Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ :"> 

Chương 19: Kiềm chế

Nếu SeokJin buộc phải viết một bài quảng cáo về du lịch Busan, anh nghĩ hẳn câu đầu tiên sau tiêu đề sẽ là "Nơi này là một thành phố vô cùng kỳ lạ", hoặc thứ gì đó tương tự như vậy.

Điều đó sẽ đúng với trường hợp mọi người đều có một Kim NamJoon cùng họ đi du lịch, hẳn rồi.

"Tôi xong rồi, đi thôi." SeokJin xếp chiếc áo cuối cùng vào vali, quay đầu gọi người tóc đen đang đứng ở ban công hút thuốc. NamJoon dập thuốc lá rồi bước vào phòng, tiến đến cầm lấy hành lý của anh, định kéo đi, nhưng lòng bàn tay của SeokJin khẽ chạm lên chặn hắn lại, anh mỉm cười:

"Không sao đâu, tôi tự kéo được mà."

Có một vài chuyện đã không biết thì thôi, nhưng sau khi chứng kiến rồi thì lại chẳng thể làm ngơ được nữa. Giống như ngày hôm đó, vào thời điểm cuộc gọi của SeungEun vô tình đến đúng lúc bọn họ suýt nữa chạm môi nhau, SeokJin buộc lòng phải tát cho bản thân một cái, tựkéo mình dậy khỏi giấc mộng đêm hè ngắn ngủi của chính anh.

Rõ ràng việc biết NamJoon đã có người yêu cùng việc tận mắt thấy người nọ gọi đến cho hắn là hai việc hoàn toàn khác biệt.

SeokJin không rõ NamJoon cùng SeungEun đã nói những gì trong cuộc điện thoại chóng vánh đó.Nhưng dù cho nội dung cuộc nói chuyện nọ có là gì, anh nghĩ, kết quả vẫn sẽ không thay đổi, rằng anh phải tự nhắc nhở bản thân mình thêm lần nữa, giữa anh cùng NamJoon chỉ là một bản hôn nhân hợp đồng mà thôi.

Anh không thể sa chân xuống hố giống mẹ mình ngày xưa được.

Sở dĩ SeokJin cho rằng Busan là một thành phố kỳ lạ, bởi vì anh luôn nghĩ cách hành xử lạ lùng của NamJoon là do hắn đã đến nơi này, cũng như cảm giác bức bối khác thường luôn bướng bỉnh tìm cách trồi lên giữa lồng ngực anh, đều do anh đã đến đây. Hai người đàn ông trưởng thành đã lâu không được giải tỏa vấn đề sinh lý, lại còn là Alpha và Omega. Chưa kể đến chuyện đã cùng nhau trải qua một lần đánh dấu tạm thời, có xảy ra chút phản ứng là chuyện đương nhiên.

'Chút phản ứng' anh muốn nói đến ở đây, chính là chuyện hai người họ đã suýt hôn nhau đêm hôm đó.

Nhưng có lẽ vì anh lẫn NamJoon đều không thể chối bỏ sự thật, cả hai đã nảy sinh cảm giác không nên có với người kia. Cho nên bọn họ khó mà nhắm mắt làm ngơ trước mọi thứ như thường lệ được nữa. Lẽ đương nhiên, mối quan hệ vốn đang dần thân thiết của hai người cũng vì vậy mà đột nhiên lâm vào ngõ cụt.

Bốn ngày còn lại ở Busan của hai người không thoải mái cho lắm, hoặc do SeokJin đã dùng hết tâm tình vui vẻ của mình vào những hôm trước đó mất rồi. Anh không thể nhớ nổi mình đã trải qua những đêm buộc phải chung giường, cũng như những chuyến tham quan ngột ngạt với NamJoon như thế nào, anh cũng không rõ liệu trong những lúc đó bản thân đã nghĩ về chuyện gì mà lại ngơ ngẩn hệt như người mất hồn vậy. Đến tận lúc phải xếp vali trở về nhà, bóng lưng cao lớn của người đang quay lưng lại với anh mà hút thuốc kia cũng khiến lồng ngực SeokJin cảm thấy khó chịu.

Rất khó chịu.

