Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15 : Sự cố

"Kia, tôi muốn cái kia nữa." SeokJin không kiềm được nhỏ giọng hứng khởi reo lên khi phát hiện hàng bánh cá nóng hổi phía bên kia đường, anh kéo tay NamJoon rồi chỉ về phía mùi thơm ngào ngạt đang tỏa ra, "Chúng ta mau đến đó đi."

NamJoon nhìn lại mớ quà vặt trên tay mình, tokbokki, cơm cuộn, chuối bọc chocolate, bánh churros, một cây kẹo bông gòn to hơn cả đầu hắn, sắp sửa còn có thêm một xâu bánh cá bốc hơi nghi ngút. Hắn quay sang SeokJin nghi hoặc hỏi:

"Anh ăn hết chỗ này thật à?" NamJoon tất nhiên đã chứng kiến sức ăn của 'vợ' mình, nhưng mà đếm lại số đồ ăn trên tay vẫn khiến hắn kinh ngạc quá mức. Hắn đã từng nghĩ Omega ai cũng ăn rất ít, SeokJin chắc cũng không ngoại lệ. Nhưng mà cái người đang vui vẻ cầm hai xâu bánh cá trước mặt, nói như thế nào, cũng khiến cho hắn phải gấp rút xem lại Omega rốt cuộc có phải đều rất khác so với những gì hắn tưởng hay không.

"Tất nhiên là ăn hết, nếu bỏ đi thì phí lắm." SeokJin cầm một xâu bánh cá dúi vào tay NamJoon, "Cho cậu này."

"Của hai cậu hết 1000 won." Cô bán hàng mỉm cười, lại nói thêm một câu, "Hai người trông rất xứng đôi."

Anh nghe vậy liền rạng rỡ chỉ tay sang người bên cạnh, "Anh ấy trả."

Cứ coi như là cho Kim NamJoon cơ hội luyện tập diễn xuất, một người chồng nuông chiều vợ điển hình.

Kim tổng lừng lẫy giới tài chính không còn cách nào khác, rút ví ra, khó khăn lắm tìm được một tờ 10000 won giữa một xấp dày tiền có mệnh giá lớn đưa cho người bán hàng, định nói không cần thối, nhưng người bên cạnh nhanh chóng chặn miệng hắn lại, cầm lấy số tiền thừa kia nhét vào túi quần.

"Tôi muốn ăn quà vặt, tiền lẻ này rất cần thiết, không thể không lấy."

SeokJin nuốt xuống một miếng bánh cá lớn, vui vẻ dạy cho NamJoon một bài học về cách tiêu tiền: "Cậu chưa từng đi chợ phải không? Ở chợ không thể cứ động chút là bảo người khác không cần thối tiền đâu." Một miếng tokbokki lại trôi tuột xuống cổ, "Đó là thói rất xấu đấy."

"Hiểu rồi, tôi sẽ chú ý." NamJoon đưa đến một chai nước lọc đã mở nắp sẵn, "Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn."

Hắn nhìn SeokJin đón lấy chai nước trên tay mình mà không có chút lưỡng lự nào, trong lòng chảy qua một cỗ vui vẻ, không nhịn được lại bật cười.

"Anh thích đến thế ư?" Đến mức ngay cả cảnh giác với hắn cũng quên mất, chơi suốt cả một buổi chiều, vui vẻ như một con mèo nhỏ đang nghịch cuộn len ưa thích.

"Ừm." SeokJin cầm lấy bánh churros bẻ làm đôi, cầm lấy một nửa, nửa kia để lại cho NamJoon, "Trước kia khi còn đi học tôi rất hay ghé qua khu chợ gần trường mua quà vặt, đến nơi này cảm thấy vô cùng hoài niệm."

NamJoon nghe vậy liền im lặng, con trai cả của Jung gia lại tự do ra vào chợ như vậy, lại còn là một Omega ở tuổi vị thành niên, nghe có chút không hợp lý. Hắn lại nghĩ đến họ của SeokJin hiện giờ, xem ra lời đồn đại anh không được cha mình yêu thương lắm có vẻ như không hẳn là vô căn cứ.

"Anh lúc đó không có người đưa đón sao?"

SeokJin lắc đầu, "Tôi đi bộ."

Anh lại nhìn vào bánh churros trên tay, một đoạn ký ức quen thuộc vô tình hiện ra trong đầu, "Cậu đừng ngạc nhiên, lúc đó ở trường người ta chỉ biết tôi là Omega Kim SeokJin, không có ai nghĩ rằng tôi là con trai lớn của Jung tổng, cũng chẳng cho rằng tôi với em trai tôi có máu mủ ruột thịt gì."

"Rõ ràng là người cùng sống chung một nhà nhưng dường như tôi không hề tồn tại trong thế giới của họ. Ngay cả họ của tôi cũng là họ Kim, bởi vì tôi theo họ mẹ, trong khi em trai cùng em gái của tôi đều mang họ Jung. Tôi học chung trường với thằng bé, thi thoảng đi trên hành lang cũng nhìn thấy nó, nhưng chúng tôi chưa từng nói với nhau lời nào ở trường. Thậm chí lúc tình cờ nhìn thấy tôi HoSeok cũng ngoảnh mặt đi."

