Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mừng sinh nhật, SeokJinie <3

Chương 6 : Thương lượng

Điện thoại trên tay SeokJin sáng trưng, hành động thân mật của NamJoon cùng SeungEun không cách nào che giấu hay chối bỏ được. Bằng chứng phơi bày trước mắt cả hai một cách rõ ràng việc NamJoon có nhân tình bên ngoài.

NamJoon giây trước còn cố giữ bình tĩnh, giây sau đã hoàn toàn không khống chế được mà nổi điên. Hắn xông đến định giật lấy chiếc điện thoại đang thay mặt SeokJin trêu ngươi mình. Nhưng SeokJin lại tựa như đoán được hành động thô lỗ của đối phương mà lập tức giấu tay ra sau lưng rồi lùi bước, cánh môi ranh mãnh nhoẻn thành một đường bán nguyệt hoàn mỹ:

"Nào nào Kim tổng, sao lại mất kiềm chế như vậy chứ? Xem có bao nhiêu người đang nhìn kìa, cậu muốn ầm ĩ thế nào đây?"

NamJoon quét đôi mắt có chút đỏ lên vì giận dữ một vòng. Anh ta nói đúng, trong biệt thự lúc này không chỉ có mình họ mà còn cả những người giúp việc. Gây sự với anh ta ở đây không khác nào bê đá tự đập chân mình. Một Alpha bắt nạt Omega, hay tệ hơn là sự bất hòa của họ truyền đến tai mẹ anh... Đủ loại suy nghĩ lướt nhanh qua tâm trí NamJoon khiến hắn nghiến răng, hít thở sâu, cố ngăn bản thân lao lên xô xát với Kim SeokJin, kẻ vẫn đang rạng rỡ như thể cười vào mặt hắn.

Chín phần tức giận cùng một phần ngạc nhiên, NamJoon nghĩ thế nào cũng chẳng ngờ được SeokJin đã biết chuyện giữa hắn và SeungEun. Mà điều làm NamJoon ngạc nhiên hơn tất thảy, chính là hắn nhận ra mình tức giận vì thái độ đắc thắng của SeokJin nhiều hơn cả tấm hình chói mắt trên tay y.

Giờ NamJoon đã biết, đây mới là Kim SeokJin thật sự. Một Omega dám nhìn trực diện vào mắt hắn khi hắn đang tức giận mà ung dung mỉm cười, một người chỉ cần hai giây đã đủ để khiến NamJoon mất bình tĩnh.

Điều này, dựa trên cách nhìn nhận trước giờ của NamJoon về Omega, thật không thể nào chấp nhận được.

"Anh theo dõi tôi?"

SeokJin nhướng mày, làm ra vẻ mặt tựa như anh vừa nghe thấy điều khôi hài nhất trần đời.

" Cậu nghĩ quá nhiều rồi, Kim tổng. Tôi sẽ không làm chuyện thừa thãi như tìm hiểu về đời tư của một người mà tôi chẳng hề muốn quan tâm đâu."

"Anh..." NamJoon vì câu trả lời quá mức thành thật cùng đậm chất giễu cợt kia mà nghẹn họng chẳng nói nên lời.

Không khí trong phòng tựa như bị đông cứng. Hai giây tiếp theo khoảng cách giữa hai người bỗng chốc rút lại còn rất ngắn. SeokJin đột nhiên bước tới, đặt ngón trỏ lên môi NamJoon, thì thầm : "Suỵt. Im lặng nào."

Anh ưu nhã nở nụ cười, dùng thanh âm dễ nghe của mình nói thật khẽ, chỉ đủ để hai người nghe thấy.

"Đừng vội tức giận, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ, tối nay chúng ta nói chuyện này sau. Ở thư phòng của cậu, tôi sẽ đến."

Nói rồi SeokJin không nán lại thêm khắc nào nữa, ngón tay đang đặt trên môi NamJoon lập tức rút xuống, anh nhanh chóng quay lưng rời khỏi nhà bếp.