Anh đứng ở cửa sổ quay đầu nhìn Busan lần cuối, ánh nắng cuối ngày hắt lên mái tóc nâu nhạt màu, thành phố này vậy mà vẫn rực rỡ hệt như cái lúc hai người bọn họ vừa đặt chân tới.Nếu phải rời đi vào lúc trời còn đẹp như thế này, SeokJin thở dài, không phải sẽ còn tiếc nuối hơn nữa sao?

Hẳn là anh phải thêm vào bài viết của mình một dòng khuyến cáo, đi du lịch ở đâu cũng đừng nên đi cùng Kim NamJoon, tránh cho tâm trạng trở nên hỗn loạn.

***

"Chuyện này là sao đây?"

SeokJin đưa mắt nhìn khoang ghế ngồi hạng thương gia, lại quay sang nhướng mày khó hiểu với NamJoon, anh tưởng vé Kim phu nhân đặt cho bọn họ đều là ghế thường kia mà?

Người đứng cạnh anh chỉ thản nhiên ngồi xuống ghế rồi lôi ra một quyển sách, nói:

"Tôi mua vé khác rồi, ngồi ghế thường không thoải mái."

NamJoon không giải thích gì thêm, SeokJin cũng không muốn nhiều lời nữa, im lặng ngồi xuống bên cạnh hắn.Thật ra anh chẳngmong muốn mình cùng NamJoon quay lại đối thoại với nhau bằng cái kiểu lạnh nhạt khó nghe thế này, nhưng anh cũng không dám để mối quan hệ giữa bọn họ tiến xa hơn nữa.Thế nên thay vì nhìn hắn, anh kéo băng bịt mắt xuống, lại giống như lần trước, rất nhanh thiếp đi giữa chuyến bay.

Sau khi SeokJin chợp mắt không lâu, người ngồi cạnh anh ngẩn người một lúc, sau đó bỏ quyển sách đang đọc dở khỏi hai tay, quay sang đưa mắt chăm chú nhìn anh. Lọn tóc nâu mềm mại của anh rũ xuống lộn xộn giữa trán, NamJoon rất muốn đưa tay vén lên, nhưng hắn rốt cuộc chỉ thở dài, lặng lẽ rút tay về.

Giờ NamJoon đã hiểu lý do vì sao mẹ mình chọn Busan làm địa điểm trăng mật cho hai người, cũng như tại sao vé máy bay lại là vé thường. Hắn nhớ lại có lần được nghe kể rất lâu trước kia, dường như vào thời điểm Kim thị chưa lớn mạnh được như hiện tại, đám cưới giản đơn của Kim lão gia cùng Kim phu nhân đã khép lại bằng một chuyến du lịch Busan ba ngày. Nói cách khác, là cha mẹ NamJoon ngày xưa đã đến đây đi trăng mật, nhờ vậy mà mối quan hệ của bọn họ mới trở nên tốt đẹp hơn, cho nên mới mong muốn con trai cùng con dâu cũng sẽ giống như vậy.

Còn ghế thường ư, đơn giản thôi, vì ngồi ghế thường thì hai người bọn họ mới dính sát lấy nhau được.

NamJoon biết mẹ mình là người tinh ý, nhưng lại không ngờ bà đã nhìn ra được chuyện hắn cùng SeokJin vốn không hòa hợp được như những gì bọn họ thể hiện ra bên ngoài, vậy nên bà mới hao tâm tổn sức mà chuẩn bị chuyến du lịch này.Thế nhưng hắn cũng chỉ đành thở dài, công sức của Kim phu nhân vậy mà cuối cùng vẫn tan thành mây khói.

Bởi NamJoon biết rõ thái độ xa cách của SeokJin, đều do cuộc gọi đến của SeungEun đêm hôm đó.Cho nên hắn chọn để anh có một giấc ngủ thoải mái trên chuyến bay, còn hơn là nhìn anh cố gắng tránh không chạm phải hắn khi hai người ngồi cạnh nhau. NamJoon vẫn không rời mắt khỏi SeokJin, một lát sau hắn nhíu mày, dùng chất giọng vốn đã trầm khàn hạ thấp giọng, thì thầm bên tai anh hai tiếng rất nhẹ:

"Xin lỗi."

