Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Chăm sóc

Khi SeokJin mở mắt và thấy một khoảng không tối tăm cùng khe sáng nhỏ hẹp trước mặt, anh biết mình vẫn đang mơ. Khốn nạn làm sao khi cơn ác mộng ấy quay lại nhiều lần đến nỗi nó đã biến thành một thói quen, nếu không muốn thừa nhận rằng nó đã vô tình trở thành một phần trong tiềm thức của anh.

Nhưng mà anh vẫn như mọi lần khác, chẳng có cách nào thoát ra nổi, đồng thời cũng không ngăn được thâm tâm mình bắt đầu run lên vì sợ hãi.

Bàn tay bé nhỏ lấm lanh chạm lên mặt gỗ sần sùi, cậu bé SeokJin nheo mắt nhìn qua khe hở còn nhỏ hơn ngón tay út nọ. Ngoài trời đã tối lắm rồi, dạ dày cậu òng ọc réo lên vì cả ngày nay vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt kín và chẳng rõ liệu người ở bên ngoài có còn nhớ đến sự có mặt của cậu trên đời nữa hay không. Đằng sau lưng không ngừng vang lên tiếng sột soạt, cậu run rẩy hai vai không dám quay đầu nhìn về đằng sau, cũng không dám thở mạnh hơn. Ngoài lũ gián và chuột trong nhà kho, cậu nào có đủ gan dạ để tưởng tượng thêm về những sinh vật trong các câu chuyện rùng rợn đã từng được nghe kể, bởi ở cái nơi mà ngoại trừ bóng tối ra chẳng còn gì này, cậu chỉ sợ có gì đó sẽ nhảy ra vồ lấy cơ thể bé nhỏ yếu ớt của bản thân mình.

Liệu mẹ đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ dài chưa nhỉ?

Giữa lúc cậu vẫn đang gồng mình chống chọi lại nỗi sợ của chính mình, bỗng nhiên sàn nhà dưới chân rung lên dữ dội tựa như có một cơn động đất đã đột ngột ập đến. SeokJin nhắm tịt mắt và bịt chặt hai tai, khẩn thiết cầu nguyện một điều sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra.

“Có ai không, làm ơn…cứu tôi với…”

Mọi thứ xung quanh sau cơn chấn động dần trở nên tĩnh lặng, cậu chậm chạp đề phòng hé mắt, cảnh tượng vừa rồi đã bị thay thế bởi một khung cảnh hoàn toàn khác. Căn phòng chật hẹp bẩn thỉu nơi cậu bị nhốt đã biến mất, hàng nghìn mảnh vụn bằng gỗ trôi qua khóe mắt cậu và mất hút vào không trung. Không gian xoay chuyển thành một góc trời ngập tràn ánh sáng, chói chang đến độ SeokJin nheo mắt chẳng thể thấy gì, ngoại trừ…

…Một bàn tay đưa ra trước mặt cậu, SeokJin không thể thấy được gương mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng cao ngất của người nọ, kèm theo tông giọng đàn ông trầm khàn vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.

“Đừng lo, tôi ở đây, ngay cạnh anh.”

***

NamJoon vừa kéo rèm quay về, hắn phát hiện thấy người nằm trên giường đã tỉnh dậy rồi. Hắn tiến đến gần, xốc lại chăn cho anh rồi đưa tay lên trán ướm thử nhiệt độ, lên tiếng:

“Ổn hơn rồi, anh hạ sốt rồi đấy.”

SeokJin nhăn nhó bưng trán, đầu anh vẫn còn nhức như búa bổ. Cổ họng đau buốt của anh bất chợt ho khan vài tiếng, NamJoon thấy vậy liền đanh ly nước trên bàn đến kề bên môi Omega đang chật vật tìm cách ngồi thẳng dậy nọ, đỡ sau lưng anh, nhìn anh nuốt xuống từng ngụm nước nhỏ.

“Vẫn còn khó chịu lắm sao?” Hắn nhíu mày hỏi, lại thở dài đứng dậy, “Để tôi đi tìm nhiệt kế.”

Anh dùng sức níu lại vạt áo hắn, NamJoon trông thấy cổ tay trắng xanh mảnh khảnh kia trong lòng liền dâng lên một trận khó chịu, người này quá gầy rồi, rõ ràng là ăn rất nhiều nhưng sao vẫn gầy như thế? Omega được hắn đánh dấu lên người mà cứ trông ốm yếu thế này, thật không thể nào vui nổi.

Không cho ăn vặt nữa, về nhà rồi nhất định ép ăn vào một đống đồ bổ!