NamJoon ngẩn ngơ mất mấy giây, SeokJin vừa nãy áp sát hắn rất rất gần, khiến mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ người anh như sợi lông vũ lướt nhẹ qua khứu giác hắn, rồi lại lập tức biến mất theo thân hình cao gầy đang chầm chậm bỏ đi. Hương thơm còn sót lại nơi đầu mũi tựa như một liều thuốc phiện không ngừng quanh quẩn, làm cho NamJoon vô thức hướng mắt về phía anh, trong lòng không khống chế nổi, liên tưởng đến một vài hành động thân mật không đơn thuần. Nếu là anh ta...

Thoáng rùng mình nhận ra bản thân lần nữa bị xao động chỉ vì một hành động nhỏ của SeokJin, NamJoon tức tối rũ mạnh đầu nhằm gạt bỏ mấy suy nghĩ đen tối vừa hiện lên trong não hắn. Chết tiệt, sao hắn có thể nghĩ về mấy thứ đó với anh ta trong tình huống khốn khiếp thế này được? Nhất định, nhất định là do chất dẫn dụ thôi!

***

SeokJin hỏi han Lee quản gia, cuối cùng biết được đồ đạc của anh chuyển đến đã được sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy.

Tư trang của anh khi còn ở Jung gia cũng chẳng có gì nhiều, đồ dùng và quần áo cần mang đi chỉ xếp gọn trong hai cái vali tầm trung là đủ. Thứ quý giá nhất của SeokJin chính là họa cụ, đối với một họa sĩ như anh mà nói thì vẽ tranh chính là mạng sống, thiếu cái gì cũng không thể thiếu màu vẽ và cọ vẽ được.

Cho nên, khi SeokJin thấy kệ họa cụ được sắp xếp ngay ngắn trong góc một phòng riêng, quanh phòng đầy những giá tranh treo tác phẩm của chính mình, anh thật sự cảm thấy rất biết ơn. Tuy rằng đã nghe nói mẹ Kim là người chu đáo, SeokJin vẫn thầm cảm thán người phụ nữ này vô cùng tốt, ngay cả những chuyện vụn vặt này cũng chăm lo cho con dâu từng tí một.

Những thứ này của anh trước kia chỉ có thể cất ở xưởng vẽ, bởi vì Jung gia không có ai coi trọng nghề nghiệp của SeokJin, nếu không muốn bị bọn họ dè bỉu ra mặt thì tốt hơn hết vẫn là không để họ nhìn thấy. Dù sao trong mắt những người đó mà nói, nghệ thuật chỉ là thứ gì đó vớ vẩn không thể kiếm ra tiền, họa sĩ như anh nhìn thế nào cũng là bình hoa vô dụng.

Được rồi, được rồi, không nói về chuyện đó nữa.

SeokJin bước chầm chậm xung quanh, ngón tay mân mê mấy lọ màu nằm ngay ngắn trên kệ, đáy mắt thoáng lên chút trầm tư suy nghĩ.

Bình thường nếu một ai đó bắt gặp chồng mình ở bên ngoài có tình nhân, chắc chắn sẽ lập tức phát điên lên mà đi tìm người kia làm cho ra lẽ. Nhưng SeokJin vốn chưa từng coi trọng cuộc hôn nhân của mình, hơn nữa anh còn không mong muốn nó diễn ra, nên việc NamJoon có một cô người yêu liền trở thành một cái cớ hoàn mỹ. Một cái cớ để anh không cần phát sinh quan hệ với bạn đời trên danh nghĩa của mình.

Anh đã hỏi qua JaeHwan và SanDeul, hai người bọn họ đều nói trước nay chưa từng nghe qua scandal ái tình nào của Kim tổng, hi hữu lắm chỉ là vài tin đồn thất thiệt nhưng cũng rất nhanh bị phủ nhận. Điều này cộng với tính khí khó chịu của hắn mà anh đã được trải nghiệm gần đây đã cho thấy, Kim NamJoon không phải là dạng người thích chơi bời qua loa với bất kỳ loại phụ nữ nào.

Cho nên đối với cô gái kia mà nói, NamJoon là nghiêm túc sao?

Nếu hắn ta đã được định sẵn hôn sự với SeokJin mà vẫn không đưa người yêu về nhà, lý do duy nhất anh có thể nghĩ ra là người kia không thích hợp để trở thành con dâu Kim gia. Suy đi nghĩ lại cũng chỉ có thể rơi vào hai trường hợp, một là cô ta trước kia đã đắc tội Kim gia, hai là cô ấy không phải Omega. Phải biết rằng vấn đề kế thừa tài sản gia tộc của Kim gia thật sự phức tạp, nếu đời sau của NamJoon không phải một Alpha nhất định sẽ có rủi ro lớn.

