồn cười, đầu hắn chợt lóe lên một ý, lập tức rút điện thoại ra chụp mấy kiểu ảnh. Trong lòng còn nghĩ SeokJin hẳn đã chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh khó coi của hắn rồi, bản thân cũng phải cất giữ mấy tấm để phòng thân.

Không biết chợt nghĩ đến điều gì, NamJoon liền chồm người qua sửa lại tư thế trông có vẻ khó chịu của SeokJin. Hắn khẽ lách tay vào đỡ đầu người bên cạnh, lòng bàn tay cọ cọ vào mái tóc mềm mại, lại kéo nhẹ SeokJin về phía mình một chút hòng cho đầu của anh quay về trên ghế tựa. Thế nhưng sự việc lại không theo tính toán của NamJoon, người đang ngủ say cứ như thế mà gục đầu hẳn xuống vai hắn, hơn nữa còn dụi dụi, trong cổ họng làu bàu 'ưm ưm' vài tiếng không rõ.

Vậy nên suốt quãng đường còn lại, Kim NamJoon, người vẫn luôn tự nhận bản thân là một kẻ rất chán ghét các Omega, thẳng lưng không nhúc nhích chỉ để cho một Omega thoải mái chiếm tiện nghi, dùng vai mình làm ghế tựa mà ngủ đến rớt nước dãi.

Bay hơn hai tiếng rốt cuộc cũng đến Busan, phi cơ hạ cánh mà SeokJin vẫn chưa chịu thức dậy, NamJoon đành phải lay người trên vai mình:

"Dậy mau, đến nơi rồi."

SeokJin chậm rãi ngáp một cái, chứng tỏ giấc ngủ ngắn ngủi kia phải rất thoải mái. Anh dụi mặt, chợt nhận ra mình đang không tựa lên ghế máy bay, mà mùi hương Alpha của ai đó lại trở nên quá mức gần gũi, liền giật nảy mình mở bừng mắt mà tỉnh dậy.

NamJoon vừa vặn quay đầu qua, gần đến mức chóp mũi hai người sắp chạm nhau. Hắn nhìn thẳng vào mắt SeokJin rồi trầm giọng nói:

"Còn tính dựa đến bao giờ?"

SeokJin vội vàng nhấc đầu dậy khỏi vai NamJoon, hít sâu một hơi.

Thật không tin nổi! Anh như vậy mà lại ngủ gục! NamJoon cũng cứ như vậy mà để yên cho anh dựa!

Không đợi cho SeokJin kịp nói câu nào, hắn đã không nói không rằng đứng dậy khỏi ghế sải chân bước ra ngoài. SeokJin vô tình nhìn thấy một mảng sẫm màu trên vai áo trái của hắn, anh khẽ nuốt nước bọt, cái đó, hình như là do lúc anh ngủ đã gây ra rồi...

***

Khách sạn mẹ Kim chọn cho họ nằm rất gần bãi biển. Từ phòng của NamJoon và SeokJin, chỉ cần mở cửa bước ra ban công là ngắm được đại dương mênh mông bên ngoài, mà muốn tắm biển cũng chỉ việc đi bộ mất mười phút.

Tiện nghi của khách sạn rất tốt, có điều phòng của bọn họ là phòng cho vợ chồng đi trăng mật, chỉ có duy nhất một cái giường lớn, mà lại không có sofa. SeokJin thử nhìn xung quanh, không thể ngủ phòng tắm, cũng chẳng thể nằm trên sàn nếu không muốn đêm đến chết cóng. Ánh mắt anh đưa về phía giường ngủ trải cánh hoa hồng xếp thành hình trái tim, ngay cả gối nằm cùng ga giường cũng đầy hoa văn trái tim, trông đến là buồn nôn.

Kết luận, trừ phi NamJoon bốc hơi mất, còn không hai người chăc chắn phải nằm chung giường.

So với SeokJin, NamJoon có vẻ không quan tâm mấy việc hai người có ngủ chung hay không. Hắn vừa vào phòng đã bước ra ban công, châm lửa đốt thuốc rồi đứng tựa lưng vào lan can ngắm bên ngoài. SeokJin cau mày, anh vốn không thích khói thuốc, nhưng bản thân cũng chẳng có quyền gì bảo NamJoon tắt đi.

Gió biển từ bên ngoài thổi vào lồng lộng, tóc của NamJoon vì vậy cũng trở nên lộn xộn rối bời, bộ dạng thế này so với Kim tổng cứng nhắc SeokJin vẫn thường thấy quả thực khác biệt rất lớn. Hắn đi chân trần, sơ mi hở hai cúc, vạt áo tùy tiện để cho gió thổi phất phơ, lưng cùng khuỷu tay tùy ý tỳ vào lan can, lại thêm khói thuốc lơ lửng bay xung quanh, bày ra một loại bộ dạng thoải mái đến lạ.

SeokJin không thể phủ nhận việc NamJoon là một Alpha rất được, vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền. Nói chính xác hơn một chút, ngoại trừ tính tình có chút nóng nảy thì chỗ nào hắn cũng khiến người ta ngưỡng mộ. Có thể do độ hảo cảm của anh dành cho NamJoon bây giờ so với lúc đầu gặp nhau đã tăng lên không ít, hoặc là do việc vừa rồi ở trên máy bay khiến anh hơi mềm lòng, cũng có thể do gió biển thổi khiến tâm tình tiến vào một loại trạng thái kỳ lạ. SeokJin chợt nghĩ, nếu đối phương là NamJoon, có lẽ cũng không tệ lắm.

Bị chính ý nghĩ của mình làm cho ngẩn người ra mấy giây, sau đó anh lập tức tự cười nhạo bản thân, có phải là gió mạnh quá đã thổi đến hư não luôn rồi hay không?

Cái người tên Kim NamJoon đang đứng trước mặt anh, là một tên khốn cực kỳ có thành kiến với Omega. Ngay cả chuyến trăng mật bất đắc dĩ này,Nếu không phải do Kim phu nhân sắp đặt, thì anh và hắn chắc chắn chẳng bao giờ đề cập đến.

Anh rốt cuộc đang mong đợi điều gì chứ?

***

'Cạch!'

Điếu thuốc trên tay vẫn chưa tàn hết, nhưng tiếng sập cửa sau lưng khiến NamJoon không thể không quay đầu lại.

Trong phòng vắng lặng giờ chỉ còn lại mình hắn, không thấy người kia đâu, hẳn là anh ta đã ra ngoài rồi. Thảo nào hắn không còn nghe thấy tiếng sột soạt khi SeokJin lấy đồ từ vali nữa, là bỏ đi rồi sao?

"Chậc, cũng phải..." NamJoon rít hơi cuối cùng rồi dụi tàn thuốc. Dù sao mục đích đến đây là để nghỉ mát, hắn không đưa SeokJin đi thì hẳn là anh ta tự ra ngoài chơi rồi.

Chỉ có điều, không hiểu sao hứng thú ngắm biển của NamJoon cũng đột nhiên bị từng cơn sóng cuộn trào ngoài kia đánh trôi đi mất. Hắn thừ người ra nhìn khung cảnh trước mặt, ở đằng xa chỗ náo nhiệt đông đúc kia hẳn là bãi tắm rồi. Nhiều người đến như thế, chắc là SeokJin muốn đến nơi đó. Nhưng nói thế nào thì anh ta cũng to gan thật, một Omega chưa được đánh dấu lại dám một mình chạy đi lung tung như vậy.

NamJoon nghĩ ngợi rồi lại tự giễu bản thân lo lắng dư thừa, SeokJin đanh đá đến mức ngay cả hắn cũng dám chơi khăm, lo gì việc anh ta bị người khác khi dễ chứ?