Đáng tiếc NamJoon không thể có lựa chọn nào tốt hơn ngoài việc tiếp tục tỏ ra lạnh nhạt với Omega này. Cho dù hắn rất mong muốn có thể thấy được nụ cười thật lòng vui vẻ của anh, tựa như lúc hai người có thể thoải mái nắm tay nhau đi dạo ở khu chợ đông đúc người lần đó, giống như ở thời điểm hoàng hôn buông xuống, hắn nhìn dáng vẻ dịu dàng của anh trước khung cảnh bờ biển lộng gió, ngẩn người.

NamJoon thừa nhận, hắn sẽ rất nhớ những thời khắc như vậy.

Nhưng bây giờ hắn lại không thể nhẫn tâm khiến cho SeokJin vui vẻ hạnh phúc, rồi sau này có thể thoải mái dễ dàng nói ra lời chia tay, thẳng thừng ký vào giấy tờ ly hôn với anh được. Hiện tại hắn không có đủ tự tin mình sẽ làm được điều đó, nếu bản thân còn tiến thêm một bước nào nữa.

Chỉ có thể trách ông trời đã không đưa SeokJin đến trước mặt NamJoon đúng thời điểm.

Người đã quen làm một kẻ chiếm thế thượng phong như NamJoon, cả trong công việc lẫn tình cảm, rốt cuộc sau rất nhiều năm nỗ lực ngẩng cao đầu, cuối cùng, vẫn phải lùi xuống một bước.

***

Sau khi trở về nhà SeokJin có đến thăm bên phía cha mẹ NamJoon một lần, nhưng anh không nói cho NamJoon biết, cũng không gọi hắn đi cùng mình. Viện lý do Kim tổng bận trăm công nghìn việc ở công ty, SeokJin tự mình chạy đến chỗ hai vị trưởng bối, đem vài món lưu niệm anh mua được ở Busan ra làm quà cho Kim lão gia cùng Kim phu nhân, thuận tiện tìm mấy lời dễ nghe để khen ngợi NamJoon. Hai vị phụ huynh dường như rất hài lòng, không có chút nghi ngờ nào mà vui vẻ nói cười, sau đó còn đề xuất anh với NamJoon thi thoảng nên đi du lịch cùng nhau cho tình cảm thêm sâu đậm.

Về vấn đề này, tất nhiên SeokJin chỉ biết dạ dạ vâng vâng, nhưng thật sự có cho vàng anh cũng không dám đi thêm lần nữa.

Đến buổi chiều khi NamJoon tan làm về nhà, nghe được tin SeokJin về Kim gia mà bản thân mình lại không hay biết gì, hắn ngay cả cà vạt còn chưa tháo, liền nhíu mày đi vào phòng vẽ để tìm anh. Chuyện này làm cho hắn đột nhiên cảm thấy mình gián tiếp trở thành một Alpha rất không có trách nhiệm với bạn đời. Bởi vì SeokJin cứ như vậy im lặng gồng gánh thứ đáng lẽ ra hai người bọn họ phải cùng nhau làm, giống như anh đột nhiên không cần đến NamJoon nữa.

Dù biết người nọ dư sức đảm đương mọi chuyện, NamJoon vẫn không muốn để anh phải xoay sở một mình.

"Cậu về rồi ư?" SeokJin cười nhìn hắn, nét cười điềm tĩnh của anh khiến NamJoon cảm thấy không thoải mái chút nào.

Hắn đang nghĩ, lẽ ra SeokJin phải mở lời trêu đùa như thường ngày mới phải.

"Anh ở nhà sao lại mặc đồ như vậy?" NamJoon quét mắt qua áo sơ mi cùng quần tây đen của SeokJin, hắn biết người nọ so với phục trang nghiêm túc thì vẫn ưa áo ngủ rộng thùng thình hơn.

"Tôi đến nhà cha mẹ cậu, sau đó đưa Kim phu nhân đi mua sắm, về nhà hơi muộn một chút, cũng chưa thay quần áo." SeokJin cúi đầu chạm vào lớp vải sơ mi cao cấp trên người, cố gắng không đưa mắt nhìn người đang chắn trước mặt mình.