SeokJin xem xét một lúc về trường hợp đầu tiên liền thấy quá vô lý rồi, nếu thật sự cô ta gây thù chuốc oán với Kim gia mà còn đường đường chính chính ở cạnh NamJoon được sao? Huống hồ nói như vậy cũng quá coi thường chỉ số IQ của Kim NamJoon đi.

Cho nên rất có thể cô gái kia là một Beta.

SeokJin kết thúc mọi suy đoán của mình bằng một kết luận không khiến người ta bất ngờ cho lắm. Có lẽ việc này không to tát gì, nhưng nếu chỉ cần dựa vào nó mà bắt được thóp của Kim NamJoon, anh chắc chắn lời to rồi.

Nhưng mà SeokJin biết Kim NamJoon không dễ đe dọa như vậy.

***

"Cậu SeokJin, mời cậu xuống dùng cơm tối." Bên ngoài phòng chứa đồ có tiếng gõ cửa, ngay sau đó giọng của một nữ hầu lễ phép cất lên.

"Cảm ơn nhưng tôi không đói, lát nữa tôi sẽ dùng cơm sau." SeokJin vẫn chăm chú vào bức vẽ của mình, ngòi chì ở trên nền giấy trắng liên tục chuyển động qua lại không ngừng.

Nữ hầu gái liền có chút ngập ngừng lên tiếng "Nhưng... thưa cậu, cậu NamJoon đang đợi sẵn ở dưới rồi."

Tiếng chì sột soạt trên giấy bỗng chốc dừng lại, SeokJin khẽ "Ồ" một tiếng, đáy mắt hiện lên tia thích thú nho nhỏ, anh lại một lần nữa nói vọng ra ngoài.

"Bảo cậu ta đợi tôi một chút."

Nữ hầu vâng dạ rồi vội vàng rời đi. SeokJin chớp mắt liền quẳng việc NamJoon chắc chắn đang bực tức ngồi đợi anh ra sau đầu, bàn tay lại tiếp tục linh hoạt chuyển động đưa bút trên mặt giấy.

Thành thử chưa đầy nửa tiếng sau cửa phòng đột ngột bị mở ra. SeokJin với việc bị xâm phạm không gian riêng chẳng phản ứng gì nhiều. Anh vẫn bình thản đặt xuống nét vẽ cuối cùng, ở dưới ngòi bút là hình ảnh bức tượng được vẽ bằng nét chì đen, sống động tinh tế.

Bàn tay NamJoon nắm như thiếu chút nữa bẻ gãy luôn chốt cửa, đôi mắt đen chứa đầy sự tức giận chiếu thẳng vào thân ảnh trong phòng. Hắn đã hạ mình ngồi chờ ở dưới bàn ăn, vậy mà người này cư nhiên không chừa cho hắn chút mặt mũi nào mà thoải mái ở đây vẽ tranh.

Rốt cuộc có còn coi hắn ra gì nữa không?

"Ồ xin lỗi, là cậu sao Kim tổng? Thật ngại quá, để cậu chờ lâu rồi, tôi mải vẽ tranh nên quên mất còn phải ăn tối cùng nhau." SeokJin quay người lại, đối diện với ánh mắt căm phẫn của hắn bằng một điệu bộ vô tội.

Trong lòng NamJoon lập tức hiện ra vài câu chửi thề phổ biến. Mẹ kiếp, lại là cái nụ cười đó! Anh ta là kẻ có lỗi mà vẫn còn có thể mặt dày cười tươi như vậy!

Kim tổng nhìn SeokJin bình thản đi ngang qua mặt, phút chốc hiểu ra bản thân đã bị người này cố ý cho ngồi leo cây ở chính bàn ăn của nhà hắn.

***

Trong suốt khoảng thời gian ăn tối, NamJoon và SeokJin không hề nói với nhau một câu nào. Dùng bữa xong NamJoon lập tức đến thư phòng giải quyết công việc bị trì hoãn do hôn lễ, SeokJin thì thảnh thơi đi tìm Jjanggu cùng nó xem tivi.