SeokJin nhìn người trước mặt, khó khăn lên tiếng: “Này, tôi…làm sao…”

NamJoon cầm lấy bàn tay thon dài đang níu áo mình rồi đặt lại vào trong chăn, kéo SeokJin nằm xuống đệm, trả lời:

“Là sốt hậu phát tình. Cũng may là đỡ nhiều rồi, lát nữa ăn sáng xong rồi tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.”

“Cậu nói cái gì…Phát tình ư?”

Hắn ngờ hoặc nhìn qua: “Đừng nói với tôi anh không nhớ gì cả đấy nhé?”

Tối hôm qua Kim tổng đã vất vả suốt cả một đêm, đã thế còn lo lắng đến sốt vó mà không ngừng đo nhiệt độ cho Omega đang mê man trên giường, thậm chí hắn cũng chỉ chợp mắt được có nửa tiếng. Sau khi đánh dấu tạm thời xong SeokJin lập tức ngất xỉu, NamJoon tuy nóng lòng muốn đưa anh đi bệnh viện, nhưng đối với tình trạng của cả hai thì ngay cả bước ra bên ngoài cũng là mạo hiểm, nói gì đến việc tới nơi đông người như thế. Cơn phát tình của SeokJin quá mãnh liệt, đợi suốt cả đêm thì chất dẫn dụ trên người anh mới tan đi hoàn toàn. Mà NamJoon cũng chật vật không kém, tuy thân dưới đã sớm có phản ứng mà dũng mãnh đứng dậy, hắn cũng chỉ có thể cắn răng vào nhà tắm dội nước lạnh rồi lập tức ra bên ngoài chăm sóc cho Omega vừa bị mình đánh dấu.

SeokJin than nhẹ khi nhận thức được cơn đau ê ẩm sau gáy, anh đưa tay ra sau, chạm phải một dấu răng Alpha rõ ràng in trên làn da vốn trơn nhẵn của bản thân.

Anh kinh ngạc nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt: “Cậu, cậu đánh dấu tôi?”

NamJoon vẫn điềm tĩnh: “Không còn cách nào khác, tôi đã chọn phương án tốt nhất cho cả hai chúng ta rồi.”

Anh vội vã lật chăn lên, bên dưới, bên dưới vẫn nguyên vẹn? Quần áo vẫn còn đầy đủ, phía sau cũng không cảm thấy đau nhức gì hết.

Hắn tiến đến kéo lại chăn cho anh, trầm giọng nói: “Anh yên tâm đi, tôi không có làm gì anh. Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi.”

SeokJin thở phào nhẹ nhõm, trượt người xuống đệm. Đánh dấu tạm thời thì qua nửa năm sẽ không còn hiệu lực nữa, nhưng đánh dấu vĩnh viễn thì anh cùng NamJoon chẳng còn cách nào khác mà phải dây dưa với nhau cả đời còn lại. Nếu như vậy, từ hôn nhân hợp đồng mà biến thành hôn nhân thật sự, chắc SeokJin sẽ khóc thét mất.

“Dù sao cũng cảm ơn cậu.” Anh từ tốn nói, “Nếu không có cậu giúp thì tôi cũng không dám tưởng tượng mọi chuyện sẽ ra sao.”

NamJoon xoay lưng lên tiếng: “Không có gì, anh nghỉ ngơi đi.”, nói xong lại bắt đầu lột áo ngủ trên người ra.

SeokJin thấy vậy lập tức đỏ mặt lắp bắp: “Này, này, cậu làm gì thế?”

Hắn quay đầu, nhếch môi cười: “Làm anh.”

Anh cứng họng, cảm thấy khiếu nói năng thường ngày của mình chạy trốn mất hút đi đâu không rõ. Lại nhìn lên khóe môi có chút không đứng đắn của NamJoon, hắn, hắn đây là đang đùa giỡn anh?

“Đùa thôi. Tôi thay áo ra ngoài một chút.”

“Cậu đi đâu vậy?”

“Mua cháo cho anh. Người ốm nên ăn thức ăn lỏng cho dễ tiêu hóa.”

Trong lúc SeokJin còn đang sững sờ chưa kịp nhận thức tình hình, NamJoon đanh nhiệt kế đặt vào miệng bắt anh ngậm lấy, chườm thêm lên trán anh một cái khăn ướt, cúi người nhét anh vào chăn rồi dặn dò:

“Đợi tôi một chút, tôi sẽ về ngay. Đo nhiệt độ xong lập tức nhắn tin qua cho tôi biết, nếu cảm thấy khó chịu thì phải gọi tôi ngay, có biết chưa?”

SeokJin không hiểu vì sao mình lại phải nghe theo những lời này của NamJoon, nhưng anh theo quán tính gật gật đầu. Không lẽ đây là tác dụng phụ của việc đánh dấu sao? Anh cảm thấy bản thân mình đột nhiên sinh ra cảm giác rất an toàn mỗi khi nhìn vào Alpha trước mặt, mà đối với những lời hắn nói cũng đột nhiên không còn mấy ngờ vực, lẽ nào đây là cái người ta vẫn thường gọi là mối quan hệ giữa bạn đời với nhau sao?