SeokJin vốn luôn cho rằng bản thân mình diễn xuất giỏi, tâm trạng xấu cách mấy vẫn có thể giả vờ cười nói cả ngày cũng không sao, dù cho đưa mẹ Kim đi dạo thêm mười cửa hàng nữa cũng chẳng thành vấn đề.Vậy mà chỉ cần đối diện với NamJoon một lát, cảm giác mệt mỏi cùng ủy khuất cứ như thể muốn bày ra hết trước mặt hắn.

Anh rất hy vọng điều này vĩnh viễn cũng đừng xảy ra.

NamJoon trầm mặc nhìn anh hồi lâu, một lúc sau bàn tay to lớn tiến đến chạm vào tóc SeokJin, ngón tay thon dài luồn qua những sợi tóc nâu nhạt, ôn nhu xoa đầu anh chầm chậm.

"Xin lỗi, để anh phải chịu cực rồi. Lần sau hãy đi cùng nhau đi."

Động tác của hắn giống hệt như một Alpha đang dỗ dành Omega của mình.

SeokJin không khỏi ngẩn người, anh không cho rằng NamJoon lại nói như thế, càng không thể nghĩ hắn sẽ tùy tiện làm ra hành động thân mật như vậy. Ủy khuất không thể nói ra trong lòng anh bắt đầu dâng cao, giống như chỉ cần NamJoon xoa thêm một lúc nữa, chắc chắn anh sẽ chịu không nổi mà gục mặt vào lòng hắn.

Anh đẩy tay Alpha trước mặt ra, tự vuốt lại mái tóc bị hắn xoa đến lộn xộn của mình, bày ra bộ dạng thản nhiên như không:

"Cậu hành xử kỳ lạ quá đấy, tôi thấy ổn mà."

"Anh ăn tối chưa?"

Giống như phản ứng có điều kiện, nghe được một câu này thì dạ dày SeokJin cũng rồn rột kêu lên, khiến cho anh không chối được nữa, đành lắc đầu.

NamJoon cười nhìn anh, cầm tay kéo anh đứng dậy khỏi bức tranh dang dở, tay kia nới lỏng cà vạt, "Xuống ăn cùng tôi đi, vừa tan tầm cũng chưa ăn gì."

SeokJin không nỡ từ chối, gật đầu: "Được rồi."

***

Kéo lấy một góc chăn sắp bị chính mình vò nát, SeokJin tiếp tục vân vê ngón tay, trằn trọc xoay người trên tấm đệm ngủ bé xíu. Thật ra buổi chiều anh có nhận được cuộc gọi từ cha mình, tuy rằng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Jung lão khiến anh không muốn quay về chút nào, nhưng anh cũng biết mình không thể làm trái.

Chỉ có điều lần này không giống như những lần trước, SeokJin trong mắt tất cả mọi người đã trở thành Omega của NamJoon rồi.

Anh lại thở ra một hơi, mệt mỏi vùi mặt vào gối ngủ. Vốn đã chờ cả buổi chiều để nói chuyện này cho NamJoon, vậy mà đến khi ngồi cùng bàn ăn với hắn gần nửa tiếng đồng hồ cũng không thốt ra được một lời nào. Nếu là trước kia chắc chắn hai người sẽ cùng nhau bàn bạc rồi tìm cách ứng phó, nhưng lần này, anh đột nhiên có suy nghĩ, anh không muốn đem hắn về nhà.

Anh không muốn NamJoon cũng phải chịu đựng bầu không khí ngột ngạt của ngôi nhà đó, giống như anh.

Đêm mùa hè ánh trăng không bị mây che lấp, xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, chiếu lên nửa gương mặt nằm nghiêng của SeokJin đang quay lưng lại với NamJoon nằm trên giường.Anh không rõ liệu người sau lưng anh đã ngủ chưa, chuyện anh chưa tìm được lời để nói cứ quanh quẩn mãi trong lòng. Ngày mai NamJoon còn phải đi làm sớm, mà đến lúc hắn tan tầm thì mọi chuyện chắc đã xong xuôi rồi.

Kể cả khi tất cả những chuyện này không xảy đến, thì...

Thì sau cùng, SeokJin chỉ muốn quay đầu nhìn NamJoon một cái, xem xem bộ dạng khi ngủ của hắn mà trước đây anh không hề chú ý đến rốt cuộc ra làm sao.