Các nữ hầu sau khi dọn dẹp xong lần lượt ra về từng người một, SeokJin đợi cho người cuối cùng đi khỏi, liếc nhìn đồng hồ rồi lặng lẽ tắt màn hình. Anh đi về hướng thư phòng của NamJoon, dừng lại ở bên ngoài cánh cửa khép hờ gõ nhẹ: "Là tôi đây."

Trên bàn NamJoon là một chồng văn kiện rất dày, ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên gương mặt góc cạnh điển trai của hắn. Tóc mái hắn không vuốt keo ngược lên như ban ngày nữa mà tùy tiện thả rơi lộn xộn giữa trán, cộng với quần áo ở nhà khiến NamJoon trông có vẻ hiền hòa hơn rất nhiều. Khi nghe thấy giọng của SeokJin, ngón tay đang liên tục gõ bàn phím chợt dừng lại. NamJoon đưa mắt nhìn qua khe cửa, thấp giọng lên tiếng:

"Vào đi."

SeokJin đẩy cửa bước vào, trên người anh hiện cũng đang mặc đồ ngủ, để lộ cần cổ thanh tú trắng nõn cùng xương quai xanh ẩn hiện sau lớp áo mỏng. Lúc này anh không còn giữ nét cười tựa có tựa không của ban ngày, trên gương mặt còn lại chỉ là sự nghiêm túc hiếm thấy.

"Cậu đã suy nghĩ về việc tôi nói chưa?"

NamJoon cố gắng không đưa mắt nhìn vào làn da trắng nõn ở trước mặt, trầm giọng hỏi: "Anh muốn gì?"

SeokJin tuy rằng không phải người làm kinh doanh, anh vẫn hiểu rõ sự hợp tác hai bên vẫn có lợi hơn nhiều việc anh đứng ở chiến tuyến một mình. Thành ra thay vì đem điểm yếu của NamJoon ra hù dọa hắn, một việc làm có nguy cơ tự làm hại bản thân rất cao, SeokJin quyết định sẽ cùng hợp tác với "chồng" mình.

"Thực ra tôi không quan tâm cậu ở bên ngoài có bao nhiêu tình nhân, Kim tổng ạ."

SeokJin buông một câu rồi quan sát sắc mặt đối phương, thấy hắn không có vẻ ngạc nhiên liền tiếp tục. "Nhưng dù sao chúng ta vẫn là bạn đời trên danh nghĩa, làm chuyện gì cũng nên chú ý một chút. Tôi cho rằng cả hai chúng ta đều muốn yên ổn sống, vậy tại sao chúng ta không cùng hợp tác? Không có gì nhiều, chỉ cần ở trước mặt mọi người diễn trò thân mật một chút là được, về đến nhà cậu muốn ghét bỏ ra sao thì tùy. Như vậy tôi liền coi như chưa từng chứng kiến cậu và cô gái kia, mà đời tư của chúng ta cũng không liên quan gì đến nhau."

"Nói vậy, là anh tự nguyện biến chúng ta thành hôn nhân giả sao?" NamJoon khẽ kéo khóe môi, quả nhiên Kim SeokJin là người đa mưu như vậy.

"Nói thẳng ra thì tôi không có hứng thú gì với cậu, hôn nhân giả đối với tôi mà nói không vấn đề gì. Còn một việc nữa, sau khi Kim thị và Jung thị hoàn thành xong dự án hợp tác giữa hai bên, chúng ta sẽ ly hôn, cậu đồng ý chứ?"

NamJoon cười nhạt, trong khi hắn vẫn đang tìm cách qua mắt gia đình hai bên thì Kim SeokJin đã đi trước hắn một bước rồi. Tuy rằng Omega này có chút nguy hiểm khi để bên cạnh, bởi hắn chưa từng gặp Omega nào thông minh như SeokJin, nhưng người này cũng không quá đáng ngại. Huống hồ, trước sau anh ta cũng chẳng có khả năng làm hại hắn, giờ lại cho thấy ý định của hai người không hẹn mà hợp, nếu đủ khéo léo anh ta sẽ biến thành con cờ tuyệt hảo trong cuộc chơi này.

"Được, tôi đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net