NamJoon đóng cửa bước ra bên ngoài, biểu cảm ngơ ngác vừa rồi của SeokJin trông đáng yêu đến không ngờ được. Khóe miệng không kìm được lần nữa nhếch lên, nếu biết đánh dấu xong Omega nọ có thể sinh ra một mặt nhu thuận như vậy, hẳn là hắn đã sớm đánh dấu anh rồi.

***

Sau một màn dùng dằng không chịu để NamJoon đút mình ăn sáng, cuối cùng SeokJin cũng thành công tự cầm muỗng ăn dưới ánh nhìn chăm chú của Alpha ngồi đối diện. Đánh dấu xong hắn trở nên khác đi rất nhiều, anh không thể nói rõ là khác ở chỗ nào, nhưng ánh mắt nóng rực của NamJoon thi thoảng lại chiếu lên người anh làm SeokJin có chút đứng ngồi không yên.

Dẫu biết Alpha và Omega sau khi đánh dấu nhau sẽ sinh ra sự hấp dẫn không hề nhẹ đối với đối phương, nhưng anh có nằm mơ cũng không thể ngờ có một ngày mình cùng NamJoon bị bắt rơi vào tình huống đó, hơn nữa còn là do bất đắc dĩ mà thành. Thế nhưng việc nhận được sự chăm sóc ân cần của hắn cũng không khó chịu như anh nghĩ, thậm chí SeokJin còn cảm thấy rất thoải mái, tùy tiện để cho NamJoon an bài mọi chuyện.

NamJoon đưa anh đi bệnh viện, sau khi hỏi đi hỏi lại bác sĩ mấy lần mới chắc chắn anh đã khỏe, liền ôm anh trở về khách sạn. Nằm trên giường dưỡng bệnh mất một ngày, SeokJin được hầu hạ thoải mái đến độ ngay cả ngón tay cũng không buồn động. Muốn uống nước là NamJoon rót, ăn cũng là hắn đanh đến tận giường, buồn vệ sinh thì hắn bế anh vào phòng tắm. Tivi do NamJoon mở, chán đòi chơi game thì hắn bật iPad lên rồi ngồi cạnh anh, ngay cả việc thay áo ngủ, SeokJin cũng không thể cản được mà để cho Alpha cao lớn một tay làm thay anh.

Anh chợt nhớ đến lời hắn từng nói, rằng bản thân không biết chăm người ốm.

Xem ra là nói dối rồi, chuyên nghiệp đến thế kia cơ mà.

Lần đầu tiên trong đời được chăm sóc tận tình đến vậy, SeokJin cảm thấy thế nào?

Anh… rất thích. Người nọ lại còn là NamJoon, anh không ngờ được người như hắn cũng sẽ có bộ dạng gà mẹ như vậy, một chút lại một chút dịu dàng lo lắng cho anh, đối xử với SeokJin mềm mỏng đến độ sợ anh vỡ tan mất. Không còn phương án nào, anh chỉ có thể tự lý giải tất thảy những chuyện này là do NamJoon đã đánh dấu lên người anh. Nhưng nói thật thì anh cảm thấy dường như mình đang bắt nạt hắn, trước kia có cho tiền anh cũng không dám tưởng tượng đến việc bản thân mình có thể đi bắt nạt vị Alpha khó tính này, nhưng hiện tại hắn đối xử với anh quá tốt, đến mức SeokJin bắt đầu cảm thấy áy náy.

Cho nên khi hai người nằm cạnh nhau, SeokJin đanh gối ôm đẩy xuống đất, đập đập vào chỗ bên cạnh mình:

“Xin lỗi vì đã luôn nghi ngờ cậu. Đến đây nằm đi, nếu còn tránh ra nữa sẽ rơi khỏi giường mất.”, bởi vì NamJoon vậy mà nhường cho anh hơn hai phần ba của giường ngủ nha.

Hắn nghe thấy vậy, lập tức tiến tới nằm sát SeokJin, đưa tay ôm anh vào lồng ngực mình, vỗ nhẹ lên lưng anh.
“Anh ngủ đi, khi nào hết bệnh rồi tôi đưa anh ra ngoài chơi.”  

SeokJin bất ngờ bởi hành động đột ngột của NamJoon, thế nhưng cũng không bài xích vòng tay của hắn. Anh im lặng, lờ đi nhịp đập bắt đầu nhanh dần của vật nằm trong lồng ngực mình, tựa vào lòng NamJoon, yên tâm nhắm mắt lại.

Thi thoảng để bản thân thoải mái một chút, cũng không có gì không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net