NamJoon lần đầu tiên nghe người nọ kể về quá khứ của anh, hắn khựng bước lại, không nói lời nào mà chăm chú nhìn vào khóe môi vẫn đang tươi cười ở trước mặt.

"Lời người khác đồn đại về tôi không sai đâu, Kim NamJoon. Tôi không được cha ruột lẫn mẹ kế yêu thương, anh em trong nhà cũng không hòa thuận. Một Omega vô dụng ngoại trừ có chút ưa nhìn ra thì không có tài cán gì, rõ ràng sinh ra ở trong cảnh giàu có, nhưng tôi chưa từng sống như một cậu ấm nhà giàu lần nào trong đời."

SeokJin nói xong mấy lời này rồi ngừng lại đôi chút, sau đó lập tức liền hối hận, anh chậc lưỡi, "Xin lỗi, làm tâm trạng của cậu mất hết rồi, lẽ ra tôi không nên nói mới phải." Cũng chẳng rõ vì sao mà anh lại vô thức kể ra với NamJoon, dù không thể phủ nhận, nói ra những lời này với hắn cảm giác rất nhẹ nhõm, anh không cần phải đóng vai một thiếu gia nhà giàu được giáo dục kỹ lưỡng nữa rồi.

"Không đúng." NamJoon trầm mặc lên tiếng.

"Sao?"

"Người khác nói không đúng. Kim SeokJin mà tôi biết là người đầu tiên dám đứng ra dứt khoát đe dọa tôi, vì thế không thể nào là một Omega vô dụng như lời đồn đại được." NamJoon mỉm cười, đặt tay lên xoa đầu đối phương đang ngơ ngác trước mặt anh, "Vẽ rất đẹp, chơi game cũng giỏi, còn biết chăm sóc cún con, nói chuyện với ba mẹ tôi vô cùng khéo léo."

"Rất nhiều điểm tốt."

Tiếng lao xao kẻ đến người đi trong khu chợ dường như chợt biến mất trong một khoảnh khắc, SeokJin kinh ngạc nhìn người đang nhẹ nhàng xoa đầu mình kia, từng câu từng chữ của NamJoon truyền đến tai anh rõ mồn một không thiếu lời nào. Cơn gió đầu hạ thổi qua xoa dịu hơi người nóng bức ngột ngạt, thế giới chung quanh giống như trong nháy mắt đột ngột trở nên tĩnh lặng, chỉ duy nhất câu nói chậm rãi của NamJoon là cứ vang vọng mãi, xoay vần trong tâm trí anh.

SeokJin không rõ tư vị hiện tại trong lòng mình rốt cuộc là cái gì, anh nghẹn ngào đến không nói lên được thành lời, lại cảm thấy như uất ức từng đó năm của mình chỉ nhờ một câu nói của Kim NamJoon trước mặt này, từng chút từng chút một từ từ tan biến.

Người nọ khen anh có rất nhiều điểm tốt.

Chỉ là, không hiểu vì sao, sống mũi anh đột nhiên cay cay.

SeokJin ngơ ngẩn cả người, NamJoon đột nhiên cầm lấy tay anh, đan ngón tay hai người vào nhau, siết chặt.

"Chúng ta về thôi."

Gió lại đột ngột thổi qua kéo người ta tỉnh khỏi mơ mộng. Ngoài phố chẳng biết tự lúc nào đã tan bớt người, xem ra cũng đã trễ rồi.

"Ừm."

Hai người lặng lẽ nắm tay nhau, sóng vai đi bộ một lúc lâu mà không nói thêm lời nào. Ra đến cổng chợ, lúc này xung quanh đã thoáng người hơn, trong khi NamJoon tìm kiếm taxi, SeokJin bỗng phát hiện hắn vẫn chưa hề buông tay anh ra.

"Cảm ơn cậu."

Câu nói tưởng chừng chẳng có gì khó nói, mà SeokJin ngập ngừng rất lâu mới thốt ra được nọ, NamJoon đã nghe thấy. Mỉm cười khẽ khàng, năm ngón của hắn nhẹ nhàng siết chặt thêm một chút.

***

SeokJin mặc áo ngủ, co hai chân ngồi bất động trên giường, một lúc sau liền cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tivi trước mặt vẫn đang bật từ nãy đến giờ, nhưng mà anh lại có chút mơ hồ, rốt cuộc người trên màn hình đang nói cái gì vậy, là do anh không chú ý hay sao?

Anh lung tung cúi đầu xuống, không ngờ đập vào mắt là áo ngủ lỏng lẻo của mình không biết đã bị tuột ra từ lúc nào, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn lấp ló sau lớp áo mỏng tang. SeokJin lúng túng kéo áo che lại, bên tai, tiếng nước trong nhà tắm cứ liên tục vọng ra ngoài, làm anh vội vàng đem điều khiển tăng âm lượng chương trình tivi lên.