Chỉ là, nếu SeokJin tự nguyện, không biết chừng sẽ có một hàng dài Alpha kéo đến chờ chực muốn kết giao. Dù tính tình có sắc bén đến đâu cũng không thể lấn át được vẻ ngoài cùng khí chất nổi bật trên người của Omega nọ, mà có khi lát nữa anh ta sẽ cùng tên Alpha nào khác vui vẻ nghịch nước rồi, cả cái gì mà đụng chạm thân mật...

Nghĩ đến đây NamJoon liền hít vào một ngụm khí lạnh, bản thân lại đột nhiên tức giận vô cớ. Được rồi, nghĩ vớ vẩn làm chi, SeokJin có đi đâu làm gì cũng chẳng phải việc của mình.

Chẳng qua, đến khi định thần lại, Kim tổng của chúng ta đã đứng giữa bãi cát đầy người dưới ánh mặt trời gắt gỏng, một thân áo thun quần cộc kính râm, nhìn thế nào cũng ra bộ dạng người đi nghỉ mát thực thụ.

NamJoon bưng trán, không phải hắn đi tìm Kim SeokJin, ai dám nói hắn đi tìm Kim SeokJin, hắn đây là đang ra ngoài hưởng gió trời. Seoul chật chội đông đúc lấy đâu ra không khí tốt như thế này, đến cả đồ ngốc cũng biết ra ngoài chơi thì việc gì NamJoon phải ru rú trong khách sạn?

NamJoon hai tay đút túi quần, mang theo tâm tư bức bối bực dọc đó đi dọc theo bờ biển. Sóng đánh rào rạt bên tai cùng phong cảnh tươi đẹp trước mặt nhưng hắn nào có tâm trạng ngắm nhìn, trong lòng vẫn không cách nào xóa được hình ảnh SeokJin đang chơi đùa vui vẻ cùng một gã Alpha nào đó, càng nghĩ chỉ càng khiến NamJoon thêm khó chịu. Thành ra dù cho NamJoon là một Alpha vô cùng ưu tú, cũng chẳng có Omega hay Beta nào dám chạy đến tán tỉnh hắn, bởi vì xung quanh hắn đều tỏa ra bầu không khí u ám tựa như trên đầu có một đám mây đen chực chờ phóng xuống một tia sét, đánh bay mọi thứ dám đến gần quấy rầy.

Đám mây đen di động NamJoon sát phong cảnh chưa được bao lâu liền gặp phải một cảnh tượng vô cùng chướng mắt.

Cách hắn không xa là nguyên nhân của trận bực bội vô cớ này, Kim SeokJin, trên người diện y nguyên bộ sơ mi quần jean trên máy bay đang ngồi dưới một cây dù, xung quanh là một vài tên đàn ông khác đang liên mồm nói gì đó. Kim-đám-mây-tích-điện nheo mắt nhìn, không đúng, biểu cảm của SeokJin có gì đó không ổn, rõ ràng là đang nhăn nhó muốn rời đi. Chết tiệt, cái tên khốn kiếp kia sao lại bắt lấy tay anh ta?

Ở bên này SeokJin đang mắc kẹt với vài tên Alpha lỗ mãng không biết từ đâu đến. Ban nãy, trong lúc anh đang ngồi ngắm cảnh thì đột nhiên bị mấy tên lạ hoắc này đến che trước mặt, sau đó ngả ngớn mà đùa giỡn mấy câu dung tục. SeokJin đứng dậy muốn bỏ đi thì cánh tay lại bị người kia giữ lấy, anh khó chịu dùng sức giằng ra nhưng tên Alpha kia cố tình ghì chặt hơn không buông, bên miệng mang theo một nụ cười không có chút thiện ý nào, nói:

"Người đẹp, ngoan ngoãn đi theo bọn anh đi, em là Omega lại một thân một mình ngồi nơi này nguy hiểm biết mấy."

"Tôi thì thấy các cậu mới là kẻ đáng đề phòng ở đây."

SeokJin ngạc nhiên quay đầu, trong lòng nảy sinh một tia mừng rỡ nho nhỏ, chất giọng đáng ghét quen tai này...

Là Kim NamJoon!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net