Chỉ là anh không thể ngờ được, thời điểm bản thân trở người ngồi dậy lại trực tiếp chạm phải ánh mắt nóng rực của Alpha đang nằm trên giường. NamJoon không ngủ, hắn im lặng nằm nghiêng người nhìn anh, trong con ngươi hẹp dài hiện lên một tia ôn nhu rất hiếm thấy. Giữa căn phòng chỉ còn lại tiếng thở rất khẽ, hai người cứ như vậy mắt đối mắt nhìn nhau mất mấy giây, SeokJin kinh ngạc không nói được lời nào, còn NamJoon vẫn điềm tĩnh giữ nguyên thái độ của hắn.

Không rõ trải qua bao nhiêu lâu, người nằm bên dưới rốt cuộc lên tiếng trước:

"Cậu chưa ngủ sao?"

"Vẫn chưa."

Ánh mắt của NamJoon càng lúc càng làm SeokJin thấy chột dạ.

Anh hắng giọng, lúng túng nhìn đi chỗ khác: "Thật ra...tôi, ừm, tôi có chuyện muốn nói..."

"Lên đây đi."

"Sao?"

NamJoon đập tay lên chỗ trống bên cạnh mình, SeokJin không thể thấy rõ gương mặt hắn, anh chỉ cảm giác giọng hắn có chút trầm hơn bình thường.

"Lên đây đi, anh muốn nói chuyện với tôi mà cứ ngồi ngẩng đầu như vậy, không thấy mỏi sao?"

Cái chuyện Alpha gọi Omega trèo lên giường mình xưa nay chỉ có một loại ý nghĩa duy nhất, chính là cái ý nghĩa mà mọi công dân trên lứa tuổi vị thành niên đều hiểu rất rõ. Nếu là trước đây SeokJin chắc chắn sẽ cảnh giác cao độ trước những lời này của NamJoon. Nhưng sau khi trải qua một lần phát tình bị nhốt chung mà NamJoon vẫn không chạm vào anh, niềm tin của SeokJin dành cho Alpha trước mặt này đã tăng lên đột biến, đến mức nếu NamJoon đột nhiên nói muốn ôm anh ngủ mà không làm gì cả, có khi anh cũng gật đầu luôn.

Vậy nên một người tính tình xưa nay vốn đa nghi như anh, vậy mà lại trèo lên giường thật.

"Có chuyện gì sao?"

NamJoon quay sang nhìn SeokJin ngồi cạnh mình, không tính đến những ngày trăng mật phải ở chung, hắn đột nhiên nhận ra đây là lần đầu tiên mình cùng người nọ có thể điềm tĩnh đối diện nhau, trên giường ngủ chung của cả hai.

"Này NamJoon, cậu có nhớ lần trước tôi bảo muốn đem piano về phòng khách nhà chúng ta không?"

"Ừ, tôi nhớ."

"Ngày mai có được không? Cùng tôi đến nơi lấy piano về."

Omega trước mặt lại mỉm cười, NamJoon cảm thấy một trận khó chịu không rõ từ đâu dâng lên, càng lúc càng lan rộng ra dưới đáy lòng hắn.

SeokJin đang không vui. NamJoon biết chắc là như thế.

Giống như ngày đầu tiên hai người gặp nhau, nụ cười của anh cũng khó coi hệt như thế này.

"Đừng lo lắng, nếu chiếc piano đó nặng quá,  tôi sẽ vác cùng anh."

Ánh trăng lại len lỏi qua cửa sổ, SeokJin lặng người nhìn đôi mắt ôn nhu của người đang khẽ vỗ tóc anh, dù anh không cảm nhận được quá nhiều, anh vẫn dám cá lòng bàn tay hắn rất dịu dàng, rất rất dịu dàng.

"Tôi sẽ đem chiếc piano đó về nguyên vẹn cho anh, tôi hứa đấy."

"Ừ, cảm ơn cậu."

Sau một khoảng thời gian dài, SeokJin chợt có suy nghĩ, nếu trong quá khứ cũng có một người cùng anh bước đi, hẳn Jung gia đã không trở thành nơi khiến người ta khó chịu đến như thế. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net