Rốt cuộc cảm giác vừa bồn chồn vừa bối rối này là cái gì? So với đêm tân hôn còn ngượng ngùng hơn gấp mấy lần.

Tiếng nước chảy róc rách không hề báo trước đột ngột dừng, trong lòng SeokJin hơi hoảng hốt, chết rồi, NamJoon sắp ra bên ngoài. Không hiểu sao anh cứ có cảm giác, nếu chạm mặt hắn bây giờ sẽ rất khó xử. Nghĩ như vậy, rồi trong đầu anh liền lóe lên một ý, bàn tay lập tức cầm lấy điện thoại nhấn vào một dãy số quen thuộc.

Cuộc gọi kết nối chưa được bao lâu, đầu dây bên kia liền vang lên âm thanh vui vẻ: "SeokJin à, có chuyện gì không?"

Khi NamJoon cầm khăn tắm lau tóc bước ra bên ngoài, SeokJin đang ngồi quay mặt về hướng cửa sổ mà nói chuyện điện thoại. Hắn nhíu mày bước đến gần, nhận thấy hai bên tai của anh hơi ửng đỏ lên, sau gáy cũng nổi lên một mảng hồng nhàn nhạt.

Không phải là sốt rồi đấy chứ?

"Ừ JaeHwan à, tớ biết rồi, vậy cậu cũng ngủ sớm đi nhé."

Anh cúp điện thoại, vốn định kéo dài thêm cuộc nói chuyện, nhưng có vẻ JaeHwan khá mệt rồi, nên để cậu ấy nghỉ ngơi thôi. Dù sao, ít nhất vài phút trò chuyện cùng những cơn gió bên cửa sổ đã thổi bay bớt phần nào cái cảm giác kỳ cục khó hiểu của anh.

Đệm giường lún xuống và mùi hương nam tính quen thuộc lại kề sát đằng sau lưng anh, NamJoon nhìn qua rồi lên tiếng hỏi:

"Anh nói chuyện với ai vậy?"

Vô thức rùng mình, SeokJin nghịch ngón tay, trả lời: "Là bạn của tôi, JaeHwan."

"Rất thân sao?"

"Đúng vậy, là bạn thân từ lúc học đại học."

NamJoon phát hiện đối phương không muốn nói thêm, cũng không quay lại nhìn mình, liền đem gối ôm chắn giữa giường, xoay lưng tắt đèn, nói:

"Anh ngủ ngon."

"Cậu cũng vậy." SeokJin thầm thở phào.

***

SeokJin choàng tỉnh giữa đêm bởi cảm giác bức bối khó chịu đang chạy dọc toàn thân mình. Mồ hôi lạnh trên trán túa ra liên tục, tim lại đập thình thịch thình thịch, trong đầu anh lập tức chán nản, hình như là thật sự phát sốt rồi. Anh kéo chăn định đứng dậy, nhưng không ngờ hai chân vô lực mà khụy xuống, cả người anh mất đà mà ngã khỏi giường, 'uỵch' một cái té nhào xuống sàn nhà.

Anh đau đớn khẽ rên lên một tiếng, không ổn rồi, sao cơ thể bị sốt có thể mệt đến mức này?

SeokJin đột ngột trừng mắt, hô hấp bắt đầu dồn dập hơn khi nhận ra nguồn nhiệt bên trong cơ thể mình càng lúc càng lớn, cảm giác ướt át ở nơi tư mật phía sau khiến cho anh lập tức hoảng sợ.

"SeokJin, anh làm sao vậy?" Giọng nói lo lắng của NamJoon vang lên. Hắn tỉnh giấc do nghe thấy tiếng động lạ, nhìn qua thì phát hiện người bên cạnh đã ngã khỏi giường tự lúc nào, đang cuộn người trên sàn nhà đau đớn rên lên.

Hắn vội vã ôm anh lên giường, SeokJin tay chân vô lực không phản bác nổi, gục đầu thở dốc liên tục. Bàn tay to lớn của NamJoon áp lên trán anh, nóng đến dọa người. Hắn cau mày, tưởng rằng anh phát sốt, nhưng chưa đầy hai giây sau, mùi hương ngọt ngào của chất dẫn dụ Omega đặc trưng tỏa ra lập tức lấp đầy khứu giác của hắn.

NamJoon sửng sốt: "Đây là..."

SeokJin cắn chặt răng, nhận thấy phía sau của mình vì động chạm của NamJoon mà còn trở nên ướt hơn vừa rồi, anh nhẹ giọng than, cố gắng dùng đôi mắt mơ màng của mình nhìn hắn, khó khăn nở nụ cười:

"NamJoon, chắc là mai chúng ta không thể đến làng Gamcheon được rồi."

SeokJinkhông phải là phát sốt, mà anh đang rơi vào trạng thái dễ nhận biết nhất của một Omega, chính là phát tình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC